Đào Mộ Đào Ra Quỷ

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô nhân viên kéo cái ghếđặt mông ngồi xuống,bí hiểm nói “Còn có chuyện khác nữa,bà nội ta nói lúc ta còn chưa sinh ra,có một đoàn người từ Bắc Kinh đến khai quật mộ,mướn người ở trấn trên,nhưng sau đó cũng không biết tại sao chưa có kết quả liền giải tán,những người trở về thì sợđến mức run rẩy lẩy bẩy,nói nơi đó…” Cô gái ra vẻ thần bí kề sát vào tai Lâm Ngôn, nhỏ giọng nói “Có quỷ.”

_”U, cách nơi này không xa, sao không thấy chỗ này có quỷ ?” Doãn Chu trêu ghẹo nàng.

Cô gái khinh thường liếc mắt nhìn hắn “Phong thủy của khách sạn chúng ta rất tốt,nếu thích thì các người cứđi đến chỗđó.”

Tuổi cô nhân viên không lớn nên nói rất nhiều,con nhà ai gặp phải cương thi,nhà ai hóa chồn,đàn ông nhà ai bị quỷ dẫn đường nhốt suốt một đêm,nghe xong liền làm cho Lâm Ngôn hoài nghi Tiêu Úc không chừng là quan thôn,mấy chục năm như một ngày, âm thầm hù dọa lũ dân chúng vô tri.

Có tiếng mèo hoang vang lên,đêm càng ngày càng thâm,ba người cũng không còn tâm tình nghe nàng lảm nhảm,tự giải tán về phòng ngủ.

Phòng ở lầu hai,được bố trí qua loa đơn giản,đẩy cửa vào liền ngửi thấy mùi ẩm mốc,diện tích không lớn,chỉ có giường, tủ quần áo, cùng một chiếc TV lỗi thời không biết đãđặt ởđó bao nhiêu năm,khung cửa sổ bằng gỗ, sơn màu xanh lục, một chiếc chuông gióđã phai màu được treo bên trên, Lâm Ngôn mở cửa sổ ra,chiếc chuông lập tức bị gió thổi, rào rào vang lên.

Nhà vệ sinh được lát gạch trắng đã lâu không sử dụng, đóng một tầng ố vàng.

_”Chỗ này có chút tồi tàn, ởđược sao ?” Lâm Ngôn hỏi

_Theo ngươi.

Lâm Ngôn mệt mỏi gật đầu, tắt đèn

_Ngủđi, mấy thứ còn lại thìđể mai tính,cũng đã mệt mỏi một ngày.

Trong núi ẩm ướt,tấm chăn đắp trên người nặng trịch,nương theo ánh trăng,những vết mốc trên vách tường giống như một bầy thiên nga đang bay,Lâm Ngôn lăn qua lộn lại không ngủđược,ngồi dậy, tựa vào đầu giường hút thuốc,tuỳ tay vuốt ve tóc Tiêu Úc,mái tóc đen dài trải ra phía sau,ẩn hiện làn da tái nhợt.

Lâm Ngôn nhìn mặt hắn, bỗng nhiên lóe lên một ý niệm trong đầu,lúc chết, Tiêu Úc trông như thế nào ? Thư sinh xuyên một thân bạch y,máu tươi ào ào trào ra,trên mặt càng ngày càng không có huyết sắc,môi thâm đen,một mình nằm trong quan tài,làn da mốc meo,hư thối, chảy ra thứ nước mủ màu vàng,bạch cốt sâm sâm.

Lâm Ngôn bị tưởng tượng của chính mình dọa đến mức sợ run.

Trong phòng cực kì yên tĩnh,có thể nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài cửa sổ,nước mưa từng giọt từng giọt rơi xuống,Tiêu Úc bắt lấy tay Lâm Ngôn,nhẹ giọng nói “Những lời nàng nói,không phải là ta làm.”

Lâm Ngôn nở nụ cười “Biết, công tử nhà ta cho dù làm quỷ cũng rất biết tiết tháo.”

Tiêu Úc kéo hắn vào trong chăn,Lâm Ngôn kẹp nửa điếu thuốc,quay đầu hôn lên môi con quỷ,tứ chi quấn quýt giao triền,hôn đến mức không thể khống chế.

Một vật cưng cứng đâm vào bắp đùi Lâm Ngôn,trong bóng tối Tiêu Úc nhìn hắn, hai mắt rực lửa.

_Muốn ?

Tiêu Úc khiến Lâm Ngôn quay lưng về phía mình,hai tay ôm eo hắn,chôn mặt vào hõm vai, ân một tiếng liền không hềđộng.

