Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Ngọc nhíu mày, cùng A Cát giúp người kia kiểm lại nhân số. Ba người sợ bỏ sót, đếm vô cùng cẩn thận, kết quả càng làm cho người ta giật mình, thiếu mất năm người. Mà trong lúc đó, ba người vẫn tỉ mỉ chú ý động tĩnh bên trong đại sảnh, không hề thấy có ai đi mở cánh cửa thông xuống tầng hai, cũng không có người đến gần cánh cửa thông lên tầng bốn, cả đại sảnh chỉ có tiếng ngáy liên tiếp cùng đèn mỏ cố định ở chính giữa.

“Đây, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Người kia dùng vẻ mặt hoảng loạn nhìn Trần Ngọc và A Cát, nhưng tất nhiên hai người bọn họ cũng không thể trả lời câu hỏi của hắn, bọn họ hơn người kia duy nhất ở điểm miễn cưỡng coi như trấn định.

Trần Ngọc nhìn chung quanh nói: “Hai người các ngươi một mực gác đêm trong khoảng thời gian dài như vậy, sau đó ta cũng thức giấc, nhưng không phát hiện bất cứ dị thường nào. Nếu như chúng ta không có sơ sót, cũng loại bỏ khả năng có người đơn độc rời đi. Như vậy, người mất tích có lẽ liên quan đến gian đại sảnh này, nói đúng hơn là không gian đặc thù này… Chúng ta nhất định phải nhanh chóng gọi mọi người dậy.”

Trần Ngọc nói chuyện không mất nhiều thời gian, sắc mặt người kia hết xanh lại trắng, cả người run rẩy, chỉ về một phía nói: “Ngươi nói rất đúng, đại sảnh này thật sự có vấn đề, ba người vừa ngủ ở bên kia cũng không trông thấy đâu nữa! Hơn thế, ta mắt mở trừng trừng nhìn ba ngươi kia biến mất!”

Trần Ngọc cùng a Cát trong nháy mắt quay người lại, quả nhiên bên kia đã trống rỗng. Mặt Trần Ngọc liền biến sắc, nhanh chóng nói: “Đánh thức mọi người!” Sau đó chạy về chỗ có nhiều người nhất, Trần Sâm cùng mấy người dẫn đầu đều ở đó.

Vội vội vàng vàng đánh thức tất cả mọi người, ai nấy đều trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê hai mặt nhìn nhau. Trần Ngọc gần như đã bế tắc, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại có rất nhiều người biến mất, phát hiện thấy người trong đại sảnh cũng chỉ còn lại một nửa. Lúc này người gác đêm lắp bắp nói rõ tình huống, mọi người mới luống cuống. Vội vàng thu thập tư trang, cầm súng trên tay, khẩn trương nhìn chằm chằm bốn phía.

Cánh tay phải của Trần Sâm vẫn được buộc lên, bình tĩnh phân phó: “Thẩm Tuyên, ngươi đi mở cửa, những người khác tìm kiếm người bị mất tích, trước đừng hoảng hốt, trong đại sảnh này không chừng có cạm bẫy, những người đó có thể đang bị vây trong cạm bẫy.”

“Cạm bẫy? Buồn cười quá, ta đã nói ngay tè đầu tất cả chúng ta đều trúng phải lời nguyền cuả nữ vương, chúng ta không thể đi được, căn phòng này căn bản là vật sống, nó ăn những người đó!” Chúc hầu tử cười lớn nói, ánh mắt mê man, rõ ràng đã có dấu hiệu không được bình thường.

Trần Sâm liếc mắt nhìn Chúc hầu tử, rồi đi về phía cạnh cửa.

Những người tìm kiếm người mất tích càng tìm càng kinh ngạc, đã sục sạo các góc khuất trong phòng đến mấy lần, không có ai cả, lỗ thông khí to bằng bàn tay cũng tuyệt đối không thể là đường ra vào, những người mất tích kia đến tột cùng là đang ở đâu?

“Nhìn lên trên.” Khương lão gia tử chợt nói, tuổi tác đã lớn, nhưng tinh thần vẫn sắc sảo như trước, hiện tại cầm súng trong tay, đang chăm chú nhìn phía trên cánh cửa thông lên tầng bốn.

