Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Kiếp sau ai còn nhớ ai.
Sau thất bại trong trận chiến thực nghiệm học thuật lần thứ mười giữa Khảo cổ học hiện trường và Khảo cổ học phục hồi khoa học công nghệ, uy tín tích lũy hơn trăm năm qua của Khảo cổ học hiện trường dần dần giảm sút.
Theo sau đó là một loạt các nhãn như “thủ cựu”, “thông thái rởm”, “không biết giới hạn bản thân” và “hiệu suất thấp” dán lên dày đặc ngành Khảo cổ hiện trường.
Thật vậy, so với khảo cổ học phục hồi khoa học và công nghệ đã xuất hiện trong những năm gần đây, sử dụng mã gen và CG để khôi phục các chiến trường cổ đại, khảo cổ học hiện trường dựa trên phỏng đoán các di tích cổ thực sự có vẻ quá ‘bảo thủ và kém hiệu quả’.
Các bài xã luận đều nói rằng ‘Ngành khảo cổ học hiện trường đã đạt đến đỉnh cao dưới sự dẫn dắt của ông Đàm trong thời kỳ Vương triều Đại Tự được phát hiện, bây giờ đã xuống dốc.’
Cách nói quá này càng hùng hồn và không thể chối bỏ hơn khi khảo cổ học phục hồi khoa học và công nghệ đã tái hiện được chân dung của một nhà thơ nổi tiếng đời Đường qua mã gen.
Ngành khảo cổ thực địa vốn đã có rất ít sinh viên đại học nộp đơn vào, bây giờ bị nói như thế, sinh viên đột ngột quay đầu chuyển ngành, các giảng viên chỉ biết đấm ngực thở dài.
Một trăm năm nữa đã trôi qua. Năm nay là XX.
Ngày nay, trong số hàng trăm trường cao đẳng và đại học trên khắp đất nước, giáo sư Tống Viễn Âm của Đại học Tây An X vẫn đang giữ lại ngành khảo cổ học thực địa với tư cách là một “chuyên ngành cổ đại”. Bà là một nữ giáo sư đã hành nghề khảo cổ thực địa gần năm, vẫn mang theo đồ đệ của mình ở tuổi sáu mươi. Sau sáu tháng nghiên cứu thực địa ở Tây Bắc, một sinh viên tình cờ tìm thấy một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích tuyệt đẹp nhưng rất kỳ lạ ở một bãi cát lún, sau đó giáo sư Tống đã dẫn các nghiên cứu sinh của mình đi nghiên cứu khai quật sa mạc Gobi trong nhiều tháng.
Mùa thu năm XX. Ở một ốc đảo ở Tây Bắc sa mạc Gobi đang có một đội xây dựng lớn, ngày họ nổ máy thi công, giáo sư Tống đã vội vã đi suốt một đêm đến công trường để cản lại.
Mùa xuân năm XX, ở Cam Túc ấm áp có hoa đào hồng đan xen lá non, phòng họp trên tầng cao nhất của tòa nhà cao tầng mới xây ở trung tâm thành phố tràn ngập các nhà khảo cổ học từ khắp nơi, tươi cười trò chuyện với các đồng nghiệp trong ngành đã lâu không gặp.
Nếu quan sát kỹ, có thể nhận ra đa số những người trong phòng họp đều những nhân tài cốt cán của trường phái khảo cổ học công nghệ kỹ thuật trùng tu.
Một thanh niên đeo kính được Giáo sư Tống đang bị khàn giọng do cảm lạnh ủy quyền, đứng trên sân khấu công bố những phát hiện của nhóm khảo cổ bọn họ trong những năm gần đây.
Người thanh niên này trông chỉ tuổi, cao gầy, với một giọng nói nghiêm túc và trầm ổn. Trong phòng đầy rẫy những nhân tài trong ngành, nhưng lại không thấy cậu có chút sợ hãi không tự tin nào, dù tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả cậu, đều hiểu được hôm nay có bao nhiêu sóng gió đang ẩn giấu dưới địa điểm tưởng như yên bình này. Bởi vì bên khảo cổ học khoa học công nghệ trùng tu đã kết luận rằng không có di tích nào dưới lớp đất đó.
Bên sườn núi Kỳ Liên Sơn tráng lệ, vài thập kỷ sau, Khảo cổ học thực địa lại một lần nữa tranh luận với Khảo cổ học khoa học phục hồi về một triều đại bí ẩn dưới ốc đảo sa mạc Gobi.
Cùng lúc đó, tại một phòng làm việc trên tầng cao nhất kia, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú mặc quân phục không thấy rõ quân hàm cất bước ra khỏi văn phòng, cảnh vệ viên đứng canh cửa bên ngoài vội vàng đuổi kịp.
“Ngài Túc,” cảnh vệ viên đứng sau khoảng một bước bên trái người đàn ông, cúi đầu nói: “Xe đã chuẩn bị xong.” Người bên cạnh người đàn ông này luôn gọi y là ngài Túc.
Người đàn ông không nhìn lại, chỉ trầm giọng đáp: “Ừ.”
Thấy có rất nhiều người bên trong phòng họp qua lớp cửa kính thủy tinh mờ, người đàn ông hỏi: “sao hôm nay nhiều người thế?”
Cảnh vệ viên nghe vậy, hơi lo lắng, vội vàng giải thích: “Là một buổi đàm luận khảo cổ, đã diễn ra khá lâu…”
Hành trình của người đàn ông này luôn phải trong bí mật, ngay cả chuyến thăm Cam Túc lần này cũng là một nhiệm vụ quan trọng được sắp xếp ở Bắc Kinh vài ngày trước …Giờ nhiều người ở đây như thế này thật sự không ổn.
“Khảo cổ học?” Đôi mắt đào hoa của người đàn ông hơi nheo lại, hơi tức giận hỏi:, “Tại sao lại sắp xếp đến được đây?
Tòa nhà này là tòa nhà văn phòng của Công binh quân đội XX, hội nghị học thuật kiểu này dù không có địa điểm cũng không nên bố trí tại đây.
“Vì tình cờ có liên quan đến việc xây dựng ở phía Tây Bắc, nên người phụ trách quyết định cho học mở họp ở đây … Cũng mời các chuyên gia khảo cổ khác đến.”
Nghe cảnh vệ viên nói đến đây, người đàn ông đã hiểu. Việc xây dựng một nhà kho lớn của cho quân đội ở phía Tây Bắc đã bị hoãn bởi một đội khảo cổ. Y biết chuyện này, nhưng y không ngờ vẫn còn trì hoãn cho đến tận bây giờ.
Mặc dù hạn cuối hoàn công của kho quân đội vẫn còn lâu lắm…
Người đàn ông mỉm cười và dừng lại nhìn ở đó “Nói rõ với người phụ trách: Ý kiến của các chuyên gia thì phải được tôn trọng, nhưng …” giọng người đàn ông nghiêm lại, “Không được trì hoãn thời gian xây dựng.”
Lời này có ý gì ai cũng phải biết.
“Vâng.”
Nếu muốn xuống lầu thì phải băng qua phòng họp lớn tường kính mờ đến buồng thang máy.Nhưng vừa đến trước cửa phòng họp, người đàn ông đột nhiên bước chậm lại,y hơi ngẩn ngơ khi nghe thấy giọng nói phát ra từ phòng họp, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
Cất bước như thường đến buồng thang máy, cửa thang thủy tinh cảm ứng tự động tự mở ra.
Nhưng người đàn ông vẫn đứng trước cửa, không hề bước vào.
Cảnh vệ thấy người đàn ông đã lâu chưa bước xuống thang máy, đành dò hỏi: “Ngài Túc?”
“Chu Phi.”
Cảnh vệ nghe gọi, nhanh chóng nghiêm người.
“Ta nghe nói trường phái khảo cổ hiện trường trong nước đã xuống dốc từ lâu, vì sao chỉ có một nhóm nhỏ mười người này mà công trình thi công của chúng ta bị hoãn đến nửa năm?”
“Dạ......” Mạc dù Chu Phi là một binh lính ưu tú trong quân đội, nhưng cậu ta không hiểu mấy về giới học thuật này, cũng chưa từng nghe nói cái gì là trường phái khảo cổ hiện trường.
Người đàn ông cũng biết cảnh vệ viên của mình trả lời không được, y cong đôi mắt, xoay người đi về phía cửa phòng họp khổng lồ, làm cho người ta không đoán ra được y đang định làm gì.
Nhưng mà Chu Phi cũng sẽ không hỏi nhiều, Cuộc họp lúc giờ ở Thành Nam vị cấp trên này của cậu còn không thèm để ý, thì cũng không đến lượt cậu phải băn khoăn. Người đàn ông này đi đâu cậu ta đi theo đó là được..
Trong buổi họp, báo cáo của thanh niên trẻ sắp kết thúc.
“… Gần một năm nghiên cứu, chúng tôi chắc chắn dưới ốc đảo có di tích của một vương triều cổ đại, nếu là…”
Trước khi thanh niên trẻ kịp nói xong, cánh cửa phòng họp bằng gỗ gụ cổ điển đã chầm chậm mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt.
Thanh niên nghe tiếng ngẩng đầu lên, mà chỉ trong một cái liếc mắt đó, cậu thanh niên vừa nãy vẫn đang tự tin, trầm ổn đọc báo cáo trước cuộc họp lại chợt sững sờ tại chỗ.
Trước cánh cổng gỗ gụ đang mở là hai người đàn ông mặc quân phục, người đàn ông đi trước có dáng người cao gầy, khí chất tao nhã trang trọng, đôi mắt đào hoa hơi cong, một cảm giác quen thuộc từ tận linh hồn làm lòng thanh niên trẻ như se lại, bồi hồi xao xuyến.
Nhưng cậu còn chưa kịp nhìn kỹ hơn thì người phụ trách tòa nhà đang đứng trong cuộc họp đã đứng dậy vội vàng đi tới chỗ người đàn ông, cản tầm nhìn của cậu, cũng cản đi ánh mắt người đàn ông ấy đang nhìn về phía cậu.
“Đại….” Người phụ trách tòa nhà định gọi cái chức vị kia, nhưng chợt nhớ ra người đàn ông này không thích bị gọi như vậy, bèn đổi lại: “Không biết Ngài Túc dành thời gian đến đây, thật sự có lỗi quá không tiếp đón từ xa, mong ngài bỏ qua! “
Những lời này vừa nói ra, những người ngồi trong cuộc họp bắt đầu suy đoán thân phận của người mới tới, tuổi còn trẻ, mặc quân phục, quân hàm ‘to lớn’, còn được gọi là ngài Túc…
Những người có chú ý một chút đến chuyện thời sự đều sửng sốt, chẳng lẽ đây là vị đại tướng trẻ tuổi lập rất nhiều công trạng trong quân đội – Túc tư lệnh?
Tại sao y lại ở đây?! Y đang chuẩn bị gây khó dễ cho đội khảo cổ vì đã cản trở công trình thi công của quân đội sao?
Mọi người trong phòng họp kinh ngạc như thế nào, Túc tư lệnh bị che khuất tầm mắt cũng không thèm để ý, chỉ cúi đầu nhìn trưởng tòa nhà, lắc đầu: “Ta chỉ đến xem thử, đừng nói lung tung, cứ tiếp tục đi.”
“Vâng vâng,” người phụ trách gật đầu, dẫn Túc tư lệnh ngồi xuống vị trí của mình ở hàng ghế đầu, đổi một tách trà mới pha.
Giáo sư Tống ngồi phía dưới thấy thanh niên trẻ còn đang sững sờ, có chút bối rối nhìn theo tầm mắt của người thanh niên, khẽ hắng giọng gọi nhỏ: “Đàm Trình, khụ khụ–”
Nghe tiếng gọi, người thanh niên mới hoàn hồn, hít một hơi thật sâu, nhìn vào màn hình thiết bị điện tử trên tay rồi nói tiếp: “Nếu không di dời dự án công trình, mang các máy móc lớn đi thì di tích lịch sử hàng nghìn năm sẽ bị phá hủy trong một đêm …. “
Báo cáo kết thúc, Đàm Trình dời tầm mắt ra khỏi màn hình điện tử, Túc tư lệnh đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên nhìn tư liệu trong tay tình cờ cũng hơi nhướng mắt lên. Ánh mắt chạm phải, Đàm Trình ngẩn ra, tựa hồ cảm thấy xúc động. Nhanh chóng đóng thiết bị điện tử lại, ngẩng đầu liếc nhìn những chuyên gia khảo cổ trong hội trường, cậu nói tiếp: “Không cần biết hôm nay kết quả thế nào, dự án này có tiếp tục hay không, nhưng có một điều chắc chắn, lịch sử, đã tồn tại thì vẫn là tồn tại, không phải vì những gì chúng ta tranh luận hôm nay mà thay đổi.”
Ngay khi lời này nói ra, phòng họp đang xì xào lập tức im bặt.
Hoàng Chỉ Hao, trưởng nhóm khảo cổ của Đại học N ngồi bên cạnh giáo sư Tống, thì thào: “Cô chỉ cậu ta nói câu này à?”
Giáo sư Tống lắc đầu cười, liếc nhìn người bạn học cũ bên cạnh, “Không có, chắc là trong khoảng thời gian này giao tiếp với các ông nhiều quá, nên tự học được.”
Hoàng Chỉ Hao giả vờ như không biết ý mỉa mai trong câu nói, lại hỏi: “Học trò của cô tên là Đàm Trình à?”
“Phải”
“Cùng tên với vị lão tiên sinh kia à?”
Tống Viễn Âm nhìn Đàm Trình trên khán đài, thở dài: “Đúng vậy, cùng họ cùng tên.”
Hoàng Chỉ Hao nói: “Nếu tỷ lệ chính xác của khoa học và công nghệ là %, thì tỷ lệ chính xác của nghiên cứu hiện trường là %.”
Tống Viễn Thâm cười: “Vậy thì tại sao lúc trước ông lại ‘trốn tránh’?”
“Bởi vì quá chậm, chậm đến mức nghiên cứu cả đời này ta cũng không biết được chân tướng của lịch sử.”
“…”
“Nhưng hôm nay ông vẫn không thể giành chiến thắng. Chúng tôi đã nhìn thấy mọi thứ dưới mặt đất, mà các ông vẫn chỉ có thể ‘đoán’..”
“Vậy sao?”
Cuộc thảo luận tại cuộc họp này đã không có kết quả, bên Tống Viễn Âm không thể đưa ra bằng chứng chính xác hơn để chứng minh rằng người được chôn dưới lòng đất thực sự là một vị vua.
Hướng di tích, Đàm Trình đã tìm thấy một lỗ hổng trong phát hiện khoa học của Hoàng Chỉ Hao.
Người phụ trách dò xét thái độ của Túc tư lệnh rồi chốt lại: “Lịch sử phải được tôn trọng, mong đội của Hoàng Chỉ Hao phải nghiên cứu, mở thêm một cuộc thăm dò xem có thật sự tồn tại di tích hay không,”
Hội nghị thảo luận suốt năm giờ, gần tám giờ đêm mới chấm dứt.
Túc tư lệnh đi đến trước mặt Tống Viên Âm, khẽ cười nói:”Buổi hôm nay quả thật ta đã được giáo sư Tống mở rộng tầm mắt. Sự nghiêm chỉnh trong học thuật thật đáng khâm phục..”
“Chúng tôi cũng rất vinh dự khi được ngài Túc dự đến cuối buổi họp như thế này.”
Túc tư lệnh cười cười, nhìn thanh niên trẻ theo sau Tống Viên Âm nãy giờ vẫn luôn chăm chú nhìn y: “Danh sư xuất cao đồ, cậu Đàm này chắc chắn cũng sẽ là một trụ cột trong tương lai.”
Đàm Trình nãy giờ vẫn luôn muốn được nói chuyện với y đang định lên tiếng, thì Hoàng Chỉ Hao đứng bên cạnh đã mỉm cười cướp lời: “Hôm nay tôi thực sự kinh ngạc. Chàng trai trẻ bên giáo sư còn có hiểu biết sâu rộng như vậy về công nghệ CG và nghiên cứu cấp độ X như vậy nữa. Còn tìm thấy lỗ hổng, phủ định kết luận của chúng tôi. “
Đàm Trình cười nói: “Biết người biết ta.”
Hoàng Chỉ Hao nhìn người thanh niên, một lúc lâu không biết nên nói gì, chỉ vỗ vai Đàm Trình: “Thế hệ sau thật là ghê gớm.”
Cảnh vệ viên bên cạnh Túc tư lệnh thì thầm gì đó với y, y gật đầu, sau đó quay sang nói: “Hai vị giáo sư, bên ta có chuyện cần xử lý gấp, chúng ta xin đi trước.”
“Vâng, ngài Túc đi thong thả.”
Túc tư lệnh gật gật đầu, liếc mắt nhìn Đàm Trình một cái, rồi xoay người rời đi.
Đàm trình thấy thế, không hiểu sao cậu chợt quýnh lên, vội vàng bước đến nắm lấy tay Túc tư lệnh kéo về.
Hành động này khiến mọi người sửng sốt, cảnh vệ bên cạnh thấy vậy nhanh chóng bước lên định hất Đàm Trình xuống đất, nhưng Túc tư lệnh đã giơ tay ra hiệu cảnh vệ viên đừng hành động bừa bãi, nên bàn tay chuẩn bị kề vào cổ Đàm Trình cũng ngừng lại.
Đàm Trình biết mình không được đột ngột nắm lấy tay Túc tư lệnh, nhưng vừa rồi, cậu không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy.
Thả tay ra, Đàm Trình nhìn sâu vào mắt Túc tư lệnh, thật lâu sau cũng không nói nên lời.
“Cậu Đàm có việc gì à?”
Cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của một số bạn học và giáo sư xung quanh, Đàm Trình thở nhẹ một hơi, “Ngài Túc … Tôi có chuyện muốn nói với anh … Không biết anh có …. “
Tống Viên Âm thấy thế vội vàng cản lại, không cho Đàm Trình nói chuyện tiếp. Bọn họ biết rõ thân phận và địa vị của Túc tư lệnh, Đàm Trình nói chuyện gì để nói với người đứng đầu quân đội quốc gia được cơ chứ?
Hơn nữa, có thông tin cho rằng ngài Túc sẽ là người sẽ đảm nhiệm vị trí đó trong tương lai …
Một nhân vật tầm cỡ như vậy, người như Đàm Trình có thể nói gì? Có chuyện gì để nói?
Đàm Trình điên rồi à?
“Anh …” Một nữ sinh viên năm tư, đàn em khóa dưới đứng bên cạnh Đàm Trình vội vàng bước tới, nắm lấy tay cậu, “Đừng…”
Túc tư lệnh tình cờ liếc nhìn đôi bàn tay mềm mại bám lấy Đàm Trình
Không hiểu vì sao nhíu mày khó chịu, y nhìn Đàm Trình, nhẹ nói: “Mười phút.”
Những người xung quanh đều giật mình.
Cảnh vệ viên thậm chí còn ngu ngốc hơn. Nghĩ đến sự kiện kia, cậu ta bối rối, hiếm khi buột miệng thốt ra: “Ngài Túc….”
Nhưng trước khi cậu ta nói xong, Túc tư lệnh đã giơ tay lên, cậu ta đành nuốt lại câu nói.
“Ta, cho cậu mười phút.”
Đàm Trình nhìn người trước mặt, một sự chua xót mà ngọt ngào cuồn cuộn trong lòng, chỉ có thể thốt ra một tiếng: “Vâng.”
—
(Cái phiên ngoại này hai năm sau bà tác giả hứng lên viết thêm, nên nó hơi lạc quẻ =]]])
Mà dị là xong dồi á:[[[[ Chính thức chia tay Trình – ume và Mặc pi sà:[[[[[[ Sẽ nhớ hai người nhiều:[[[[Lần nữa cảm ơn các bạn đã đọc đến đây xD
—
“I have died every day waiting for you
Darling, don’t be afraid I have loved you for a thousand years
I’ll love you for a thousand more”