Nghe được lời này Hứa Thanh Mộc giật mình, cậu quay đầu nhìn Tống Quyết nói: "Sao có thể? Anh tới đây lúc nào? Có nhớ gì không?"
Câu hỏi liên tiếp khiến Tống Quyết đột nhiên đau đầu không chịu nổi, Tống Quyết hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Không nhớ rõ... Nhưng nơi này rất quen thuộc."
Hứa Thanh Mộc đang muốn nói rất có thể liên quan đến chuyện kiếp trước của bọn họ, nhưng lời còn chưa nói ra, ánh mắt Tống Quyết đột nhiên biến đổi, nói: "Cẩn thận!"
Rồi sau đó, Tống Quyết nhanh chóng lôi kéo Hứa Thanh Mộc và Ngọc Vấn phi thân lui về phía sau.
Ngay sau đó, chỗ bọn họ vừa đứng bỗng nhiên nổ tung, như một ngọn núi lửa nhỏ bộc phát, đốt trụi chỗ đất kia.
Đây là liệt hỏa của địa ngục, không biết khi nào liệt hỏa sẽ bùng lên. Mà Tống Quyết dường như có thể tránh thoát theo bản năng.
Nhưng Tống Quyết cũng không nói rõ loại bản năng này ở đâu mà ra, anh nhìn hắc ám vô biên này rồi trầm tư một lát, rồi sau đó đạm thanh nói: "Đi thôi."
Ngọc Vấn mờ mịt hỏi: "Đi đâu? Khắp nơi đều là màu đen."
Tống Quyết nói: "Chỉ là nhìn đen mà thôi, nhưng thực tế có đường, mọi người đi theo tôi."
Hứa Thanh Mộc nghẹn một bụng dấu chấm hỏi, nhưng chịu đựng không có hỏi ra.
Nhắc đến chuyện kiếp trước, cậu vẫn luôn rất hoảng loạn, cậu thật sự rất sợ mình và Tống Quyết có thù hận chưa được giải quyết. Lúc trước thì không tính, hiện tại cậu đã mơ hồ nhận ra mình có cảm tình với Tống Quyết. Nếu lúc này đột nhiên phát hiện kiếp trước hai người có thù oán, Hứa Thanh Mộc cũng không biết bản thân sẽ ứng đối thế nào.
Ba người mang theo tâm tư, im lặng đi trong bóng tối, không ngờ rằng thật sự tìm được đường.
Trong không gian đen nhánh cách đó không xa xuất hiện một tòa thành trì.
Tường thành hình như là dùng than đá để xây, trong thành có ánh lửa lập loè mỏng manh.
Cửa thành có không ít người... hoặc là quỷ, dù gì bộ dạng cũng rất giống con người, chỉ là nhìn hơi dữ chút xíu.
Mấy người này túm tụm lại hình như đang chơi bài bạc gì đó, trong đó còn có một thằng nhóc khoảng tuổi.
Ngọc Vấn nhíu mày nói: "Không phải ác quỷ mới có thể tới địa ngục sao? Sao ở đây có con nít, mà con nít cũng đánh bạc được luôn hả?"
Nói xong Ngọc Vấn có hơi nhịn không được muốn tiến tới nói chuyện với đứa nhỏ kia, Tống Quyết lập tức giơ tay ngăn cô lại.
Đám người kia đột nhiên ồn ào cười to, đứa nhỏ kia hô to một tiếng: "Tao thắng ha ha ha!"
Thanh âm đứa nhỏ ồm ồm già nua, có hơi rợn người, nó vừa dứt lời, sắc mặt người đàn ông đối diện bỗng nhiên biến hóa, sau đó nhanh chóng bò dậy chạy biến.
Thằng bé cười như không cười mà nhìn gã, đứng tại chỗ không động đậy. Chờ sau khi gã đàn ông kia chạy xa được mấy mét, nó mới cười lớn duỗi đầu về phía trước.
Vừa duỗi ra cổ liền dài thêm mấy mét, nháy mắt đã đuổi kịp gã đàn ông bỏ chạy, sau đó thằng bé há mồm, cắn một cái khiến đầu gã đứt phân nửa.
Gã la hét thảm thiết muốn chạy, nhưng thằng bé không cho gã cơ hội nữa, duỗi cổ há mồm, cắn ba nhát ăn sạch gã kia.
Một đám người thấy thế nhịn không được vỗ tay cười to, vui sướng hớn hở khen hay, yêu cầu tiếp tục.
Ngọc Vấn trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy những gì xảy ra trước mắt, một câu đều nói không nên lời.
Mà lúc này, đám người kia cũng phát hiện ba người đứng cách đó không xa.
Thằng bé chậm rãi thu cổ trở về, khóe môi cong lên cười quỷ dị, sau đó nói: "Ồ, có ma mới!"
Mấy người chung quanh lập tức đều đem lực chú ý đặt trên người bọn họ, mỗi ánh nhìn như chưa từng được ăn no liếc bọn họ từ trên xuống dưới, đôi mắt của họ đều phát ra ánh sáng xanh.
Ngọc Vấn không sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Một người bình thường như Chử Hoà Bình tới nơi như thế này không biết sẽ gặp phải cái gì.
Một đám người chậm rãi tới gần bọn họ, giống như là đang đánh giá thực lực của bọn họ, một lát sau, nhóm người dường như đã xác định được ba người mới xinh đẹp này cũng không có cái gì đáng sợ, một gã to con trong đám người đứng dậy trước, nói: "Mới tới, muốn vào thành thì phải nộp phí qua đường."
Hứa Thanh Mộc ở nhân thế kiêu ngạo thành quen, hiếm khi bị uy hiếp như đám người ở đây, cảm giác có hơi mới mẻ liền nói: "Phí qua đường thế nào? Chúng tôi không có gì hết, tới mình không, người nhà không đốt giấy tiền vàng bạc."
Sắc mặt gã đàn ông rất khó xem, chép miệng nói: "Má, lại là mấy con quỷ ngèo, vậy tụi mày mỗi người để lại một cánh tay."
Nói xong lời này, toàn bộ đám người đều liếm môi đi về phía bọn họ, giống như ba người bọn họ là ba cài tiệc toàn đồ ăn mỹ vị.
Hứa Thanh Mộc nhàn nhạt nhìn đám người nọ, đang suy nghĩ lấy ai ra khè cho tốt thì Tống Quyết luôn an tĩnh bên cạnh lại tiến lên một bước, đi tới trước mặt gã đàn ông kia.
Gã đàn ông hơi hơi nhíu mày, nhìn mặt Tống Quyết dường như có chút hoang mang, nhưng gã còn chưa nghĩ thông thì Tống Quyết đã mặt không biểu tình mà giơ tay, quơ một cái liền bắt được tay của gã.
Gã kinh ngạc còn chưa kịp kêu lên thì ngay sau đó, Tống Quyết liền dùng một chút lực trực tiếp xé toạc cánh tay gã.
Trong chớp mắt máu tươi văng tung toé khắp nơi, gã đàn ông kêu thảm thiết và tiếng kinh hô của mọi người đồng thời vang lên.
Tống Quyết vẫn không có biểu tình gì, đem cánh tay kia vứt bừa xuống đất, ánh mắt chậm rãi lướt qua đám người.
Gã đàn ông ngã xuống đất không dậy nổi, mà những người khác thấy tình huống này sắc mặt cũng trở nên cảnh giác, không còn ai dám bước lên trước.
Ngọc Vấn ngây người, trong lòng cô Tống Quyết luôn luôn ôn tồn nho nhã lễ độ, ai mà biết được lại bạo lực huyết tinh gọn gàng dứt khoát như thế.
Hứa Thanh Mộc nhịn không được muốn giữ hình tượng của Tống Quyết trong mắt người khác, nhỏ giọng nói với Ngọc Vấn: "Chỗ này toàn là giam mấy tên ác quỷ tội ác tày trời, bọn họ không có biết điều. Chị không tàn nhẫn, thì bọn họ sẽ tàn nhẫn với chị."
Trong lòng Ngọc Vấn cũng rõ đạo lý này, gật gật đầu không nói gì.
Tiếp đó, Tống Quyết nhìn đám người kia rồi nói: "Tôi muốn hỏi thăm một người. Hôm trước đến đây, là nam, khoảng tuổi, vóc dáng rất cao, da trắng."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thật lâu về sau, mới có một người nhỏ giọng nói: "Hình như là có người mới tới, nhưng gần đây đã bị thành chủ mang đi... Chúng tôi không có nhìn thấy."
Ngọc Vấn kinh hỉ nói: "Hồn phách của anh ấy còn tốt không? Chưa chết chứ?"
Người nọ liền nói tiếp: "Mấy trăm năm nay người mới tới rất ít, mọi người cũng lâu rồi không biết thế giới bên ngoài đã thành cái dạng gì, cho nên sẽ không giết người mới tới. Thành chủ lâu lâu cũng sẽ hỏi người mới chuyện về thế giới bên ngoài, cho nên, hẳn là hắn ta vẫn chưa chết, chỉ là... Nói không chừng có thể thiếu tay thiếu chân mà thôi."
Sắc mặt Ngọc Vấn lại âm trầm vài phần, nói tiếp: "Tìm thành chủ ở đâu?"
Người nọ đang muốn trả lời, bên trong đám người đột nhiên truyền đến một thanh âm ngạc nhiên: "Tống, Tống gia?"
Một tiếng này vừa hô lên, mọi người đều hít hà một hơi.
Sau đó, người vừa hô lên kia bước ra từ trong đám người, trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm Tống Quyết nói: "Tống gia, sao ngài, ngài đã trở lại rồi?"
Mọi người đều kinh ngạc không thôi, mồm năm miệng mười bắt đầu nháo.
"Sao có thể là Tống gia? Ai đi ra ngoài rồi mà còn chịu quay về chứ?"
"Nhưng đúng là Tống gia, tao thấy mặt ngài ấy rồi! Lâu quá không gặp giờ nhìn không ra luôn á!"
