Nội tình
Lâm Ngôn thở dài nhìn chằm chằm con đường ngoài cửa sổ“Lắm lúc ta hay nghĩ,nếu một mình đi trên con đường như người vô hình, liều mạng ngoắc tay cũng không có người đáp lại,cố gắng kêu to cũng không có người nghe thấy,loại cảm giác kinh khủng đó nhất định sẽ làm con người ta phát điên. Mỗi khi ngồi trong lớp tự học,ta thường xuyên có cảm giác mọi thứ náo nhiệt bên ngoài đều đang xa lánh ta, hận không thể xông vào giữa đám đông hô to ta tịch mịch sắp chết rồi đây, nếu có một người, mặc kệ hắn là ai,chỉ cần hắn chịu kiên nhẫn lắng nghe ta nói,ta nhất định sẽ gắt gao buộc chặt hắn lại, chẳng sợ bi thương , tình yêu,thậm chí là tuyệt vọng cũng phải giữ hắn lại bên mình.”
_Chính là ta nói không được,không có người nguyện ý thừa nhận mình đang côđơn,luôn tỏ ra vui sướng để thỏa mãn sự kiêu ngạo bản thân,bên ngoài thì khoe khoang cuộc sống muôn màu muôn vẻ của mình,nhưng khi đóng cửa thì lại vụng trộm khóc,con người quả thật là một loại sinh vật kì quái.
Tiêu Úc hạ mắt nắm lấy tay Lâm Ngôn,nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, dường như làđang an ủi.
Lâm Ngôn không tiếng động quay đầu đi,trong tiệm bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ không ngớt,trên tủ kính dán đầy những mẩu giấy tick đủ màu sắc,Lâm Ngôn nhìn qua, trên đó một số là dùng bút dạ quang viết ta yêu ai, ta chờ ai,có số lại mong được phù hộ thi đậu, nét chữ thanh xuân non nớt,nguyện vọng đơn thuần mà tốt đẹp.
Mỗi người đều có mong ước riêng của mình,có chút đơn giản cũng có cái phứa tạp, cuộc sống không nhưý muốn sẽ khiến bọn họ viết nguyện vọng của mình ra giấy,hy vọng một ngày nào đó thần linh có thểđọc được. Lâm Ngôn thầm nghĩ,người không biết nhìn vào thì thấy quang mang vạn trượng, nhưng khi thấu hiểu rồi mới thấy bọn họ không hoàn hảo như vẻ bề ngoài, tỷ như hắn,gia cảnh tốt thành tích học tập cũng tốt,lại luôn không dám thừa nhận bản thân mình hoàn toàn không có cảm giác với phụ nữ,hoặc như Doãn Chu,xuất thân trong một đại gia đình quyền quý nhưng lại chỉ muốn làm hoàng tử trong thế giới ảo của riêng mình,còn có A Nhan,A Nhan thậm chí còn không thể làm một người bình thường trong mắt người khác. Lâm Ngôn cười khổ, rồi ai sẽ lắng nghe khẩn cầu của bọn hắn đây ?
Có lẽ là do nam sinh lúc nãy mật báo,một đám thiếu niên ngồi đối diện nhìn hắn chỉ trỏ,có người nói câu đồđiên,Lâm Ngôn cũng không đểý chỉ cười cười,rút một tờ giấy từ trong túi áo,viết “Hy vọng có thể thuận lợi giúp Chu Cẩm Thiên tìm được cha mình.”Sau đó thuận tay chọn một chỗ dán tờ giấy lên tủ kính.
Đó là nguyện vọng của một đứa trẻ mà hôm nay hắn đã nghe được.
Hắn, Doãn Chu cùng A Nhan sau khi tìm hiểu thông tin của bé trai kia liền xông vào nhà xác hỏi thăm,người trông cửa là một cụông bị lãng tai,Lâm Ngôn cốý hét lớn tên của tiểu quỷđến mức kinh thiên động địa nhưng ông cụ vẫn không hiểu được, vừa lúc một lao công nghe thấy liền chen vào nói,hỏi Lâm Ngôn có phải hay không đứa bé kia còn chưa đi,tiếp đó buông chổi thở dài nói thật đáng thương.
_”Ta biết đứa bé kia,ta là hàng xóm của bà ngoại hắn,mẹ hắn đã chết mấy năm trước,ba hắn lại lo làm ăn không có thời gian chăm sóc,nên gửi con bà ngoại trông nom,có một lần Cẩm Thiên sốt rất cao,ba hắn liền trở về thăm hắn,từ lúc đó trởđi Cẩm Thiên luôn nhớ mãi không quên. Một ngày thừa dịp bà ngoại ra ngoài,hắn từ ban công lầu ba nhảy xuống,cứ tưởng rằng chỉ cần té bị thương ba sẽ về thăm mình,ai ngờđứa bé kia đoản mệnh, thân thểđập xuống mặt đường, nội tạng vỡ nát mất rất nhiều máu,lúc đưa đến bệnh viện chống đỡ không được vài ngày liền qua đời.”
_”Tro cốt được chôn ở nghĩa trang đắt giá nhất thành phố,ngày đưa đám tang ta cũng cóđi,đáng tiếc ba hắn đang công tác ở nước ngoài,mãi đến khi con trai mất được hai ngày mới có thể trở về nhận thi xác,cũng không thể nhìn mặt con mình lần cuối .” Lao công thổn thức “Nghe nói trong lúc mê sảng đứa bé kia vẫn không ngừng hỏi sao ba còn chưa đến,bác sĩđành phải lừa hắn nói ba đang trên đường trở về,kết quả làđứa bé kia mỗi ngày đều nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ chờđợi, đợi đến khi tắt thở rồi hai mắt vẫn còn mở to.”
Câu chuyện khiến bọn Lâm Ngôn cảm thấy xót xa,nhưng A Nhan nói như vậy cũng tốt,không có oán khí cũng không định hại người,chỉ cần tìm đến người mà hắn vẫn luôn tưởng nhớ, đi đến trước mộđốt giấy tiền vàng bạc, nói chuyện với hắn thì linh hồn sẽ lập tức rời đi. Nhưng trẻ con luôn rất đơn thuần cùng chấp nhất,nếu người nọ mãi vẫn không đến,đứa trẻđợi lâu sẽ hóa thành oán linh tới lúc đó rất khóđối phó.
_”Qủy, quỷ dù sao cũng không phải là người.” Thời điểm A Nhan nói những lời này trông có chút thất lạc.
_”Đinh!” Di động Lâm Ngôn vang lên,Doãn Chu gửi địa chỉ chi tiết cùng phương thức liên lạc đến,hóa ra là người địa phương,ở một nơi khá xa trong thành phố, từđây đến đó phải mất ba giờ lái xe. Lâm Ngôn nuốt xuống đũa miến chua cuối cùng,thuận tiện bỏ một hạt đậu phộng trong bát vào miệng,nhếch môi nhìn Tiêu Úc nói “Đi thôi,nhiệm vụ lần này là giúp một đứa bé tìm cha,so với việc thu phục ngươi dễ dàng hơn rất nhiều.”
Nói xong liền bắt lấy cổ tay Tiêu Úc đi ra ngoài,lúc lái xe nhịn không được vừa huýt sáo vừa cười,nghĩ rằng nếu mọi chuyện phiền toái đều có thể giải quyết dễ dàng như hôm nay thì tốt rồi,mặc dù gần đây hắn gặp nhiều chuyện xui xẻo,nhưng thân tình luôn làm cho lòng người ấm áp.
Nhà của Chu Mặc nằm trong thành phố, khi đứng trước cửa nhà, Lâm Ngôn quả thực đã nghĩ mình đến nhầm địa chỉ,trước mặt hắn là một tòa biệt thự trông rất có khí thế, trên cánh cửa được thiết kế theo phong cách Tây Âu treo một tấm bảng “Biệt thự tư nhân,bên ngoài có camera theo dõi.” Lâm Ngôn không khỏi âm thầm líu lưỡi,tại một thành phố mà tấc đất tấc vàng như thế này lại có một biệt thự rộng lớn như vậy,liền tính chuyển đứa bé qua Mỹ nằm viện cũng dư dả, làm sao có thể ngay cả cơ hội gặp mặt con mình lần cuối cùng cũng không thể chứ ?
Dừng xe ở ngoài,Lâm Ngôn đánh thức Tiêu Úc đang mơ mơ màng màng bên cạnh, dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ em nói “Ta biết ta đuổi ngươi đi khiến ngươi không vui,nhưng đây là việc ta phải làm,đợi lát nữa đừng quấy rối biết sao ?” Nói xong liền dựa vào ghế thích ý nói “Ta hiểu được tâm tình của đứa bé kia,hồi trước cha mẹ ta cũng rất bận ,một tuần mới về nhà một lần,ta phải tự mình nấu cơm tự mình ngủ, sợ bóng tối muốn chết,lúc nào cũng ngóng trông cha mẹ mau mau trở về với mình.”
_”Nhưng ta biết cha mẹ cũng rất nhớ ta,tuy rằng bọn họ rất bận,nhưng mỗi lần về nhàđều mang thức ăn ngon cho ta.” Lâm Ngôn nghiêng người nằm,vuốt ve mái tóc của Tiêu Úc,hưng phấn nói “Tuy rằng nhân quỷ thù đồ,nhưng cha con gặp lại luôn khiến người ta phải chờ mong, đúng không ?”
Tiêu Úc gật gật đầu,hôn lên má Lâm Ngôn,chậm rãi nói “Đi thôi.”
_ “Tiêu công tử cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta,thật khó hầu hạ a.” Lâm Ngôn lầm bầm mở cửa xe ra ngoài.
Hoa viên được chủ nhân thiết kế rất tinh xảo,trồng đủ mọi loại hoa theo mùa,bên ngoài có thể ngửi được mùi thơm của hoa mai lan tỏa trong đêm,cách đó không xa bụi hoa hồng tươi tốt được trồng bên bờ hồ,rung rung đánh xuống mặt nước,khiến người ta có cảm giác nói không nên lời biếng nhác cùng thích ý.
Lâm Ngôn đợi vài phút,một phụ nhân mặc đồng phục người hầu từ trong biệt thự chạy ra,đứng bên trong dùng ánh mắt đề phòng đánh giá hắn,Lâm Ngôn nói mình vì chuyện của Chu Cẩm Thiên màđến,người kia lập tức quay lưng chạy nhưđiên vào trong. Lần này phải đợi đến hai mươi phút sau,cánh cổng mới được mở ra,Lâm Ngôn chỉnh lại áo sơ mi, xuyên qua lối mòn bằng đá viền hoa,đứng trước biệt thựấn chuông cửa.
“Chi nha!”một tiếng, cánh cửa gỗ theo phong cách thời Victoria khẽ mở ,một người đàn ông trung niên theo cửa thòđầu ra hỏi “Ngươi là ?”
Lâm Ngôn lễ phép cười nói “Ta là Lâm Ngôn,là sinh viên trường đại học X,ngài đây chắc là Chu tiên sinh,ta vì chuyện của con trai ngài mà tới.” Nói xong liền cung kính đưa ra thẻ sinh viên. Chủ nhân nghi hoặc kiểm tra một lần,xác nhận không có vấn đề mới hé cửa lớn ra một chút, nhưng vẫn không cóýđịnh mời Lâm Ngôn vào nhà.
_Con ta vừa chết cách đây không lâu,ngươi đến có chuyện gì ?
Tuy rằng bị che khuất,Lâm Ngôn vẫn nhìn ra vẻ mặt của người đàn ông này là biểu cảm điển hình của thương nhân,thế lực, kiêu căng, tính toán chi ly,hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đỏ tía,sợi dây buộc sơ sài bên hông,lộ ra g ngực, dáng người khá béo,nhưng vẫn nhìn ra được lúc trẻ cũng thường xuyên rèn luyện, hiện tại dưới lỗ tai có chút mỡ thừa,không còn thích tập luyện nữa,hoặc là coi việc đánh golf như một loại phương thức vận động.
Bệnh của người giàu a.
_”Ta thật sự rất tiếc về cái chết của con trai ngài,là như thế này,ta có người thân đang nằm viện…” Ánh đèn thủy tinh lóa mắt,Lâm Ngôn cố gắng sắp xếp câu chữ trong đầu,người đàn ông trung niên lại đột nhiên đánh gãy lời hắn “Ngươi làm cho ai ? Tiền học ta đã thanh toán, nghĩa trang bệnh viện ta đều trảđủ,chỗ khác cũng không thiếu tiền,người tới đây làm gì ?”
Lâm Ngôn vội vàng giải thích “Không,không, ngài hiểu lầm,không phải là vấn đề tiền bạc,ta biết việc này nói ra có vẻ rất hoang đường,ngài có thể không tin nhưng hồn phách của con trai ngài vẫn còn vương vấn trong bệnh viện không đi,hắn đang đợi ngài đến thăm hắn.”
Biểu tình của tên trung niên trở nên cổ quái,tay kéo cửa làm ra bộ dáng tiễn khách “Ngươi điên sao,nói con ta làm ma,Cẩm Thiên sớm đã hạ táng rồi.”
Lâm Ngôn nhíu mày, nào có người cha vô trách nhiệm như vậy,nghe chuyện của con mình, không những không tin mà còn hạ lệnh đuổi khách.
_”Là như thế này,ngài đây chắc biết vì sao Cẩm Thiên lại gặp chuyện không may ? Không thể nhìn mặt ngài lần cuối khiến hắn luôn cảm thấy đáng tiếc,đến bây giờ linh hồn vẫn chưa thểđầu thai,mà nhập vào người em họ của ta chờ ngài trở về thăm hắn, mong ngài hiểu cho,cô béđang trong tình cảnh rất nguy hiểm.” Lâm Ngôn thành khẩn nói “Giống như phim vậy.”
_”Nếu ngài không đi, Cẩm Thiên sẽ không thể luân hồi,không chỉ mình hắn thống khổ,mà những người xung quanh cũng bị vạ lây,đến lúc đó vì sự an toàn của cô bé, chúng ta chỉ còn cách đánh tan hồn phách của hắn.” Lâm Ngôn vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh,một tháng trước nếu nói như vậy hắn chỉ cảm thấy mình bị bại não,giống như thầy bàđang tìm cách gạt tiền người khác,nhưng bây giờ không thể ngoảnh mặt làm ngơ,sóng điện cường liệt trong não của con trai ngài làm cho điện từ trường của toàn bệnh viện trở nên hỗn loạn, khiến sinh mạng của một cô bé vô tội chỉ mới mười ba tuổi lâm vào nguy hiểm ?
Tên trung niên lúc này mới nhíu mày,tay phải đặt trên khung cửa rút về,nắm chặt thắt lưng nói “Như vậy đi, ta hiểu rồi,gần đây ta rất bận,người hãy liên hệ với thư kí của ta,cần bao nhiêu tiền để tiễn bước Cẩm Thiên thì cứ nói,ta sẽđưa chi phiếu cho ngươi.”
_”Chuyện này không liên quan gìđến tiền hết,nếu ngài không đi gặp hắn thì cóđưa cả ngân hàng cho ta cũng vô dụng!” Lúc này Lâm Ngôn thực sự bị chọc giận,đầu óc người này có vấn đề sao,chuyện về con trai mình mà cứ nghĩđến tiền!
_”Ba, ba làm gì vậy ? Mẹ gọi ba kìa!” Một đứa bé năm sáu tuổi đột nhiên chạy đến,ôm lấy eo tên trung niên làm nũng,phát hiện sự có mặt của Lâm Ngôn liền đút ngón cái vào miệng,mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hắn. Tên trung niên từái ôm con trai mình đặt lên vai,nhìn Lâm Ngôn với vẻ mặt không kiên nhẫn.
_Ngươi đến cùng là ai a? Pháp sư ? Đêm hôm khuya khoắt lại đứng trước cửa nhà ta nói điên nói khùng,còn không đi ta sẽ báo cảnh sát!
_”Ai ngoài cửa màđứng nửa ngày vậy, lại có kẻđến đòi tiền ? Bàđây không có tiền, kêu hắn mau biến đi!” Cánh cửa đột nhiên bị kéo ra,một phụ nữ trẻ tuổi mặc áo ngủ màu đỏ tía, vô cùng khí thếđứng trước mặt Lâm Ngôn, dáng người yểu điệu,bộ ngực như tuyết lúc ẩn lúc hiện dưới lớp ren mỏng,dùng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao thổi bay Lâm Ngôn.
Lâm Ngôn đã bị trận thế trước mắt khiến cho hoàn toàn rối loạn,lắp bắp nói “Ách,ta là vì chuyện của Cẩm Thiên, con trai ngài màđến…”
Không đợi nói xong, người phụ nữ lập tức biến sắc,cao giọng nói “Còn chưa xong sao,vì thằng đó mà chúng ta đã phải trả rất nhiều tiền rồi, bệnh viện tốt nhất, phòng đắt nhất,thằng con của hắn đoản mệnh là tự mình tìm,bây giờ còn có mặt mũi đến đây than vãn ?” Nói xong liền ôm bé trai tới trước mặt Lâm Ngôn “Nhìn kĩ, đây là con ta, ta chỉ có một đứa con trai mà thôi.”
Nói xong căn bản cũng không thèm đểýđến sắc mặt của chồng,phịch một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Ngôn siết chặt tay đứng dưới mái hiên tối đen, trong lòng dâng lên từng trận lạnh lẽo.
Hắn cũng không biết bản thân làm thế nào trở lại xe,từ cửa kính nhìn ra chỉ cảm thấy tòa biệt thự xa hoa này cực kì xấu xí,ngay cả mùi hoa hồng trong sân cũng trở nên quá nồng nặc . Hắn chưa bao giờ tin cái gọi là có mẹ ghẻ liền có bố dượng, chỉ cảm thấy thân tình là tình cảm ấm áp nhất trên thế giới này,cũng là thứ không thể nào lay động,nhưng lúc này đây hắn thật sự kiến thức cái gọi là thói đời bội bạc cùng lòng người ích kỉ.
Không cần phải khảo nghiệm tình người, trăm ngàn lần không cần,bởi vì ngươi sẽ không chịu nổi đả kích, Lâm Ngôn ngồi trên xe cố gắng lấy lại bình tĩnh,nhưng hỏa khí vẫn cứào ào dâng lên,trước mắt hiện lên vẻ mặt ủy khuất của Tiểu Dương,một đứa trẻ,một đứa trẻ phải tưởng niệm cha mình đến nhường nào mới cóđủ dũng khí nhảy từ lầu ba xuống, hắn ở trên trời có linh thiên nếu chứng kiến tình cảnh ngày hôm nay, có hay không cảm thấy mình chết thật oan uổng ?
Lâm Ngôn dùng sức nện vào tay lái.
Một bày tay lạnh lẽo nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn,Lâm Ngôn xoay qua, nghẹn ngào nói “Tiêu Úc, ngươi đừng chọc ta,ta không có tâm trạng để dỗ ngươi đâu, bây giờ ta chỉ muốn đánh người mà thôi!” Nói xong liền hung hăng đạp một cước “Ta thao cả nhà hắn!”
Tiêu Úc kiên nhẫn kéo cổ tay Lâm Ngôn,ôm hắn vào lòng,đôi mắt tràn đầy ngoan độc “Định làm gì ?”
_”Có thể làm gì bây giờ,trở về kêu A Nhan nghĩ cách làm cho tiểu quỷ kia quên đi chính mình còn có cha a!” Lâm Ngôn hậm hực nói.
Tiêu Úc lắc đầu,liếc nhìn tòa biệt thự bị bao trùm trong bóng đêm, chậm rãi nói “Để ta.”
_”Ngươi là nói…” Lâm Ngôn lăng lăng nhìn Tiêu Úc,đột nhiên hiểu ra ý tứ của hắn,trầm mặc một hồi lâu mới cắn môi nói “Lúc trước ta vẫn cảm thấy mình rất thiện lương,không có gì không thể nhẫn nhịn,nhưng mà…” Lâm Ngôn sáng quắc nhìn Tiêu Úc “Ta đột nhiên muốn biến thái một lần, coi như hắn xui xẻo!”
_”Tiêu Úc, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì,giữa trưa ngày mai ta muốn thấy hắn tự mình tìm đến bệnh viện, quỳ xuống xin lỗi con trai của mình!” Trong không gian mờ tối,Lâm Ngôn hung hăng gằng từng câu từng chữ.
Tiêu Úc xoa xoa tay hắn, ôn nhu nói “Yên tâm.”
END