Sau khi tỉnh dậy thì hộ sĩ xa lạ dùng giọng thương hại nói rằng lỗi do cậu kích động dẫn tới sinh non, đứa bé vừa sinh ra đã chết, do cậu là nam chứ không phải nữ nên chuyện nghịch thiên này có lẽ khó mà "mẹ tròn con vuông" nổi.
Khổng Di đã ngồi thừ người rất lâu, lâu tới mức cậu không biết Phong Triệu cùng Thi Thi đến.
Cậu biết cơ thể của cậu khác người, cậu cũng từng biết cha bỏ mẹ vì thấy cậu như quái thai.
Trừ dư ra một bộ phận sinh dục, cậu cũng không biết bản thân làm gì sai để dẫn đến kết cục này.
Gia đình gì đó, con cái gì đó...
Vì là gay nên không thể hại đời con gái nhà người ta.
Vì là gay nên trừ tự sinh con với người yêu cũng chỉ có thể nhận con nuôi.
Vì là gay nên...
"Khổng Di... Khổng Di...", Thi Thi vội chạy đến muốn ôm Khổng Di, cậu nghiêng người né tránh.
"Đi đi", không nhìn hai người kia.
Phong Triệu vươn tay bắt lấy tay Khổng Di.
"Cút đi!", cậu hất tay anh ra.
"Là ai cũng cút hết đi!", cậu đột ngột gào lên, run rẩy ôm vai co cụm người lại.
Một mình vẫn tốt hơn. Một mình tự thương mình. À, tiền bồi thường phải đòi...
"Anh cút đi!!", vùng vẫy cắn lên cánh tay choàng qua ôm chặt cậu, đay nghiến cánh tay anh, đến khi trong miệng có vị tanh của máu, cậu vẫn không thả ra, mặt nhoà lệ, tiếng nức nỡ không kìm được trong họng.
Con của cậu sẽ không mất đi như vậy nếu nó chưa từng được tạo ra! Đứa nhỏ sẽ vào bụng một cô gái nào đó, sống cuộc sống nhìn thấy ánh sáng và có gia đình bình yên.
"Khốn nạn! Từ lúc gặp anh đến nay, tôi đã bị hãm hại biết bao nhiêu lần rồi!? Anh đếm! Mau đếm tôi xem!", vung tay đánh lên mặt anh, điên cuồng đánh để rút bỏ tức giận cùng thốt ra lời oán trách.
"Tại anh... không, không phải... là tại tôi... đáng ra không nên theo anh... tôi sẽ tiếp tục cuộc sống yên bình...", Khổng Di vừa khóc vừa cười, chuyển sang tự đánh chính mình "ngu ngốc ngu ngốc! Tại sao đến bây giờ còn không khôn lên được vậy?... mày sống làm gì nữa hả Khổng Di... ngu như vậy chết đi là vừa!", đánh vào đầu mình thật mạnh.
Anh giữ chặt tay cậu, Thi Thi vội kêu y tá vào chích liều an thần cấp độ nhẹ để cậu ngất đi và ngừng việc tự làm đau chính mình.
Quệt vết máu bên khoé môi, Phong Triệu mặt trầm xuống "sống thấy tim thai, chết thấy xác thai, dù là tro cũng phải truy ra ai chôn ai rải...".
"A lô, ông xã, nhờ em gái anh tra xem hôm nay ai phụ trách mổ cho Khổng Di, dùng tiền ép họ nôn ra, em không tin trên đời có kẻ chê tiền".
Phong Triệu gọi tìm bạn mình- nam nhân da ngăm để hỏi thăm A Thước, lại nhận được tin A Thước mất tích, hộ sĩ bị tai nạn xe chết sáng nay.
"Thật sự là tai nạn?", Phong Triệu cau chặt mày. Hình như hộ sĩ chỉ mới được nhận việc chính thức mấy hôm thôi.
"Người lái xe tự sát ngay sau đó, tuyến đường quỷ quái đó không có camera giám sát", nam nhân da ngăm đáp.
"Tìm người làm chứng", Phong Triệu nhướng mày.
"Tìm A Thước trước"
Bên loa vang lên tiếng vệ sĩ của nam nhân đang báo cáo gì đó, anh nghe tiếng rống của nam nhân "mau dắt tôi đến đó!", và tiếng rụp cúp máy.
"Hẳn là tìm ra A Thước rồi, chúng ra cũng phải nghĩ cách giúp Khổng Di!", Thi Thi lo lắng dõi mắt theo Khổng Di đang an ổn ngủ.
Phòng bệnh im lặng nặng nề.
[...]
Dưới gầm cầu bắt qua ngoại ô, nếu không chú ý sẽ không thấy rõ giữa hằng hà sa số rác, còn có người sống động đậy.
A Thước cả người bầm dập, chân bị đánh gãy, ngón tay bị người ta dẫm nát, đầu còn có vệt máu khô dơ bẩn, hắn nằm trên nền đất lạnh, cố giữ tỉnh táo trước mùi hôi thối chung quanh, ánh mắt ảm đạm nhìn đến người đàn ông đang vội vã chạy đến, hắn nhẹ nhếch môi 'cuối cùng cũng tới cứu tôi'.
[...]
"Tứ chi bị thương tật nặng nề chậm cứu chữa, sau này lành cũng khó hoạt động như người thường, lưỡi bị chích thuốc tê liều lượng cao, mất khả năng giao tiếp tạm thời, khi nào lành thì không rõ, đầu không để lại đi chứng là trong cái rủi có cái may", bác sĩ thao thao bất tuyệt.
A Thước im lặng để người đàn ông nắm chặt cổ tay mình hơn, dù có đau cũng không bằng giây phút bị hành hạ đánh đập.
Camera gì đó đều không quay được góc khuất ở cầu thang ngày hôm ấy. Thế nào là bị tát nước lạnh cho tỉnh, thế nào là bị đám người xa lạ xem như kẻ thù mà hành xác? Hên là họ không cưỡng bức hắn, nếu cúc hoa có bề gì, hắn sẽ nhảy sông chứ không kiên nhẫn chờ được cứu.
Mắt người đàn ông nhuộm đầy tơ máu, sát khí đang lên ngút trời. Bảo bối của y, y hận không thể khảm hắn vào lòng, nâng như trứng, hứng như hoa, cầm sợ vỡ, ngậm sợ tan, thế mà có kẻ dám dưới tầm mắt y đem A Thước đánh liệt!
Mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng nhận ra không thể nói được nữa, A Thước bất đắc dĩ cười cười, nhịn đau nhức ở tay vỗ nhẹ lên tay người nam nhân như trấn an hắn.
Có gì đó ướt át rớt trúng tay hắn. A Thước trợn mắt không tin nổi, nam nhân kia thế mà vì hắn mà rơi lệ!
"Tôi sẽ tìm ra kẻ kia, báo thù cho em... khiến nó sống không bằng chết... lột từng tấc từng tấc da nó lên... róc từng mảng thịt nó xuống... dùng xương nó ném cho chó hoang ăn...".
"Nó dám đụng vào vảy ngược của tôi... bảo bối của tôi... người yêu của tôi... nhìn em thế này... tôi xót...", giọng người đàn ông run rẩy, như có gì đó nghẹn lại, ánh mắt khi nhìn A Thước là hàng vạn sự nhu hoà.
Ánh mắt này là dành cho hắn. A Thước trong lòng tràn ngập vui vẻ, mệt mỏi mà nhắm mắt ngủ.
"A Thước? A Thước?! Bác sĩ! Bác sĩ vào đây! Sao A Thước nhắm mắt xuôi tay rồi?!", nam nhân hốt hoảng đứng dậy, hô lên.
"Bớt điên! A Thước của cậu đang ngủ! Hắn chịu quá nhiều giày vò rồi!", bác sĩ che lỗ tai lại, khinh bỉ nhìn nam nhân.
[...]
"Tôi muốn tiền bồi thường", Khổng Di không nhìn anh, nói.
"... Vì sao?", Phong Triệu vừa tỉnh sau cơn ngủ gục thì nghe Khổng Di thốt ra lời khó hiểu.
"Cả thể xác lẫn tinh thần tôi, đều hỏng rồi, lỗ hổng lớn đến mức, bao nhiêu Phong Triệu cũng không lấp lại được", Khổng Di nhếch môi cười tự giễu, "chúng ta nên tách ra, chia tay đi!".
"Em... tôi... tôi không đồng ý chia tay em! Chúng ta đủ tay đủ chân! Chia gì mà chia?!", Phong Triệu phản đối.
"Anh không muốn chia cũng phải chia!Nếu tôi nói, cũng vì tiền mà đến với anh chứ thật ra tôi chưa từng yêu anh. Nếu tôi nói, cùng anh lên giường, chịu mang thai cũng chỉ vì gia sản của anh. Vậy anh còn muốn níu kéo?!", nắm cổ áo Phong Triệu, Khổng Di gào vào mặt anh, sau đó hạ giọng "ngày mai tôi sẽ gửi đơn từ chức cho anh".
Nắm cánh tay của cậu, Phong Triệu nhẹ thở dài "này... anh còn tính cho em lên làm thư ký của anh cơ... thư ký hiện tại chuyển chi nhánh rồi".
"Tôi không cần... tiền lương này kia gửi vào thẻ cho tôi là được", hạ mắt, cậu không muốn mềm lòng nữa.
"Đột ngột nghỉ việc thì lương sẽ bị trừ %, không thưởng không bồi thường không...
"Được, tôi làm! Nhưng chúng ta đã chia tay rồi, công tư phân minh! Tôi sẽ dọn đồ khỏi nhà anh", chặn họng Phong Triệu, Khổng Di mặt hắc tuyến chui vào chăn, mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi. Mặc kệ Phong Triệu đang chăm chăm nhìn cậu, mặt anh thoáng hiện lên vẻ cô đơn, hốc hác.
Anh thở dài, bất đắc dĩ rời khỏi phòng. Đến khi có tiếng cửa đóng, tiếng vệ sĩ cùng Phong Triệu trò chuyện nhỏ dần rồi im bặt, trong phòng liền vang lên tiếng nức nỡ nhỏ nhặt.
Thế là họ chia tay nhau.
[...]
Phong Triệu về nhà chính, anh có hẹn chị gái để nhờ giúp đỡ.
Phòng khách có tiếng nói chuyện rôm rả, anh nhẹ nhíu mày. Giọng nói quen đến không thể quen hơn của phu nhân cùng "người bạn cũ".
"Ha hả, cháu nhìn đi, đứa nhỏ này giống cháu chưa. Mắt môi của Phong Triệu, cằm mũi y chang cháu! Chờ Phong Triệu trở về, nói nó đưa cháu đi đăng ký nhận nuôi đứa nhỏ nhé!"
"Dạ dạ ha ha, dễ thương quá, mà tội quá ha bác, còn nhỏ mà mất mẹ mất cha rồi, nếu Phong Triệu chịu, cháu sẽ cùng ảnh nuôi đứa nhỏ này nha, rồi qua Thụy Điển kết hôn luôn!"
Anh mặt lạnh nhìn đứa trẻ trong lòng phu nhân, mắt môi là của anh, cằm mũi rõ ràng là của Khổng Di!
Như có cảm ứng, đứa nhỏ nằm ở sofa hướng Phong Triệu, cười toe toét vươn tay đòi được bế.
"Í! Con về rồi sao? Tốt quá! Đứa nhỏ chịu cho con bế luôn này! Nãy giờ mẹ với Quan không bế được bé!", phu nhân đưa đứa nhỏ cho Phong Triệu, cục cưng được quấn trong chăn bông, lép chép miệng, nắm chặt ngón tay anh không muốn buông.
"Ơ.. con con! Con đi đâu đó? Này Phong Triệu! Ơ hay cái thằng bé này?!", phu nhân gọi với theo, tức giận vì Phong Triệu ôm đứa nhỏ lên lầu mà không lên tiếng nói gì với nàng và Quan.
"Chắc ảnh thích đứa nhỏ đó dì, có gì con lên khuyên ảnh cho", Quan cười nhẹ, đứng khỏi ghế và chạy theo Phong Triệu lên lầu.
"Tốt tốt, dâu như thế mới là dâu tốt chứ, ai như cái thứ kia, hừ...", vân vê lọn tóc xoăn, phu nhân thỏa mãn cười.
Mình Thiều từ bếp ló ra, chứng kiến mọi chuyện xong lại chạy vào bếp chờ bữa tối, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Thi Thi, tôi và Khổng Di chia tay rồi... em ấy chia tay tôi. Tôi đã... rồi tôi... và tôi..."
Áp tai bên ngoài nghe lén nhưng cũng chẳng nghe được gì quan trọng, Quan bĩu môi, tính tự nhiên mà mở cửa vì trước sau Quan gì cũng về ở với anh nhưng mà có người nhanh tay hơn, mở cửa phòng vào đi vào
"Phong Triệu, chúng ta qua phòng chị nói chuyện đi, phòng em cách âm quá kém", tựa tiếu phi tiếu nhìn Quan, cô gái hất mặt, xoay người về phòng mình.
Phong Triệu rời khỏi phòng, đi qua Quan như đi qua người xa lạ, Quan mấp máy môi muốn gọi anh nhưng chẳng hiểu sao lại không dám, sự sợ hãi bị phũ phàng thoáng chốc dâng lên, Quan vội kìm xuống 'không có gì phải sợ... phu nhân bảo kê mà'.
________
( ͡° ͜ʖ ͡°) các bác đoán ra chuyện gì rồi chứ.
Từ giờ một tuần chương nha. Hẹn các bác thứ ~
Xì poi:
"Chị nghĩ cưng nên tìm cách dỗ bảo bối của cưng ngừng nghĩ rằng hai người đã chia tay thì hơn. Kẻ xấu thường có IQ ngắn, không đánh tự khai khoe thành quả, cưng cứ việc ngồi chờ kẻ xấu lộ mặt là xong ấy mà", cô gái nhìn cục cưng trong lòng Phong Triệu, khẽ cười, "chị chỉ sợ nếu cưng đưa đứa nhỏ ra, bảo bối của cưng sẽ đem đứa nhỏ mà trốn đi đấy".
"Vậy em phải làm sao mới tốt?", chạm nhẹ chót mũi cục cưng, anh nghĩ đến dùng tiền trói buộc cậu, ép cậu trở về bên anh.
[...]
Vừa ra viện không lâu, Khổng Di liền mua căn hộ nhỏ một người ở, cậu chẳng còn gì để thương yêu, trừ tinh thần và thân thể chính cậu, nên tốt nhất là nuông chiều bản thân đi.
Giường king size, tủ giày hàng hiệu, quần áo mới toanh, phòng làm việc với kệ sách lớn, phòng bếp sáng sủa tiện nghi, tivi màn hình phẳng size bự.
Cuộc sống độc thân đầy xa hoa của Khổng Di bắt đầu như vậy.
Cậu đến thăm A Thước được vài lần thì dừng lại, vì bản thân mà liên lụy A Thước, cậu cảm thấy tội lỗi, hối hận... đến một lúc nào đó, cảm thấy lãnh cảm dần với lời dèm pha của đồng nghiệp hay xã hội.
Ôm đùi Phong Triệu trục lợi?
Leo giường để leo chức?
Dùng tiền bẩn để sắm hàng hiệu?
Làm ơn đi, bán thân cậu chứ có phải bán thân người ta đâu, dùng tiền bẩn cũng là cậu dùng chứ còn ai khác dùng nữa.
Nực cười.
"Làm lại tài liệu, giỏi cạnh khoé ganh ghét tôi thôi thì chưa đủ đâu cô gái", ném tài liệu xuống chân cô gái, Khổng Di nhếch môi phất phất tay đuổi người.
"Cậu... cậu... đừng ỷ Phong Tổng bao nuôi mà phách lối như vậy!", cô chỉ thẳng mặt cậu và mắng to.