Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Phương bắc có khí hậu khô ráo, lượng mưa ít hơn phía nam, nên núi rừng dĩ nhiên cũng sẽ không rập rạp ẩm ướt như bên đó, nhưng kiểu núi rừng hẻo lánh, chưa từng được chặt bớt cây mở đường, cũng coi như nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện gì, có khi cảnh sát cũng không tìm ra được.
Mắt vẫn dán chặt quan sát Đường Kiệt trước mặt, Đàm Trình lặng lẽ đưa đồng tiền trong tay qua cho Ngô Hải còn đang nghi hoặc.
Ngô Hải thấy Đàm Trình cảnh giác Đường Kiệt, cũng không nói gì, cầm lấy thứ trong tay cậu lên xem, sau khi nhận ra nó là gì, Ngô Hải cũng tháo mồ hôi lạnh.
“Làm sao bây giờ?” Ngô Hải thì thào nhíu mày hỏi: “Chúng ta trốn trở về?”
Đàm Trình đang chuẩn bị nói cái gì đó, Đường Kiệt đi phía trước đột nhiên xoay người, “Giờ chuẩn bị đi xuống dốc. Ngọn núi đối diện kia là ngọn núi giống hình con cọp kìa.”
Đàm Trình nhìn ngọn núi, cười cười: “Đúng là trông bình thường thật, nhưng mà không khí cũng trong lành, đứng đây trông sang rất đẹp, cũng không uổng công đi một chuyến, em nghĩ đứng đây xem là được rồi, hai chúng em cũng mệt quá không đi nổi nữa.”
Đường Kiệt nghe Đàm Trình nói vậy, lông mày khẽ nhếch lên, nheo mắt cười, “Đã đến tận đây rồi sao không đến xem được, lỡ đâu trong núi có ‘mỏ than’ thì sao! Mấy cậu học địa lý mà? Hôm qua tui đi kể khắp xóm chuyên mấy cậu, ai cũng trông mong hai cậu phát hiện được cái gì quý giá để thôn thoát nghèo đó.”
Đường Kiệt vừa nói xong, Đàm Trình đã biết hắn không định để hai cậu thoát rồi. Phát Khâu phái rất chú trọng hành động theo đội nhóm, Đường Kiệt kể chuyện này cho thôn, vậy có nghĩa là cả thôn đều có vấn đề.
E là bọn cậu vừa đi là đã có người lén theo sau, núi non hiểm trở thế này, dù có gọi báo cảnh sát, thì chờ đến lúc họ tới không biết hai cậu đã ra làm sao rồi nữa…
“Thôi, tụi em cũng xem qua rồi, giờ về đi.” Ngô Hải giả vờ không hiểu ý Đường Kiệt, cười lớn đáp tay lên vai Đường Kiệt lùn hơn cậu ta nửa cái đầu, “Hôm nay cảm ơn anh Đường nhiều, đến nơi trời xa đất lạ còn có anh nhiệt tình giúp đỡ thế này.”
“Ha ha, đúng vậy, nếu hai cậu không nói muốn đến ngọn núi này, tui cũng không rảnh rỗi dẫn hai cậu đi đâu.”
“Sao thế? Núi này có gì à?”
“Hửm? Hai cậu sao không biết được?”
Nếu thật sự Đường Kiệt có kế hoạch, chắc chắn sẽ không một mình dẫn hai cậu đi, cả Đường Kiệt thấp bé cũng không đánh lại hai thanh niên, trăm phần trăm còn có giúp đỡ. Mà cậu và Ngô Hải phản kháng thì càng có hại. Nghĩ vậy, Đàm Trình giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Anh Đường nói vậy là có ý gì?”
Nhưng Đàm Trình mới vừa nói xong câu đó, Đường Kiệt đã cười phá lên, “Có ý gì? mày cầm đồng tiền của tao rồi còn hỏi có ý gì?”
Nói đến thế này rồi sao còn không rõ? Đàm Trình siết chặt chặt nắm tay, cắn răng nói: “Anh cố ý?”
“Đúng rồi, tao cố ý đánh rơi. Nhưng mà nếu không thử như thế, sao biết hai tụi mày có phải dân ‘trong nghề’ hay không.”
Cánh tay Ngô Hải đặt trên vai Đường Kiệt ngay lập tức siết chặt cổ hắn.
“Anh muốn gì?”
“Muốn gì? Cái này tao phải hỏi tụi mày mới đúng! Sao tụi mày biết trong ngọn núi này có đồ vật?” Đường Kiệt nheo mắt nói: “Lúc đầu tao cũng không biết tụi mày là dân săn kho báu đâu, nên mới lại nói chuyện, ai ngờ đâu hỏi ra thì mới biết tụi mày muốn đến núi này! Ngọn núi này giấu bí mật gì chỉ có dòng họ nhà Đường biết, tụi mày đứa họ Đàm đứa họ Ngô, lại từ nơi khác lại đây, sao tụi mày biết?”
“Chúng tôi tới đây không phải muốn lấy đi thứ gì, chỉ là muốn tìm hiểu chỗ này có tồn tại cổ mộ mấy ngàn năm hay không thôi, anh cũng biết loại điều tra như thế này càng ít người biết càng tốt mà, nếu rầm rộ sẽ đánh động những tên trộm mộ.” Tuy Đàm Trình không nói nhưng Ngô Hải cũng đoán được ý do cậu muốn đến ngọn núi này, chắc là đã biết được gì đó từ đại mộ thôn Ninh Hóa.
“Ha ha, nghĩ lừa tao dễ vậy hả? Má nó! Biết thứ đó là gì thì không thể không muốn!” Nói đến đây, Đường Kiệt phất tay ra dấu, từ đằng sau đột nhiên xuất hiện năm tên nông dân cầm vũ khí gậy gộc xông ra, trong đó hai người vọt đến Ngô Hải, cầm xẻng sắt tấn công.
“Mẹ nó! Mấy tên này đi theo chúng ta nãy giờ à?!” Vội vàng buông Đường Kiệt ra, Ngô Hải né tránh hai tên đàn ông cầm xẻng sắt, chạy đến bên cạnh Đàm Trình.
Năm gã đàn ông thấy Đàm Trình và Ngô Hải hai người tay không tấc sắt, nhanh chóng vây quanh cả hai.
“Đường Kiệt mẹ nó mày nói nhiều quá, hai thằng này dĩ nhiên biết trong núi có gì rồi!”
“Đúng vậy, không thả được đâu, thả về nó đi nói cho thiên hạ biết thì sao?”
“Mẹ nó, tao không muốn chia phần thứ đó cho người khác nữa đâu! Nếu tin truyền ra, thì còn có chúng ta ăn chia được sao? Con mẹ nó, thêm cả hai đứa này biết chúng ta là trộm mộ, thả nó ra chắc nó tố tụi mình ngồi tù mọt gông!”
Đường Kiệt nghe đồng bọn nói, nhíu mày: “Đúng là không thể thả tụi này…….”
‘Thứ đó’? Bọn chúng luôn miệng nói trong núi có ‘đồ vật’. Đàm Trình chợt hoang mang. Cậu nghe Túc Cảnh Mặc nói qua, ngọn núi đó đúng là để chuẩn bị xây lăng mộ y, nhưng đến lúc y chết lăng mộ vẫn chưa xây xong, bên trong không có cái gì. Túc Cảnh Mặc đề cập đến ngọn núi hình hang hổ này chẳng qua chỉ để làm mốc mà đi tìm lăng phụ hoàng nằm gần đó, rồi nhìn xem sau khi y chết Ngũ đệ Túc Cảnh Nghiên có để thứ gì thêm vào hay không.
Nhưng nghe lời Đường Kiệt nói, ngọn núi này cũng có thứ gì đó? Túc Cảnh Mặc không biết, vậy chắc chắn là xảy ra sau khi y qua đời!
Tim Đàm Trình đập dồn. Cố gắng ổn định cảm xúc, cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng tôi thật sự không biết trong núi có gì. Do giáo sư trong trường nói ở đây có thể có khu mộ cổ nên nhờ chúng tôi sang đây thăm dò. Anh Đường nghĩ kĩ lại xem, nếu tụi tôi biết rõ ngọn núi này, sao còn nhờ anh dẫn đường.”
Đàm Trình nói chuyện nửa thật nửa giả, Đường Kiệt cũng dấy lên nghi ngờ, đúng là nếu hai tên này biết rõ ngọn núi, thì nhờ hắn dẫn đường có khác nào tự đưa đầu vào lưới đâu. Biết được trong núi kia có thứ gì, thì trăm phần trăm cũng biết nhà họ Đường là như thế nào…….
“Mày nói giáo sư nhờ mày qua đây thăm dò?” Cân nhắc mức độ đáng tin, Đường Kiệt hỏi: “Tụi mày học trường gì?”
“Đại học X.”
Đàm Trình vừa nói, không chỉ có Đường Kiệt sửng sốt, ngay cả năm người vây quanh sắc mặt cũng biến đổi. Dĩ nhiên Đàm Trình và Ngô Hải đều không đoán trước được tình hình sẽ thế này, cả hai iml ặng nhìn nhau rồi quyết định không nói gì tiếp.
“Đại học X à……” Một gã đàn ông trung niên đứng cạnh Đường Kiệt, mặc một cái áo vải thô màu xanh nhạt, khoảng tuổi, da ngăm đen, tóc thưa thớt, mặc một cái quần rộng thùng thình, đôi giày lâu ngày không rửa dính đầy đất cát: “Đó là trường chuyên các ngành khảo cổ lịch sử, giáo sư tụi mày tên gì?”
Đàm Trình giật giật mí mắt, cậu vẫn luôn nghi ngờ Lý Quốc Hiền biết gì đó ở khu đại mộ thôn Ninh Hóa, nhưng có lẽ ông ta còn biết cả chuyện ở Sơn Tây nữa…
“Là giáo sư Lý Quốc Hiền, có vấn đề gì sao?”
“Lý Quốc Hiền?! Lại còn giáo sư?” Gã đàn ông trung niên nghe thế mấy chữ trào phúng mà cười ha hả, “Ông già này đúng là đ-éo biết nhục, cứ bắt sinh viên của mình đi thăm dò, còn mình thì ngồi mát hưởng thành quả! Bao nhiêu năm rồi còn chưa bị cảnh sát bắt?Bọn cảnh sát này ăn thuế rồi ngồi chơi thôi à?”
Lời nói làm Đàm Trình và Ngô Hải vốn đã có hoài nghi với Lý Quốc Hiền đều ngẩn người.
Bọn chúng biết Lý Quốc Hiền? Lại còn biết được nhiều khuất tất?
“Ý mấy người là gì?”
Đàm Trình nhìn gã đàn ông, nhíu mày hỏi.
“Ý gì à?” Gã trung niên nhìn Đàm Trình và Ngô Hải bằng ánh mắt khá thương hại: “Nghe còn không hiểu sao? Lão già Lý Quốc Hiền đó biết khu mộ rất nguy hiểm nên mới bảo tụi mày đến thăm dò! Hai đứa mày có chết rục thây ở đây, thì cũng sẽ cảm kích nói với lão, ‘ cảm ơn thầy~ cảm ơn thầy nói cho chúng em bí mật~ ’ ha ha ha ha ha ha…….”
Dù trong lòng đã có hoài nghi, nhưng Đàm Trình vẫn cảm thấy sốc. Lâu thật lâu cũng không biết nên nói gì, chẳng lẽ…… Ba bạn học của cậu chết thảm là vì Lý Quốc Hiền? Hơn nữa theo như cách bọn chúng nói chuyện, thì ngọn núi kia cũng có lăng mộ? Nhưng là mộ của ai?”
Rất nhiều chuyện không phải tự Ngô Hải trải qua, nghi ngờ Lý Quốc Hiền cũng chỉ là Đàm Trình nói, nên lúc này Ngô Hải cũng ngạc nhiên không kém Đàm Trình, mặt cậu ta tái mét: “Mấy người nói, Lý Quốc Hiền biết ngọn núi này có nguy hiểm? Ông ta cũng biết chuyện khu núi này à?”
“Lão hại chết quá nhiều người, sao mà không biết được.” Giống như sực nhớ ra điều gì, gã ta cong môi cười: “À nghe nói dạo này khu mộ ở thôn Ninh Hóa bên Tây An đang lùm xùm phải không? Lại chết thêm vài đứa à?”
“Mấy người đang định nói cũng là do Lý Quốc Hiền hại chết?”
“À, chắc vậy đó!” Gã trung niên cong cong môi, Tụi mày là sinh viên của lão, chắc cũng vào khu đại mộ đó rồi đúng không. Thế tụi mày có khi nào thấy lão già đó bước một chân nào vào mộ không?”
Không chờ hai người trả lời, gã ta nói thẳng: “Không chứ gì?”
Đàm Trình nhìn gã, nhấp nhấp miệng, “Sao ông khẳng định như vậy?”
“Tại vì mười năm trước, cái khu mộ ở thôn Ninh Hóa kia cũng chết mấy cái mạng rồi…….”
Mười năm trước, là bốn năm sau khi phát hiện ra khu mộ thôn Ninh Hóa……
Đã có người chết sao? Ở đó mấy năm, nhưng Đàm Trình lại chưa từng nghe được chuyện này…….