Lâm Ngôn vuốt ve những ngón tay của hắn nói “Làm một lần.”

_Không được.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười bất đắc dĩ,không bao lâu liền bình tĩnh lại, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Trời lạnh, lại đổ mưa,con chó không biết đang ẩn nấp ở nơi nào liều mạng sủa,Lâm Ngôn tránh thoát khỏi người Tiêu Úc,mang dép lêđẩy cửa xuống lầu,dưới lầu không có ai trực,phố xá vắng lặng không người,xa xa liền có thể thấy những dãy núi đen ngòm,cho dù cóánh trăng cũng nhìn không thấy,nơi nơi nởđầy những đóa hoa nhỏ màu trắng không biết tên.

Lâm Ngôn vô tri vô giác đi về phía trước,hắn luôn cảm thấy có người đang chờ mình,đi tới đi lui,bỗng dưng xuất hiện một ngọn đèn ảm đạm cô liêu,là một ngôi nhà,cửa sổđược che bằng giấy trắng,lộ ra một thân ảnh màu đen thật dài, lúc la lúc lắc đung đưa giữa không trung.

Hắn lập tức nhớ tới lời cô gái nói,nhanh chân muốn thoát khỏi nơi này,đi đến một khu nhà trệt thì cửa đột nhiên bị mở, một đôi vợ chồng bước ra,chậm rì rì nhìn Lâm Ngôn ngoắc ngoắc tay,người vợ thắt bím, còn người chồng thì cao gầy,sắc mặt bọn họ phá lệ tái nhợt,động tác cũng chậm chạp hơn so với người bình thường rất nhiều,Lâm Ngôn không dám dừng lại,cắm đầu đi về phía trước.

Càng vào sâu,thì càng hoang tàn vắng vẻ, không còn thấy bóng dáng của thị trấn nữa.

Cây cối càng ngày càng cao,con đường bắt đầu trở nên khóđi,Lâm Ngôn bẻ một cành cây nắm trong tay,xuyên qua bụi rậm,đi đến một bãi cỏ bằng phẳng,phía trước xuất hiện một chiếc quan tài cao hơn nửa thân người,bị mưa xối ướt đẫm,tỏa ra một tầng bạch quang óng ánh.

Hắn biết chiếc quan tài này,bị phong ấn bởi sáu mươi bốn chiếc đinh đồng,được đóng bằng gỗ Hoàng Đàn,ngàn năm không bị mục nát.

Một tia sấm chớp xẹt qua,nắp quan tài bỗng nhiên mở,một bóng người vô thanh vô tức ngồi dậy,xuyên tấm áo liệm tiên diễm,đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm Lâm Ngôn.

Là Tiêu Úc.

Lâm Ngôn nhịn không được trừu rút một hơi khí lạnh,sao Tiêu Úc lại ở chỗ này ? Hắn mê mang nghĩ,không tự giác tiến về phía trước hai bước,chẳng lẽ Tiêu Úc biết mình lén ra ngoài,cốý ngồi chờở chỗ này ? Hay là…chính Tiêu Úc là người gọi mình đến ?

Người trong quan tài sắc mặt trắng bệch,giống nhưđược bôi một lớp phấn,đôi môi đỏ tươi,mười ngón tay tái xanh nắm chặt hai bên quan tài,thấy Lâm Ngôn tiến lên,khẽ nhếch miệng, lộ ra nụ cười cổ quái.

_”Ta chờ ngươi thật lâu…” Thanh âm trầm thấp mà thong thả,mỗi một chữđều kéo theo một chuỗi dài quái dị.

Lâm Ngôn dùng ống tay áo chà lau nước mưa trên mặt Tiêu Úc,đau lòng vén mái tóc ướt đẫm của hắn sang một bên.

_Ta không phải đãđến rồi sao, đi thôi, theo ta trở về.

Trong bóng đêm Tiêu Úc âm trầm cười,bàn tay lạnh lẽo bắt lấy cổ Lâm Ngôn,hệt như cái kìm sắt,Lâm Ngôn đột nhiên cảm thấy cóđiểm không thích hợp,bàn tay trên cổ càng ngày càng siết chặt.

_Ngươi nhìn ta, Lâm Ngôn,xem xem ta rốt cuộc có bộ dáng như thế nào.