Lúc Trần Ngọc ngẩng đầu liền phát hiện hai chữ, hình dáng quái dị, có thể xác định không phải là phồn thể. A Cát ở bên cạnh cậu thấp giọng thì thầm: “Hư vô…”

Khương lão gia tử quay đầu lại nhìn A Cát một cái, gật đầu nói: “Vị tiểu huynh đệ kia nói không sai, hai chữ này thời cổ đại ở Tây Vực có nghĩa là hư vô, nếu như vị trí đại sảnh chúng ta đang đứng bây giờ chính là không gian hư vô trong truyền thuyết Tây Vực, như vậy những người bị mất tích đó cũng sẽ không tìm về được nữa. Hơn nữa, nơi này tuyệt đối không thể nán lại lâu, chúng ta phải nhanh chóng lên tầng trên.”

Dương lão lục lúc này cũng tiến lại gần hỏi: “Khương gia, chỉ dựa vào hai chữ này, làm sao ngươi có thể xác định được những thứ kia là chắc chắn, theo ta thấy thì cũng không hẳn, chớ tự hù dọa bản thân.”

Khương lão gia tử lắc đầu, lấy tẩu thuốc trong tay chỉ một cái, nói: “Đương nhiên rồi, cái này cũng có thể là do con người thời ấy sùng bái, cố ý kiển tạo nơi đây thành kiểu không gian hư vô. Thấy không, trong đại sảnh không có gì cả, chỉ có một cái gương, nếu quả thực là không gian hư vô, thì tấm gương này là bảo vật vô giá. Chân Ngôn Kính trong không gian hư vô, nghe nói có thể hỏi bất cứ chuyện gì muốn biết.”

Tấm gương kia, trông rất quen thuộc, Trần Ngọc không biết tại sao lại có cảm giác này. Cậu thề mình tuyệt đối chưa từng thấy qua thứ gì tương tự như thế, thậm chí cả trong những tấm gương cổ cậu đã từng trông thấy.

“Vậy chúng ta lấy xuống để Khương gia xem thử, có lẽ có thể tìm ra bí mật của tầng này, chúng ta cũng có thể cứu những người khác.” Dương lão lục nói, nhìn tấm gương kia như có điều suy nghĩ.

Hứa Thiếu An cũng híp mắt quan sát tấm gương, quay đầu nói vài câu với Trần Sâm. Lúc này, Dương lão lục đã phái người leo lên sợi dây cột trên xà nhà.

Thẩm Tuyên bận rộn ở cạnh cửa, trên cửa đã có động tĩnh, nhìn dáng dấp lập tức là có thể mở ra.

Đại đa số mọi người đều tập trung ở dưới, nhìn người của Dương lão lục đi lấy tấm gương không lớn bằng đống xanh kia. Ngoài ý muốn vô cùng dễ dàng lấy được, người nọ sau khi cầm lấy chiếc gương, chợt kêu lên một tiếng, đồng thời đèn mỏ trong phòng bất ngờ tắt ngúm.

Trong đại sảnh nổi lên một trận gió, rất lớn, căn bản không biết từ nơi nào thổi tới, Trần Ngọc theo bản năng kéo lại những người xung quanh. Sau đó cảm thấy trước mắt tối sầm, trong phòng nhất thời cực kỳ yên tĩnh, đèn đã tắt, không tiếng động mà quỷ dị.

Trừ hai cánh tay cậu đang nắm lấy ra, Trần Ngọc không nghe thấy bất cứ một thanh âm nào khác, không cảm giác được sự tồn tại của bất cứ ai.

Mới nãy rõ ràng đèn đuốc sáng trưng, có người mở cửa, có người vây quanh cùng nhau nhìn tên tay sai đi lấy tấm gương trên cửa. Trong bóng tối, Trần Ngọc đột nhiên cảm giác được nơi này cũng chỉ còn lại có mình mình, trong miệng cậu khô rát, nói không ra lời, ngay cả cánh tay mình đang nắm chặt, cũng lạnh băng đến dị thường, chẳng lẽ, tất cả mọi người đã biến mất? Nếu nói hư vô, chính là thứ gì cũng không tồn tại?

“Trần Ngọc, ngươi ở đâu?” Bên cạnh có người hỏi.

Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, là A Cát, xem ra vừa rồi chỉ là vì quá mức an tĩnh mà phát sinh ảo giác. Cậu lập tức lấy đèn pin mắt sói từ trong balô ra, bật lên, nhất thời trong đại sảnh lấy Trần Ngọc làm trung tâm bừng sáng.

Trần Ngọc nhìn bốn phía, vốn tâm tình được thả lỏng nhất thời lại khẩn trương, mồ hôi lạnh như băng thi nhau trút xuống. Trong phòng chỉ có A Cát cùng Chúc hầu tử bên cạnh cậu! Hai người này khi nãy là bị cậu lôi kéo, còn lại tất cả đều biến mất không còn một mống.

Chúc hầu tử vẫn cho rằng bọn họ đều trúng lời nguyền của nữ vương, hiện tại đã mất hết can đảm, căn bản không còn năng lực hành động. Thiếu niên A Cát xem như vẫn có dũng khí, mặc dù sắc mắt tái nhợt, nhưng cũng lấy ra đèn pin cầm tay, quan sát bốn phía.

“Chẳng lẽ chỉ còn lại ba người chúng ta?” Trần Ngọc bây giờ nhịn không được, sau khi sợ hãi tới cực điểm, cậu ngược lại đã có phần tỉnh táo.

“Còn có ta.” Phía trước có một thanh âm lạnh lùng vang lên.

Trần Ngọc cơ hồ cảm thấy trong lòng toát ra tâm tình mừng rỡ, là Phong Hàn. Những lúc như thế này mà có Phong Hàn ở bên cạnh, thật khiến cho người ta yên tâm.

Trần Ngọc nhanh chóng đi tới: “Phong Hàn, bọn họ rốt cuộc đi đâu rồi?” Trần Ngọc nóng như lửa đốt vội vàng hỏi, đám người Mã Văn Thanh cư nhiên cũng không trông thấy.

“Ta làm sao biết được, có điều nếu muốn, ngươi có thể hỏi nó.” Phong Hàn ngồi xổm trên mặt đất mất kiên nhẫn đáp.

Trần Ngọc lại gần, cư nhiên phát hiện từ trong ngực Phong Hàn tiểu báo tử run rẩy thò đầu ra, báo con đáng thương mặc dù bị dọa sợ muốn chết, nhưng vẫn cắn chặt lấy y phục của Phong Hàn, phòng ngừa mình té xuống, Phong Hàn hiển nhiên không có ý định giúp đỡ nó.

“Báo con làm sao mà biết?” Trần Ngọc sửng sốt.

Phong Hàn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngươi là đồ ngốc nhìn Trần Ngọc một lúc lâu, chỉ chỉ tấm gương trên đất, mà Phong Hàn mới nãy rõ ràng một mực quan sát tấm gương kia.

Đó là chiếc gương thanh đồng một mặt, cũng chính là Chân Ngôn Kính mà Khương lão gia đã nhắc tới.

Trần Ngọc tức giận muốn thét lên tối om om vậy ta làm sao mà nhìn thấy được, trừ phi ngươi không phải là người! Không phải người… Trần Ngọc theo bản năng liếc Phong Hàn, câu chửi muốn thốt ra lại nuốt xuống.

Vì muốn mau sớm tìm được mọi người cùng rời đi lực chú ý, Trần Ngọc xách tấm gương trên đất lên, nhìn thứ được gói là Chân Ngôn Kính này. Mặt kính đối diện với cậu có rất nhiều tạp sắc kim loại, lấm tấm phủ đầy mặt kính, giống như một kiệt tác bị thất bại. Nhưng khi Trần Ngọc quan sát kỹ, thì phát hiện những kim loại lóe sáng kia thật ra là được khảm ở trên tấm gương thanh đồng, hơn nữa phương hướng hình như có quy luật nhất định.

“Đây là tinh đồ.” Phong Hàn chợt nói.

Trần Ngọc giật mình, thầm mắng một tiếng hồ đồ. Đây rõ ràng là mặt sau của tấm gương, Trần Ngọc đem gương lật ngược lại, mặt trước âm trầm thâm u phảng phất như làn nước hắc ám, không biết là được làm từ vật liệu gì.

Đây là Chân Ngôn Kính?

Trần Ngọc thầm nghĩ, sau đó cậu hoảng sợ phát hiện trên mặt gương cư nhiên xuất hiện hai chữ phồn thể: Đúng vậy.

Trần Ngọc chợt ngẩng đầu, phát hiện Phong Hàn hình như cũng không nhận ra có gì bất thường, đối với cái gương không có hứng thú, đứng lên đi về phía nơi còn tối đen hơn, nói cách khác, Phong Hàn không nhìn thấy hai chữa kia.

Cái gương này thế mà có thể cảm nhận được nghi vấn trong lòng cậu? Trần Ngọc vội cúi đầu tiếp tục vừa quan sát tấm gương vừa hỏi trong lòng: Mọi người khi nãy đang ở đâu?

Trần Ngọc chăm chú nhìn tấm gương, qua một lúc lâu, mặt gương đen sẫm tựa hồ có ba quang chớp động, sau đó xuất hiện một cụm từ khác: Ở một không gian khác.

Kháo a, Trần Ngọc chửi thầm trong lòng, cái gì gọi là một không gian khác, Chân Ngôn Kính này căn bản là gạt người. Cậu muốn vứt cái gương đi, nhưng lại ngừng lại, tiếp tục hỏi: Chúng ta có thể thoát khỏi quỷ thành hay không? Có đường ra ngoài hay không?

Gương hiển hiện: Có thể, từ hồ nước trước mặt Ngọc Tháp có thể thoát ra ngoài.

Thì ra cái tháp này gọi là Ngọc Tháp sao? Trần Ngọc đứng dậy, chuẩn bị đi tìm những người khác, thấy A Cát cùng Phong Hàn đều đang tìm kiếm chung quanh, cậu giật mình, cúi đầu lại hỏi: Trong phòng có mấy người?

Lần này phải mất một lúc lâu, trên mặt gương mới hiện lên: Không người.

Trần Ngọc nhất thời rùng mình, gặp phải gương quỷ rồi, tuyệt đối không thể, coi như người khác đều không phải, Trần Ngọc cậu sao có thể không phải là người. Đợi đã, người khác đều không phải là — cậu theo bản năng ngẩng đầu lên quan sát những người còn sót lại trong phòng. Phong Hàn cùng A cát đang tìm kiếm ở góc xa nhất, Chúc hầu tử đang đi về phía Trần Ngọc, vẻ mặt rất kỳ quái.

Khi chúc hầu tử đã tiến lại rất gần, Trần Ngọc bỗng nhiên giơ tay lên, họng súng màu đen chỉ thẳng vào trái tim của Chúc hầu tử.

Ánh mắt Chúc hầu tử chợt lóe, chăm chú nhìn vào ngực Trần Ngọc, bất ngờ giơ tay lên bắt được Trần Ngọc gần trong gang tấc, căn bản không thèm để tâm đến nòng súng lạnh như băng.

Xúc tu màu trắng trong nháy mắt từ tay áo lan tràn ra ngoài, quấn quanh cố định thật chặt nửa người trên của Trần Ngọc, thậm chí còn luồn cả vào trong súng.

Trần Ngọc chỉ cảm thấy trên da có thứ gì đó dinh dính ươn ướt đang hoạt động, sau đó thấy trong miệng chúc hầu tử phun ra một lượng lớn xúc tu. Ghê tởm, quái đản, giống như trong giấc mơ của Trần Ngọc, xúc tu quấn quanh cổ cậu, tình huống nguy cấp như thế nhưng Trần Ngọc không dám lên tiếng. Bởi vì đã có một chiếc xúc tu đung đưa trước mặt cậu, chỉ chờ cậu há mồm là lập tức xâm nhập.

Trần Ngọc hung hăng nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh lẽo như loài bò sát của Chúc hầu tử, tại sao hắn lại là quái vật, rõ ràng vừa nói vừa cười, còn có vẻ mặt sợ hãi, hắn diễn xuất thật con mẹ nó cũng thành công quá đi. Trần Ngọc mồ hôi trên mặt nhỏ xuống cổ áo, khóe mắt dư quang liếc nhìn Phong Hàn cùng A Cát căn bản không hề chú ý đến bên này. Trần Ngọc cắn răng, chuẩn bị ôm cái con cổ này lăn về phía Phong Hàn.

Thế nhưng, Chúc hầu tử rất giảo hoạt, tựa hồ nhìn thấu ý định của Trần Ngọc, chợt từ trong miệng phun ra một khối gì đó màu trắng tương đối lớn, đập vào mặt, giống như muốn bao phủ cả khuôn mặt của Trần Ngọc.

Trần Ngọc theo bản năng nhắm mắt lại, cảm thấy trên người nóng lên, đầu quay quay, nhưng không có cảm giác hít thở không thông.

Trần Ngọc từ từ mở mắt ra, phát hiện các xúc tu trên cổ mình bắt đầu phiếm đen, màu đen kia lan tràn cực nhanh, giống như là ăn mòn màu trắng, đảo mắt đã thấy ngay cả xúc tu trong miệng Chúc hầu tử cũng đều biến thành màu đen. Trong mắt Chúc hầu tử không ngờ còn có thể nhìn ra sự kinh hoảng, tựa hồ muốn tìm cách chạy trốn, rồi lại đưa tay bóp chặt cổ của mình, muốn phun thứ gì ra. Cuối cùng ngã trên mặt đất, cả người đen nhánh.

Động tĩnh bên này khá lớn, Phong Hàn cùng A Cát đều chạy về lại gần, thấy xúc tu trên đất cùng Chúc hầu tử đã hoàn toàn khô quắt biến sắc. A Cát lẩm bẩm nói: “Hắn lại là cổ…”

Trần Ngọc thở hổn hển đi về phía trước rửa mặt, cảm giác bị xúc tu bò qua đến bây giờ vẫn khiến cậu thấy ghê tởm.

Phong Hàn nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: “Ngươi rất may mắn, cổ trùng trong Thanh Long Hoàn quá bá đạo, mà hủy cổ của nữ vương do thèm muốn con mồi của chúng, song phương tranh chấp, hiển nhiên hủy cổ thất bại thảm hại.”

Trần Ngọc mắt trợn trắng, hữu khí vô lực nói: “Cảm ơn, nhưng nguyên nhân này hiện tại khiến ta cao hứng không nổi,” Dù sao chết trong tay mấy thứ này đều rất thống khổ.

Đúng lúc ấy, trong đại sảnh chợt truyền đến thanh âm vật gì đó bị nứt ra, sau đó lại có tiếng một vật không lồ nặng trịch ầm ầm rơi xuống đất, mặt đất thậm chí còn rung rung.

“Là tảng đá!” A Cát kêu lên, “Hơn nữa, đại sảnh này đang thu nhỏ lại, hình như nó – nó muốn vây chúng ta ở bên trong.”

Theo lời nói của A Cát, vách tường đang từ từ rút ngắn khoảng cách, Trần Ngọc chỉ kịp xốc lên balô, ôm lấy tiểu báo tử, Phong Hàn chợt giơ tay lên kéo cậu thối lui thật nhanh vào bên tường.

Trần Ngọc thấy nơi bọn họ vừa đứng đã bị một hòn đá khổng lồ nện xuống.

Bởi vì sau lưng mạnh mẽ đụng vào tường, Trần Ngọc rên rỉ một tiếng. Phong Hàn ôm cậu đứng ở bên tường, còn A Cát núp ở một đầu khác.

“Mau, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi chỗ này.” Trần Ngọc lo lắng nói.

Phong Hàn quay đầu nhìn qua canh cửa cuối cùng kia, không biết đang suy nghĩ điều gì. Trần Ngọc vừa định thúc giục hắn, Phong Hàn chợt cúi đầu, hôn Trần Ngọc.

Trần Ngọc trừng lớn mắt, đây là ý gì?

Đôi mắt của Phong Hàn trong bóng tối lóng lánh màu vàng kim, giống như dã thú đang quan sát con mồi của nó. Trần Ngọc giằng co, song khí lực của cậu không thể sánh bằng Phong Hàn. Không chỉ kém, mà còn là kém gần một vạn lần. Bị một người hung hăng xâm lấn, hàm răng bén nhọn còn nhẹ nhàng cắn xé đôi môi cùng đầu lưỡi của Trần Ngọc, Trần Ngọc ban đầu bởi vì tê dại mà mê muội, cậu giận đến mức muốn mắng chửi người, cảm giác này thật không tốt chút nào.

Nếu như có thể, cậu tình nguyện hy vọng hắn đem người khác mà hôn đến mức ngất đi.

Sắc mặt của Trần Ngọc càng ngày càng hồng, Phong Hàn chợt rời khỏi bờ môi của cậu, quay đầu nhìn về phía cửa nhàn nhạt nói: “Chúng ta nên đi.”

Trần Ngọc không kịp chất vấn, A Cát đã chạy tới. Ba người vội vã đến cạnh cửa, Trần Ngọc phát hiện cửa đã bị Thẩm Tuyên mở ra, trong lòng không khỏi mừng như điên, lại có một ý tưởng khác, có lẽ, mọi người đều đã lên tầng thứ tư rồi.

Phong Hàn đầy cảnh cửa thông lên tầng cuối cùng ra.

-END -

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio