Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Tỉnh lại từ giấc hôn mê này, Đàm Trình thấy cả thế giới như thay đổi hết, giảng viên của cậu, Lý Quốc Hiền, không chỉ liên quan đến cái chết của Giang Ba, lại còn có dính líu đến những vụ án mạng mười năm trước ở Đại Mộ thôn Ninh Hóa …
Đại mộ trong núi Quỳnh Sơn đó đã từng chết hơn một người sao?
Chuyện này cậu cũng đọc được trên mạng mấy ngày trước, vì vụ án này đang gây náo động cho cộng đồng mạng. Đàm Trình còn đọc thêm rất nhiều bài chia sẻ, bình luận, các bài viết phân tích, bài bác bỏ thông tin… Có người còn tìm ra thông tin trước khi Lý Quốc Hiền đến đại học X đã từng dạy ở đại học N, trùng hợp là năm Lý Quốc Hiền rời khỏi đại học N, giảng viên khảo cổ rất giỏi và nổi tiếng trong ngành ở đại học N, Tề Thắng Khang, cũng qua đời.
“Cho nên, tôi luôn cảm thấy rất nghi ngờ, cái ông Lý Quốc Hiền nhìn kiểu nào cũng biết là người rất ham danh lợi. Khoa khảo cổ của đại học X tuy là nổi tiếng nhất nước, nhưng cũng chỉ giới hạn trong mức độ khảo cổ học. Còn so độ nổi tiếng, danh tiếng của riêng hai trường này trên bảng xếp hạng các trường đại học, thì đại học X không phải thua kém đại học N chỉ một chút xíu đâu. Kiểu người như Lý Quốc Hiền nhìn một phát là biết không phải kiểu người say mê nghiên cứu, nên sao tự nhiên lại chạy đến đại học X? Trừ phi, lúc ấy ông ta không thể không rời đi……”
Đây là một bài viết phân tích vụ án trên mạng, tuy trong mắt Đàm Trình có rất nhiều chỗ hở và gượng ép, nhưng cậu cũng đồng tình một chút.
Tuy Đàm Trình sùng bái học thức khảo cổ của Lý Quốc Hiền, nhưng đi theo ông ta vài năm nay, cậu cũng biết, Lý Quốc Hiền thật sự là một người trọng danh lợi……
Nhưng mà người thầy giỏi giang mình từng kính nể lại là hung thủ giết người, lại còn đào lên cả quá khứ đen tối, còn liên lụy đến cả những người bao che án mạng năm đó……… Theo lý thuyết thì Đàm Trình ít nhiều gì cũng phải cảm thấy khó tin mới đúng, nhưng không hiểu vì sao sau khi Đàm Trình nắm được tình hình, cậu lại rất nhanh chấp nhận nó.
Sau khi tỉnh lại, Đàm Trình ngây người ở bệnh viện thêm hai ngày, cảm thấy cơ thể đã ổn, Đàm Trình cũng không muốn ở đó nữa, cậu dọn đồ trong ngăn tủ, chuẩn bị làm thủ tục xuất viện.
Nhưng cậu còn chưa kịp ra khỏi phòng, Trương Tuấn và Ngô Hải đã đến bên ngoài cửa.
“Cậu đang định xuất viện à? Đã khỏe hẳn chưa?” Trương Tuấn thấy Đàm Trình xách theo balo, liền hỏi: “Nếu còn vấn đề thì cứ nằm đây thêm ít hôm nữa đi.”
“Không sao đâu, cơ thể tôi cảm thấy đã rất ổn.” Nói đoạn Đàm Trình rảy rảy cánh tay, “Theo lý thuyết thì nếu tôi nằm lâu như thế, cơ bắp chân tay phải co rút lại mới đúng chứ nhỉ, vậy mà tôi lại không có vấn đề gì.”
“……”
“…… Có lẽ do cậu may mắn.” Trương Tuấn đột nhiên nhớ tới một câu, nói một câu nói dối, thì phải nói thêm ngàn vạn câu nói dối.
“Chắc vậy,” Đàm Trình lịch sự cười cười, nhìn hai người trước mặt, nói: “Tôi đi làm thủ tục xuất viện, cảm ơn hai cậu thời gian qua.”
“Không có gì, ơn nghĩa gì….. Ủa, á cậu từ từ!”
Đàm Trình đang vòng qua hai người đi ra dừng bước lại, “Sao thế, còn chuyện gì à?”
“Không phải…à thì….,” Trương Tuấn vội vàng chạy lại, gãi ót: “Hay là tôi giúp cậu làm thủ tục xuất viện nhé.”
Hôn mê lâu như vậy, Trương Tuấn và Ngô Hải lại tình nguyện giúp đỡ cậu, Đàm Trình cũng thật lòng biết ơn, nhưng mà viện phí không thể nào để cho người khác trả được.
“À đúng rồi, tôi quên mất, cậu lên danh sách những chi phí sinh hoạt và viện phí cho tôi lúc tôi hôn mê đi, tôi sẽ trả cho các cậu.”
“Không cần không cần.” Trương Tuấn nghĩ thầm, Đàm Trình nằm viện có mấy ngày, nếu để cậu làm thủ tục xuất viện thì bại lộ hết còn đâu.
“Vẫn phải trả, là sinh viên với nhau cả, viện phí bảy tám tháng nằm viện này, mấy cậu lấy đâu ra tiền?”
“Thật sự là không cần mà,” Ngô Hải nãy giờ vẫn chưa nói gì bước lên phía trước: “Cậu bị sự cố trong lúc công tác, đội khảo cổ và trường học đã chịu trách nhiệm chi trả viện phí.”
“Đúng đúng đúng.” Trương Tuấn nhìn Ngô Hải gật đầu nói: “Ngô Hải nói đúng đó, họ cũng giao cho hai tôi phụ trách lo cho cậu nằm viện, tôi thanh toán viện phí rồi lát nữa tôi đến lấy lại tiền bên kế toán sau.”
“…… Ra là thế……” Đàm Trình nghĩ nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Vậy cảm ơn hai cậu……”
Nói thật, Đàm Trình cũng không phải người hay nói, đang định hỏi một lát chờ ở chỗ nào, rồi lại cảm thấy không quá thân như thế, nên thôi không nói nữa.
Ba người thanh niên cao lớn đứng như trời trồng giữa hành lang bệnh viện, không nói tiếng nào. Cả ba đứng như thế không những kỳ cục mà còn chắn đường nữa, nhất là Đàm Trình cao như cái cột điện tử để ở góc đằng kia, làm ai đi ngang cũng phải ngó một cái.
“Chúng ta.. đừng đứng ở đây nữa.” Trương Tuấn sờ mũi, “Tôi đi làm thủ tục xuất viện, hai cậu đứng trước cổng bệnh viện chờ tôi.”
Ngô Hải gật gật đầu, chờ Trương Tuấn đi rồi, cậu ta cùng với Đàm Trình bước ra cổng bệnh viện chờ.
Đông chí qua đi, thời tiết trở nên rất lạnh, ngày cuối cùng của năm , Tây An đổ tuyết. Cố đô lắng đọng lịch sử luôn xám xịt vào mùa hè, nhưng vừa vào đông không khí đã khác hẳn, có thể dễ dàng bắt gặp được những ngôi nhà có kiến trúc cổ bị tuyết trắng che lấp, chỉ lộ ra những mái hiên cong cong, những đèn lồng đỏ, những cây cột gỗ, tất cả những sự đẹp đẽ làm người ta cảm thấy nhẹ nhàng. Lớp tuyết trắng xóa như nhẹ nhàng giấu đi loáng thoáng bề dày lịch sử, những thăng trầm của nơi cố đô này….
Hơi lạnh nhẹ phả vào mặt, Đàm Trình thở mạnh một hơi, hơi sương mờ mịt nhanh chóng xuất hiện rồi tản ra mất, buổi chiều tuyết đổ, trên đường có rất ít xe, nhìn thành cổ Tây An phủ tuyết phía xa, Đàm Trình chợt cảm thấy tâm hồn mình trống rỗng đến kỳ lạ….. Người ta hay nói, Tây An sẽ trở lại thành Trường An khi trời đổ tuyết, có lẽ cũng là do thế.
(Trường An là tên của Tây An thời phong kiến)
“Lát nữa nếu cậu và Trương Tuấn không bận thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Đàm Trình hoàn hồn, nghiêng người nhìn Ngô Hải: “Ngày mai là mùng một Tây, các cậu vẫn ở lại Tây An chứ?”
Ngô Hải gật gật đầu, “Tôi với Trương Tuấn cũng định rủ cậu đi ăn một bữa cơm, với cả hôm qua có nói phòng ký túc xá của cậu lúc cậu hôn mê đã phải trả lại rồi đó, thì lát nữa tiện đường dẫn cậu đến nhà thuê mới luôn.”
Đàm Trình gật gật đầu, ngày hôm qua Trương Tuấn và Ngô Hải đúng là có nói qua, do tháng bảy tân sinh viên vào trường rất nhiều, ký túc xá không đủ phòng mà cậu vẫn hôn mê nên xin lấy lại phòng, Trương Tuấn và Ngô Hải tìm phòng trọ ngoài cho cậu.
“Ừm, như vậy cũng tốt, lát nữa đành phiền hai cậu vậy.”
“Không có gì đâu mà.” Đàm Trình cứ xa cách và khách khí như vậy, Ngô Hải là thực sự không thích. Nếu không có những chuyện kề vai sát cánh trong lúc khó khăn, thì cậu ta và Đàm Trình thật sự cũng không thân thiết nổi. Bình thường cả hai nói chuyện cũng không hợp ý nhau, có đôi khi nói chuyện cũng chỉ cho có, có lẽ giờ Ngô Hải trong mắt Đàm Trình cũng chỉ dừng lại ở khoảng thời gian trước đây.
“Tôi không ngờ cậu và Trương Tuấn cũng có vẻ khá thân đó.” Đàm Trình nhìn nhìn Ngô Hải, hỏi.
“Dạo này hay nói chuyện nhiều với nhau nên thân. Trương Tuấn là một người tốt.”
“Đúng vậy.” Đàm Trình gật gật đầu, thấy Trương Tuấn đang đi về phía bên này, liền giơ tay lên vẫy vẫy, “Trương Tuấn, ở đây này.”
“Các cậu chắc chờ lâu phải không? Chỗ bên kia nhiều người, đứng xếp hàng lâu quá.” Trương Tuấn đi đến bên cạnh Đàm Trình, theo thói quen khoác tay lên vai cậu: “Tôi đói bụng lắm rồi, trưa không ăn gì, giờ nên đi ăn cơm chiều thôi….. Sao đi ăn gì không?”
Đàm Trình nhìn nhìn bàn tay trên vai, vốn định tránh ra, nhưng vẫn nhịn xuống, chỉ mở miệng nói: “Muốn ăn gì, tôi mời.”
“Mời cái gì mà mời, nãy Nhã Lan mới gọi điện thoại, mấy cô gái làm một bàn đồ ăn rồi, bảo tôi dẫn hai cậu về ăn, đi đi đi, đi mua mấy lon bia về uống.”
“Đi đâu?” Đàm Trình bị Trương Tuấn túm đến lảo đảo, còn chưa định thần được sự việc, hình như cậu đâu có thân với hai người này đến mức đó.
“Còn đi đâu nữa? Đương nhiên là nhà tôi rồi.” Trương Tuấn có vẻ rất tự nhiên, “Có phải chưa từng qua đâu, lại còn ngại ngùng?”
“Tôi qua đó khi nào?” Đàm Trình hơi nghi hoặc, “Nhà cậu ở đâu tôi còn không biết.”
“Ầy, sau Quốc khánh đó,”
Trương Tuấn vừa dứt lời đã bị Ngô Hải lén lút thúc cho một khuỷu tay.
Lúc này cậu ta mới nhớ tới, lần trước Đàm Trình đến nhà cậu ta là sau quốc khánh tháng ….. Đàm Trình dĩ nhiên không nhớ được chuyện này……
“Sao thế?” Đàm Trình nhìn Trương Tuấn bỗng nhiên không nói gì, nhíu mày, “Là do tôi không nhớ hay là cậu nhầm?”
“Tôi nhầm, tôi nhớ nhầm,” Trương Tuấn cười cười, “Lần trước hình như là Ngô Hải tới.”
“Đúng rồi là tôi.”
“Vậy lần này Đàm Trình đi cùng đi.”
“Cũng được.”
Chỗ Trương Tuấn ở cũng không xa, bắt taxi đi tốn tệ là đến.
Đàm Trình mặc hơi ít, thời tiết lạnh, xuống taxi chưa đến năm phút đã cảm thấy rét lạnh toàn thân. Ngô Hải thấy Đàm Trình mặc quá ít nên nói Trương Tuấn dẫn Đàm Trình về trước, còn cậu ta vòng đi siêu thị mua bia.
Nhà Trương Tuấn ở lầu bảy, là tiểu khu kiểu cũ, cao nhất cũng không quá bảy tầng, không có trang bị thang máy, sau khi leo bộ lên bảy tầng lầu thì tự nhiên Đàm Trình cũng không còn thấy lạnh nữa.
Đàm Trình đã lâu cũng chưa vận động, bò lên tầng bảy thì thở dốc, Trương Tuấn thấy thế cười nói: “Thể lực cậu vậy là không được rồi, có lẽ nên hẹn cậu đi đá banh đánh cầu nhiều hơn.” Nói, Trương Tuấn chỉ chỉ một căn hộ bên tay phải, “Nè, nhà tôi ở đây, tới chơi mấy lần thì quen thôi.”
“Ừm.”
Trương Tuấn móc chìa khóa chuẩn bị mở cửa, nhưng không ngờ có người đã mở cửa từ bên trong. Cô gái mở cửa Đàm Trình đã gặp qua, là cô gái cùng Trương Tuấn đi đến thăm cậu hôm ấy, mặt đỏ hồng, mang mắt kính, tên là Hạ Đồng, đúng là người cũng như tên.
Hạ Đồng vừa mở cửa, ánh mắt đã giao với Đàm Trình, thấy Đàm Trình đang nhìn cô, mặt cô gái càng nóng lên, “Lúc nãy tôi đứng gần cửa, nghe có tiếng nói chuyện bên ngoài……”
Thấy Đàm Trình chỉ mặc áo khoác mỏng mùa hè, Hạ Đồng vội la lên: “Sao hai cậu lại mặc quần áo như thế, hôm nay âm bảy độ đó, tuyết đang rơi kìa, vào đây nhanh lên, trong nhà ấm hơn.”
Ngẩng đầu nhìn Đàm Trình, Hạ Đồng vội vàng tránh ra, mời hai người vào.
“Cái gì mà ‘hai cậu’,” Trương Tuấn nhìn nhìn Hạ Đồng đang đỏ bừng mặt, trêu ghẹo: “Rõ ràng chỉ có Đàm Trình ăn mặc phong phanh thôi, tôi đang mặc áo lông mà.”
Hạ Đồng bối rối không dám nói tiếp, càng ngượng ngùng nhìn Đàm Trình, chỉ cúi đầu cố gắng đổi đề tài, “Sao không thấy Ngô Hải? Không phải cậu nói có cậu ấy đến nữa à?”
“Cậu ta đi mua bia, lát đến đây sau.”
“Bia?” Từ phòng bếp mang sang một đĩa đồ ăn, Hà Nhã Lan nói: “Lạnh như vậy không nên uống bia đâu.”
“Mấy em khác, ba đứa anh là đàn ông, phải uống bia chứ.”
“Không được! Đàm Trình mới khỏe lại sao lại uống bia!”
Đàm Trình nhìn Hạ Đồng đang phản đối, cười cười, “Không sao, tôi có thể uống.”
“Không được……”
Đàm Trình tuy kiệm lời, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, nhìn cư xử của cô gái này, cậu dĩ nhiên cũng biết cô đang để ý cậu.
Nói thật, cậu cũng không cảm thấy chán ghét.
Nhìn mái tóc dài xõa ra, che khuất gò má hồng hồng, Đàm Trình đột nhiên hơi cong khóe môi, theo bản năng mở miệng, nhỏ giọng nói: “Được, cậu muốn cái gì……” cũng được…..
Nhưng hai từ cuối còn chưa nói ra, đột nhiên lồng ngực nghẹn lại đến không thở được, một sự chua xót từ tận đáy lòng dâng lên cuồn cuộn, như sâu trong tâm hồn đang có một giọng nói gào thét với cậu, không thể nói ra câu này….. Nó không dành để nói cho cô gái trước mặt……
Nó làm Đàm Trình cảm thấy hoảng loạn, cũng nuốt lại hai chữ cuối cùng.
Cảm giác ngột ngạt chợt ùa đến rồi biết mất cũng rất nhanh, khi Hạ Đồng mở miệng nói lại, Đàm Trình đã thoát được khỏi cảm xúc hỗn loạn kỳ lạ lúc đó.
“Hở?” Đàm Trình nói chuyện rất nhỏ, Hạ Đồng không nghe rõ, ngẩng đầu hỏi: “Cậu vừa nói gì thế?”
Lắc lắc đầu, Đàm Trình nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng chỉ nói: “Không sao, uống chút bia không sao cả.”
Đàm Trình không muốn nói nhiều, Hạ Đồng cũng không muốn làm phiền cậu, cô không hỏi nữa.
Chờ Ngô Hải trở về, năm người vây quanh một bàn hình vuông dùng bữa.
Vào đông ăn lẩu rất hợp, thịt bò thái mỏng, nấu với các loại rau củ tươi mới, lại thêm chút đậu phộng và hai đồ xào nhắm rượu, năm người ăn rất ngon lành.
Bia không dễ say, nhưng uống nhiều lời cũng ra nhiều, Đàm Trình nâng ly mời Ngô Hải và Trương Tuấn, “Thời gian này, nếu không có hai cậu, Đàm Trình tôi mấy tháng nay cũng sẽ không được như bây giờ, tuy rằng mấy câu cảm ơn nói nhiều không tốt, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn hai cậu.”
Cái cảm ơn này, tuy là để cảm ơn Ngô Hải và Trương Tuấn chăm sóc Đàm Trình lúc ‘hôn mê’, nhưng Ngô Hải và Trương Tuấn cũng thật sự đã giúp đỡ rất nhiều, vì Đàm Trình đã gây nên rất nhiều chuyện ngốc nghếch trong Đại Mộ, cũng trải qua quá nhiều nguy hiểm, nếu không nhờ Trương Tuấn và Ngô Hải giúp đỡ, chỉ sợ……
Trương Tuấn cũng nghĩ đến chuyện đó, rầu rĩ uống cạn ly bia.
“…… Đúng là thời gian này chẳng dễ dàng gì, thôi, coi như nó đã chấm dứt đi,” Trương Tuấn nói tới đây, dừng một chút, “Những nghiên cứu sinh như chúng ta, đặc biệt là lớp của Lý Quốc Hiền hướng dẫn nữa…… Giang Ba là đàn anh cũng đi rồi, Lâm Hoành Tinh cũng coi như bạn học cũng đi rồi, còn Trương Khải Thạc…… Đường Gia Minh…… Nói thật, tôi thật sự rất sợ.”
Trương Tuấn nói xong, cũng đổ đầy cho mỉnh thêm một ly bia, ừng ực uống cạn.
“Tôi với Ngô Hải vẫn luôn rất sợ, ngày nào đó cậu cũng đi như thế.”
Đàm Trình nghe xong, cánh tay nâng ly khẽ khựng một chút, một lát sau mới nâng ly chạm ly với Trương Tuấn, uống một ngụm bia, cũng không nói gì nữa.
Đột nhiên, những người quen biết bên cạnh lại chết đi quá nhiều, chuyện xảy ra với ai tất cả mọi người đều không muốn, lòng thương lớn lên trong máu thịt, cho dù mọi ngày có xích mích thế nào, cũng sẽ không muốn họ trẻ như thế đã ra đi……
“Cho nên, Đàm Trình à, cậu phải biết tự quý trọng bản thân, đừng có làm mấy cái việc ngốc nghếch. Khó khăn lắm…… Mới có thể sống sót mà.” Lời Trương Tuấn nói là để cho Đàm Trình còn ký ức nghe, nhưng mà Đàm Trình không còn nhớ gì, không biết gì, tính ra cũng là chuyện tốt.
“Được, tôi sẽ cố gắng sống sót.” Đàm Trình trả lời.
Sống, phải là chuyện làm người ta vui vẻ, nhưng ngay cả cậu cũng không biết vì sao, nói xong câu đấy, trong lòng cậu lại cảm thấy trống rỗng……
—
Mới hai chương đã thấy nhớ pi sà….