Lâm Ngôn hoảng sợ mở to hai mắt,gương mặt con quỷ chậm rãi biến đổi,dần dần xuất hiện những vết phù thũng, môi bắt đầu hư thối,lộ ra hàm răng trắng nhách,vì phần thịt nứu bị héo rút,trông hắn lúc nào cũng đang cười,từng nhúm tóc đen rơi rụng, da thịt như bị nóng chảy, từng mảng từng mảng rơi xuống.

Một vật gìđó tròn tròn trơn trượt mềm nhũn rơi vào tay Lâm Ngôn,cúi đầu nhìn xuống, là một con mắt.

Da đầu giống như bị hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào,Lâm Ngôn muốn đẩy tay Tiêu Úc ra,nhưng khi tay vừa chạm vào bả vai Tiêu Úc thì phốc xuy một cái, da thịt của Tiêu Úc tựa như một cục xà phòng ngâm nước, trơn trượt, vừa đụng vào liền rã nát…

Lâm Ngôn thất thanh kêu lên,một bên vừa gọi tên Tiêu Úc vừa không ngừng giãy dụa,bàn tay trên cổ hắn đã trở thành xương khô,khí lực vô cùng lớn,cái đầu lâu tiến gần về phía hắn,thanh âm the thé“Ngươi xem xem ta rốt cuộc có bộ dáng như thế nào!”

_”Tránh ra…ngươi tránh…” Lâm Ngôn cắn răng,ngực căng cứng khó chịu, giống như bị một bao gạo lớn đè lên,như thế nào cũng không thể cửđộng.

_Lâm Ngôn, tỉnh , tỉnh!

Có người đang dùng lực lắc vai hắn.

Lâm Ngôn lao lực mở to hai mắt,hắn vôý thức nỉ non,ánh đèn ấm áp, gương mặt của Tiêu Úc gần ngay trước mắt,đôi mắt thân thiết,hài cốt trong mộng lại hiện lên trước mắt hắn,Lâm Ngôn bật người dậy,vội vàng lui về phía sau,dựa vào đầu giường co quắp thành một đoàn.

_”Tránh ra.” Hắn ủy khuất nói,ác mộng cực kì chân thật, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, rét buốt dính vào da thịt.

Tiêu Úc kéo tay Lâm Ngôn,không ý đến Lâm Ngôn phảng kháng màôm hắn vào g ngực,trấn an hôn lên gò má hắn,hơn nửa ngày người trong lòng không còn run rẩy nữa, nhưng vẫn cúi đầu không dám nhìn mình.

_Nằm mơ ?

Lâm Ngôn gật đầu, khàn giọng nói “Ta…ta mơ thấy một chiếc quan tài,còn có ngươi, ngươi…”

_”Ta chết ?” Tiêu Úc bình tĩnh nói

_Sao ngươi biết ?

Tiêu Úc trầm mặc một hồi,nhẹ nhàng nói “Lâm Ngôn, ngươi rất sợ ta. Ngươi thường xuyên lộ ra loại biểu tình như vậy,giống như ta đột nhiên sẽ biến thành ác quỷ, ôn thần, hay cái gì đó đáng sợ như vậy.”

_”Ta không có ý đó, ngươi đừng nghĩ nhiều…” Lâm Ngôn xấu hổ vươn tay muốn ôm Tiêu Úc, nhưng bị hắn bất động thanh sắc né tránh.

Hắn người song song nằm trên giường,mỗi người một bụng đầy tâm sự,Lâm Ngôn nhìn chằm chằm trần nhà,trong phóng đêm những vết ẩm mốc trên tường dường như to hơn,hắn nghe thấy Tiêu Úc thật sâu thở dài,nhưng hắn lại không biết nên nói gìđể trấn an Tiêu Úc,khung cửa sổ cũ kĩ không được đóng kín,gió lạnh theo khe hở luồng vào bên trong.

_Ngươi ngủ chưa ?

_Chưa.

_Ta kể chuyện cho ngươi nghe.

Con quỷ không trả lời,Lâm Ngôn nhẹ giọng tiếp tục “Là truyện ma,nghe nói có một đôi tình nhân cùng bạn bè của họ dẫn nhau leo núi,đi đến giữa sườn núi thì cô gái không thể leo nổi nữa,nên quyết định kêu mọi người leo lên trước,còn mình thìở lại chờđợi,không nghĩ tới mọi người vừa đi không bao lâu thì xảy ra một trận tuyết lở,cô gái nơm nớp lo sợ bảy ngày,vốn tưởng rằng đã không còn hy vọng thìđột nhiên nhìn thấy mọi người từ trong gió tuyết trở về, toàn bộđều là bạn của nàng, nhưng trong đám người lại không tìm thấy người yêu của cô gái!”

_”Bạn của nàng nói cho nàng biết,bạn trai của nàng đã chết trong trận tuyết lở,cô gái thương tâm muốn chết,ba ngày sau trong lúc mọi người đang vây quanh lửa trại sưởi ấm,thì một kẻ cả người đầy máu từ trên núi lao xuống,người đó chính là bạn trai của cô gái, nắm tay nàng nói “Bọn anh ở trên núi gặp lở tuyết,những người khác đều chết hết, chỉ còn một mình anh sống sót.”

_Ngươi nói, rốt cuộc thì ai mới là người chết ?

Tiêu Úc đưa lưng về phía Lâm Ngôn, trả lời “Ngươi nghĩ là ai ?”

_”Không biết.” Lâm Ngôn thở dài “Nhưng mà, nếu đổi thành chúng ta,thì ta sẽđi theo ngươi.”

Con quỷ không trả lời,Lâm Ngôn vùi mặt vào lưng Tiêu Úc,lần này Tiêu Úc không trốn, tùy ý hắn ôm.

_”Không biết chuyến này đi sẽ phát sinh chuyện gì,nhưng mặc kệ như thế nào,nếu bắt ta phải lựa chọn, thì ta nhất định sẽ chọn ngươi.” Lâm Ngôn quàng tay qua vai Tiêu Úc,ngượng ngùng nhỏ giọng thì thầm “Quay qua đây ngủ,ta thật sự có chút sợ ngươi…Nhưng nếu không nhìn thấy ngươi, thì ta lại càng sợ hơn.”

Tiêu Úc bật cười, xoay người qua nhìn Lâm Ngôn,vươn tay bẹo bẹo hai gò má của hắn “Đợi lát nữa biến thành bộ xương khô,xem ngươi làm sao bây giờ.”

_”Vậy thì làm canh xương hầm.” Lâm Ngôn cười hì hì tựa cằm lên vai Tiêu Úc “Bổ dung dưỡng nhan…”

Lời nói còn chưa xong thì nụ cười trên mặt hắn đột nhiên cứng lại rồi.

Ngoài cửa sổ bỗng dưng xuất hiện một người, gương mặt tái xanh lẳng lặng nhìn chằm chằm bọn họ,cái đầu tròn tròn,mặc một bộáo choàng màu vàng đất,đầu lệch sang một bên,thấy Lâm Ngôn nhìn mình,khóe miệng liền lộ ra một nụ cười cổ quái,nhoáng một cái liền biến mất.

Ngoài cửa sổ chỉ còn lại màn đêm thăm thẳm cùng tiếng gió gào thét.

Lâm Ngôn chỉ tay ra ngoài cửa sổ nửa ngày không nói nên lời,Tiêu Úc nhíu mày,trong lòng đều nhịn không được lộp độp một tiếng.

Mười phút sau, Doãn Chu, tiểu đạo sĩ cùng Lâm Ngôn tụ tập trước cửa khách sạn nhìn ngó xung quanh,vài người đều trông có vẻ ngái ngủ,Doãn Chu bị Lâm Ngôn đánh thức liền thuận tay quơ con dao găm dưới gối,giờ phút này chỉ mặc một chiếc quần đùi,đứng giữa đường nhìn có chút đần độn.

_”Lâm Ngôn ca ca,không chừng là ngươi nằm mơ nên hoa mắt đó.” A Nhan nghi hoặc nói.

Lâm Ngôn lắc lắc đầu “Ta vốn đâu có ngủ.”

Doãn Chu mất nửa ngày đểđịnh thần,nhìn bóng đêm dày đặc đột nhiên mở miệng “Lâm Tử, ngươi đã nhìn thấy cái gì ?”

_”Miếu chủ,ta chắc chắn là hắn,hắn đã phát hiện ra chúng ta.” Lâm Ngôn nói “Chúng ta phải cẩn thận…”

_”Không đúng.”Doãn Chu nhìn chằm chằm mặt Lâm Ngôn “Ngươi còn nhớ sao, phòng của ngươi nằm ở lầu hai a.”

Lâm Ngôn ngây ngẩn cả người,sau một lúc lâu mới cởi dép lê dưới chân ra,nhìn nhìn đế giày, trầm giọng nói “Vừa rồi, ta mơ thấy ác mộng,trong mơ ta đi vào rừng,nhìn thấy một chiếc quan tài…Vấn đề là, đây làđôi dép lê duy nhất của khách sạn,ta chưa từng mang nó ra ngoài,làm sao đế giày lại có bùn đất cùng cỏ dại chứ ?”

END

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio