Lăng Cốt không ngăn cản nữa, Tống Quyết khẽ gật đầu rồi quay lưng rời đi, Hứa Thanh Mộc ngơ ngác đi theo anh, mà phía sau bọn họ là Ngọc Vấn và Chử Hòa Bình đang nắm chặt tay nhau.
Lăng Cốt vẫn mang theo nụ cười, yên lặng nhìn theo bọn họ
Tống Quyết dựa vào ký ức mà đi, rất nhanh bọn họ đã quay trở lại con đường đen như mực trước đó.
Chút ánh sáng vẫn còn ở phía xa xa kia, Tống Quyết trầm mặc dẫn mọi người đi về nơi đó.
Cũng không biết đi được bao lâu, ánh sáng đó dần dần to lên, không khí cũng càng ngày càng nóng, sóng nhiệt không ngừng cuồn cuộn, làm không khí cũng trở nên vặn vẹo, tuy gần trong gang tấc nhưng Hứa Thanh Mộc cũng không thấy rõ mặt Tống Quyết.
Cái loại khô nóng như thế này Hứa Thanh Mộc chưa từng trải qua, giống như là bị nướng trên lửa.
Thẳng cho đến khi thật sự đến gần ánh sáng này, Hứa Thanh Mộc mới biết được vì sao nơi này lại nóng như thế.
Đó là một tòa núi lửa đang không ngừng bốc cháy.
Hứa Thanh Mộc có chút bất an nhìn ngọn núi lửa kia, nói: "Đây là..."
Tống Quyết trả lời: "Đây là cửa Vô Gian, muốn đi ra từ trong liệt hỏa địa ngục, phải nhảy xuống từ nơi."
Hứa Thanh Mộc thì không sợ lửa, nhưng chỉ giới hạn ở lửa trần gian. Mà lửa ở đây hẳn là có sức mạnh nào đó rất đáng sợ. Hứa Thanh Mộc không tới Vô Gian, trong sách cổ cũng rất ít ghi chép về Vô Gian, vì thế hết thảy đều là mơ hồ. Cậu có hơi lo lắng, nói: "Nguy hiểm lắm sao?"
Tống Quyết nói: "Đây là âm hoả Vô Gian, dù linh lực hồn phách rất mạnh thì đều có thể bị lửa ở đây thiêu ngũ tạng thành tro, tứ chi thành bụi. Ngàn năm khổ hạnh, đều hóa thành hư ảo.
Hứa Thanh Mộc an tĩnh trong chốc lát, tiếp đó nói: "Vậy lúc ấy anh đưa tôi ra bằng cách nào?"
Cậu không hỏi lúc ấy anh tìm được người kia rồi đưa ra bằng cách nào, trực tiếp hỏi "Tôi".
Tống Quyết cũng trực tiếp nhận, lắc đầu, nói: "Không nhớ rõ."
Nhưng kỳ thật Tống Quyết có thể nhớ rõ, anh lấy một thân tu vi của mình, bất chấp hồn phi phách tán che chở Hứa Thanh Mộc từ trong âm hỏa thoát khỏi Vô Gian. Vì thế Hứa Thanh Mộc chỉ bị thương một hồn, thuận lợi tiến vào luân hồi, rồi sau đó trải qua mấy đời luân hồi, dần dần chữa trị hồn phách của mình.
Nhưng cái này Tống Quyết không muốn nói.
Lăng Cốt cười mỉa tiến lên nói với bọn họ: "Tội nghiệt không thâm, tâm trí kiên định, có thể chịu đựng đau đớn của liệt hoả là có thể đi ra ngoài."
Nói thì nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng nếu thật sự đơn giản như vậy, Vô Gian cũng sẽ không khiến người ta sợ hãi.
"Thật sự phải đi sao?" Lăng Cốt lại hỏi, ánh mắt rõ ràng rất lo lắng.
Tống Quyết nhẹ nhàng gật đầu, không thèm nhìn Lăng Cốt một cái, anh xoay người nói với Hứa Thanh Mộc: "Cậu có thể ra ngoài, bởi vì cậu là người sạch sẽ nhất mà tôi từng gặp."
Hứa Thanh Mộc thật lâu không nói gì, chỉ là nhìn Tống Quyết thật sâu.
"Nhanh đi thôi." Ngọc Vấn không kiên nhẫn chờ nữa, cô và Chử Hòa Bình vẫn luôn nắm tay, biểu tình rất nhẹ nhàng nói, "Chúng tôi còn muốn bên nhau cả đời, đau khổ cỡ nào cũng sẽ chịu đựng được."
Nói xong bốn người đều nở nụ cười.
Bọn họ cả đời này đều không có tội nghiệt gì, có thể nói còn làm rất nhiều chuyện tốt, cho nên điều quan trọng nhất khi rời Vô Gian đó chính là tâm niệm của mình.
Ba mươi năm trước, sau khi vết thương lành, Tống Quyết có thể rời đi cũng là dựa vào chấp niệm muốn gặp lại Hứa Thanh Mộc trong lòng.
Cho nên Ngọc Vấn và Chử Hòa Bình rất có niềm tin, mà Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc cũng rất tin tưởng.
Có một số lời nói đã một ngàn năm không nói rõ ràng, bọn họ cần phải rời khỏi nơi này, nói ra hết những lời đã được giấu kín từ một nghìn năm trước ra.
ôi đm nghe lãng mạn vl, nhưng chiện thôi nha bà con, chứ ngoài đời chúng nó thở ra một câu ngàn năm trước mày thiếu tao k chưa trả.
Mọi người cười khẽ một trận, im lặng trèo lên ngọn núi kia. Ngọn núi đen như mực không có một ngọn cỏ, càng tới gần miệng núi lửa, càng cảm giác được sự khó chịu khi bị lửa nướng. Khói đặc khiến họ không thể mở mắt, làn da cũng khô lại chuyển sang màu vàng, trong không khí thậm chí còn có một chút mùi thịt bị nướng chín.
Tống Quyết quay đầu lại nhìn Lăng Cốt vẫn luôn đi theo, nhàn nhạt nói: "Đưa đến đây là được rồi, cậu trở về đi, cảm ơn."
Lăng Cốt nhếch môi cười, nói: "Đại ca, em muốn nhìn anh nhiều hơn, cũng chẳng biết về sau có phải thiên nhân vĩnh cách hay không. Với cả khi xuyên qua liệt hỏa không thể bị quấy nhiễu, nếu lúc này có quỷ thèm muốn hồn phách của mọi người xuất hiện, vậy rất là nguy hiểm, em sẽ bảo vệ anh."
Tống Quyết lại "Ờm" một tiếng, quay đầu lại không hề nhiều lời với Lăng Cốt.
Mọi người đi tới miệng núi lửa, sóng nhiệt thổi tung tóc và góc áo bọn họ, Ngọc Vấn nở nụ cười giữa làn sóng nhiệt: "Đi thôi!"
Nói xong, cô không chút do dự nhào vào lòng Chử Hòa Bình, ôm lấy hắn nhảy thẳng xuống.
Tâm tình Hứa Thanh Mộc trầm trọng, cậu quay đầu lại nhìn Tống Quyết, rồi đột nhiên chủ động nắm lấy tay Tống Quyết, là kiểu ngón tay đan xen.
Tống Quyết có chút kinh ngạc, quay đầu lại thì thấy được khoé miệng Hứa Thanh Mộc hơi giương lên.
Hứa Thanh Mộc gì cũng không nói.
Tống Quyết liền cũng không nói lời nào, khóe miệng hơi hơi giương, dùng sức nắm thật chặt tay Hứa Thanh Mộc.
Rồi sau đó, hai người liền ăn ý đứng ở miệng núi lửa, thoải mái nhảy xuống.
Ngay một khắc bị liệt hỏa đốt cháy, Hứa Thanh Mộc mới biết được chỗ đáng sợ của liệt hỏa địa ngục.
Quá đau, sống hai đời đều chưa từng trải qua đau đớn như thế này. Lửa này có thể đốt từ làn da tới cốt tủy, mỗi một tấc của thân thể đều phải trải qua nỗi đau cực hạn này, chỉ vừa mới tiến vào được một lát mà Hứa Thanh Mộc cũng cảm giác được chính mình đã bị xé rách không biết bao nhiêu lần, dường như nỗi đau đớn này không có điểm dừng.
Mà đau đớn như thế, Tống Quyết đã trải qua hai lần.
Bỏng cháy dần dần làm đầu óc Hứa Thanh Mộc trở nên mơ hồ, cậu rõ ràng cảm giác được lửa này có ý thức. Nó không chỉ đang tra tấn bọn họ, mà còn khống chế cả tư tưởng bọn họ.
Bên trong não của Hứa Thanh Mộc hiện lên một tia ý niệm.
Nếu từ bỏ, là có thể lập tức kết thúc đau khổ.
Đây là ý đồ của liệt hỏa, ý đồ làm bọn họ từ bỏ, thuận theo mà hóa thành tro tẫn.
Chỉ trong chớp mắt, thân thể đau đớn làm Hứa Thanh Mộc thiếu chút nữa thật sự lựa chọn từ bỏ.
Mà sau đó một khắc, cậu cảm thấy được Tống Quyết đang gắt gao nắm chặt tay mình.
Giống như Tống Quyết đã nhịn một ngàn năm, nhất định phải trở lại nhân gian tìm được cậu, có lời phải nói với cậu, bây giờ cậu cũng có chuyện phải nói với Tống Quyết, vì để có thể nói được những lời này, có đau đớn cỡ nào cậu cũng có thể chịu đựng được.
Ngay lúc này, trên đỉnh đầy bọn họ đột nhiên truyền đến tiếng cười to của Lăng Cốt.
Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết đồng thời ngẩng đầu, ngước mắt liền thấy được Lăng Cốt đang đứng ở miệng núi lửa.
Không biết là bởi vì do sóng nhiệt làm mặt gã vặn vẹo, hay là do gã vốn dĩ đã dữ tợn như vậy. Giờ khắc này mặt gã vô cùng quái dị, hốc mắt thì lớn, tròng mắt lại chỉ là hai viên nho nhỏ, mà cái viên nho nhỏ đó lại toàn lộ ra ác ý oán độc và đố kỵ.
Hận ý trần trụi thế này và sự cung kính vừa rồi hoàn toàn đối lập.
Gã đột nhiên cuồng loạn hô to lên, giận dữ nói với Tống Quyết: "Mày cho rằng mày rất lợi hại à! Thằng điên! Vô Gian là chỗ mà mày muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à! Mày đi chết đi! Hồn phi phách tán, vĩnh thế không được siêu sinh!"
Hứa Thanh Mộc có thể nhìn ra từ tròng mắt phiếm hồng của gã: Gã thật sự ghen ghét Tống Quyết, gã muốn thoát ra nhưng lại vĩnh viễn không thể đi ra ngoài. Mà Tống Quyết lại có thể, gã làm lộ kính cẩn nghe theo, nhưng thật chất chỉ muốn Tống Quyết chết.
Hứa Thanh Mộc nổi trận lôi đình, muốn mắng người nhưng yết hầu đã bị thiêu đốt không mở miệng được. Cậu còn chưa làm gì, Lăng Cốt đã phất tay, một đoàn khói đen từ trong tay hắn toả ra.
Sau đó, Tống Quyết trước mặt Hứa Thanh Mộc đột nhiên trở nên mơ hồ, cậu thấy được bản thân mình cả người bị thương, đạo bào trên người máu chảy đầm đìa, ngã vào trong một mảnh đen nhánh.
Hứa Thanh Mộc biết đây là ảo giác Lăng Cốt làm ra, mục đích chính là muốn quấy nhiễu bọn họ, để bọn họ rơi vào ảo giác, qua không được liệt hoả.
Tuy trong lòng biết rằng mình sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng lúc này Hứa Thanh Mộc vẫn bị ảnh hưởng.
Bởi vì ngay sau đó, cậu lại thấy được Tống Quyết búi tóc mặc trường bào màu đen.
Đó là kiếp trước của Tống Quyết, xuyên qua sinh tử, tới Vô Gian tìm cậu.
Khi Tống Quyết nhìn thấy Hứa Thanh Mộc hôn mê ngã xuống đất, bên trong ánh mắt là sự tự trách và áy náy, anh dịu dàng bế Hứa Thanh Mộc lên, cẩn trọng lau máu dính trên mặt cậu.
Anh ôm lấy Hứa Thanh Mộc trong lòng, ngăn cản những con quỷ đang vọt tới từ bốn phương tám hướng, những con quỷ đó ngửi được mùi máu tươi giống như điên rồi, đều muốn ăn trọn bọn họ.
Mà Tống Quyết vẫn luôn che chở cho Hứa Thanh Mộc, gian nan chạy tới ngọn núi lửa, đưa Hứa Thanh Mộc vào miệng núi lửa.
Những con ác quỷ đó cũng không lui về phía sau, bọn họ vẫn giữ ý đồ gặm cắn Tống Quyết, Tống Quyết che chở Hứa Thanh Mộc không thèm bận tâm chính mình, vì thế bị cắn đến cả người đều là vết thương, áo đen dường như đã bị xé nát.
Hứa Thanh Mộc đang hôn mê không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết sau khi mình bị Tống Quyết ném xuống miệng núi lửa, Tống Quyết dùng chín thành linh lực của bản thân để bảo hộ cậu, vì thế chỉ còn lại có một phần linh lực cho Tống Quyết, bị vạn quỷ gặm thực cắn xé, mãi cho đến khi chỉ còn một sợi hồn phách.
Hứa Thanh Mộc tới Vô Gian không hay biết gì, rồi lại không hề hay biết rời đi. Tống Quyết bị trọng thương lại đi không được, anh ở lại Vô Gian kéo dài hơi tàn, một sợi hồn phách giãy giụa chậm rãi dưỡng, tồn tại, từng chút từng chút khâu lại hồn phách, dành thời gian thật lâu Tống Quyết mới có thể khôi phục lại được.
Sau đó Tống Quyết liền bắt đầu trả thù, tìm những con ác quỷ từng gặm cắn mình kia rồi xé nát. Ngàn năm năm tháng, anh ở chỗ này càng ngày càng mạnh, không ai có thể địch lại, cuối cùng đứng đầu vạn quỷ.
Nhưng anh chưa bao giờ từ bỏ ý tưởng rời đi nơi này, cho nên suốt một ngàn năm, anh chịu đựng đói khát, chờ đợi cơ hội bản thân có thể rời đi.
Mà trong đám ác quỷ từng cắn anh, chỉ có mỗi Lăng Cốt là được Tống Quyết buông tha, không phải bởi vì Tống Quyết đột nhiên làm phước. Bởi vì gã ở chỗ này ngây người đã mấy ngàn năm, gã quen thuộc tất cả, cái gì gã cũng biết, Tống Quyết giữ gã lại là vì gã hữu dụng.
Tống Quyết trải qua cuộc sống mơ màng hồ đồ lại đau khổ suốt ngàn năm, cho đến khi anh xác định mình có thể rời đi, mới bắt đầu thử một lần.
May sao anh cũng đủ kiên định, vì thế chịu đựng liệt hỏa đốt cháy.
Lăng Cốt đương nhiên ghen ghét, gã so với ai khác càng ghen ghét, gã ở chỗ này mấy ngàn năm, bước lên toà núi lửa này vô số lần, vô số lần muốn nhảy xuống.
Nhưng bởi vì tâm niệm không thuần, liệt hoả mới hun mắt gã một chút thôi gã đã cảm thấy vô cùng khó chịu.
Gã ra không được, vĩnh viễn phải ở lại chỗ này.
Mắc cái gì Tống Quyết lại có thể đi ra ngoài!
Mắc cái gì Tống Quyết đi ra ngoài xong lại còn có thể trở về! Hơn nữa, Tống Quyết còn muốn đi ra ngoài lần thứ hai!
Lăng Cốt thật sự không thể nhịn được nữa, gã muốn liệt hỏa thiêu Tống Quyết hồn phi phách tán, gã muốn tận mắt nhìn thấy tất cả của Tống Quyết thành công dã tràng!