Sau đó tôi thuận lợi gia nhập Quân đoàn thứ chín, trở thành trợ thủ của quan chỉ huy Putte Peterson. Ông ta nhận định tôi trung thành với Gerundnan, cũng chẳng quan tâm tôi không thể lấy ra thẻ căn cước, cho tôi lấy cái tên “Ma pháp sĩ dùng đao” Shaw Carl ở lại.
Không biết trước đó ông ta có từng nói gì với thuộc hạ của mình hay không, những binh lính từng thấy chiến dịch ở thành Boehmeria vẫn chưa có phê bình kín đáo gì với sắp xếp này. Vài âm thanh bất mãn linh tinh, qua vài chiến dịch song hành cùng nhau, đều biến mất không còn một mống.
Quân đoàn thứ chín cũng không phải một đơn vị nổi danh trong hai mươi lăm quân đoàn của Quân tiên phong. Nó do người tạo thành, trong đó bao gồm năm trăm Đao giả, hai mươi tiểu đội chữa trị, mấy cố vấn Ma pháp sĩ cùng với những bộ binh, kỵ binh bình thường xuất sắc khác. Trưởng quan Putte Peterson của nó cũng chính là một trong những người thường này, nhưng trong lúc hành quân tôi dần dần nhận ra, ông ấy quả là ứng cử viên số một cho vị trí quan chỉ huy. Tính tình ông thẳng thắn nhưng không nóng nảy, vũ lược, mưu lược cùng kinh nghiệm của ông, khiến cho ông dễ dàng chỉ huy sai khiến Quân đoàn thứ chín.
Liên minh Phổ Quốc – Yinsha – Atlanta cũng đã lộ nanh vuốt kể từ trận chiến ở thành Boehmeria. Từ đấy chiến trường ở Gerundnan chia làm hai tuyến bắc nam. Trọng tâm chiến trường được Phổ Quốc gửi ở tuyến bắc, khai triển mãnh liệt phá vỡ trận chiến. Tuyến nam hơi yếu nhưng nhân số vẫn đông đảo, đánh đến khéo léo làm hao mòn cuộc chiến. Tuyến bắc mới đầu từng bị đánh cho không ứng phó kịp, suýt nữa mất tám thành mười hai trấn——may mà một phương Gerundnan ra đối sách rất nhanh, hai lão tướng mặc giáp trụ lên ngựa, cộng thêm một vài sĩ quan ưu tú mới lên cấp, quốc vương tự thân mời mấy vị Đại ma đạo sư và Đao Phong, thật sự chống lại được quân đội Phổ Quốc thế như chẻ tre. Từ đấy dần dần có thể cứu vãn được chiều hướng suy tàn của Gerundnan, khai triển trận phản kích phòng thủ cẩn thận.
Peterson dẫn Quân đoàn thứ chín luôn lang thang ở tuyến nam, nội dung nhận mệnh chính là cứu hỏa các cuộc đại chiến. Quân đoàn thứ chín dùng sở trường cơ động, thi thoảng đụng mấy cuộc chiến chính diện, thì sẽ áp dụng các loại sách lược lấy ít địch nhiều, thường có thể lấy một cái giá cực nhỏ giành được chiến thắng.
Cho nên tôi đánh giá Quân đoàn thứ chín “không nổi danh lắm”, là bởi trước đây tôi rất ít thấy chiến công lớn lao của nó được đăng báo. Song sau khi tôi thực sự trở thành một thành viên trong đó, tôi mới nhận ra rằng, nguyên do bên trong cũng không phải binh lính hoặc tướng lĩnh của nó không đủ xuất sắc. Chiến thuật của Peterson luôn cẩn trọng, cũng chưa bao giờ nói toạc chiến công ra, giống như mỗi một trận chiến đều trùng hợp kiềm chế trong phạm vi “thắng nhỏ”. Tôi không đoán được lý do ông ta làm thế, nhưng tiếp đó nhìn kỹ, ông chưa từng bại trận lấy một lần, thực sự khiến người ta kinh hãi.
Tôi thường xuyên nghĩ, lấy tài năng của người đàn ông trung niên này, dẫn dắt Quân đoàn thứ chín làm công tác quét đuôi thực sự lãng phí. Ông ấy lúc nào cũng có dáng vẻ định liệu kỹ lưỡng trước tương lai, chưa bao giờ tỏ ra lo lắng về đãi ngộ của mình, trái lại có vẻ còn có ý định bồi dưỡng tôi, thi thoảng thảo luận với tôi yếu lĩnh () của chiến lược. Năm rộng tháng dài, tôi học được rất nhiều điều từ quá trình này, đều là những thứ tôi không thể có được từ học viện và sách vở.
Thậm chí có lần ông ấy còn hỏi tôi có nhắm vào chức vụ quan chỉ huy không ——đối với một tên lính không hề có căn cơ mà nói đó quả thực là vọng tưởng một bước lên trời.
Tôi nói với ông ta: “Tôi chỉ muốn tiếp tục làm một tay xung kích, thưa trưởng quan”.
Chắc là ông ấy nghĩ tôi có thiên phú ở phương diện này, không từ bỏ khuyên bảo tôi.
“Xung kích và chức vụ quan chỉ huy không mâu thuẫn, Carl”. Ông ấy nói, “Tôi cũng không phải cái loại quan chỉ huy quen đi ở tuyến đầu, nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa là những người khác không thể”.
Lời này của ông ấy như đang ám chỉ gì đó. Mãi đến tận tháng bốn năm sau, tôi mới mò ra nội dung thật sự của những lời bóng gió này.
Ngày tháng năm , Quân đoàn thứ mười lăm cộng lại hơn mười nghìn người vốn không có tiếng tăm gì của Quân tiên phong, triển khai cuộc phản công dũng mãnh với quân Phổ Quốc xâm lược, lấy thái độ hăng hái trước nay chưa từng có đánh cho phe địch trở tay không kịp. Ngày tháng chiếm lại thành Iron, ngày tháng chiếm lại thị trấn Blue, ngày tháng chiếm lại thành Shisong. Quân đoàn thứ mười lăm đã giành lại một trong những cứ điểm chiến lược, hội hợp với Quân đoàn thứ ba ở thành Law, tạm thời nghỉ ngơi.
Trận chiến này khiến cho sĩ khí Gerundnan đại chấn, được gọi là “Đại phản công Iron – Shisong”.
Trước đây dân chúng trong nước vẫn luôn nóng nảy. Mọi người không biết làm thế nào với một tin tức truyền vào Gerundnan: “Phổ Quốc đã nắm giữ phương pháp khiến người thường có được ma lực”, giữ thái độ nghi ngờ. Đại đa số lo lắng cho quân đội Gerundnan, số ít trong lòng hơi lung lay, bắt đầu tìm hiểu nguồn gốc tin tức. Hiệp hội nhân quyền bắt đầu biểu tình trong chiến tranh hỗn loạn, khẩu hiệu “Đấu tranh vì quyền bình đằng cho người thường”, “Giành lấy quyền lợi cho người thường” xuất hiện trên các tờ báo lớn bé cả nước. Quốc vương Turling Kim lên ngôi hai năm có lẻ lại trở thành một kẻ nắm quyền vô hình nào đó, dưới sự xúi giục của một bộ phận Hội ma pháp ngoài tầm kiểm soát, vương quyền như đang tách khỏi hướng đi của đất nước này.
Nhưng mà vào ngày mùng tháng năm , quốc vương Turling Kim trước nay không bộc lộ tài năng đã thay đổi, lần đầu tiên tỏ thái độ cứng rắn, sử dụng quyền tham nghị đặc biệt thuộc về quân chủ. Dưới sự thúc đẩy cực lực của y, ba hạng mục dự luật mới có《Dự luật bình đẳng mới》thuận lợi được thông qua và lập pháp thành công. Y mạo hiểm, suốt đêm lặng lẽ đi tới thành Stoke tập trung dân số dưới sự hộ tống của đoàn hộ vệ, diễn thuyết trước mặt tất cả mọi người vào ngày mùng tháng .