"Nhưng ngài ấy đã đi thật rồi mà! Thật sự đã rời khỏi Vô Gian! Lại còn bình yên vô sự trở lại!"
"Thật là đáng sợ... Thật sự đáng sợ!"
Sau khi la ó xong, mọi người dường như càng thêm sợ hãi, vòng tròn đang vây quanh bất giác càng to ra thêm, tất cả mọi người đều bất động thanh sắc mà lui về phía sau, chỉ mỗi ông lão cất giọng ban nãy tiến lên trước, vừa hoảng sợ vừa tôn kính nhìn Tống Quyết, nói: "Tống gia, đúng là ngài rồi, tôi ngạc nhiên quá, ngài trở về đây để... Làm gì?"
Tống Quyết đánh giá ông ta từ trên xuống dưới thật lâu, nói: "Ông biết tôi?"
Ông lão sửng sốt, rồi sau đó mới phản ứng lại, nói: "Cũng đúng, sau khi ngài ra ngoài, hồn phách chắc cũng đầu thai một lần nữa, không nhớ chuyện ở đây cũng bình thường."
Tống Quyết nhìn lão ta không chớp mắt, nói: "Ông còn biết cái gì?"
Ông lão không chịu nổi ánh nhìn thẳng đó, sợ hãi nói: "Nếu ngài muốn hỏi chuyện ở đây trước kia, tôi cũng không biết nhiều lắm, chỉ có thể nói cho ngài biết rằng trước đây ngài là thành chủ nơi này, ở chừng khoảng một ngàn năm, lúc ấy ngài tới, cũng là nói muốn tìm một người."
Hứa Thanh Mộc nháy mắt khẩn trương, nói: "Tìm ai?"
Ông lão lắc đầu, nói: "Tôi cũng không biết, tôi có tài đức gì, sao có thể biết được chuyện của Tống gia... Tôi chỉ biết sau khi Tống gia ở lại Vô Gian, làm thành chủ một ngàn năm, rồi khoảng ba mươi năm trước thì rời đi một cách khó hiểu."
Hứa Thanh Mộc nhìn khuôn mặt trầm mặc của Tống Quyết, cũng trầm mặc theo.
Ông lão cười mỉa, nói với Tống Quyết: "Dù là ngài muốn tìm người, hay là muốn hỏi chuyện trước kia, đều chỉ có thể đi tìm thành chủ hiện tại, có lẽ ngài không nhớ ngài ấy, nhưng ngài ấy nhất định biết ngài."
Tống Quyết khẽ gật đầu, nói: "Cảm ơn."
Hai chữ này quả thật đã làm cho ông lão hoảng sợ, lão vội vàng khom lưng không ngừng.
Tống Quyết quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Mộc và Ngọc Vấn ý bảo bọn họ đi theo, hai người liền cũng trầm mặc đuổi theo, đám người vây xem tự động chừa ra một con đường, cung kính đứng ở hai bên.
Tống Quyết không cần hỏi đi tìm thành chủ ở đâu, cái gì anh cũng không nhớ rõ, nhưng bản năng lại biết được mình nên đi hướng nào.
Vào cửa thành, nhìn thấy thành thị màu đen rách nát, so với khi đang chiến loạn cũng không khác lắm, nhưng bần và loạn hơn.
Càng làm cho người tuyệt vọng chính là, nơi này vĩnh viễn đen nhánh một mảnh, không có ban ngày.
Hơn nữa người trong thành không giống người thường ở bên ngoài, có rất nhiều hình thù kỳ quái.
Có người thì chỉ có nửa thân, có người thì đầu thú, người thì sáu chân.
Dưới hoàn cảnh tàn khốc ở đây, mấy con quỷ này chắc là đánh nhau với mấy con quỷ khác nên bị ăn luôn một số bộ phận thân thể, vì thế tìm những thứ khác để thay thế. Mà ở cửa có mấy con quỷ còn tứ chi đầy đủ, hẳn là những con quỷ rất lợi hại
Hứa Thanh Mộc nhìn khắp nơi, chỉ cảm thấy Vô Gian so với lời đồn càng thêm âm trầm quái dị.
Tuy những con quỷ đó khác nhau về ngoại hình, nhưng chúng nó đều giống nhau ở chỗ là đều nhận ra Tống Quyết, tất cả đều hoảng sợ rồi tò mò tránh ở hai bên con đường, nhìn chằm chằm vào ba người.
Tống Quyết vẫn luôn cau mày, nỗ lực giãy giụa, ráng nhớ lại gì đó.
Anh vô cùng xác định, mỗi cái kiến trúc đen như mực ở đây anh đều biết, mỗi khuôn mặt quái dị nơi này anh đều gặp qua. Anh ở chỗ này trải qua năm tháng dài lê thê, để lại những hồi ức vô cùng đau khổ.
Nhưng cụ thể là cái gì, anh hoàn toàn nghĩ không ra.
.
.
.
từ chap này cũng đã biết đại khái chuyện gì xảy ra ngàn năm trước
respect Tống siêu mẫu ạ