Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết rời khỏi Tương Tây đi theo phù truy tung, một đường tìm kiếm hồn phách bỏ chạy kia. Hồn phách tàn khuyết của gã không đủ để ngăn cản phù chú và mũi tên của Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, nếu không muốn hoá thành tro bụi, ít nhất gã phải có một nửa hồn phách hợp thể.
Đuổi theo một đường, Hứa Thanh Mộc phát hiện, người nọ đang hướng tới Thành phố Chi, địa điểm cuối cùng dừng lại là một chỗ cách Lăng Vân Quan không xa.
Buổi chiều thứ ba, hai người đi tới khu office building mới mở của thành Chi, lần theo phù truy tung, phát hiện hồn phách kia dừng lại ở một công ty nhỏ tên là Hoàn Vũ.
Đúng lúc dân công sở đang đi làm, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết sợ làm bị thương người vô tội, không dám gây ra động tĩnh lớn, lặng lẽ đứng trước cửa Hoàn Vũ một hồi, nhìn thông báo được dán trước cửa.
Công ty này bán mỹ phẩm ba không, là mấy năm nay thường thấy thẳng tiêu hình thức, thông qua phát triển hạ tuyến tới kiếm lấy trích phần trăm, có như vậy một chút bán hàng đa cấp ý vị.
không có bất cứ một cơ quan chức năng hay cơ quan chuyên môn nào thẩm định độ an toàn của sản phẩm; không nguồn gốc, xuất xứ; không rõ thành phần sản phẩm.
Tại sao lại ở đây?
Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết đều vô cùng nghi hoặc, bình tĩnh một lúc rồi mới đi vào, vừa vào cửa liền gặp được một cô nhân viên lễ tân xinh đẹp.
Ánh mắt cô ta trong suốt, tràn ngập nhiệt tình và tích cực, vừa thấy có người tới, lập tức liền đứng dậy khom lưng với hai người, chào hỏi vô cùng lễ phép, giống như vô cùng yêu công việc mà mình đang làm.
Hứa Thanh Mộc nhìn xong lú luôn, cảm giác như mình vào nhầm công ty bình thường nào đó, không biết nói gì cho phải.
Cũng may thân phận của Tống Quyết còn có chỗ dùng, đưa ra danh thiếp, chém gió các kiểu gì mà muốn hợp tác với công ty bọn họ, nhân viên lễ tân tin ngay, thành khẩn nói: "Ông chủ của chúng tôi còn đang mở tọa đàm, hai vị chờ một lát, chờ ông chủ thuyết trình xong liền gặp hai vị. Toạ đàm của ông chủ chúng tôi rất được hoan nghênh, nếu hai vị không bận có thể tới nghe một chút, ở ngay phòng họp thôi."
Hứa Thanh Mộc cũng muốn biết cái công ty kỳ lạ này đang làm gì, liền đồng ý, nhân viên lễ tân dẫn họ đến phòng họp.
Cửa phòng họp vừa mở ra, Hứa Thanh Mộc liền nghe được một âm thanh vô cùng quen thuộc, cậu kinh ngạc nhìn về hướng giọng nói đang diễn thuyết trên sân khấu, vừa nhìn một cái là thấy được người cậu từng quen
Là Ôn Luân.
Hứa Thanh Mộc kinh ngạc không thôi, quay đầu nhìn về phía Tống Quyết, Tống Quyết cũng khẽ nhíu mày, không rõ ra sao.
Ôn Luân đang thuyết trình trên sân khấu cũng thấy được hai người, thần sắc của hẵn vẫn chưa biến đổi gì, thậm chí còn cười cười với hai người, sau đó liền tiếp tục diễn thuyết.
Nhân viên lễ tân cũng không phát hiện có gì lạ, dẫn hai người vào phòng, tìm một người trong góc nói vài câu, rồi tìm chỗ ngồi cho Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết.
Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết yên lặng ngồi xuống, đưa mắt nhìn xung quanh phòng họp.
Phòng họp tuy không lớn nhưng lại có thể chứa được hai trăm người, nam nữ già trẻ đều có, tuổi tác nghề nghiệp giới tính khác nhau, nhưng biểu tình của mỗi người lại như nhau —— như cô nhân viên lễ tân hồi nãy, tràn ngập nhiệt tình và sức sống, ánh mắt đều vô cùng sáng ngời, sùng kính nhìn Ôn Luân trên sân khấu.
Bình tĩnh xem xét, người thanh niên đang đứng trên sân khấu diễn thuyết này, cùng với Ôn Luân rụt rè co rúm trước đây hoàn toàn bất đồng, trên sân khấu, mỗi lần hắn giơ tay nhấc chân đều tiêu sái mị lực, thực sự hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Hứa Thanh Mộc khẽ cười một tiếng, nói: "Em sắp quên mất người này."
Tống Quyết nói: "Là Ôn Luân, nhưng cũng không phải là Ôn Luân."
Hứa Thanh Mộc gật đầu. Ôn Luân thật sự hẵn là đã chết như cái Mãn, thân thể bị hồn phách kia chiếm cứ.
Nhìn từ bên ngoài, Ôn Luân phong độ nhẹ nhàng tràn đầy tự tin diễn thuyết, những người khác nhìn không ra, nhưng Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết đều tinh tường nhìn thấy phù chú và mũi tên vẫn còn cắm ở phía sau lưng hắn. Hắn bị thương không nhẹ, mà tinh thần vẫn sáng láng diễn thuyết cho người ta nghe, cũng không có ý định muốn chạy trốn, cũng có thể nói là một nhân tài.
"Thời kỳ mạt pháp, chúng thần phục tức, tín ngưỡng sụp đổ từ lâu." Ôn Luân chậm rãi mở miệng, biểu tình ngưng trọng nói, "Đây là một thời đại đã hoàn toàn tan vỡ"
Thời kỳ mạt pháp là thời kỳ được bắt đầu từ sau khi đức Phật nhập niết bàn năm, được khái lược trong ba điều trọng yếu: Có giáo lý, không hành trì, không quả chứng.
Người nghe dưới đài đều nghiêm túc lắng nghe, biểu tình cũng ngưng trọng.
Hứa Thanh Mộc thấp giọng nói: "Bán mỹ phẩm mà nói cái này hả?"
Tống Quyết nói: "Đại khái là mượn việc bán mỹ phẩm để ngụy trang, rồi tẩy não những người bị lừa gạt. Thảo nào lại chọn công ty mô hình bán hàng trực tiếp để dễ phát triển thành viên."
Ôn Luân tiếp tục dõng dạc hùng hồn nói: "Thời đại thượng cổ, nhân thần yêu có ở khắp nơi. Ở thời đại như vậy, dù là sinh linh gì đều có thể tìm được một vị trí nhỏ cho mình ở trên đời. Rồi sau đó, Nhân tộc không ngừng chiếm cứ phần lớn tài nguyên ở thế giới này, cuối cùng khiến thần phẫn nộ, chặt đứt thang trời, rời xa nhân loại ngu xuẩn và tham lam."
Ngữ khí của Ôn Luân trở nên càng thêm nghiêm túc: "Nhân tộc vẫn không biết hối cải, rốt cuộc khiến cho thần thịnh nộ, dùng hồng thủy gột rửa nhân gian."
Hắn nói tới đây, Tống Quyết đột nhiên nghĩ tới gì đó, nói: "Trong thần thoại của các dân tộc và quốc gia trên thế giới, đúng là đều có nhắc tới chi tiết thang trời. Tỷ như trong《 Hoài Nam Tử 》, núi Côn Luân có thể lên trời, trong《 Kinh Thánh 》 cũng từng ghi lại về tháp Babel. Đến truyền thuyết hồng thủy diệt thế càng thêm phổ biến, ngoài nước chúng ta ra, các nền văn minh như Hy Lạp, Ấn Độ và Maya, đều có truyền thuyết hồng thủy diệt thế vào các thời điểm khác nhau. Quốc gia của chúng ta có Đại Vũ trị thủy, phương tây có con thuyền Noah, chẳng lẽ đây là những ký ức chung của Nhân tộc thời thượng cổ?"
Hứa Thanh Mộc nói: "Đúng là thế, thiên địa chi sơ, nhân thần quỷ yêu không có ngăn cách, hẳn là cũng có văn hóa và ngôn ngữ cộng đồng, nhưng sau đó Nhân tộc dần dần phân tán tới các nơi khác."
Phần thuyết trình của Ôn Luân cũng đang vẽ đường theo hướng này, hắn nói một trận, rồi dừng lại để người nghe tự hỏi và tiêu hóa. Một lát sau, liền có người đặt câu hỏi: "Thế ý của ngài là, thiên địa chi sơ, tín ngưỡng của Nhân tộc đều là một, mà thần của chúng ta, cũng nhất trí giống nhau. Nhưng bây giờ lại có rất nhiều tôn giáo, đến tột cùng ai mới tôn thờ thượng cổ chính thống?"
Ôn Luân nói: "Đều là chính thống, thật ra những vị thần đó khi đã đạt tới đẳng cấp cao nhất, thì cũng chỉ có một thần linh chí cao vô thượng duy nhất trong vũ trụ. Người đã sáng tạo ra thế giới này, bảo vệ thế giới này, Nhân tộc đã đem người cụ thể hoá, để người có một hình tượng và tên. Nhưng thật ra người vô tướng vô hình, vô bi vô hỉ. Đạo giáo gọi người là Đạo, Phật giáo gọi người là nhân quả, chủ nghĩa duy vật gọi người là quy luật khách quan. Tất cả đều đúng, người là thần duy nhất trong vũ trụ, người là tín ngưỡng duy nhất của mọi sinh linh trên đời này."
Đoạn cuối nói đến tràn ngập cảm tình, mắt còn ẩn chứa lệ nóng, người nghe dưới đài đều bị nói đến xúc động, đôi mắt càng sáng.
Hứa Thanh Mộc nhíu mày, quay đầu nhìn Tống Quyết nói: "Hắn nói đều là sự thật. Chỉ là cách hắn nói chuyện quá kỳ quái, rất có tính kích động, khiến người nghe cũng mù quáng mà tín ngưỡng hắn. Mà phần tín ngưỡng này sẽ mang đến sức mạnh tín ngưỡng cho hắn, hắn lợi hại như vậy cả hai chúng ta cũng bắt không được chính là do tác dụng của sức mạnh tín ngưỡng."
Tống Quyết nói: "Ai mà quản hắn nói cái gì, dù sao đây là tiêu chuẩn tà giáo, chúng ta có thể báo công an."
Nói xong Tống Quyết đã gửi tin nhắn cho Vương Tam, Ôn Luân trên sân khấu cũng không vội mà tiếp tục nói: "Tuy Thần Vũ Trụ đã dùng đại hồng thủy để cảnh cáo Nhân tộc, nhưng Nhân tộc ngu xuẩn vẫn không thay đổi, thậm chí còn làm trầm trọng thêm, cho tới bây giờ, thế gian vốn sạch sẽ càng bị Nhân tộc đạp hư đến nỗi dơ bẩn bất kham. Thần Vũ Trụ nhất định sẽ trừng phạt Nhân tộc lần nữa, mà chúng ta là người phụng dưỡng Thần Vũ Trụ, phụng hiến linh hồn hèn mọn của bản thân, khiến cho trời đất khiết tịnh trở lại, để vạn vật sinh linh lấy được tự do."
Đến đây, màn diễn thuyết của Ôn Luân kết thúc, hắn khom lưng về phía khán đài, người xem đều đứng lên vỗ tay như sấm, tranh nhau tỏ vẻ nguyện ý sẽ vì lý tưởng cao thượng này dâng lên linh hồn. Ôn Luân nghe được lời này, liền nức nở nói: "Chư vị cao thượng. Dù linh hồn mọi người ở nơi nào, đều sẽ được an bình."
Sau đó, từng nhóm khán giả nói lời tạm biệt Ôn Luân, vừa thành kính vừa thỏa mãn đi ra khỏi phòng họp.
Cuối cùng chỉ còn Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết ở lại, bọn họ mặt đối mặt với Ôn Luân, Ôn Luân rụt rè lễ phép cười cười với bọn họ, sau đó nhảy xuống từ trên sân khấu.
Quá trình nhảy xuống miệng vết thương bị mũi tên và phù chú chấn động, đau đến nỗi biểu tình hắn vặn vẹo, nhưng khi hắn đối mặt với hai người, hắn vẫn phong độ nhẹ nhàng, nhẹ giọng nói: "Chưởng môn, ông chủ Tống, lại gặp nữa rồi."
Hứa Thanh Mộc nhướng mày, nói: "Ông không phải Ôn Luân, lại gọi tôi là chưởng môn. Xem ra kiếp trước chúng ta đúng là có quan hệ, vậy nên ông là người Lăng Vân Quan, hơn nữa còn là phản đồ của Lăng Vân Quan."
Ôn Luân khẽ cười nói: "Chưởng môn thật nhạy bén, cái gì cũng không tránh được đôi mắt của người. Muốn nói là phản đồ, tôi lại cảm thấy không phải. Chưởng môn, người mới là phản đồ chứ nhỉ?"
Sắc mặt Hứa Thanh Mộc trầm xuống, nói: "Lăng Vân Quan là do tôi sáng lập, tôi phản đồ cái gì?"
Ôn Luân nhàn nhã chậm rãi nói: "Thế chưởng môn có còn nhớ rõ ước nguyện ban đầu khi sáng lập Lăng Vân Quan chứ? Những lời nói hùng hồn mà lúc ấy người nói với chúng ta?"
Hứa Thanh Mộc có chút sững sờ, chậm rãi ở trong ký ức tìm lại những lời thề đó.
"Chúng ta và những người gọi là nhân sĩ chính đạo đó khác nhau. Chúng ta không cần những quy củ chính đạo đó trói buộc tay chân chúng ta, chúng ta vĩnh viễn tự do."
"Làm người thì phải sạch sẽ cao quý sao? Không, trời đất này sinh linh bình đẳng, Lăng Vân Quan chính là muốn thu lưu những quỷ quái yêu vật mà chính đạo bất dung."
Trải qua hai đời, Hứa Thanh Mộc vẫn làm những chuyện như đời trước, cậu vẫn nhu lưu rất nhiều sinh linh mà chính đạo không dung, cũng không cảm thấy bản thân đã từng vi phạm lời thề.
Nhưng Ôn Luân lại không cảm thấy như vậy, hắn yên lặng nhìn Hứa Thanh Mộc, nói: "Người vẫn giống đám nhân sĩ chính đạo dơ bẩn đó, trợ Trụ vi ngược."
"Từ từ." Tống Quyết bất mãn mở miệng, nói, "Tôi thấy ông hơi sai sai, người không nhất định phải sạch sẽ cao quý, nhưng người cũng không phải ai cũng dơ. Ít nhất trong đám chính đạo nhân sĩ mà ông nói, cũng có người tốt."
Ôn Luân "Hừ" một tiếng, nói: "Ra vẻ đạo mạo mà thôi, các người còn không thấy đủ những chuyện xấu mà cái đám gọi là nhân sĩ chính đạo làm sao? Vậy thì thiệt cho đám quỷ đó quá, Địa dương quỷ, Hạn Bạt, tụi nó cũng chỉ là muốn sống mà thôi."
Hứa Thanh Mộc bừng tỉnh nói: "Thì ra những con quỷ tác quai tác quái đó đều cùng ông có quan hệ."
Đôi mắt Ôn Luân cong cong, cười nói: "Chưởng môn, cuối cùng người cũng phát hiện rồi, hơn một năm nay, mọi chuyện nguy hiểm mà các người gặp được ít nhiều gì cũng quan hệ với tôi. Rất nhiều lần khi gặp phải lúc lựa chọn, tôi đều hy vọng chưởng môn có thể dừng cương trước vực, nhìn rõ những tên nhân sĩ chính đạo dơ bẩn kia, tìm về sơ tâm của mình lần nữa. Nhưng quá tiếc, đến bây giờ, người vẫn chấp mê bất ngộ."
Nghe đến đó, Tống Quyết rốt cuộc nổi giận.
Thì ra kẻ này chính là người đã đưa Hứa Thanh Mộc lâm vào nguy hiểm, anh tiến lên một bước, nói: "Đúng là đã xấu còn xa, tự mình ngẫm lại đi, mấy năm nay ông vì Thần Vũ Trụ mà đã khiến bao nhiêu sinh linh vô tội dâng lên sinh mệnh, bọn họ đều đã chết, còn ông thì sống hẳn một ngàn năm, ông biết xấu hổ không vậy?"
Ôn Luân nói: "Bọn họ rất vĩ đại. Mà đây chỉ là vấn đề thời gian thôi, tới thời điểm thích hợp, tôi cũng sẽ dâng lên linh hồn của chính mình."
Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết câm lặng.
Kẻ này tự tẩy não một ngàn năm, gã tin vào lý tưởng của mình không hề nghi ngờ, có nói gì với gã cũng uổng phí mà thôi.
Mắt Tống Quyết trợn trắng, sau đó nói với Hứa Thanh Mộc: "Lãng phí thời gian nghe gã nói nhảm làm gì, gã với mấy tên phản diện bệnh tâm thần trong phim có khác gì đâu, còn tưởng rằng lý tưởng của mình ghê gớm lắm. Nhưng nếu xem nhiều phim thì sẽ phát hiện, biên kịch nào cũng thiết lập phản diện chung một khuôn, đã lì còn ngu lại tự cho là nhiệt huyết chính nghĩa."
Hứa Thanh Mộc gật gật đầu.
Nói gì nữa giờ? Trực tiếp đánh thôi.