Tây nguyên năm , tại một thành nhỏ sát vùng biên giới Đế quốc Gerundnan, học viện Hoftas.
“Vincente, cậu lại đang viết thơ đấy à” Bạn chí cốt của tôi, Odessa Stanley đang đứng ở điểm đón gió của đài thiên văn. Cậu ta mím chặt môi, khom người điều khiển máy móc đo đạc kim loại nào đó, mắt nhìn thẳng.
Đài thiên văn là tên gọi mà tôi và Ode đặt, tên thật của nó dài dòng mà phức tạp lắm. Đây là một nơi hoang vu, thân lầu gác lại cứ nhô lên cao, thích hợp để viễn vọng. Hiếm có người tới thăm nguyên nhân phần lớn là mọi người chưa phát hiện ra công dụng của nó. Lầu gác bỏ không như vầy trong Hoftas phải nói là cực nhiều.
Ánh nắng mặt trời đầu hạ không nóng, rất nhẹ dịu không vượt quá đầu gối tôi, nhấn nhá lủi đến mắt cá chân.
“Ode này, cái loại học cứu ma pháp như cậu còn lâu mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp của thơ ca—— mà tớ thì sẽ không dễ dàng từ bỏ nó đâu” Tôi lật sang trang quyển vở trong tay, đường vân bóng mây di chuyển trên nét chữ của tôi.
“Cậu lại nghe cái này chút đi, hôm nay tớ mới chép ra từ trong tập thơ của Yadrion đấy”
Tôi chậm rãi đọc: “Nếu như có một ngày ta bị chiến tranh và ngọn lửa hừng hực nhấn chìm, ta cũng không cho rằng trái tim trong lồng ngực đã ngừng đập. Bởi nó từng khổ nỗi hoang mang nửa đời, nhưng vẫn khát khao nửa đời. Mà nếu ta dừng bước, tức là nó đã đeo đuổi được. Nó đã bao lấy cái đuôi nhọn của hoa hồng”
Việc trong tay Odessa vẫn tiến hành đâu ra đấy, không thể hiện chút gì là bị văn học vĩ đại làm cho xúc động. Cậu ta thiện ý mà nhắc nhở tôi: “Hạn chót bài tập ngày lễ của giáo sư Ryan là tám giờ tối mai đấy”
Tôi duỗi thẳng hai chân gập lại quá lâu, gác lên lan can thấp bé, không khỏi cảm thấy vô cùng sung sướng, cười ầm lên. Cả mùa hè vào thời khắc này hiện ra sắc mạ vàng.
Tôi nhìn xa xăm lẩm bẩm: “Cuối cùng bao lấy cái đuôi nhọn của hoa hồng—— lãng mạn biết bao. Cậu xem, trong những thi sĩ của thời đại hoàng kim, ông ấy cũng không nổi danh lắm. Ấy vậy mà tớ vẫn thích”
Odessa như xác định tôi hoàn toàn hết thuốc chữa mà lắc đầu một cái.