Na Nặc đột nhiên cảm giác được có hơi sai sai, kinh hoảng nói: "Rồi làm thế nào? Sao mày tìm được xác mới?"
Hứa Thanh Mộc không có trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Nói nhiều quá, cút khỏi xác Chử Hòa Bình ngay."
Nói xong Hứa Thanh Mộc quơ tay bắt lấy cổ Na Nặc, Na Nặc thét chói tai một tiếng, hồn phách chịu không nổi cơn đau này, nhanh chóng xuất hồn ra, bị Hứa Thanh Mộc bắt lấy.
Na Nặc hoàn toàn bị người nắm ở trong lòng bàn tay, hoảng loạn vô cùng.
Thân thể Chử Hòa Bình không có hồn phách liền mềm oặt uốn éo trên đất, Ngọc Vấn vội vàng ra hiệu Chử Hòa Bình quy vị, hồn phách Chử Hòa Bình bay tới chui vào thân thể của mình.
Ngọc Vấn tiến lên ôm lấy hắn, hắn trợn trắng mắt, thân thể run rẩy, lại một lát sau, sắc mặt mới dần trở nên hồng nhuận. Sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, đôi mắt sạch sẽ của Chử Hòa Bình đã quay trở lại.
Ngọc Vấn không nhịn nổi oà khoá, Chử Hòa Bình vội vàng ôm cô, dịu dàng nói: "Đừng khóc, không phải anh vẫn còn tốt đây sao? Cũng là do mọi người cứu anh ra từ nơi đó."
"Là do anh kiên định." Hứa Thanh Mộc mỉm cười nhìn hắn nói, "Nếu anh không chịu nổi sự cám dỗ hoặc là ăn thức ăn ở Vô Gian, dù có trở về đây anh cũng sẽ chết ngay lập tức."
Chử Hòa Bình đứng thẳng, vô cùng trịnh trọng làm đại lễ với Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, rồi sau đó lại nói: "Đại ân của hai vị ân nhân, không biết làm sao mới có thể báo đáp. Về sau nếu có chuyện gì cần giúp, xin hãy nói cho tôi biết."
Hứa Thanh Mộc cũng đáp lễ, nói: "Chị Ngọc Vấn cũng đã giúp chúng tôi rất nhiều lần, lần này xem như là huề nhau. Đều là bạn bè, đừng nói lời khách khí đó. Hai người mau đi gọi báo bình an cho cha mẹ đi, bọn họ chắc là đang sốt ruột lắm rồi."
Hai người lại ngàn ân vạn ta với Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, rồi sau đó mới vội vã rời sân thượng đi tìm cha mẹ Chử.
Mọi người dõi theo bọn họ rời đi, rồi chuyển ánh mắt về phía Na Nặc.
Bây giờ quan trọng nhất là phải giải quyết cái thứ không biết xấu hổ này.
Chỉ còn mỗi cái hồn, Na Nặc vốn dĩ hẳn là không biết lạnh. Nhưng giờ khắc này đây, lão rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Hứa Thanh Mộc khiến cả người lão rét run.
Hứa Thanh Mộc yên lặng nhìn hồn phách của lão, mân mê hộp gỗ trên tay.
Đấy là hộp gỗ mà Na Nặc trước đó để trên người Chử Hòa Bình, bây giờ Chử Hòa Bình đưa lại cho Hứa Thanh Mộc, bên trong chính là Kim Tằm Cổ.
Hồn phách Na Nặc run rẩy một chút, vội vàng nói: "Mày muốn làm gì? Mày đừng có quên chúng ta còn có sinh tử khế!"
Dường như Hứa Thanh Mộc không thèm nghe hắn nói, trực tiếp lấy Kim Tằm Cổ từ hộp ra. Kim Tằm Cổ cũng cảm giác được nguy hiểm, lập tức phát ra tiếng côn trùng kêu thê lương, không ngừng giãy giụa.
Nhưng tất cả đều không có tác dụng, Hứa Thanh Mộc nắm đầu Kim Tằm Cổ, nhẹ nhàng nhéo, Kim Tằm Cổ mới vừa nãy còn đang uốn éo trong nháy mắt đã nằm im bất động, trở thành một con sâu chết.
Con sâu trợ Trụ vi ngược hại người rất nhiều, chết là đáng.
giúp kẻ ác làm điều xấu
Na Nặc rốt cuộc cũng hiểu được ý đồ của Hứa Thanh Mộc, lão hấp hối giãy giụa, Hứa Thanh Mộc cũng không để ý lão, xách hồn phách của lão bắt đầu xoa nắn.
Động tác của Hứa Thanh Mộc cố ý thô bạo, vì thế đây quả thực là một loại khổ hình, Na Nặc cảm giác hồn phách của mình bị xé ra rồi lại lành lại, đau đến nỗi thiếu chút nữa là gã đã đắp chiếu. Nhưng Hứa Thanh Mộc cố tình đúng mực, không để gã hồn phi phách tán, cho gã ăn hành xong thì nhét hồn gã vào xác con sâu.
Na Nặc thét lên một trận, sau đó bỗng nhiên phát hiện, tiếng hét của mình đã biến thành tiếng côn trùng quái dị.
Lão sợ điếng hồn, cặp mắt vàng chói của con sâu trừng thật lớn, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mộc vô cùng phẫn nộ.
Nhưng làm vậy có được cái gì đâu? Hồn phách của lão bị nhét vào một con sâu, mất đi tư cách làm người, lão chẳng còn cách nào để tác pháp vẽ bùa, cũng không có cách nài cướp lấy thân thể của người khác, cũng không thể chủ động thoát hồn ra khỏi xác con sâu chết này. Nếu Hứa Thanh Mộc mặc kệ lão, quăng bừa lão vào bụi cỏ nào đó, lão có thể sẽ bị con gà rừng mổ ngay tức khắc! Sau đó, hồn phách của lão sẽ thoát khỏi xác sâu, nhưng lại bị âm ty bắt đi lãnh phạt.
Nước mắt Na Nặc tuôn ào ào!
Lão một đời anh danh, sao có thể bị một con gà mổ chết chứ!
Lão điên cuồng kháng nghị Hứa Thanh Mộc, nhưng ra khỏi miệng đều là tiếng côn trùng kêu vang.
Các đệ tử Lăng Vân Quan lo lắng hãi hùng cả đêm, chứng kiến được một màn như vậy cuối cùng cũng cảm thấy được an ủi, sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Được rồi, mọi người trở về đi." Hứa Thanh Mộc nhìn bọn họ, nói: "Đêm nay mọi người cũng mệt mỏi rồi, bây giờ tôi phải thẩm vấn tên này, mọi người nghỉ ngơi trước đi."
Hạ Tinh Sở cười hì hì, nói: "Rồi rồi rồi, tụi em đi, chừa thời gian không gian lại cho hai vị vừa mới xác định quan hệ tình yêu ạ."
Trong nháy mắt mặt Hứa Thanh Mộc liền trầm xuống, còn chưa kịp phát tác, Hạ Tinh Sở đã bế Bạch Mỹ Mỹ chạy mất, những người khác cũng cợt nhả đuổi theo, sau đó liền mất hút.
Na Nặc nhìn thấy hiện tại chỉ còn lại có lão, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết ba người, tức khắc cảm giác không khí càng thêm rét lạnh.
Mà hai người này lại vui vẻ thoải mái chậm rãi nói về một ít chuyện kiếp trước, hoàn toàn không thèm để ý lão đang gào thét.
Về kiếp trước, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết đã biết vì sao khi bọn họ chạm vào nhau sẽ như bị tiêm máu gà, cũng biết giữa bọn họ có ràng buộc. Nhưng còn có rất nhiều vấn đề cụ thể bọn họ không biết, tỷ như, trước khi đi Vô Gian, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết là quan hệ gì, tại sao Hứa Thanh Mộc lại luôn mơ thấy bọn họ cãi nhau, tại sao Hứa Thanh Mộc lại rơi vào Vô Gian.
Mà đáp án của câu hỏi cuối cùng, bọn họ cảm thấy rất có thể liên quan đến sư phụ của Na Nặc.
Hai người thương thảo một trận, Tống Quyết nói: "Hỏi chuyện sư phụ của Na Nặc đi."
Hứa Thanh Mộc "Ừm" một tiếng, nắm đầu Kim Tằm Cổ lôi hồn phách Na Nặc ra. Quá trình kéo ra vẫn vô cùng thô bạo, hồn phách Na Nặc bị kéo khiến nó vặn vẹo, thiếu chút nữa là gặp cả ông bà.
Thật vất vả mới kéo ra được, Hứa Thanh Mộc liền bóp cổ lão, ôn hòa nói: "Chuyện của sư phụ ông, ông còn biết được bao nhiêu, nói ra hết cho tôi, tốt nhất là đừng có giấu giếm à."
Na Nặc chuẩn bị nói điều kiện với Hứa Thanh Mộc, nhanh chóng nói: "Sư phụ tao chủ ý hoạt động ở vùng Tương Tây. Ông ta rất im hơi lặng tiếng, dù là Huyền môn hay Phật môn, hay là vu, chẳng ai biết đến ông ta cả. Nhưng ông ta thật sự rất mạnh, tao cảm thấy trên thế giới này chẳng ai mạnh được bằng ông ta."
Nói tới đây Na Nặc dừng một chút, ngượng ngùng nói: "Nhưng mà... hai người chắc là được đó."
Hứa Thanh Mộc gật gật đầu, Na Nặc liền tiếp tục nói: "Giờ tao cũng không biết bộ dáng hay tên của ông ta là gì, nhưng duy nhất có thể xác định chính là lão vẫn còn đang ở trong một cái làng ở Tương Tây. Năm đó khi tao còn ở cùng ông ta, lão ở Tương Tây luyện cổ gì đó, so với Kim Tằm Cổ còn lợi hại hơn, luyện đến mấy chục năm, luyện ra cổ độc trùng, chỉ ở Tương Tây mới có."
Hứa Thanh Mộc nghe xong gật gật đầu, Na Nặc đang muốn nói điều kiện, Hứa Thanh Mộc liền bắt đầu tàn khốc nắm lấy hồn phách của Na Nặc, đem lão nhét lại vào trong Kim Tằm Cổ.
Thanh âm của Na Nặc lại lần nữa biến thành tiếng côn trùng kêu vang thê thảm, trọng điểm còn chưa kịp nói.
Hai người mắt điếc tai ngơ với tiếng côn trùng kêu, Tống Quyết tiếp tục nói: "Xem ra chúng ta phải đi một chuyến tới Tương Tây, tìm sư phụ ông ta."
Hứa Thanh Mộc đồng ý, nói: "Em có một loại dự cảm, chỉ cần tìm được người này, chuyện kiếp trước của chúng ta có thể tra ra manh mối."
Tống Quyết khẽ cười một tiếng, nói: "Kỳ thật anh còn khá tò mò, kiếp trước chúng ta đã xảy ra chuyện gì, khiến em vừa thấy anh là ghét như vậy."
Tống Quyết nói xong, Hứa Thanh Mộc liền lâm vào trầm mặc.
Nếu biết được những gì Tống Quyết đã trải qua ở Vô Gian, Hứa Thanh Mộc sẽ không để ý ân oán kiếp trước như vậy. Cậu càng hối hận và áy náy, không ngừng nghĩ rằng nếu bản thân có thể phát hiện được tình cảm của Tống Quyết sớm hơn một chút, đáp lại Tống Quyết sớm một chút thì tốt rồi, cũng sẽ không để Tống Quyết chịu khổ nhiều như vậy.
Cậu càng nghĩ càng thấy mình giống như thằng tra nam, ánh mắt nhìn Tống Quyết đều vô cùng áy náy.
Tống Quyết không cần Hứa Thanh Mộc nói cái gì, chỉ thấy đôi mắt kia liền hiểu được suy nghĩ trong lòng của cậu. Vì thế Tống Quyết nhẹ nhàng xoa đầu Hứa Thanh Mộc, nhỏ giọng nói: "Em đừng cảm thấy áy náy, mặc kệ trước đây đã xảy ra chuyện gì, anh đều tự nguyện vì em. Hơn nữa hiện tại, không phải chúng ta đã ở bên nhau rồi sao? Chỉ cần bây giờ ở bên nhau thì những chuyện trước kia đều đáng giá."
"Nhưng mà..." Hứa Thanh Mộc mở miệng phun ra hai chữ, trong đầu toàn là những hình ảnh của Tống Quyết ở Vô Gian.
Tống Quyết đột nhiên kề sát vào mặt Hứa Thanh Mộc, xấu xa nói: "Nếu em còn thấy bứt rứt thì hôn anh một cái."
Hứa Thanh Mộc nhìn gương mặt tuấn tú của Tống Quyết gần trong gang tấc, khuôn mặt lập tức ửng hồng. Cậu có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không do dự kề lại gần, hôn một cái ở trên khoé miệng của Tống Quyết, vừa nhẹ vừa mau.
Nhưng Tống Quyết vẫn cảm thấy ngọt vô cùng, cười nói: "Đầy máu sống lại, đáng giá. Giờ có đi Vô Gian chờ một ngàn năm cũng chẳng sợ, chẳng có gì phải lo."
Hứa Thanh Mộc xụ mặt, nói: "Đừng nói những chuyện không may như thế."
Trơ mắt nhìn hết một màn này Na Nặc quả thực muốn tắt thở, lão lớn tiếng thét chói tai, Hứa Thanh Mộc lúc này mới đem lực chú ý chuyển tới chuyện chính, lại thô bạo kéo hồn Na Nặc ra lần nữa, tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi ông có nói sư phụ ông trước đây ở làng nào đó, nơi đó tên gì, cụ thể ở đâu, làm sao tới đó."
Na Nặc đau đến nửa ngày còn chưa bớt, nói từng tiếng đứt quãng, khi gian nan chuẩn bị định bàn điều kiện thì thật đáng tiếc, lão vẫn chẳng có cơ hội mở miệng, bị Hứa Thanh Mộc thô bạo nhét vào Kim Tằm Cổ.
Hồn phách Na Nặc không những lại phải chịu đau đớn lần nữa, mà còn phải tiếp tục nhìn hai người kia chim chuột!
Giờ phút này ánh bình minh dâng lên, đắm chìm dưới ánh mặt trời vàng nhạt, hai người đẹp đến không chân thật, trong mắt bọn họ chỉ có đối phương, người khác thấy nhịn không được liền nổi da gà.
Tống Quyết nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau xem mặt trời mọc đó."
Hứa Thanh Mộc cười nói: "Đúng vậy. Nhưng sau này chúng ta vẫn còn ngày tháng bên nhau dài lâu, nếu anh muốn thì em ráng dậy sớm đi ngắm với anh."
Na Nặc: ...
Tụi mày một vừa hai phải thôi nha!
Na Nặc lại lần nữa phát ra thét, Hứa Thanh Mộc lại chú ý tới lão, tiếp đó nói: "À, đúng rồi, còn có số điều chưa biết thì phải? Tỷ như sư phụ của Na Nặc có chi tiết gì đặc thù để nhận ra không, dùng pháp khí gì hay con đường tu luyện của lão... Ừm... phải hỏi lại Na Nặc một chút."
Nói xong, Hứa Thanh Mộc lần thứ ba tàn bạo vô tình kéo hồn phách Na Nặc từ Kim Tằm Cổ ra, mặt và thân thể của Na Nặc hoàn toàn biến dạng, cả người đều hỏng mất, vừa ra tới liền bắt đầu điên cuồng gào thét.
Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết bị tiếng thét của lão chấn đến lỗ tai đau, còn chưa kịp đặt câu hỏi, Na Nặc liền gào: "Khỏi nhét tao vào nữa! Đau vãi lôz! Muốn biết cái mẹ gì thì hỏi xong một lần đi! Hỏi xong thì siêu độ tao luôn! Tao chịu không nổi nữa, tao muốn đi âm ty chịu phạt!"