Đạo Phi Thiên Hạ

chương 40: trộm thuốc trong vương phủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm, màn đêm đen như nhung, vầng trăng lạnh lùng treo trên cao, ánh sáng trong trẻo lạnh lẽo phủ đầy mặt đất.

Sắt Sắt cải trang thành thị vệ của Dạ Vô Trần, yên lặng đứng nơi đầu phố, chờ Dạ Vô Trần xuất hiện, nàng liền đi theo hắn vào Tuyền Vương Phủ. Nàng đã phái người đi dò la, Y Lãnh Tuyết và đứa trẻ đó hiện đang ở trong Văn Túy Viện trước kia của Y Doanh Hương, chắc chắn thuốc cũng ở trong đấy. Chờ lát nữa khi vào phủ rồi, lúc mọi người không có phòng bị, nàng sẽ đột nhập trộm thuốc. Dựa vào khinh công và sự thông thuộc đường lối trong Tuyền Vương Phủ của nàng, việc này hẳn không khó khăn gì.

Trên phố, những cỗ xe ngựa hoa lệ qua lại không ngớt, gió mạnh thổi tung y phục của Sắt Sắt, nàng cúi đầu nhìn, bộ y phục thị vệ này cũng khá vừa vặn. Rồi nàng đưa tay khẽ sờ lên mặt, đêm nay Sắt Sắt không đeo mặt nạ da người, vì đeo mặt nạ, thần sắc quá cứng nhắc, rất dễ bị người khác phát hiện ra. May mà trong Lan Phường cũng có cao thủ dịch dung nên đã hóa trang rất cẩn thận cho nàng. Da nàng được bôi đen đi, chiếc cằm nhọn nhìn rộng hơn trước, tướng mạo giống một nam tử tầm thường. Khóe mắt bị dán lại, đôi mắt bình thường vốn long lanh như nước hồ thu giờ đây hẹp đi rất nhiều. Với bộ dạng này, nhất định Dạ Vô Yên không thể nhận ra nàng được.

Vốn cho rằng cả cuộc đời này nàng sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa, nhưng không ngờ vẫn phải đi gặp chàng, hơn nữa còn phải dùng cách này. Nhưng vì Triệt Nhi, nàng bằng lòng làm tất cả mọi chuyện.

Một chiếc xe ngựa dừng lại bên nàng, cực kỳ tầm thường, đó là chiếc xe ngựa có thể thuê được ở bất kỳ đâu trên phố. Trong lòng Sắt Sắt có chút bực tức, Dạ Vô Trần không định ngồi chiếc xe này tới Tuyền Vương Phủ đấy chứ? Hơn nữa trước sau đều không có thị vệ tháp tùng. Đang lúc hoài nghi, rèm xe liền bị một bàn tay nhỏ vén lên, Vô Tà công tử Giang Triệt chui từ trong xe ra, cười hi hi nói: “Tiêm Tiêm công tử, ngài đang chờ ai đó?” Khóe môi cậu bé khẽ nhếch lên, mang theo nụ cười vô hại, trong mắt ánh lên vẻ ung dung chẳng coi mọi chuyện vào đâu.

Sắt Sắt có chút đau đầu, rõ ràng nàng để Giang Triệt ở lại Lan Phường, thậm chí còn dặn Tố Chỉ phái người trông nom nó, vậy mà sao nó lại tới đây được? Chiếc xe ngựa đi theo phía sau mà nàng không hề phát hiện ra. Điều này khiến nàng không thể không có chút bất ngờ, không hiểu từ lúc nào, nàng đã giảm bớt tính cảnh giác thế này?

“Con theo dõi mẹ tới đây ư?” Sắt Sắt lạnh lùng hỏi.

“Con đâu có đuổi kịp Ngự ba bộ của mẹ, con chỉ nghe trộm Tố Chỉ và Vũ Điệp nói chuyện, biết mẹ muốn tới Tuyền Vương Phủ thôi. Vì thế con mới đến thẳng đây, con cũng phải đi tham gia yến tiệc! Có phải ở đó vui lắm phải không mẹ?” Giang Triệt hỏi, chất giọng trẻ con non nớt.

Sắt Sắt lắc đầu, nàng quỳ xuống, vỗ lên đầu Giang Triệt, cười nheo mắt dụ con: “Vô Tà công tử, đi về đi, được không? Mẹ còn có việc quan trọng phải làm, không đem con theo được. Lần sau, mẹ sẽ đưa con đi tham gia yến tiệc, được không?”

“Mẹ đừng cười nữa được không?” Giang Triệt bịt mắt lại, rồi nhìn Sắt Sắt qua kẽ ngón tay, nói một cách dứt khoát, “Khuôn mặt mẹ bây giờ vốn dĩ đã xấu xí lắm rồi, nếu cười nữa, Triệt Nhi nghĩ chắc ngay cả quỷ cũng bị mẹ dọa cho sợ chết mất. Mẹ đừng dỗ con nữa, con biết mẹ đi làm việc quan trọng gì rồi, mẹ đi trộm thuốc cho con đúng không? Vì thế, Triệt Nhi càng phải đi, không có ai chú ý đến đứa trẻ con như con đâu, không chừng con còn trộm được thuốc ấy chứ.” Triệt Nhi nhõng nhẽo nói.

Triệt Nhi vốn thông minh và lớn sớm hơn những đứa trẻ bình thường cùng tuổi khác rất nhiều, nếu cậu bé đi theo, biết đâu còn có thể giúp được nàng! Nhưng kẻ đó là Dạ Vô Yên, trong lòng nàng quả thực không muốn Dạ Vô Yên gặp được Triệt Nhi.

“Không được, con ngoan ngoãn về đi!” Sắt Sắt bất chấp đủ kiểu mè nheo của Giang Triệt, nói dứt khoát.

“Con nghe Tuyền Vương đó vốn là anh hùng của Nam Nguyệt, chắc sẽ không lạm sát vô cớ đâu, cho con đi đi mà.” Giang Triệt bắt đầu ỉ ôi cầu xin, bộ dạng vô cùng đáng thương. Có điều, cậu nhóc làm bộ đáng thương như thế cũng chẳng ích gì, Sắt Sắt nghe thấy Giang Triệt nhắc đến Dạ Vô Yên, nét mặt liền đanh lại, nắm chặt lấy vai cậu bé, lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn quay về đi!” Thanh âm rất thấp nhưng lạnh như băng, lời nói rõ ràng thể hiện sự nghiêm khắc.

Giang Triệt chưa bao giờ thấy Mẫu thân lạnh lùng như thế, liền chớp khẽ hàng mi, đôi mắt đã ngân ngấn lệ.

Một chiếc xe ngựa xa hoa vừa hay chạy tới, trước và sau xe đều có rất nhiều thị vệ cao lớn, cưỡi ngựa theo hộ tống. Chiếc xe ngựa đó dừng lại ngay cạnh Sắt Sắt, rèm xe được vén lên, Dạ Vô Trần mặc bộ đồ gấm quý phái đang nhàn nhã ngồi trong. Hắn nhìn bộ đồ thị vệ trên người Sắt Sắt, lại nhìn lên bộ dạng Sắt Sắt, cười nói: “Hóa ra ngươi trông thế này ư?” Ánh mắt hắn khẽ chuyển động, nhìn về phía Giang Triệt, cặp lông mày nhếch lên, ánh mắt lộ một tia kinh ngạc, rồi cao giọng hỏi: “Bé con này là ai?”

Triệt Nhi rất ghét bị người khác coi là trẻ con, liền ngoác miệng trả lời: “Ta không phải là bé con, ta là Vô Tà công tử!”

Dạ Vô Trần cười nói: “Tà công tử, ngươi cũng muốn tới Tuyền Vương Phủ ư? Lên đây, bản Điện hạ đưa ngươi đi!”

“Ta tên là Vô Tà.” Triệt Nhi cau mày nói.

Dạ Vô Trần nói đầy ẩn ý: “Bé con, tốt nhất ngươi nên bỏ chữ “Vô” đó đi.”

Sắt Sắt trong lòng hiểu ra, Thái tử tên Vô Trần, chữ “Vô” đó phạm húy tên hắn.

“Triệt Nhi, đêm nay con là Tà công tử.” Sắt Sắt cúi đầu nói với Triệt Nhi.

Triệt Nhi tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng nhanh nhẹn gật đầu. Cậu bé lui lại mấy bước, kéo áo Sắt Sắt, khẽ nói: “Ông ta là ai? Điện hạ nghĩa là gì?”

“Điện hạ là cách Thái tử tự xưng, ông ta là Thái tử Điện hạ.” Sắt Sắt khẽ nói, rồi véo nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của Triệt Nhi, ý nói cậu bé nên có chừng mực một chút.

Dạ Vô Trần bị người khác hãm hại mà không hề để bụng. Trong khoảnh khắc, Sắt Sắt cảm thấy tâm cơ của Dạ Vô Trần vô cùng sâu sắc. Liệu có phải hắn đã nhận ra thân phận thật của nàng rồi không?

Năm xưa, nàng rơi từ trên vách núi xuống, người cứu nàng bốn năm nay chưa hề xuất hiện. Sắt Sắt đương nhiên biết nguyên nhân người đó không xuất hiện rất đơn giản, vì người đó vừa là ân nhân cứu mạng của nàng, lại vừa là kẻ vạch ra âm mưu. Sau khi chuyện xảy ra, Sắt Sắt biết Dạ Vô Yên đã phái rất nhiều binh hùng tướng giỏi để tìm nàng nhưng vẫn không tìm ra được bất kỳ manh mối nào. Chứng tỏ người đưa nàng đi quyết không phải là một người, mà phải là một thế lực rất lớn nào đó.

Dạ Vô Trần cũng có khả năng làm chuyện đó. Lúc này Tuyền Vương Phủ canh phòng nghiêm ngặt, nàng không còn cách nào khác, chỉ đành dùng cách này để lọt vào phủ của Dạ Vô Yên. Giờ điều quan trọng nhất đối với nàng chính là thuốc giải hàn độc cho Triệt Nhi, nàng nhất định phải lấy cho bằng được.

Triệt Nhi bị Dạ Vô Trần nhìn thấy, Sắt Sắt cũng không yên tâm để con quay về. Nàng liền dắt Triệt Nhi lên xe Dạ Vô Trần. Dung mạo của Triệt Nhi đa phần giống nàng, chỉ có đôi măt đan phượng là cực kỳ giống Dạ Vô Yên. Lần này vào phủ, nếu bị Dạ Vô Yên nhận ra, nàng biết phải làm thế nào?

“Điện hạ, ta có việc muốn cầu xin!” Sắt Sắt suy nghĩ giây lát rồi mỉm cười nói.

“Việc gì? Nói đi!” Dạ Vô Trần tựa trên chiếc giường mềm, nheo mắt cười nói.

“Đứa bé này, phiền Điện hạ nói là ngài đem nó tới, có thể nói là đứa bé con nhà thân thích với ngài được không?” Sắt Sắt khẽ nói. Chỉ có cách nói rằng nó là thân thích của Dạ Vô Trần, Dạ Vô Yên mới không hoài nghi về thân thế của Triệt Nhi.

“Được!” Dạ Vô Trần đưa mắt nhìn khắp người Triệt Nhi một lượt, buông lời đồng ý một cách dứt khoát.

Xe ngựa đi thêm một lát thì tới Tuyền Vương Phủ. Lúc xe ngựa dừng lại, Triệt Nhi là người đầu tiên nhảy xuống, Dạ Vô Trần được các thị vệ tiền hô hậu ủng cũng nhanh chóng xuống xe. Sắt Sắt đi lẫn trong đám thị vệ, lặng lẽ đi theo Dạ Vô Trần.

Vẫn là tòa phủ đệ nghiêm trang tôn quý, đèn cung đình đỏ rực treo cao, trước cổng lớn sáng như ban ngày, xe ngựa nườm nượp, người người đông đúc. Xem ra bữa tiệc hôm nay không chỉ mời Thái tử và Dật Vương Dạ Vô Nhai mà hầu hết văn võ bá quan trong kinh thành đều tới dự.

Mười mấy thị vệ đứng ở cửa lớn, xếp thành hai hàng, Kim Tổng quản đứng ở cửa đó đón khách. Xe ngựa của Dạ Vô Trần vừa dừng lại, ông ta liền mỉm cười bước ra nghênh đón.

“Cung nghênh Thái tử Điện hạ!” Kim Tổng quản thi lễ nói.

“Miễn lễ! Hôm nay đúng là náo nhiệt thật!” Dạ Vô Trần cười khẽ nói.

Kim Tổng quản có chút ngẩn người, cười nói: “Tuyền Vương vốn không định mời khách, không biết mọi người lấy tin ở đâu ra, đều tới đây chúc mừng cả.”

Dạ Vô Trần nghe vậy khẽ gật đầu, mắt lấp lánh.

“Mời Điện hạ!” Kim Tổng quản đưa tay ra hiệu, đột nhiên nhìn thấy Triệt Nhi đi bên cạnh Dạ Vô Trần.

“Điện hạ, đây là...” Kim Tổng quản nhìn khuôn mặt nhỏ bé trắng như bạch ngọc của Triệt Nhi, ngây người đưa lời hỏi.

Dạ Vô Trần nhếch cặp lông mày, cười nhạt nói: “Kim Tổng quản, ngươi thấy cậu nhóc này có giống bản Điện hạ không?”

Kim Tổng quản lại bất ngờ ngẩn người ra lần nữa, đôi mắt Dạ Vô Trần cũng dài và hẹp, đứa bé này có đôi mắt đan phượng, tuy không giống hẳn, nhưng cũng phải giống đến năm phần. Lẽ nào đứa bé này là con của Dạ Vô Trần? Nhưng Dạ Vô Trần rõ ràng chỉ có một đứa con gái, năm nay mới sáu, bảy tuổi thôi, lấy đâu ra một đứa bé trai bốn, năm tuổi thế này chứ?

Dạ Vô Trần cúi người ghé tai Kim Tổng quản nói: “Kim Tổng quản, việc này chớ để Thánh thượng biết, khi thời cơ tới, bản Điện hạ sẽ tự bẩm lên Thánh thượng.”

Lời nói của Dạ Vô Trần quá rõ ràng, ý nói đứa bé này là con hắn, có điều chắc không phải do cơ thiếp nào đó trong phủ sinh ra, vì thế vẫn chưa bẩm lên Thánh thượng.

Km Tổng quản nhẹ gật đầu, cười nói: “Mời điện hạ!”

Sắt Sắt đứng lẫn trong đám hộ vệ, loáng thoáng nghe thấy Dạ Vô Trần nói vậy, nàng không đừng được trong lòng thầm nguyền rủa hắn đến mấy lần.

Yến tiệc diễn ra trong Thanh Tâm Điện. Vào trong phủ, Sắt Sắt mới biết yến tiệc này là để mừng sinh nhật Dạ Vô Yên, Hoàng đế ban chỉ để chàng làm yến tiệc. Dường như chàng vốn không định mời ai, Kim Tổng quản cũng không ngờ lại nhiều khách như thế, nên chuẩn bị không chu đáo, xem ra rất hỗn loạn.

Với thanh thế của Dạ Vô Yên trong triều, bá quan văn võ tới chúc mừng cũng chẳng lấy gì làm lạ. Người càng đông càng tốt, càng loạn càng hay, Sắt Sắt càng dễ dàng hành động.

Dạ Vô Trần vừa tới, mấy đại thần tới trước liền lập tức đứng dậy hành lễ. Dạ Vô Trần nắm bàn tay nhỏ của Triệt Nhi, bước mau tới chỗ ngồi đầu tiên. Sắt Sắt và ba tên thị vệ theo sau, nàng cố gắng không liếc ngang liếc dọc, sợ ánh mắt mình gặp phải người quen nào đó.

Dạ Vô Nhai cũng đã tới rồi. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo gấm màu lam, mái tóc dài được cài chặt trong chiếc mũ bạc, cả con người toát lên phong thái ôn tồn nho nhã. Hắn ngồi trên bàn tiệc, không nói gì nhiều, thần sắc cực kỳ lặng lẽ.

“Thọ tinh sao còn chưa tới?” Dạ Vô Trần hờ hững liếc mắt nhìn Kim Tổng quản, cất giọng nói.

Kim Tổng quản thấy vậy khom người đáp: “Bẩm Điện hạ, Lương công tử đột nhiên phát hàn độc, Vương gia đang phải trị bệnh cho Lương công tử.”

“Ồ?” Dạ Vô Trần nhướng mày, một chữ “ồ” thôi nhưng hàm ý rất sâu xa, “Vậy chúng ta đợi, không sao cả.”

Hóa ra, chàng đang khu trừ hàn độc cho con của Y Lãnh Tuyết!

Sắt Sắt nghe câu này, chính nàng cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc cảm thấy thế nào nữa.

Triệt Nhi ngồi cạnh Dạ Vô Trần, ngược lại cực kỳ ngoan ngoãn. Khuôn mặt nhỏ trắng như sứ, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, nhìn khắp lượt mọi người trên bàn tiệc.

Mọi người trong yến tiệc đều cực kỳ tò mò về đứa bé mà Thái tử dắt theo, ban đầu không ai dám hỏi, nhưng cuối cùng có người không nhịn được, khẽ cười nói: “Điện hạ, cậu bé này nên xưng hô thế nào đây? Là con cái nhà ai?”

Dạ Vô Trần nhếch mép, cười hỏi lại: “Trần Thượng thư, ông thấy sao?”

Trần Thượng thư nghe vậy, thần sắc bỗng nhiên như chợt ngộ ra điều gì, liền cười nói: “Hóa ra là thế, chẳng trách, cậu bé này hồng hào đẹp đẽ như ngọc, thông minh lanh lợi, khắp người đều toát ra thứ khí chất vô cùng cao quý!”

Triệt Nhi ngồi cạnh Dạ Vô Trần, trong lòng không khỏi có chút phẫn nộ. Tuy không hiểu hàm ý trong lời nói của họ, nhưng cũng biết là họ đang nói về mình, vì thế đôi mắt phượng liền lạnh lùng nhìn về phía Trần Thượng thư.

Trần Thượng thư thoáng ngẩn người, cổ họng như bị bóp nghẹt, tiếng cười cũng vì thế mà im bặt. Nhóc con này hồng hào đẹp đẽ như được đẽo bằng ngọc, khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo dễ thương khiến người ta không đừng được chỉ muốn nhéo vào má cậu ta vài cái. Nhưng hàn khí và sự lạnh lùng toát ra trên người vừa rồi thật khiến ông ta vô cùng sợ hãi. Bé vậy mà đã có khí thế thế này, nó có đúng là con của Thái tử không vậy?

Đúng lúc không khí căng thẳng, bỗng nghe thị vệ cao giọng nói: “Tuyền Vương tới!”

Trừ Thái tử và Dật vương, các thần tử khác đều đứng dậy thi lễ.

“Mọi người không cần đa lễ! Bình thân đi!” Một giọng nói từ xa truyền tới, trầm thấp mà dễ nghe. Có điều, dường như còn lạnh lùng hơn trước.

Đó là thanh âm của Dạ Vô Yên. Sắt Sắt đến nay vẫn không hiểu được, thanh âm của Dạ Vô Yên và Minh Xuân Thủy sao lại có thể không giống nhau. Khi nàng giả làm Bích Hải Long Nữ, cố ý nén giọng xuống thấp để nói chuyện, khiến thanh âm trở nên già cỗi trầm thấp. Nhưng Dạ Vô Yên và Minh Xuân Thủy rõ ràng không phải nén giọng nói chuyện, bất luận là thanh âm của Dạ Vô Yên hay Minh Xuân Thủy đều rất dễ nghe. Rốt cuộc đâu mới là giọng thật của chàng, e rằng cả đời này nàng cũng không thể biết được. Nghĩ vậy Sắt Sắt thấy có hơi đáng tiếc, nếu sớm làm rõ chuyện này, thì khi giả làm nam trang, nàng cũng có thể thay đổi giọng nói rồi.

Sắt Sắt đứng sau Dạ Vô Trần, trên mặt không chút biểu cảm, cũng không quay đầu nhìn người đang đi tới. Nàng rất ngạc nhiên, lúc này sao lòng mình lại có thể bình tĩnh như vậy, lại còn có thời gian mà suy nghĩ lung tung.

Dạ Vô Yên chầm chậm tới gần Thái tử Dạ Vô Trần, thi lễ nói: “Thần đệ kính chào Thái tử Điện hạ!”

Dạ Vô Trần nheo mắt cười đáp: “Bình thân đi, vừa rồi nghe nói đệ trừ độc cho Lương công tử, không biết đã đỡ chưa?”

Dạ Vô Yên cười nhạt nói: “Phiền Hoàng huynh quan tâm, hiện giờ đã không sao nữa rồi.”

“Ngài là Tuyền Vương ư?” Một giọng nói trong trẻo của trẻ thơ bỗng nhiên xen vào.

Dạ Vô Yên khẽ đưa mắt nhìn, chỉ thấy một cậu bé con khoảng bốn, năm tuổi đang ngồi cạnh Dạ Vô Trần, khuôn mặt trắng như sứ, chỉ có điều hơi nhợt nhạt, xem ra rất yếu ớt. Cậu bé đó cực kỳ đẹp đẽ, nhất là đôi mắt đan phượng sóng mắt long lanh, như muốn câu hồn đoạt phách.

Trong khoảnh khắc đó, quả thật hồn phách Dạ Vô Yên đã bị kéo đi mất rồi, trái tim và tâm trí chàng như bị sét đánh, chớp giật. Chàng không biết cảm giác chấn động đó bắt nguồn từ đâu. Chỉ đến khi bình tĩnh lại, chàng mới phát hiện, đôi mắt đan phượng và cặp lông mày của đứa trẻ trước mặt có phần rất giống chàng.

Chàng không đừng được, thanh âm run rẩy khẽ hỏi: “Cháu tên là gì?” Trong đôi mắt lúc nào cũng thâm trầm lạnh lẽo, lúc này tình cảm trào dâng.

Triệt Nhi chăm chú nhìn Dạ Vô Yên, đêm nay, cậu đến Tuyền Vương Phủ không chỉ vì mục đích giúp mẹ, việc chính là cậu muốn gặp người đàn ông này. Trước đây, cậu đã từng hỏi mẹ cha đâu? Lúc đó mẹ nói cha cậu không còn trên cõi đời này nữa. Nhưng có lần, cậu nghe trộm mẹ nói với Thanh Mai và Tử Mê về người đàn ông này – Tuyền Vương Dạ Vô Yên, nói rằng đó là cha mình, nói rằng ông ra đã lấy người đàn bà khác. Sau đó, cậu không bao giờ đòi mẹ cho mình biết cha mình là ai nữa.

Đêm nay, cuối cùng cũng gặp được ông ta. Cậu vốn định gọi cha, nhưng cậu và mẹ ở bên ngoài chịu khổ cực, trong nhà cha lại đã có thê tử, vừa rồi còn vì trừ độc cho đứa bé đó mà mãi không chịu tới. Trong lòng cậu tỏ ra rất khó chịu.

Triệt Nhi nhìn chằm chằm vào Dạ Vô Yên, nheo mắt cười nói: “Ta là Tà công tử.”

Sắt Sắt nghe thấy Triệt Nhi nói chuyện với Dạ Vô Yên, bỗng dưng nàng cảm thấy vô cùng căng thẳng. Nàng quay đầu nhìn, thấy Dạ Vô Yên đã gầy đi rất nhiều so với trận chiến trên biển lần trước. Đôi mắt phượng lộ ra ánh nhìn thê thảm cực kỳ khó hiểu. Lúc này, chàng cúi xuống bên Triệt Nhi, đôi mắt đen láy nhìn Triệt Nhi thật kỹ.

Sắt Sắt giây phút đó phải cố gắng lắm mới nhịn được để không nhào ra bế Triệt Nhi chạy đi.

“Tà công tử, có lẽ đây không phải là tên của cháu chứ?” Dạ Vô Yên khẽ cười, trong đáy lòng chàng đột nhiên nảy sinh cảm giác yêu thương chưa từng có với đứa trẻ này. Nói chuyện với đứa bé này, thanh âm của Dạ Vô Yên không biết vì sao lại trở nên dịu dàng như thế.

“Xin lỗi, mẹ ta nói rồi, tên thật của ta không thể nói cho những người không có quan hệ gì biết được. Ngài gọi ta là Tà đi.”

“Mẹ cháu là ai?” Dạ Vô Yên run run hỏi.

Triệt Nhi cười nói: “Tên mẹ ta thì kẻ làm con sao có thể tùy tiện nói ra được, ngài hỏi cha ta ấy.” Triệt Nhi cười ngọt ngào khẽ liếc mắt nhìn Dạ Vô Trần, thôi đành tạm cho cái gã Dạ Vô Trần này hưởng lợi vậy.

Dạ Vô Yên thấy vậy, trong lòng thoáng chấn động, ngước mắt nhìn Dạ Vô Trần: “Hoàng huynh, đứa bé này là con của huynh ư?”

Dạ Vô Trần không ngờ Triệt Nhi lại gọi thẳng hắn như vậy, nhất thời sắc mặt cứng đờ, trước mặt bao nhiêu quan khách, hắn có phần bối rối đành cười khan mấy tiếng, gật đầu đáp: “Hoàng đệ mau vào chỗ ngồi đi, đêm nay là yến tiệc sinh nhật đệ mà.”

Dạ Vô Yên nghe Triệt Nhi gọi Dạ Vô Trần một tiếng “cha”, trái tim chàng lại dần dần chìm xuống, cứ thế chìm mãi xuống, rồi chìm xuống tận đáy hồ băng giá. Chàng ngồi vào chỗ rồi, nhưng vẫn không khống chế được ánh mắt mình, cứ chốc lát lại liếc nhìn về phía Triệt Nhi.

Sắt Sắt vẫn đứng lặng sau lưng Dạ Vô Trần, thấy bộ dạng kinh ngạc đến mức chấn động của Dạ Vô Yên, đáy lòng nàng cũng trào dâng từng đợt sóng lớn. Nàng không ngờ Triệt Nhi lại gọi Dạ Vô Trần là cha, khoảnh khắc đó, nàng hiểu, hẳn Triệt Nhi đã biết được điều gì đó. Lẽ ra nàng nên đoán được từ lâu mới phải, cậu nhóc sẽ không vô duyên vô cớ nhất định đòi tới Tuyền Vương Phủ thế này.

“Tuyền Vương gia, ta có thể đi gặp Lương công tử của ngài không? Ta nghe nói cậu ấy bị hàn độc, nhất định là đau lắm, ta có thể đi thăm không?” Triệt Nhi nheo mắt cười nói.

Dạ Vô Yên khẽ cười đáp: “Được thôi, người đâu, đưa Tà công tử tới Vân Túy Viện.” Một thị vệ nhanh chóng đáp lời, rồi đứng dậy đưa Triệt Nhi đi. Lúc này thân phận của Sắt Sắt là hộ vệ cho Triệt Nhi, thấy thế liền vội vàng đi theo nó.

Thanh Tâm Điện trước tiền viện đặc biệt huyên náo, trong hậu viện lại cực kỳ tĩnh mịch.

Vầng trăng cong cong treo trên bầu trời đêm, ánh sáng tuôn chảy, cả một vùng trời trong trẻo, lạnh lùng. Gió đêm thổi qua, những chiếc lá run lên vì lạnh, mặt nước hồ bán nguyệt khẽ nổi lên những gợn sóng lăn tăn, vầng trăng in trên mặt hồ cũng theo sóng mà bóng hình rung rinh.

Từ Vong Ưu Đảo tới Phi Thành, Triệt Nhi luôn bị nhốt ở trong Lan Phường, lần đầu được ra khỏi cửa, lại là tới Tuyền Vương Phủ. Cảnh sắc trong Tuyền Vương Phủ về đêm cũng vô cùng đẹp đẽ, ba bước một cảnh, năm bước lại một tòa đình, chỗ nào cũng có hoa thơm khiến cậu nhìn đến hoa cả mắt.

Hồ bán nguyệt trong Tuyền Vương Phủ trồng rất nhiều hoa sen, từng tấm lá sen nổi trên mặt hồ, những nụ hoa hé mở vừa e ấp lại vừa tao nhã, mùi thơm nhè nhẹ không ngừng quấn quít trong không khí.

“Đây là thụy liên ư?” Triệt Nhi tò mò hỏi.

Sắt Sắt gật đầu: “Ừ, đó là thụy liên. Có rất nhiều loại hoa sen, đây là một trong số đó.”

“Ồ, gần bùn mà chẳng hôi tanh, mọc từ sóng biếc chẳng thành lẳng lơ.” Triệt Nhi khẽ gật đầu đọc một câu thơ.

Sắt Sắt cười nhẹ, trong lòng bỗng trào lên một nỗi bi ai. Triệt Nhi, lẽ ra con nên được vô lo vô nghĩ sống trong tòa phủ đệ này. Nhưng đáng thương thay con lại phải ngưỡng mộ từng cảnh vật, từng ngọn cỏ lá cây ở chốn đáng ra nên thuộc về con thế này.

Trong Vân Túy Viện, dàn hoa hồng leo vẫn không ngừng thắm sắc, trong bóng tối, hương thơm ngào ngạt. Nhân lúc thị vệ vào trong bẩm báo, Sắt Sắt liền khẽ nói bên tai Triệt Nhi: “Triệt Nhi, lát nữa con thấy đứa bé đó rồi, dò hỏi xem thuốc để đâu nhé, mẹ ra tay sẽ thuận tiện hơn.”

Triệt Nhi gật đầu, chớp nhẹ mắt: “Triệt Nhi biết rồi, mẹ yên tâm đi.”

Sắt Sắt nói xong, thị vệ kia cũng vừa bước ra, nói: “Mời Tà công tử vào.”

Triệt Nhi ngẩng cao đầu đi vào, Sắt Sắt liền lập tức theo sát phía sau con, ở cửa có thị nữ vén rèm, có lẽ vừa rồi tên thị vệ kia đã nói với họ về thân phận Triệt Nhi nên những thị nữ này cực kỳ cung kính.

Trong phòng hơi bừa bộn, trên chiếc bàn gỗ lim phủ một tấm khăn trải bàn bằng gấm tím viền tơ vàng, một chiếc đỉnh đồng màu xanh bị đổ, tro hương vương vãi cả ra ngoài. Có mấy cuốn sách được khâu bằng chỉ nằm vung dưới đất, trên sách đầy tàn tro. Sắt Sắt vừa bước chân vào, thấy tình cảnh bề bộn đó, thoáng sững sờ.

Một thị nữ đang khom lưng dọn dẹp, trên chiếc ghế bên cạnh, có một bé trai đang ngồi, thấy Sắt Sắt và Triệt Nhi tới, liền lập tức đứng lên.

Cậu bé đó cao hơn Triệt Nhi một chút, có điều rất gầy gò, có lẽ vì thân mang hàn độc, khuôn mặt cũng rất phờ phạc. Khi Sắt Sắt nhìn rõ bộ dạng đứa trẻ đó, nàng như bị sét đánh, đầu óc có chút quay cuồng. Nàng không thể tin được, mở trừng mắt nhìn đứa bé.

Thế này là sao chứ? Đứa bé này mặt mũi giống hệt Hách Liên Bá Thiên. Sao con của Y Lãnh Tuyết lại giống Hách Liên Bá Thiên đến thế?

Dạ Vô Yên tuy đã từng nói với nàng, con của Y Lãnh Tuyết không phải của chàng, nhưng nàng không bao giờ ngờ được, con của Y Lãnh Tuyết lại liên quan đến Hách Liên Bá Thiên. Lẽ nào đứa bé này là con của Hách Liên Bá Thiên thật?

Tim Sắt Sắt khẽ run lên, nghĩ lại những lời Dạ Vô Yên nói, Y Lãnh Tuyết phải chịu sự kích động cực lớn, vì thế mới quên hết mọi chuyện trước kia. Khi chàng nói câu này, nàng đang mù lòa nên không biết Liên Tâm chính là Y Lãnh Tuyết, vì thế vốn không thể đoán ra việc chấn động cực lớn đó là chuyện gì.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn Y Lãnh Tuyết đã bị tên háo sắc Hách Liên Bá Thiên làm nhục. Sắt Sắt nhớ lại đôi mắt sói dâm đãng của Hách Liên Bá Thiên, trong lòng giây phút này vẫn cảm thấy ghê tởm. Hách Liên Bá Thiên dám làm nhục Tế Tư của Bắc Lỗ Quốc, nói như vậy, năm đó chuyện này nhất định đã gây nên một trận sóng gió dữ dội ở Bắc Lỗ Quốc. Thần dân Bắc Lỗ Quốc kính phụng Thần Phật như thế, để xảy ra chuyện này, e rằng Y Lãnh Tuyết và Hách Liên Bá Thiên đều phải chịu hành hình.

Có lẽ chính vì Y Lãnh Tuyết xảy ra chuyện như thế, nàng ta không làm Tế Tư được nữa nên Dạ Vô Yên mới cứu nàng ta về.

Sắt Sắt ngẩn ra, những cơn sóng lòng dồn dập ập tới. Mấy năm nay, nàng luôn tìm mọi cách trốn tránh chuyện cũ, cũng không hề cho Mã Diệu đi dò thám tin tức Bắc Lỗ Quốc. Nàng chỉ biết hai năm nay Hách Liên Ngạo Thiên đã đăng cơ làm Khả Hãn. Nàng không thể nào ngờ, chuyện tày đình như thế lại xảy ra với Y Lãnh Tuyết.

“Cậu là Lương công tử mà họ nói ư?” Triệt Nhi đã đi tới trước mặt đứa trẻ, cười hi hi hỏi.

Đứa bé đó nhìn khắp người Triệt Nhi một cách hiếu kỳ, khẽ hỏi lại: “Cậu là ai?”

Thực ra bộ dạng Hách Liên Bá Thiên cũng không đến nỗi xấu xí, chỉ vì hắn rất hung hãn, khiến người khác nhìn vào cảm thấy căm ghét mà thôi. Đứa bé này giống hệt Hách Liên Bá Thiên, nhưng trong đôi mắt sói không hề có hung quang, thần sắc cũng cực kỳ lạnh nhạt. Bộ dạng lạnh lùng đó quả thực có vào phần giống với Y Lãnh Tuyết khi làm Tế Tư.

“Ta là Vô Tà, chúng ta ra kia chơi đi, có được không?” Lúc này không có người ngoài, Triệt Nhi lại thêm chữ “Vô” vào cái tên “Tà” của mình.

Lương công tử nhìn Triệt Nhi một lượt, thần sắc hơi đề phòng. Thấy nụ cười tươi tắn trên mặt Triệt Nhi, cậu bé thoáng ngẩn ra, đôi mắt đen láy toát lên vẻ mong chờ. Cậu bé gật đầu, khóe môi nở một nụ cười, nói: “Được, chúng ta cùng đi chơi.”

Hai đứa trẻ đang định chạy ra ngoài, bỗng nghe một giọng nói lạnh như hàn phong từ trong phòng đưa ra.

“Không được ra ngoài!”

Hai đứa trẻ nghe vậy, liền dừng bước chân, Sắt Sắt khẽ ngẩng đầu lên, chỉ thấy sau tấm bình phong có một người phụ nữ đang nhẹ nhàng bước ra.

Váy áo xa hoa quấn trên tấm thân uyển chuyển nuột nà, mái tóc đen nhánh búi cao, khuôn mặt trắng như ngọc, lông mày đẹp như tranh vẽ, nhất là đôi mắt trong trẻo như sao, cực kỳ đẹp đẽ. Chỉ tiếc là nàng ta chau mày, ánh mắt lạnh lẽo đó đã làm giảm đi phần nào dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn. Nàng ta chính là Y Lãnh Tuyết.

“Lương Nhi! Lại đây!” Y Lãnh Tuyết lạnh lùng gọi, giọng điệu có ý căm hận khiến người ta nghe mà không dám xem thường.

Lương công tử bước tới, cúi đầu trước mặt Y Lãnh Tuyết, khẽ nói: “Mẹ, con muốn ra ngoài chơi.”

“Thơ mà mẹ bảo con học thuộc con đã thuộc chưa?” Y Lãnh Tuyết nhếch môi, lạnh lùng hỏi.

“Chưa ạ.” Lương Nhi sợ hãi cúi đầu, nói.

“Vậy được, con muốn tiếp tục ở đây đọc thơ hay là muốn ra ngoài chơi?” Đôi mắt hạnh của Y Lãnh Tuyết nhìn chằm chằm vào Lương Nhi, đáy mắt trào lên nộ khí.

“Con muốn ra ngoài chơi, lần này Lương Nhi nhất định sẽ nghe lời, chơi một lát rồi quay lại đọc thơ, được không ạ?” Lương Nhi ngước mắt hỏi, giọng nói cực kỳ đáng thương.

“Được thôi, con không học thơ mà lại muốn đi chơi?! Cũng được...” Sắc mặt Y Lãnh Tuyết lạnh lùng băng giá, nàng ta khẽ nghiến răng, lấy cây thước từ trong tay thị nữ, nghiêm giọng nói: “Muốn đi chơi cũng được, giơ tay ra đây.”

“Mẹ, mẹ, đừng mà!” Lương công tử run run đưa tay ra, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ bé chau lại. Chỉ nghe tiếng “bốp” vang lên, bàn tay bé nhỏ liền hằn lên một lằn đỏ, “Mẹ, Lương Nhi không đi chơi đữa, Lương Nhi học thơ.” Lương Nhi nghẹn ngào nói.

“Đúng rồi, thế mới là con ngoan.” Ánh mắt Y Lãnh Tuyết trở nên bình tĩnh hơn, “Nhớ lấy, Lương Nhi, con biết vì sao Vương gia không cho con gọi ngài ấy là cha không? Biết vì sao Vương gia không cho con được mang họ của ngài ấy không? Là vì con kém cỏi, không học được gì cả, thơ không thuộc, đánh cờ cũng không biết, đánh đàn cũng chẳng ra sao, vì thế ngài ấy mới không yêu con. Có biết không hả? Từ nay trở đi, con phải xem nhiều sách, chăm chỉ luyện võ, học đánh đàn, nghe rõ chưa?”

“Lương Nhi biết rồi.” Y Lương không ngừng gật đầu, đôi mắt đen láy đầm đìa nước mắt.

“Vị phu nhân này, sao lại đánh cậu ấy, mẹ ta chưa bao giờ đánh ta cả. Cậu ấy thích học thì tự mình sẽ học thôi.” Triệt Nhi chầm chậm bước lên, ngẩng đầu nói.

Ánh mắt Y Lãnh Tuyết lướt trên khuôn mặt Triệt Nhi, trong khoảnh khắc liền có phần thất sắc: “Cậu là Tà công tử, là tiểu công tử của Thái tử Điện hạ ư?” Cô ta khom lưng, ngón tay ngọc ngà nắm chặt lấy đầu vai Triệt Nhi, ánh mắt dò xét nhìn khắp khuôn mặt Triệt Nhi một lượt.

Triệt Nhi thấy vậy cực kỳ căm tức gạt tay cô ta ra, chau mày nói: “Vị phu nhân này, cô nắm vai ta đau quá.”

Y Lãnh Tuyết nghe vậy, liền buông tay đang nắm vai Triệt Nhi ra, bối rối cười khan mấy tiếng: “Ồ, Lương Nhi, con đi chơi với vị Tà công tử này đi, đêm nay không phải đọc thơ nữa!”

“Thật không?” Lương Nhi nghe thấy vậy, khuôn mặt nhỏ bé liền nở nụ cười tươi tắn, nắm chặt lấy tay Triệt Nhi, rồi chạy như bay ra ngoài.

Sắt Sắt thấy thế, liền hành lễ với Y Lãnh Tuyết rồi quay người đi ra.

Y Lãnh Tuyết ngồi trên chiếc ghế sập êm, đôi mắt hạnh nhìn vào ngọn lửa đang bập bùng cháy, khóe môi khẽ nhếch lên. Những ngón tay thon thả nắm chặt lấy tấm gấm rực rỡ trải trên sập, những sắc màu rực rỡ tươi đẹp đó nhanh chóng bị vò lại thành một nắm, thật vô cùng hỗn loạn.

Hai đứa trẻ một trước một sau chạy ra khỏi Vân Túy Viện.

Sắt Sắt từ Vân Túy Viện chầm chậm đi ra, nhớ lại sự lạnh lùng vừa rồi của Y Lãnh Tuyết, nàng không khỏi không chau mày. Nhìn thần sắc vừa rồi của Y Lãnh Tuyết, nàng có thể thấy cô ta rất căm ghét đứa con của mình. Nếu năm xưa quả thực Hách Liên Bá Thiên đã làm nhục cô ta thì cũng chẳng trách. Nhưng đứa trẻ dẫu sao cũng vô tội, hơn nữa lại là cốt nhục của cô ta, đánh mắng nó như vậy thực là không đúng. Vừa nghĩ tới thần sắc thất thần của cô ta khi thấy Triệt Nhi, Sắt Sắt liền khẽ than, nếu hôm nay không phải Triệt Nhi nhận làm con của Thái tử Dạ Vô Trần, e là sớm đã bị lộ thân phận rồi. Sau khi xong chuyện, phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay mới được.

Phía trước mặt, Triệt Nhi đã bắt đầu dò thám tin tức.

“Lương công tử, nghe nói từ nhỏ cậu đã bị trúng hàn độc, có phải không?” Triệt Nhi hỏi.

Sắc mặt Lương Nhi ảm đạm nói: “Đúng thế, từ khi sinh ra đã trúng hàn độc rồi. Tháng nào cũng phát tác một lần, lần nào phát độc cũng đau đớn lắm, vừa đau vừa lạnh.”

“Đáng thương quá!” Thần sắc của Triệt Nhi ra vẻ rất thông cảm.

“Ta không đáng thương, ta không đáng thương chút nào. Vương gia, cũng chính là cha ta, tuy ngài không chịu cho ta gọi là cha, nhưng thường ngày vẫn tới thăm ta, ta biết ngài quan tâm đến ta lắm. Ngài còn quan tâm đến ta hơn cả mẹ nữa cơ, còn phái người trị bệnh, phái người tìm thuốc cho ta. Có điều thuốc đó chỉ khiến ta khi phát bệnh không quá đau đớn mà thôi, chứ không chữa khỏi được. Nhưng lần này thì tốt rồi, ngài ấy đã tìm ra được một loại thuốc có thể trị bệnh cho ta.” Y Lương nheo mắt cười nói, khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy hạnh phúc.

