Ngày biểu diễn vở kịch, gần như phần lớn chương trình học đều đã kết thúc, trong nhà hát của trường ngồi đầy người. Chúng tôi hối hả bố trí phông nền, đạo cụ phía sau tấm màn sân khấu. Trang điểm và quần áo của các diễn viên đã chuẩn bị xong, ban nhạc Tiểu Hoa Điểu mang đến làm khách mời đang biểu diễn ngẫu hứng ở mặt trước. Tôi chỉ cảm thấy thời tiết nóng nực cùng ánh đèn ngột ngạt làm cho cả đầu toàn là mồ hôi. Chờ đến khi âm nhạc nhỏ dần, giọng nói của người thuyết minh vang lên, màn đỏ kéo sang hai bên, tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống một bên phía sau sân khấu.
Vở kịch hai ngày trước của bọn Ode rất đặc sắc, bản thân cậu ấy đóng vai một Ma pháp sư của thời đại trước. Mãi đến khi đó tôi mới hiểu được vì sao lúc nói đến nhân vật của mình cậu ta lại giữ kín như bưng vậy——hóa trang của Ode trong kịch noi theo tập tục của Ma pháp sĩ trước đây, thực hiện một bước đột phá trên kiểu tóc lộ trán, tỉ mỉ chỉn chu trước đây của cậu ấy, mạnh dạn đội quả tóc giả màu đen, dài đến tận khớp gối.
Tôi vui cực kỳ nhớ lại cảnh tượng cậu ấy hai lần nhỏ giọng oán giận “Vô lý quá” với tôi, bỗng nhiên rất tò mò tâm trạng của Turandot trên sân khấu lúc này. Giờ cô ấy mang búi tóc tròn, nhắm hai đường râu rồng trên mặt do chuyên gia trang điểm tỉ mỉ làm ra về phía Tiểu Hoa Điểu——cô đóng vai bà lớn hương thân.
Màn này đến màn khác chầm chậm luân phiên, lúc tấm màn sân khấu khép mở tiếng hò reo khen hay chập trùng lên xuống. Tôi cảm thấy cảm xúc của khán giả càng lúc càng tăng vọt, cảm xúc kích động cùng căng thẳng trong lòng lẫn lộn cũng theo đó mà càng ngày càng nặng nề. Giữa chừng tôi mấy lần chuồn xuống cho thoáng khí, hỏi nhân viên lưu động vài cốc nước chanh không mùi vị gì, sau khi rót vào cổ họng lại quay về. Tôi láng máng nhớ tới Carayon ngồi ở giữa hàng ghế thứ nhất, cách tôi khá xa.
Cứ mấy lần như thế, có người vỗ vai tôi, trên người còn mang theo hơi nóng của ánh đèn sân khấu: “Sắp tới cậu rồi đấy người anh em”
Đây là màn cuối cùng. Tôi vào phòng thay quần áo đổi thắt lưng quần đùi cùng áo sơ mi, có người đưa cho tôi một cái giỏ đựng cánh hoa. Lời kịch của các diễn viên đặc biệt rõ ràng trên sân khấu, Francisco phải hôn tay Minnelli trên cầu đá; trong thính phòng vang lên một tiếng “Ồ——“ dài. Tôi đếm ngược ba giây, lảo đảo đi lên cầu đá từ một đầu khác.
Nhân vật của tôi là một đứa ở vội vã đi qua. Sau khi người trong lớp phát hiện ra nhân vật của tôi chỉ có “người phục vụ nào đó chẳng nói năng gì”, “nhân viên xiếc thú nào đó cả quá trình ngồi khoanh chân” cùng với “thi thể im lặng”, bọn họ liền nhắc nhở tôi không được cho phép bản thân lười biếng, tiếp đó nhất trí nhét tôi vào nhân vật trống cuối cùng này. Lúc ấy vì chiều cao không phù hợp tôi đã kháng nghị, chẳng ngờ bọn họ lại càng ăn không nói có đòi hùn tiền mua cho tôi một đôi giày da đế bằng.
Tôi chạy vọt về phía trước, chân trái vấp chân phải, nhào cả người xuống cầu đá. Giỏ hoa lăn mấy cái trên cầu, cánh hoa bên trong hất hết về phía hai người kia, lẫn với tiếng đọc bùa chú gió phất khe khẽ, làm cho dính đầy lên quần áo tóc tai của hai người.
“Xin lỗi, xin lỗi,” Tôi lập tức bò dậy, hốt hoảng chạy tới, “Xin lỗi, tôi làm cái gì cũng hỏng bét cả…”
“Không sao đâu anh bạn” Eugene đứng lên phủi tóc. Ánh mắt hắn vẫn nán trên người Elma, khóe miệng tràn đầy nhu tình lặng lẽ nhếch lên, “Chí ít cậu không quấy nhiễu tâm trạng của tôi. May là tôi vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc”
Elma dịu dàng nhìn hắn. Tôi vừa ngồi chổm hổm nhặt cánh hoa trên cầu, vừa lúng túng cảm ơn, nói với họ vài câu may mắn.
Cuối cùng lúc tôi tới một đầu khác của cầu đá rời khỏi sân khấu, cánh hoa không ngừng bay từ cạnh sườn của sân khấu cũng xuôi theo gió ập hết lên mặt tôi, bên dưới cầu đá đều là những thứ rực rỡ mà mềm mại. Eugene và Elma ôm nhau——là Elma duỗi tay ra trước.
Tôi xoay người lại, lớn tiếng hét lên với họ: “Thần sẽ chúc phúc cho tình yêu của các bạn!”
Thanh niên tóc vàng giơ bàn tay kề sát sau lưng người yêu, mặt đối mặt với tôi vẫy tay hai cái.
“Ai cơ?” Hắn lớn tiếng hỏi, cười nhe răng.
“Mọi người” Tôi nói.
Màn đỏ kéo xuống trong âm nhạc và tiếng hoan hô, sau đó lại được mở ra, tất cả diễn viên tập trung lại trước sân khấu chào cảm ơn. Khán giả đứng dậy vỗ tay, có không ít người vọt xuống dưới, ồn ào xúm đến bên cạnh diễn viên chính. Minnelli không báo lấy một tiếng đã rời sân khấu từ sớm, Tiểu Hoa Điểu hình như muốn đuổi theo, nhưng do tình hình náo nhiệt trong nhà hát, không thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ bắt chuyện với người ta.
Sân khấu bị chen lấn đến độ nước chảy không lọt. Tôi bỗng phát hiện chẳng biết từ lúc nào Carayon cũng nhảy lên, đang mỉm cười cách đó không xa.
“Carayon,” Tôi không ngừng dùng hai tay đẩy đám đông ra, chen chen lách lách qua vai của người này đến người khác, “Năm giờ chiều nay em có việc tìm thầy, thầy có rảnh không?”
Tôi gần như không thể nghe thấy được tiếng la của mình trong bầu không khí ầm ĩ như vầy, nhưng hắn hình như nghe thấy.
“Chuyện gì?” Hắn hãm lại tốc độ nói.
“Bí mật” Tôi dùng khẩu hình.
Hắn thẳng thắn đồng ý, “Được, gặp ở đâu?”
“Ngay ở đây” Tôi vốn muốn chỉ mặt đất, lại nghĩ hắn ở trong đám đông không nhìn thấy được, liền giơ tay chỉ lên trần nhà.
Lúc này tôi còn chưa kịp chen tới cạnh hắn, vai đã bị một người vặn ra từ sau. Tôi đột nhiên không kịp chuẩn bị mà xoay đầu lại, phát hiện là Coleman. Sắc mặt cậu ta tái nhợt, tôi có thể thấy rõ giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cậu ta.
“Vicente, xin cậu nhất định phải giúp tôi việc này” Tầm mắt cậu ta quét qua bốn phía, hạ thấp giọng, “Tôi——cần cậu đi với tôi một chuyến”
Coleman dẫn tôi ra khỏi nhà hát, chúng tôi cứ thế đi thẳng ra học viện. Có hai con ngựa bay màu đen cao to chờ ở cổng lớn, phía sau kéo một chiếc xe ngựa hoa văn chạm trổ tinh xảo. Tôi và cậu ta đều im lặng ngồi lên, nhìn móng ngựa từ từ đạp trên hư không, nóc xe phá tan mây.
“Tôi có thể biết điểm đến của chúng ta không?” Tôi nói với Coleman. Vẻ mặt của cậu ta làm tôi không dậy lên nổi ham muốn đùa giỡn.
“Vương điện của đô thành” Cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ, “Toskaya Kim sắp chết rồi”
Tôi ngạc nhiên đến độ trong một chốc nói không ra lời.
“Ý cậu là quốc vương bệ hạ?”
“Tôi tưởng cậu đã sớm đoán được tôi là ai rồi chứ” Coleman nói.
“Tôi biết” Tôi cảm giác trong cổ họng khô ran, “Nhưng tôi tưởng những lời bóng gió về sức khỏe của đức vua chỉ là tin đồn”
“Trước đó thì không phải” Coleman nhắm hờ mắt. Có vẻ cậu ta rất buồn ngủ. “Xin cậu nhất định phải giữ bí mật, cho dù là sau khi rời khỏi vương điện, tận đến khi tin tức này được chính thức công bố trên cả nước”
“Nhưng sao lại là tôi?” Tôi hỏi, “Tôi không nhớ là nhà Shawn từng lui tới với ngài ấy”
“Tôi từng nhắc đến cậu với ông ta” Coleman nói “Ông ấy bảo tôi rằng cũng muốn gặp cậu”
“Anh trai cậu cũng ở đó à?”
“Hắn vẫn đang đi sứ ở nước ngoài, không có cách nào nhìn cha mình lần cuối”
“Thế Turandot đâu?”
“Vào lúc này cô ấy không thể đến được” Cậu ta nói, đồng thời cười khá miễn cưỡng.
Tôi nhìn thẳng cậu ta, cố gắng lý giải câu nói này thành ý trên giấy.
Coleman chậm rãi nhắm mắt lại trong ánh nhìn của tôi.
“Cô ấy không nên tới” Cậu ta nói.
Chiếc xe ngựa này vững vàng đáp xuống bên cạnh một cánh cửa hông ở vương điện. Có vẻ như Coleman đã sớm đánh tiếng với mấy trạm gác, toàn bộ hành trình của chúng tôi đi thẳng vào chủ điện không có trở ngại. Ban ngày trong đại điện vẫn đèn đuốc sáng choang, nhưng vào lúc này lại trống trải vô cùng, vậy mà tạo cho người ta cảm giác hoang vắng đến tột cùng.
Cậu ta đứng lại trước một cánh cửa phòng, bỗng nhiên kéo tôi ra xa: “Chờ một chút”
Tôi nghe theo đề nghị của cậu ta, hai người đi lên lan can trên lầu chờ. Chuông lớn phía xa xa gõ ba cái, chỉ thấy cánh cửa mã não nạm đá mắt mèo, đá hoàng kim dưới kia mở ra từ giữa, một đám người mặc áo bào đen nối đuôi nhau đi ra. Không có ai trong số họ ngẩng đầu nhìn lên trên, đều thẫn thờ đi ra ngoài.
“Người của Viện nguyên lão” Coleman nhỏ giọng nói “Ông ta muốn cầu nguyện cho người của mình——dù người chết là ông ta”
“‘Cầu nguyện’ nói chung á?”
“Chỉ là sắp xếp của ông ta cho hậu sự mà thôi,” Coleman nói, “Tôi cũng chẳng quan tâm những thứ này”
Ánh mắt tôi đảo qua đảo lại đám người áo đen kia, bỗng nhiên bị một bóng lưng trong đó hấp dẫn.
“Chắc là tôi nhìn nhầm rồi,” Tôi chần chờ nói, “Bóng lưng người kia hơi giống Minnelli”
“Là cô ta đấy” Giọng điệu Coleman rất bình tĩnh.
“Sao mà được?” Tôi đè giọng, “Viện sĩ bốn mươi tuổi trở xuống đều rất hiếm thấy——Minnelli chỉ có hai mươi mốt hoặc hai mươi hai tuổi thôi mà!”
“Cha mẹ cô ta trước đây hi sinh vì nhiệm vụ. Bọn họ là bạn thân từ nhỏ của Toskaya Kim, nếu như cậu nghe mấy người già nhắc đến “Tam đao khách dũng cảm”, vậy chính là chỉ bọn họ”. Coleman nói, “Sau khi cha mẹ cô ta qua đời, danh hiệu Viện sĩ thuộc về Minnelli, mãi đến sau lễ trưởng thành cô ta mới có thể chính thức mang thân phận này——giống như một kiểu ban thưởng chiếu cố gì đấy”
Tôi nhớ tới trước khi đoàn kịch《Elma》thật sự quyết định chỗ tập đã từng lang thang chung quanh tìm địa điểm phù hợp. Minnelli từng mời chúng tôi đến nhà, ở lần đến thăm đó, đúng là tôi không nhìn thấy cha mẹ cô ấy đâu. Cô ấy mang chúng tôi đi thăm quan một vòng, bao gồm cả hành lang treo đầy tác phẩm nghệ thuật cùng đao thủ công mỹ nghệ trong phòng cô.
Một trong những tác phẩm triển lãm đó là một bức họa ngắn hẹp. Bức vẽ nhìn qua rất cũ kỹ, nhưng khung tranh hình như từng được lắp lại nhiều lần, phía trên có hai người đàn ông trẻ khoác vai nhau. Một người trong đó Minnelli từng giới thiệu, nói là cha cô, gương mặt người còn lại giờ nhớ lại, hình như khá giống Coleman, có lẽ chính là Toskaya Kim khi còn trẻ.
“Chúng ta nên đi thôi” Tôi nhắc nhở Coleman.
Cậu ta đứng dậy từ trên lan can, dẫn tôi xuống dưới. Cánh cửa lộng lẫy bên dưới kia đóng lại rất chậm, trước khi nó đóng hẳn vào cậu ta đã đẩy nó ra.
Một nửa căn phòng trống không, có một chiếc giường lớn dựa vào trước cửa sổ, mười mấy chiếc ghế tựa đen xì dường như là được chuyển vào tạm, hơi lộn xộn vây kín bên mép chiếc giường kia. Một người trung niên có mái tóc hoa râm ngồi dựa vào đầu giường, sống lưng căng thành hình cung, đến độ cho dù trên người ông mặc áo ngủ rộng rãi vẫn lộ ra vẻ trang nghiêm.
Coleman chọn một cái ghế ở giữa ngồi xuống, cũng ra hiệu tôi đứng cửa tới ngồi. Tôi không thể làm gì khác hơn là kéo một cái ghế khác ra xa, yên lặng chờ mong hai cha con họ có thể quên mất sự tồn tại của mình trong lúc trò chuyện.
“Con không có lời gì muốn nói với ta sao, Coleman?” Sau sự im lặng dài đằng đẵng, quốc vương bệnh tình nguy kịch rốt cuộc mở miệng trước.
“Tôi sẽ xử lý tốt hậu sự của ông” Coleman nói. Dáng vẻ kia của cậu ta trông như đang bàn về thời tiết hoặc tang lễ của một người xa lạ “Tôi sẽ cố hết sức không gây thêm phiền phức cho Turling Kim”
Quốc vương nhìn kỹ Coleman, tôi không nhìn ra được trong ánh mắt ông có dấu hiệu nổi giận hay không. Ngay sau đó ông ấy giống như đã tâm sự xong, tư thái toàn thân đều hoàn toàn thả lỏng, đầu nhẹ nhàng ngả ra sau.
“Được” Ông ấy bình thản thở dài, “Vậy là đủ rồi, con của ta”
Từ một góc nhìn hơi thấp tôi thấy phía sau lưng Coleman chợt rung nhẹ.
Quốc vương đặt tay lên đầu Coleman, như là chú ý đến tôi muộn, mỉm cười hòa nhã với tôi.
“Nhóc Vicente” Ông ấy nói rất tử tế. “Ta xin lỗi vì tiếp đón cháu không được chu đáo. Đột ngột gọi người khác vào trước giường bệnh của một kẻ sắp chết dù thế nào cũng không được thỏa đáng cho lắm”
“Xin chào bệ hạ” Tôi ở trong bầu không khí ngột ngạt giữa hai cha con, tâm trạng ít nhiều không quá dễ chịu.
“Ở trước mặt ta không cần phải câu nệ vậy đâu,” Lão quốc vương nói, “Ta đã từng ôm cháu khi còn bé, còn hái quả lồng đèn trong vườn hoa ở nhà cháu, khi đó em trai cháu còn chưa sinh ra”
Tôi nhìn mặt mũi ông chằm chằm, cố gắng sục sạo trong trí nhớ mình. Gương mặt của ông ấy đã trải qua đao kiếm gió sương nhưng lại không khó coi, chỉ có mái đầu bạc trắng kia khiến cho cả người ông già hơn thực tế rất nhiều.
“Thần thật sự không nhớ chút nào” Tôi tiếc nuối thừa nhận. Phu nhân Shawn chưa bao giờ nhắc tới chuyện này với tôi.
“Không sao, khi đó cháu còn quá nhỏ. Bước đi còn nghiêng trái nghiêng phải” Đức vua nói, “Ta nhớ quả lồng đèn của nhà Shawn rất ngọt, mùa thu lúc nào cũng kết rất nhiều chùm…”
Gương mặt ốm yếu xanh xao của ông ấy hơi tỏa sáng, vẻ mặt tưởng chừng như lột xác thành một người trẻ tuổi. Nhưng giọng nói của ông tới đây bỗng tiêu tan, hơi khàn.
“Bệ hạ, thần không còn ở nhà Shawn nữa” Tôi nói.
“À phải rồi” Ông ấy thấp giọng nói, lộ ra vẻ mơ hồ “Đương nhiên là ta biết chứ”
Ánh tà dương xuyên qua cửa sổ chiếu lên giường ông. Trong ánh chiều tà ông nhìn thẳng vào mắt tôi, như đang bùi ngùi.
“Thời gian trôi qua nhanh quá” Ông nói.
Ông ấy không nhìn tôi nữa, đưa mắt nhìn sang Coleman, kiên nhẫn nhìn cậu ta chăm chú. Chúng tôi lại lần nữa rơi vào im lặng. Lần im lặng này lâu đến độ khiến tôi nghĩ rằng chúng tôi phải đi rồi, nhưng đúng lúc này tôi chợt nghe thấy Coleman mở miệng.
“Tôi tưởng,” Coleman cúi đầu nói, giọng cậu ta nhàn nhạt, ngữ diệu bình tĩnh, “Ông chưa từng thừa nhận tôi là con trai ông”
“Con vẫn còn hận anh con sao?” Lão quốc vương ôn tồn nói.
“Không” Tay Coleman đột nhiên chụp lên mép giường, “Tôi chưa bao giờ hận hắn. Vận mệnh của hắn đã được định từ lâu, hắn tự nguyện sống thế nào thì sống thế ấy”
“Vậy con đang hận ta ư?” Đức vua nói tiếp.
Coleman ngậm miệng——có một lúc tôi cho rằng, cậu ta muốn ngầm thừa nhận.
Cậu ta vùi đầu vào lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu.
“Tôi không hận ai cả…” Cậu ta nói, “Tôi không biết phải hận ai nữa”
Quốc vương bao dung nhìn cậu ta, giống như bao dung mà thông cảm cho thần dân tùy hứng của ông.
“Coleman, con là đứa bé thứ hai trong cái gia đình này, cũng là đứa trẻ cuối cùng. Mặc dù mẹ con qua đời ngay sau khi sinh con ra nhưng ta chưa bao giờ có ý định gia tăng sự bi thương cùng tự trách lên con về nguyên nhân cái chết của bà ấy” Quốc vương nói, “Từ nhỏ con đã nhìn ta truyền thụ các loại tri thức cho anh con, nghiêm khắc với nó, bồi dưỡng nó, dành cho nó tất cả sự quan tâm khi ta nhàn hạ, ngay cả vương vị từ lúc đầu cũng đã chuẩn bị cho nó. Có lẽ trong mắt con, ta gần như là mặc kệ, chẳng quan tâm con——nhưng từ đầu đến cuối ta luôn nhớ, con thích đao nhất”
Từ chỗ tôi không thấy được biểu cảm của Coleman, toàn thân cậu ta đều không nhúc nhích.
“Lúc đó ta nghĩ, trong gia tộc của Toskaya Kim ta, nhất định phải có một người giống ta, trở thành một Đao giả dũng mãnh không biết sợ. Là một người cha, ta nguyện cung cấp tất cả điều kiện trong khả năng của mình, để nó có thể học đao mà không cần phải suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác”
Coleman buông cái tay nắm chặt bên hông xuống. Đao của cậu ta không được gọi ra, nhưng tôi dường như có thể nhìn thấy chuôi đao phát ra tiếng kêu dưới khớp bàn tay xiết chặt.
“Chính sự, mưu quyền, minh tranh ám đấu này nọ, ta biết con không thích những thứ đó,” Giọng nói của lão quốc vương nhẹ mà trầm, khiến người ta nhớ tới mấy tiếng chuông chiều văng vẳng bay đến từ phương xa, “Con cũng không quan tâm đến chúng, đúng không?”
“…Đúng,” Coleman nói. Những lời nói mơ hồ sâu trong lồng ngực cậu ta bị ép ra, “Từ trước đến giờ tôi chưa từng muốn trở thành vua”
Lão quốc vương dùng bàn tay gầy gò chạm một cái lên vai cậu ta.
“Được rồi. Tới đây là được rồi, gọi người vào chờ ta” Quốc vương nói, “Đừng tạm biệt, đừng truy điệu, cứ xoay người đi ra ngoài là được”
Ông ấy nói rất quyết đoán. Tôi ý thức rằng, cái từ ông ấy chờ đợi vào lúc này đã trở nên vô cùng rõ ràng: “Tử vong”.
Tôi cùng Coleman đi tới cửa, bước chân của chúng tôi đều biến mất trong tấm thảm trải sàn dày. Tôi nghe thấy tiếng cơ thể trượt xuống giường, trong lòng đột nhiên căng thẳng, những tưởng sinh mệnh của lão quốc vương đã kết thúc, nhưng vẫn chưa. Tay ông ấy xòe ra vẫy một cái về phía chúng tôi, nửa đầu chìm trên đệm giường của mình.
Có một vài tiếng động yếu ớt truyền đến từ chỗ đó. Nó không giống giọng nói ổn định trước đó của lão quốc vương, lại chẳng thuộc về một người bề trên quen bễ nghễ điều khiển tất cả, chỉ giống như lời nói mớ mơ hồ của một người sắp chết lúc đối mặt với mộng cảnh.
“Xin lỗi,” Tôi nghe thấy ông ấy hàm hồ nói, “Ta quá vội vàng khát vọng bồi dưỡng một người thừa kế hợp lệ…Xin lỗi, xin lỗi”
Một mắt của ông lộ ra ngoài mở to, nhưng tầm mắt đã tan rã. Trong ánh mắt ấy, tôi dường như cũng nhận được một phần áy náy đến quá muộn, cảm thấy đau xót một hồi.
Coleman đứng ở cửa phòng ngủ của quốc vương, đám thủ vệ của vương điện lục tục đi vào từ bên cạnh cậu ta.
“Cậu ở đây chờ tôi” Cậu ta nói với tôi, “Tôi ra ngoài bãi cỏ bên trái ngồi mười phút rồi vào tìm cậu, chúng ta sẽ rời đi”
Tôi chờ cậu ta mười lăm phút, đi ra ngoài, thấy cậu ta vẫn đang ngồi ôm đầu gối trên bãi cỏ, sắc trời đã dần tối đen. Tôi ngồi xuống cạnh cậu ta, cũng im lặng.
“Cậu biết không,” Coleman bỗng thấp giọng mở miệng, “Con cái của vua luôn có rất nhiều đặc quyền. Tôi và Turling Kim——anh trai tôi, lớn hơn năm tuổi——từ nhỏ đã có thể đi vào đủ loại nghị sự bàng thính, bất kể là Viện nguyên lão của quốc vương, hay là ‘Hội ma pháp của nhân dân’. Trong đó hệ thống của Viện nguyên lão truyền thống mà khô khan, tôi và Turling lại thích chạy tới Hội ma pháp hơn. Turling rất thông minh, lúc nào hắn cũng chỉ ra cho tôi tên Nghị viên nào đang nói dối, sau đó chúng tôi lại cười nhạo lỗ hổng trong kế hoạch lớn mà họ muốn che giấu, cùng với diện mạo chân thực của đám ngụy quân tử”
“Từ đó trở đi tôi nảy sinh mâu thuẫn với đám Ma pháp sĩ miệng chỉ toàn lời nói dối, cho rằng bọn họ sợ hãi rụt rè, gây xích mích, chỉ dám đứng xa động khẩu——điểm nay cho dù sau khi tôi biết rõ Turandot cùng Turling đều là Ma pháp sĩ cũng không thay đổi. Đó cũng chỉ là mâu thuẫn mà thôi, nhưng khi tôi thấy Turling sau khi trưởng thành bắt đầu mang thân phận Ma pháp sĩ của hắn hướng về Hội ma pháp hắn từng phỉ nhổ, tôi thấy hắn nho nhã lệ độ, nói xằng nói bậy như những chính khách kia. Khi tôi thậm chí chuyển hướng sang người cha bất công, muốn tìm lại bóng hình vung đao sắc bén trên người ông ấy trong trí nhớ thuở ấu thơ của mình, thì lại nghe thấy ông ấy vô tình lỡ miệng nói ra cái từ ‘ám sát’——tôi càng trở nên cực đoan. Giống như có cái gì đó thôi thúc tôi đi xa hơn trên con đường này, nói với tôi, tôi phải làm gì đó để chứng minh mình đúng”
“Tất nhiên tôi không thể căm ghét họ, tất nhiên, tôi đâu có hận ai——biết đâu tôi lại đang hận chính mình không chừng. Bởi vì từ đầu đến cuối tôi không có cách nào chấp chận Turling đúng: một vị vua chỉ có thể dùng đao, căn bản là không thể trị vì tốt được đất nước này”. Câu nói sau cùng của Coleman nhỏ đến độ không nghe thấy được, “Mà hắn đã gánh vác cái trọng trách này thay tôi”
Trời đã hoàn toàn tối đen. Ngay cả ánh đèn rọi đến từ vương điện sau lưng chúng tôi, bị bóng râm che mất cũng không sáng sủa đến vậy.
Tôi không có cách nào an ủi việc nhà của Coleman, chỉ có thể đặt tay lên lưng cậu ta.
“Tình hình chính trị của Gerundnan,” Tôi nói, “Có tệ đến vậy không?”
Coleman lắc đầu.
“Cậu còn nhớ hồi năm nhất giáo sư viện Tây tạm thời được điều đi tận ba tuần không? Hầu hết tất cả giáo sư ma pháp đều rời học viện, đến nỗi tìm người dạy thay cũng rất vội vàng”
“Tôi nhớ lần đó” Tôi bỗng có một dự cảm vi diệu, không khỏi nuốt ực một cái. Đó chính là lúc tôi quen biết ông Smith đến dạy thay.
“Đó là một cuộc thẩm tra nhằm vào các Ma pháp sư” Coleman nói.
Dường như một tấm màn lớn đen kịt đang vén ra một góc nhỏ trước mắt tôi, lộ ra một con mắt tràn ngập ác ý phía sau.
“Viện nguyên lão cùng Hội ma pháp không hỗ trợ nhau như mười năm trước nữa, bọn họ gần như tách hẳn ra, làm theo ý mình, không ai biết được vì sao mẫu thuẫn lại mở rộng. Turling tìm nguyên nhân sâu xa bên trong. Nhưng ở trong Hội ma pháp, người của chúng ta chung quy là thiểu số” Coleman nói, “Năm gần đây trong hướng phát triển của dư luận, thân phận của Đao giả dường như luôn móc nối với ‘giết chóc’ và ‘xâm lược’, không bằng Ma pháp sĩ mang đến ‘hòa bình’ có thể ổn định lòng người, lấy vương điện tượng trưng cho tổ tiên của Đao giả lại càng đứng mũi chịu sào trong biến cố này. Sau đấy tôi mới biết, vương điện tôn sùng hình tượng Ma pháp sĩ của Turling cũng mang theo mục đích này”
“Cho nên nói, cậu không hy vọng Turandot tham dự là xuất phát từ nguyên nhân này?”
“Hiện tại có rất nhiều việc làm của hậu bối đã có thể đại biểu cho thái độ của gia tộc phía sau họ” Coleman nói, “Tôi hy vọng cô ấy có thể có sự lựa chọn của riêng mình”
“Tất nhiên tôi biết lựa chọn của cô ấy là gì” Tôi thì thào “ Cậu cũng biết mà”
Tiếng chuông phương xa lại vang lên, cùng lúc đưa tới một cơn gió. Tôi và cậu ta đều rùng mình trong cơn gió chẳng hề lạnh lẽo này.
“Đất nước này đã không còn yên bình như tưởng tượng của đại đa số người nữa rồi” Coleman nói với tôi “Đi thôi, trời tối rồi, chúng ta vẫn có thể về kịp trước khi trời sáng”