“Từ nay về sau, xóa bỏ ý kiến ‘Một chiến sĩ bình thường không sánh được với một Ma pháp sĩ tầm thường’ khỏi đất nước này”. Trước đám người bao vây đến mức gió thổi cũng không lọt, Turling đứng trên đài cao nói, “Ta là một Ma pháp sĩ, hoặc là nói, là một quốc vương thân là Ma pháp sĩ, nhưng ta chưa bao cho rằng mình sinh ra đã vượt trội hơn người khác một bậc. Trước đây ta nghe người ta nói Đao giả tàn bạo, bởi đao của họ ngoại trừ đốn củi cũng chỉ có giết chóc. Trước đây ta nghe người ta bảo Ma pháp sĩ chỉ sống vì lợi ích của đoàn thể tinh anh, bởi vì người bình thường không thể nào thật sự tiếp cận được nghiên cứu thâm sâu về ma pháp của họ. Trước đây ta nghe người ta nói người bình thường là lao động phổ thông tầng dưới chót, bởi vì bọn họ không có gì, tay chân gầy yếu, khoảng cách bọn họ không vượt qua nổi, những người có ma lực kia nhấc chân cái là có thể vượt qua dễ dàng”.
“Nhưng sự thật có phải như trên không? Đao giả của chúng ta, bọn họ đang dùng đao để giết chóc, bảo vệ lãnh thổ dưới chân chúng ta. Ma pháp sĩ của chúng ta, thành quả nghiên cứu của họ đang âm thầm lan rộng trong hàng ngàn hộ gia đình. Những người thường của chúng ta——trong số họ dần xuất hiện vô số tinh túy của thời đại, bọn họ là chiến sĩ xuất sắc, bác sĩ, nhà nghiên cứu khoa học, học giả, mỗi một lĩnh vực chắc chắn đều có vị trí của họ. Thực tế, người ở địa vị cao có nhiều quyền lực hơn, giống như một nhóm người ngay từ khi sinh ra đã có thiên phú vậy, nhưng điều này cũng không hề đại biểu cho một bộ phận này muốn cướp đi một bộ phận khác, một bộ phận này muốn lột bỏ một bộ phận khác. Một người có cao quý hay không quyết định ở phẩm chất ăn sâu vào linh hồn, khả năng giác ngộ bẩm sinh rồi sau này được nuôi dưỡng, quyết định bởi sự tự nhận thức, tự giác ngộ và phấn đấu của người đó”
“Ta biết có nghề nghiệp yêu cầu ma lực, nhiều cái lại không. Ta cũng biết đại đa số đơn vị dưới tình huống điều kiện ngang nhau sẽ ưu tiên tuyển chọn người có ma lực hơn, dù ma lực ở chức vị này có thể có hoặc không. Quy tắc này chưa bao giờ được quy định rõ ràng, khi các ngươi nghiên cứu tỉ mỉ từng điều luật của Gerundnan, các ngươi chắc chắn sẽ không tìm thấy dấu vết của nó. Nhưng mà nó đã trở thành một nhận thức chung được ngầm thừa nhận trong một thời gian dài, trở thành cái bóng cùng tồn tại dưới những con chữ nhỏ bé kia, trở thành một loại thước đo đánh giá xiêu vẹo”
“Vì lẽ đó《Dự luật bình đẳng mới》 của ta đảm bảo: miễn là nghề nghiệp không cần ma lực, nhất định phải lấy trình độ năng lực của thí sinh làm tiêu chuẩn tuyển chọn duy nhất. Việc điều trị của bệnh viện ma pháp không hiệu quả bằng bệnh viện phổ thông, bệnh viện phổ thông sẽ được chú trọng lần nữa. Lý luận ma pháp của một người bình thường còn tốt hơn một Ma pháp sĩ, người đó sẽ được chức vị tương ứng trước”
“Sau đấy ta sẽ quét sạch hiện tượng hủ bại trong Hội ma pháp. Ta đại diện vương thất hứa, nó sẽ phải chịu trách nhiệm——tướng lĩnh mới của Quân đoàn thứ mười lăm trong cuộc đại phản công ‘Iron – Shisong’ chính là thân vương Coleman Kim”
“Đây là một lời chào muộn, đến từ chính quốc vương của các ngươi, cũng đến từ Turling có may mắn dẫn dắt Gerundnan tới tương lai”
Cũng trong lần phát biểu này, lần đầu tiên Turling chính thức thừa nhận tính xác thực lời đồn đại của Phổ Quốc, nhưng đồng thời đánh tan giả thuyết “hiệu quả hoàn hảo” của kỹ thuật biến đổi người thường này. Y chỉ ra nó đã được Phổ Quốc thí điểm số lượng nhỏ ở liên minh tuyến nam, nhưng “tỷ lệ tử vong cao, tính ổn định về sau kém, người bị cải tạo rất dễ bị sốc bởi ma lực không ổn định”——hiện tượng trên đã được quan sát đánh giá thiết thực trong lúc hành quân.
Tôi không biết, trong tình huống không có “chuỗi mật mã”, Phổ Quốc làm sao mở được lối riêng làm ra phương pháp học tập cấp tốc nhưng có hại này. Cũng vô tình nghĩ, làm thế nào mà nó quảng bá được kỹ thuật này với các nước đồng minh, rồi được chấp thuận, thực hiện trên người binh sĩ nước họ. Có lẽ do nhân khẩu vùng Yinsha, Atlanta đều rất có hạn, đến nỗi nhu cầu của họ về binh lực hùng mạnh quá mức bức thiết. Làm tôi ngạc nhiên là, Turling dường như không có ý đồ che giấu sự tồn tại của kỹ thuật này. Ở điểm trên, lựa chọn của y có sự khác biệt với lão quốc vương Toskaya.
Buổi diễn thuyết này giúp vương thất lặng lẽ gột rửa cái danh cũ, sự chờ mong của mọi người đối với vương thất cũng đang dần trở lại. Tôi để ý đến hai điểm thiết thực là: bệnh viện phổ thông thay thế bệnh viện ma pháp bắt đầu khởi công xây dựng, ngoại trừ Hội trưởng Hội ma pháp Heron, tên mười nhân vật quan trọng của Hội ma pháp dần dần bị thay thế.
Về bộ máy khổng lồ này của Gerundnan, tôi từng cảm giác có một chỗ đã đi vào ngõ cụt, linh kiện liên kết ở bên trong lần lượt han gỉ. Nhưng bây giờ lại một lần nữa cảm thấy một nguồn sức mạnh khác, từ từ đưa nó hòa vào quỹ đạo.
Putte Peterson được thuyên chuyển công tác sau bốn tháng cải tổ chính trị sấm rền gió cuốn của Turling. Cấp bậc của ông ta cũng thăng làm sĩ quan cấp hai, được điều đến chiến trường tuyến bắc thi triển bản lĩnh. Ông ấy tiến cử tôi làm người kế nhiệm với cấp trên, thế nên tôi cũng thăng hàm sĩ quan, tiếp nhận công tác chỉ huy Quân đoàn thứ chín.
Tôi có thể nhìn ra, Peterson rất vui mừng với lần cải cách chính trị này, dường như cũng hiểu rõ ông ấy có tình báo trước. Lúc tôi thật sự nhậm chức vẫn còn rơi vào tình trạng mù mờ, nhưng lúc Peterson tạm biệt đã cho tôi khích lệ cực lớn.
“Tôi biết cậu có thể dẫn dắt tốt đội quân này”. Ông ấy nói, “Thực tế tôi vẫn luôn tìm kiếm chọn một người như vậy——cậu rất thích hợp với nó. Giờ Hội ma pháp cuối cùng cũng có biến động, cậu không cần lúc nào cũng phải cẩn thận như tôi trước đây, có thể triển khai mưu tính tác chiến rồi”.
Sau khi ông ấy rời đi tôi mới chính thức nhận ra ông ấy đã có ý định dấn dắt một bộ phận khác: lúc tôi và những binh sĩ kia đồng hành, gần như không cảm giác được sự biến động về vị trí của mình và sự vắng mặt của ông ấy. Tôi vẫn giống như trước kia, lúc tác chiến xông lên trước, phá tan lỗ thủng trong phương trận của kẻ địch, truyền đạt chỉ thị sớm——chỉ có điều sau này đều là tôi toàn quyền ra sách lược.
Peterson nói đúng, phong cách của đội quân này thật sự hợp với tôi.
Chú thích:
() Yếu lĩnh “要领”: điểm cốt yếu trong toàn bộ động tác kỹ thuật trong quân sự và thể thao
Alice: Tôi đang edit đam mỹ chứ có phải edit lịch sử kháng chiến đâu nhỉ Orz