Trận đấu
Mười phút sau, Lâm Ngôn mặc một bộ màu hoa râm thêu rồng không được tự nhiên xuất hiện trên sân khấu, mười người đồng loạt ngồi xuống ghế,ngay cả túi hồ sơ giáo sư cũng thay trang phục phu tử,dưới đài mọi người xầm xì bàn tán sôi nổi khiến Lâm Ngôn không khỏi lo lắng,mặt ghế giống như cóđinh, ngồi thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Lúc này tựa như Lưu Sơn Bá Chúc Anh Đài đã học trong lớp,hắn có vài lần nhịn không được quay đầu nhìn Tiêu Úc, cổ nhân hàng thật giá thật duy nhất trong hội trường đang nhíu mi đứng sau lưng hắn,mâu quang thật sâu theo dõi hắn, một lúc lâu lại nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lâm Ngôn,giống nhưđang an ủi.
Khi thay quần áo hắn liền nhận thấy Tiêu Úc không quá thích hợp,hoặc là nói tất cảđều không thích hợp,trong phòng thay đồ con quỷ lại bò lên ôm lấy hắn,hai người ở trong không gian nhỏ hẹp đưa đưa đẩy đẩy,liên tục cọ cọ khiến cho quần áo đầy nếp nhăn. Chính là ngay lúc Lâm Ngôn chuẩn bị dùng nắm đấm để giải quyết thì Tiêu Úc đột nhiên dừng lại,ôm hắn đứng trước tấm gương,cằm tựa lên vai Lâm Ngôn nhìn chằm chằm ảnh ngược của hai người,ánh mắt hỗn độn lần đầu tiên mang theo thanh minh,thậm chí có chút bi thương.
Mặt kính rung động vài cái, tựa như có vật gìđó rơi xuống mặt nước, một tầng lại một tầng gợn sóng lan tỏa, thiếu niên phiêu phiêu mâu quang khoanh tay mà đứng,vân cẩm thắt lưng quấn eo,gương mặt tuấn tú mang theo ba phần ngạo khí. Lâm Ngôn hoảng sợ lui về sau,hắn cơ hồ muốn hô ra tiếng, người trong kính không phải là hắn,mặc dù gương mặt giống nhau nhưđúc,nhưng hắn sớm đã bị cuộc sống quáđỗi bình thường này mài mòn nhuệ khí,làm sao có thể toát ra thần tình như vậy.
Trầm thủy lưu hương thản nhiên lưu chuyển trong không khí,ánh mắt thiếu niên thoáng chốc trở nên mềm mại,nam tử vóc người cao gầy vận hoa phục tựa cằm lên vai hắn,hai hàng mi bình thản,thanh âm thong thả trầm thấp,giống nhưđã lâu chưa từng mở miệng “Ta chờ ngươi thật lâu…”
Lâm Ngôn mãnh liệt quay đầu,lảo đảo hai bước tựa vào gương,người trước mặt tóc đen như mun,y phục loang lổ vết máu nói không nên lời âm trầm quỷ dị,một đôi mắt bi thương tràn đầy tuyệt vọng…
Ta chờ ngươi thật lâu…
Lâm Ngôn hốt hoảng chạy ra phòng thay đồ.
_ “Thời gian nghỉ ngơi chấm dứt, mong mọi người giữ im lặng, hoạt động lập tức bắt đầu.” Quần áo đỏ lên tiếng.
Lâm Ngôn ngồi trên ghế, tin thần có chút hỗn loạn,trên sân khấu ánh đèn chói lóa, phía dưới người đông nghìn nghịt khiến Lâm Ngôn không khỏi hoài nghi chuyện lúc nãy chỉ là một tràng ảo giác,Tiêu Úc cũng không tỏ ra khác thường,Lâm Ngôn vừa quay đầu liền chống lại tầm mặt Tiêu Úc ,có điểm hoảng hốt,Tiêu Úc cúi người nắm lấy bàn tay đang phát lạnh vì khẩn trương của Lâm Ngôn,trên bàn đạt một tấm bảng trắng cùng bút lông, Tiêu Úc liếc mắt ý bảo hắn cầm lên,nắm tay hắn cầm bút viết :Ta giúp ngươi.
Lâm Ngôn sửng sốt một chút, viết : Ngươi còn nhớ sao ?
Tiêu Úc tựa hồ không muốn trả lời,lắc đầu, thả tay hắn ra,như trước đặt tay lên vai Lâm Ngôn, lẳng lặng đứng phía sau.
Thính phòng trở nên im lặng,ánh đèn trắng xóa đánh vào hộp gấm, quần áo đỏđi lên mở hộp ,chính giữa lộ ra một cái trápthủy tinh. Dưới đài, mọi người vừa nhìn thấy liền phát ra một trận ai thán ,hai mắt Lâm Ngôn cũng sáng rực lên, là một chiếc bình Song Nhĩ Bế Nguyệt vô cùng tinh mỹ, nữ tử bán tựa vào thân cây, đường nét cẩn thận tỉ mỉ, men sứ phong phú,khí hình đầy đủ không sức mẻ,phẩm chất không sai.
Câu này đối với một sinh viên văn vật học mà nói cũng không quá khó,Lâm Ngôn quan sát kĩ thân bình cùng chất men,xác nhận không nhìn lầm liền viết đáp án lên bảng,MC đi lướt qua các bàn,đến chỗ nam sinh psp thìđột nhiên dừng lại,giơ Micro hỏi “Bạn sinh viên này, đáp án của ngươi đâu ?”
Tấm bảng của nam sinh psp trắng tinh,hắn nằm trên bàn cầm psp chơi đến nhập thần,MC hỏi lần thứ hai mới dùng một bộ như vừa tỉnh ngủ ngẩng đầu lên,lười biếng nhìn xung quanh,khinh thường nhếch miệng,phun ra một câu “Đồ thật.” Sau đóđẩy MC qua một bên, tiếp tục chơi game.
Lâm Ngôn phía trước chỉ cảm thấy người này đối với mình quá mức ngạo mạn,không nghĩ tới với ai cũng đều như vậy, quần áo đỏ nữ sinh bị thái độ của psp khiến cho thực xấu hổ, điều chỉnh biểu tình trên mặt một hồi lâu mới gật đầu bước đi.
_ “ Câu này…có ba người trả lời sai, thỉnh các bạn xuống dưới.”Người xem thiện ý cười cười,ba nam sinh ngồi cách xa Lâm Ngôn cũng cười hìhì chạy xuống. Giáo sư chỉ giới thiệt đơn giản vài câu về chiếc bình, Lâm Ngôn lau bảng chờđợi câu hỏi kế tiếp,trong lòng không khỏi nhẹ nhõm, nghĩ rằng câu đơn giản như vậy mà vẫn có người trả lời sai, xem ra những người trên đây cũng không chuyên nghiệp như mình tưởng tượng.
Túi hồ sơ giáo sư tựa hồ có chút thất vọng,cầm ly inox uống một ngụm nước,tầm mắt chuyển dời sang laptop,không biết đang nhìn cái gì.
Lần này đổi một chiếc hộp gấm trông có vẻ nhỏ hơn,chậm rãi mở ra, là một quyển sách cổ,MC bảo mọi người đến gần nhìn xem, Lâm Ngôn đứng quan sát một hồi, quay về chỗ ngồi viết đáp án “Đồ thật,kinh kịch triều Minh, “Bạch thỏ kí”, được tìm thấy trong cuộc khai quật ở Gia Định Tuyên.
Cái này hắn đã từng thấy qua ở bảo tàng Thượng Hải,Lâm Ngôn nghĩ, lần tọa đàm này chủ yếu là triển lãm đồ cổ, trách không được có thể hấp dẫn nhiều người như vậy. Đáp án vừa công bố lại có thêm một người ra đi trong tiếng vỗ tay cùng huýt sáo của mọi người.
Câu hỏi mỗi lúc một gay gắt hơn,phân biệt dần dần có chút khó khăn,một cây trâm hoa quỳ bằng ngọc bích y như thật đánh ngã ba người,mà một bức thư pháp với thủ pháp được phỏng chế rất tinh vi cũng làm cho Lâm Ngôn do dự hồi lâu. Mỗi một món đồ sau khi câu được công bố kết quả, giáo sư liền bình luận hai câu đơn giản, toàn bộđều là những tri thức thông dụng. Một lượt đều có người phải rời bỏ cuộc chơi, sau tám câu, trên sân khấu chỉ còn lại hai người. Lâm Ngôn nhìn qua bên phải,người cùng hắn chống được đến cuối cùng hóa ra chính là nam sinh psp kia.
Bộ dáng thoạt nhìn không chút nào đểý, không nghĩ tới chuyên môn coi như vững vàng,Lâm Ngôn áp lòng bàn tay lạnh lẽo lên má nhằm hạ nhiệt độ,thở dài nhẹ nhõm chờ câu kế tiếp.
Quần áo đỏ nâng trong tay một chiếc hộp giấy cực kì tinh xảo,cũng không giống như trước triển lãm trước mặt mọi người mà lập tức kêu Lâm Ngôn cùng nam sinh psp đi tới, ý bảo bọn họ cùng nhau xem,mở chiếc hộp, thật cẩn thận lấy ra tấm phiến diện ( mặt quạt ).
Mặt quạt thủy mặc kim tiên cũng không quáđặc biệt, bảo quản lại không tốt,thân quạt có chút hư tổn,dãy núi thủy mặc cũng có dấu vết bị người xử lý, bằng loại phẩm chất này, nếu không phải là tác phẩm của danh thủ, thì rất khó bán được giá cao,nhưng khi chữ viết trên quạt được bày ra, Lâm Ngôn cùng nam sinh psp không khỏi trừu rút một hơi khí lạnh,ngòi bút vô cùng phóng khoáng lại rất sắc sảo :
“Dã trình độ kiều lộ
Hoang khê lạc diệp thôn
Người về hậu khê lộ
Trĩ tử tảo cổng tre”
Mà làm cho hai người giật mình chính là ba chữ nhỏ phía sau bài thơ : Đường Dần viết.
Nhịp tim Lâm Ngôn không khỏi đập nhanh hơn,nếu thực sự là bút tích của Đường Dần, vậy cây quạt trước mắt hắn phải có giá trị hơn năm mươi vạn,vật quý giá như vậy lại mang vào trường học không sợ bị người trộm sao ? Trên màn hình là những bức ảnh rõ nét về mặt quạt,không ngoài dự kiến của Lâm Ngôn, cả khán phòng vang lên một mảnh kinh hô, giọng nói của MC cũng bị vùi lấp trong tiếp nghị luận ồn ào.
Túi hồ sơ giáo sư có chút không kiên nhẫn,đối với âm thanh khuếch đại quá mức ho nhẹ hai tiếng,ý bảo mọi người tập trung vào cuộc thi.
Lâm Ngôn chăm chú nhìn mặt quạt ngả nâu trước mắt, nhịn không được bắt đầu do dự, tác phẩm của Đường Dần trong giới thi họa rất khó phân biệt,bản thân họa phong ( phong cách vẽ ) luôn luôn thay đổi, rất ít khi ghi rõ niên đại trên bức họa, rất khó có thể căn cứ vào thời gian phỏng đoán quá trình biến hóa của họa phong,vì vậy tranh giả , hoặc mạo danh tác giả nhiều đếm không xuể. Nói thực ra, phán đoán những loại tác phẩm như thế này,chỉ dựa vào phong cách vẽ ,niên đại cùng con dấu thì không thế nắm chắc được,chủ yếu phải dựa vào linh cảm cùng nhãn lực của người giám định,hiểu rõ phong cách của tác giả thì chỉ cần trong nháy mắt bằng cảm giác của bản thân có thể nhận ra tác phẩm là thật hay giả,năng lực này đòi hỏi chuyên gia phải khổ công rèn luyện quanh năm suốt tháng, cũng làđánh bạc với vận khí.
Vào những năm đầu thời Kiến Quốc,đã có rất nhiều người nhờ loại năng lực này mà chỉ trong một đêm phất lên rất nhanh, nhưng đối một sinh viên chưa ra khỏi trường như Lâm Ngôn mà nói thì quả thật rất khó khăn. Hắn cau mày cẩn thận suy nghĩ,mặt quạt này vô luận là họa phong, niên đại hay nét bút đều cơ hồ không thể tìm ra sơ hở, tuy rằng không biết rõ lắm về tranh thủy mặc của Đường Dần, nhưng có thể vận dụng ngòi bút một cách hùng hồn tiêu sái như thế có thể nhìn ra con người của tác giả.
_”Nhanh lên nhanh lên.” Psp dùng bút lông gõ gõ lên bàn,phát ra hai tiếng đôn g đông tiếng trầm đục “Viết sớm về nhà sớm,chẳng có gì hay ho.”
Giáo sư nghe nói như thế cóđiểm sượng mặt,quay sang dùng ly nước che dấu.
Thật không lễ phép, nhân vật chính còn chưa đi,Lâm Ngôn bóp bóp khớp tay,tận lực bất động thanh sắc dùng khẩu hình hỏi Tiêu Úc, “Chắc không ?” Tiêu Úc gật đầu,ngọn tay tái nhợt vỗ vỗ yết hầu,nhíu mày suy tư thật lâu,tựa hồ phải mất rất lớn khí lực,thong thả là khàn khàn nói “…Ta họa.” ( Chỗ này ta nghĩ là anh Tiêu Úc copy bức tranh của người ta nga =v= )
Lâm Ngôn mở to hai mắt,khó tin nhìn Tiên Úc,lại nhìn mặt quạt kia,thời xưa kĩ thuật in còn chưa hoàn thiện,danh gia thi họa thường được văn nhân khác vẽ lại, có người là luyện chữ, có số bằng hữu thử tài lẫn nhau, cũng có người dùng để bán, bản vẽ càng chính xác thì giá trị càng cao có khi còn tương đương với đồ thật. Nhưng bút tích của Tiêu Úc như thế nào lại xuất hiện trong này…không phải là rất trùng hợp sao ?
_ “Này cậu, cóđược không thì nói,nhìn không ra thìđừng làm mất thời gian của người khác.” Nam sinh psp thấy Lâm Ngôn chậm chạp không đáp,liền không kiên nhẫn phang một câu,cúi đầu tiếp tục chơi game,ngón tay cái ấn nút bùm bùm vang lên.
Lâm Ngôn bị thái độ xấc xược của người này làm nóng nảy,thở thật sau ghi đáp án lên bảng. Dưới khán đài người xem cũng đã chờ không kịp,lẫn nhau nhìn màn hình chỉ trỏ,có người nhẹ nhàng gật đầu,tựa hồ cho rằng phiến diện kia làđồ thật.
Tiếng micro vang lên,sau khi MC đọc lên đáp án của hai người thì ngay lập tức hội trường trở nên hỗn loạn,trong góc hẻo lánh thậm chí truyền đến tiếng người khinh thường cười nhạo,nhưng nam sinh psp lại hoàn toàn không đểýđến phản ứng của người xem, bắt chéo chân xoay mặt nhìn thoáng qua Lâm Ngôn,vuốt vuốt mụn trên mặt, nhướng mi khẽ cười một tiếng “U, không tệ nha.”
Hai tấm bảng đều ghi đáp án giống nhau : Bản sao chép.
Trên mặt giáo sư lần đầu tiên lộ ra vẻ thưởng thức tươi cười,nói câu chính xác sau đó cầm micro giải thích với người xem “Phiến diện “Hậu KhêĐồ” của Đường Dần,là tác phẩm sao chép vào thời Minh,tác giả không rõ, hai bạn sinh viên đây trả lời rất đúng.”
Khán phòng ồồ cảm thán,lần này đều khiến tuyệt đại đa số người sửng sốt, nhịn không được chỉ trỏ lên màn hình thảo luận sơ hở của mặt quạt. Thậm chí còn có một vị lãnh đạo mặc vest đen quay đầu ra sau tranh cãi kịch liệt với một vị khách quý.
Tác giả không rõ ? Lâm Ngôn không đem lực chúýđặt trên mặt quạt, mà quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Úc,hai tay Tiêu Úc còn đang đặt lên vai của hắn,đối với lời của túi hồ sơ giáo sư cũng không mấy phản ứng,ngược lại cau mày, phảng phất nhưđang đắm chìm trong hồi ức. Dường như Tiêu Úc đã nhớ tới cái gìđó,Lâm Ngôn nhìn vào mắt Tiêu Úc,không còn vẻ tàn ác mất hết lý trí như lúc mới gặp,con ngươi đen nhánh tựa như mặt trời mọc trong biển lớn, chậm rãi trồi lên,từ trong hỗn độn lộ ra một tia thanh minh.
_”Hiện tại chúng ta đã hoàn thành chín câu hỏi,thỉnh mọi người tập trung cao độ,hai bạn sinh viên trên đây đang cùng nhau chờđợi vật phẩm cuối cùng, cũng làđề bài khó khăn nhất trong buổi tọa đàm ngày hôm nay.” Quần áo đỏ cất cao giọng,xoay người ra sau, khẽ vung tay lên.
END
Cái tráp ( quả tráp )
QUẢ TRÁP THỜI XƯA CÁC CỤĐỂ LẠI CÓ NHỮNG QUẢ TRUYỀN LẠI QUA NHIỀU THẾ HỆ QUA NHIỀU ĐỜI VỚI TRUYỀN THỐNG GIA PHONG ,NỀ NẾP NGAY NGẮN, GỌN GÀNG ,CHU ĐÁO CỦA NGƯỜI PHỤ NỮÁĐÔNG -MỞ QUẢ TRÁP BIẾT CÔNG DUNG NGÔN HẠNH CỦA NGƯỜI DÙNG
QUẢ TRÁP VỪA LÀ NƠI ĐỂ TƯ TRANG SỨC,TIỀN BẠC ,GIẤY TỜ VĂN CHỈ,VỪA LÀ NƠI ĐỂ DỤNG CỤ PHỤC VỤ CẢ GIA ĐÌNH NHƯ THUỐC DẦU GIÓ,KIM CHỈ,….
QUẢ TRÁP VỪA LÀ NƠI ĐỰNG TRẦU CAU,ĐỒNG QUÀ TẤM BÁNH DỤNG CỤ CÁ NHÂN KHI NGƯỜI PHỤ NỮ THỜI XƯA ĐI DU LỊCH ĐI CHƠI CHỈ CẦN MANG CÁI TRÁP LÀ TRONG ĐÓ CÓĐỦ
KHI CON GÁI VỀ NHÀ CHỒNG BÀ MẸ TRAO CHO NÀNG DÂU QUẢ TRÁP LÀ TRONG ĐÓ CÓĐỦ THỨ CẦN THIẾT LÀ CÔNG DUNG NGÔN HẠNH LÀ HÀNH TRANG LÀ CHỖDỰA VỮNG CHẮC YÊN LÒNG VỮNG BƯỚC CON GÁI THEO CHỒNG-LÀ LỜI NHẮN NHỦ DẠY BẢO CON GÁI VỀ NỀ NẾP GIA PHONG CỦA GIA ĐÌNH
CÁC BẬC PHU QUÂN ,SĨ TỬ ĐI KHẮP MIỀN VĂN VÕ CÁC HIỀN THÊ,HIỀN ĐỆ CHỈ CẦN CẮP TRÁP THEO HẦU LÀĐÃĐỦ.
Đường Dần ( Đường Bá Hổ )
Đường Dần ( – ) vốn có tên tự là Bá Hổ, sau đổi là TửÚy, ông từng dùng ấn “Đường Bá Hổ”, hiệu là Lục Như Cư Sĩ, Đào Hoa Am Chủ, là một trong “Giang Nam tứđại tài tử”. Ông là họa gia nổi tiếng đời Minh, cùng với Thẩm Châu, Văn Trưng Minh, Cừu Anh trong lịch sử hội họa Trung Quốc được gọi chung là“Minh Tứ Gia” (Bốn danh gia đời Minh) hay “Ngô Môn Tứ Gia”. Đường Dần người huyện Ngô thuộc Tô Châu – tỉnh Giang Tô, xuất thân trong một gia đình buôn bán. Cha ông làĐường Quảng Đức là chủ kinh doanh tửu quán Đường Ký, ông có một em trai, một em gái. Em trai tên là Thân tự Tử Trọng theo khảo cứu, kém ông khoảng tuổi. Đường Dần (Bá Hổ) nổi tiếng về tranh sơn thủy và tranh nhân vật, trong đóông từng vẽ một loạt tranh Xuân Cung Đồ cũng đã làm tăng thêm danh hiệu “phong lưu tài tử” của ông.
Đường Dần nổi tiếng ở tranh Sơn thuỷ và Nhân vật (đặc biệt là thể loại tranh Xuân Cung), tranh Hoa điểu cũng rất tuyệt, ông để lại nhiều danh tác tranh sơn thủy như:Sơn Lộ Tùng Thanh đồ; Khán Tuyền Thính Phong đồ, Kỵ Lư Quy Tứđồ; Khâu Lâm Độc Bộđồ….
Đây là Hậu KhêĐồ ^.^ , còn phần dịch thơ thì ta chịu =.=”