Ánh mắt Triệt Nhi đột ngột trở nên u ám, rồi cậu cười ngọt ngào nói: “Có loại thuốc tốt thế ư? Ta nghe nói hàn độc vốn dĩ không thể trừ tận gốc được.”

Y Lương rất đắc ý, nhẹ đáp: “Nếu là đứa trẻ khác bị bệnh này chắc chắn không chữa được mà chết lâu rồi. Nhưng ta có một người cha là Vương gia, ngài giỏi giang lắm. Lần này ngài cho ta thứ thuốc rất thần kỳ, nghe nói cực kỳ quý hiếm. Dùng thuốc này xong, có thể dùng nội lực bức độc ra. Nghe nói phải bức độc ra liên tục ba lần, hàn độc trong người sẽ được loại trừ hết.”

Triệt Nhi nhìn vẻ mặt đắc ý của Y Lương dưới ánh trăng, đôi mắt nâu ánh lên thần sắc u ám, chầm chậm cúi đầu. Tuy từ nhỏ Triệt Nhi đã trúng hàn độc, nhưng tính tình hoạt bát, cho dù phải chịu hàn độc giày vò, cũng chưa bao giờ buồn bã. Nhưng lúc này, cậu đứng dưới ánh trăng, cúi đầu, bộ dạng cực kỳ thương tâm xen lẫn thất vọng.

Sắt Sắt chưa bao giờ thấy Triệt Nhi như vậy, mẹ con liền khúc ruột, trái tim Sắt Sắt đột nhiên trở nên bực bội, dường như bị thứ gì đó bóp chặt. Bất luận thế nào, nàng cũng phải lấy được thuốc chữa hàn độc cho Triệt Nhi, cho dù nàng có phải đi cầu xin Dạ Vô Yên cũng được.

“Lương công tử, ta không tin có thứ thuốc thần kỳ như thế, có thể cho ta xem không?” Triệt Nhi đột nhiên ngước mắt hỏi, khuôn mặt nhỏ bé dần dần đã không còn vẻ u ám.

“Thứ thuốc quý giá như thế, sao có thể cho cậu xem được! Nếu làm mất, cậu không đền được đâu. Huống hồ thuốc đó do mẹ ta giữ, mẹ không cho ai xem đâu.” Y Lương đắc ý nói.

“Được rồi, quý báu thế ta cũng không xem nữa. Có điều, ta nghe nói trên đời này có rất nhiều người trúng hàn độc, cậu phải cất thuốc đó cẩn thận đấy.” Triệt Nhi nheo mắt cười nói.

“Đương nhiên rồi, mẹ ta khóa trong chiếc tủ để trên giường, khi ngủ cũng giữ chặt lấy ấy chứ.” Y Lương cười nói, “Chúng ta đi đâu chơi đây? Ra tiền viện xem yến tiệc có được không, nghe nói náo nhiệt lắm.”

“Được thôi, chúng ta đi đi!” Triệt Nhi kéo tay Y Lương nói.

“Lương công tử, Vương gia không cho cậu ra tiền viện chơi đâu, cậu quên rồi ư?” Thị vệ vừa rồi đưa bọn Sắt Sắt vào thấy vậy khẽ nói.

Y Lương nghe thế dừng chân nói: “Ta chỉ lén ra đó xem chút thôi, có được không?”

“Phải đấy, nếu không ngươi đi theo chúng ta, trông bọn ta cũng được. Bọn ta chỉ xem ở ngoài điện thôi, như thế chắc là được chứ?” Triệt Nhi cao giọng nói.

Thị vệ đó thấy Triệt Nhi nói vậy, liền chau mày, đáp: “Cũng được.”

“Tà công tử, thụy liên ở đây đẹp lắm, ta hái một đóa cho công tử nhé.” Sắt Sắt trầm giọng nói.

Triệt Nhi cười, lớn tiếng nói: “Được, ngươi đi hái đi, bản công tử đi trước.”

Triệt Nhi và Y Lương sánh vai nhau bước ta tiền viện, thị vệ mà Dạ Vô Yên phái theo thấy thế không yên tâm liền lập tức đi theo sau. Sắt Sắt thấy họ đi xa rồi, liền phi thân bay về phía Vân Túy Viện.

Vì lần trước giả làm đạo tặc hái hoa dọa Y Doanh Hương nên Sắt Sắt rất thông thạo đường lối ở Vân Túy Viện. Quanh đi quẩn lại một lúc, trốn được mấy đám thị vệ, nàng liền tới cửa sổ sau của gian nhà trong. Nàng nằm bên cửa sổ, nghe thấy trong phòng không có ai, Y Lãnh Tuyết hình như đang ngồi ở sảnh trước.

Sắt Sắt đẩy cánh cửa, lặng lẽ bay vào phòng. Mượn ánh trăng mờ, nàng đi tới bên giường, lật chăn lên, thấy bên góc giường quả nhiên có một chiếc hộp kín, được khóa bằng một chiếc khóa nhỏ. Nàng nắm lấy chiếc khóa, dùng lực bẻ ra, đưa tay kéo chiếc hộp, quả nhiên trong đó có chiếc bình sứ. Mở nút ra, mượn ánh trăng, nàng thấp thoáng thấy có mấy viên thuốc màu đen tròn mịn như hạt trân châu.

Sắt Sắt lấy ra, đổ vào lòng bàn tay, thấy có khoảng mười viên. Nàng cũng không biết cần dùng bao nhiêu, do dự xem liệu có nên để lại cho con của Y Lãnh Tuyết một ít không. Bỗng nghe tiếng bước chân đi tới, Sắt Sắt không kịp nghĩ gì, lấy một nửa số thuốc trong bình sứ rồi để lại vào tủ, khóa lại như cũ, phi thân nhảy ra khỏi cửa sổ.

Nàng thi triển khinh công, nhảy từ Vân Túy Viện ra, đi tới bên cầu đá trắng bên hồ bán nguyệt, phi thân nhảy lên mặt hồ, ngón chân điểm trên lá sen, cúi người hái mấy bông thụy liên chưa nở.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio