Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

chương 31: bài học nhớ đời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Theo lý thuyết, Vương Tam không phải nhân sĩ trung lập thuộc Hiệp Hội Huyền Môn, không có tư cách đề cử ứng cử viên. Nhưng sau khi hắn dứt lời, lập tức bốn phương tám hướng đều nhiệt liệt hưởng ứng.

Một phần là nhóm nam tu xui xẻo vừa mới thua xe thua nhà, một phần khác vốn đã không hòa hợp với Tuyên gia, những gia tộc không muốn để Tuyên Cảnh Hoán tiến vào tầng quản lý.

Mọi người nhân cơ hội mọi chuyện khó khăn, vì để phản đối Tuyên gia, vây quanh bên người Hứa Thanh Mộc như là kỳ bảo có một không hai, liều mạng khen cậu, cũng nhiệt liệt hoan nghênh cậu trở thành thành viên quản sự của hiệp hội.

Tuyên Cảnh Hoán nhìn thấy cảnh tượng này, tròn mắt đảo đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể xỉu ngang xỉu dọc. Thậm chí liền vẫn luôn vẫn duy trì khéo léo Tuyên Thiên Nguyên trên mặt đều có chút không nhịn được, khóe miệng điên cuồng run rẩy.

Hứa Thanh Mộc bị một đám người vây quanh làm cho đau đầu đến lợi hại, vội vàng cự tuyệt tam liên: "Tôi không làm, tôi không cần, mấy người đừng ép tôi."

Ngọc Vấn ở một bên đếm nhà đếm xe, bị mấy cái này làm ầm ĩ, ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Mộc, mang theo ý cười nói: "Tiểu đạo trưởng phải chịu thôi, chỉ bằng kiếm pháp và thuật ngự kiếm của cậu, cũng đã đủ tư cách gia nhập tầng quản lý."

Ban nãy vẫn là chiến hữu, lúc này lại bắt đầu thân ai nấy lo, cốt ai nấy hốt, Hiệp Hội Huyền Môn chơi bền thật.

Hứa Thanh Mộc cắn răng một cái, cao giọng nói: "Ai cũng có thể đề cử đúng không? Tôi đây đề cử chị Ngọc Vấn, chị Ngọc Vấn thiên phú trác tuyệt, chỉ dựa vào bản thân đã có thể chiếm một vị trí nhỏ trong giới Huyền môn, quả thực là một ứng cử viên xuất sắc cho vị trí quản sự của hiệp hội. Quan trọng nhất chính là nếu chị Ngọc Vấn gia nhập tầng quản lý của hiệp hội, sẽ tham gia vào group WeChat của quản sự hiệp hội đó. Bây giờ ai ủng hộ chị Ngọc Vấn mời giơ tay."

Các vị nam tu chưa lập gia đình sửng sốt, rồi sau đó tất cả đều giơ tay lên, tình cảm quần chúng xúc động mãnh liệt yêu cầu Ngọc Vấn trở thành quản sự.

"..." Đôi mắt xinh đẹp của Ngọc Vấn mở to, giận dỗi với Hứa Thanh Mộc, "Vừa rồi tôi còn giúp cậu nói chuyện,vậy mà cậu dám đem cái nồi này ném cho tôi?"

Hứa Thanh Mộc buông tay: "Là chị khai chiến trước mà."

Ngọc Vấn oán hận cắn răng một cái, lập tức bắt đầu dùng thanh âm tình cảm phong phú ngẫu hứng diễn thuyết, về vấn đề Hứa Thanh Mộc tài giỏi cỡ nào, thích hợp với chức quản sự ra sao. Hứa Thanh Mộc không cam lòng yếu thế, cùng Ngọc Vấn battle một trận.

Ở một góc không ai chú ý, đỉnh đầu cha con Tuyên gia đang bốc khói.

Bọn họ hao tâm tổn trí để Tuyên Cảnh Hoán tiến vào tầng quản lý của hiệp hội đều không thành công. Mà hai người này? Trốn tránh như thể sợ bị dính cứt, hoảng sợ hận không thể mua vé đứng chạy trốn suốt đêm khiến cha con Tuyên gia tức giận đến chết đi sống lại.

Vương Tam vừa lòng mà nhìn cảnh tượng gà bay chó sủa, mờ nhạt ngồi xuống uống trà.

Nội tâm vô cùng thoải mái.

Trò hề này lăn lộn đến hơn nửa đêm mới dừng lại, bởi vì Hứa Thanh Mộc và Ngọc Vấn liều chết không chịu làm, cuối cùng người tiến vào tầng quản lý là một gia tộc gia chủ có quan hệ làm ăn với Tuyên gia.

Hội nghị tuyên bố kết thúc, Hứa Thanh Mộc vội vàng mang theo Hạ Tinh Sở chuồn mất.

Nhưng mà bởi vì phải cùng Ngọc Vấn chia... phần thưởng, Hứa Thanh Mộc không thể lập tức về Lăng Vân Quan, ở lại Hoa Thành chừng ba ngày, chờ Ngọc Vấn đem tài sản có được phân chia rõ ràng. Mặt khác còn có hai căn nhà chưa bán, đã đưa cho người môi giới, bán được thì Ngọc Vấn sẽ đưa lãi cho Hứa Thanh Mộc.

Ba ngày sau, Hạ Tinh Sở mướn tài xế, leo lên chiếc Maybach kia, quang vinh trở về Lăng Vân Quan.

Khi đi trắng tay, khi về đem theo con siêu xe trị giá mấy trăm vạn... Nhóm tiểu đạo sĩ của Lăng Vân Quan trước giờ chưa thấy qua nhiều tiền như vậy liền bị dọa cho choáng váng, nhéo đùi lẫn nhau để xác nhận đây không phải nằm mơ.

"Không phải mơ đâu, mấy người không biết lần này sư huynh ngầu thế nào đâu!" Hạ Tinh Sở kiêu ngạo đến cái đuôi dựng thẳng lên trời, nhìn Hứa Thanh Mộc như nhìn thấy thần tiên, nói, "Sư huynh, anh kể cho bọn họ nghe đi."

Hứa Thanh Mộc lại tái phát chứng làm biếng, ngáp một cái nói: "Em nói đi, anh muốn ngủ, đúng rồi, Ôn Luân đâu? Tôi không rành mấy chuyện sổ sách."

Ôn Luân từ trong một góc đi ra, chắp tay với Hứa Thanh Mộc, kêu một tiếng "Chưởng môn".

Hứa Thanh Mộc đem chìa khóa xe và sổ ngân hàng ném cho Ôn Luân, nói: "Anh đi xem xét lại sổ sách, rồi coi coi đạo quan cần sửa cái gì. Nhưng nhớ rõ, nhất định phải tìm thợ thủ công có tay nghề tốt nhất, đừng có sửa cho hư luôn."

Đôi tay Ôn Luân có chút run, tiếp nhận đồ vật, sửng sốt hồi lâu mới nói: "Được, để tôi."

Hứa Thanh Mộc xoay người chuẩn bị về phòng ngủ, đi được vài bước thì thấy Tống Quyết.

Hứa Thanh Mộc quen thuộc hất cằm với anh, nói: "Anh về lúc nào? Hôm nay khỏi tu, tôi buồn ngủ quá."

"Ừm. Về trước cậu mấy ngày." Tống Quyết nhìn Ôn Luân phía sau cậu, nhíu mày nói, "Mấy cái đó..."

Nói được một nửa Tống Quyết lại dừng.

Anh muốn nói, nhiều tiềnnhư vậy , giao cho Ôn Luân không đáng tin. Anh đã tới ở Lăng Vân Quan lâu như vậy rồi, có thể nhìn ra được Ôn Luân này không an phận. Huống hồ chi nếu Ôn Luân trung thực, mấy trăm vạn và việc tu sửa một tòa đạo quan tu sửa lớn như này cũng vượt quá phạm vi năng lực của hắn.

Nhưng những tiểu đạo sĩ khác của Lăng Vân Quan càng không được, đều là con nít quỷ thấy mấy trăm vạn công đức là mừng sáng mắt.

Bản thân Hứa Thanh Mộc thì hoàn toàn không có khái niệm với tiền, còn đặc biệt sợ phiền toái, để cậu tự mình xử lý đống sổ sách đó không chừng sẽ bị oanh tạc tại chỗ.

Cho nên, trong Lăng Vân Quan chỉ có mình Ôn Luân có thể sử dụng. Tống Quyết nghĩ, Hứa Thanh Mộc chắc là cho rằng, nói như thế nào đi nữa cũng là một sư phụ nãi đại (sữa nhiều, ý bảo một mình HTM solo chăm sóc hết đám đệ tử), dù anh có khó chịu với Hứa Thanh Mộc, ít ra tâm của cậu ấy vẫn hướng về Lăng Vân Quan.

Mà Tống Quyết anh... Dù sau này đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, quan hệ giữa anh và Hứa Thanh Mộc cũng hòa hoãn không ít, nhưng anh vẫn chỉ là người ngoài, tạm trú ở Lăng Vân Quan, chờ thương thế của bọn họ khỏi hẳn, anh cũng sẽ rời đi. Cho nên... Anh không có lập trường để phụ trách chuyện của Lăng Vân Quan và Hứa Thanh Mộc sự.

Tống Quyết đột nhiên cười khẽ nhớ tới ngày đó khi Hứa Thanh Mộc sát trùng vết thương sau lưng anh, nhớ tới sau đó khi anh lột miếng băng keo cá nhân màu hồng kia xuống, hơi hơi thất thần.

Vì thế không biết làm sao, tâm tình liền nhịn không được có chút kém và bực bội.

Hứa Thanh Mộc vẫn luôn chờ Tống Quyết nói chuyện, nhưng Tống Quyết chỉ không nói gì mà nhìn cậu. Hứa Thanh Mộc không hiểulắm, duỗi tay quơ quơ trước mặt Tống Quyết, nói: "Anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?"

Tống Quyết hoàn hồn, lập tức đổi lại thành vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của anh, nói: "Không có gì."

Hứa Thanh Mộc "Hừ" một tiếng, nói: "Mấy ngày không anh lại thấy ghét rồi đó... Quên đi, tôi buồn ngủ quá, lười cãi với anh."

Nói xong vòng qua Tống Quyết, ngáp một cái trở về phòng ngủ.

Hứa Thanh Mộc đi rồi, Tống Quyết còn ở tại chỗ ngây người một hồi, thanh âm của Hạ Tinh Sở ríu rít không ngừng chui vào lỗ tai anh: "Các cậu lại xem nè, đây là video nổi tiếng 'Vân Trung Tiên' của cái tên công cụ marketing con trai cưng, vầy cũng xứng với sư huynh à?"

Tống Quyết điều khiển xe lăn lên trước, cùng với một đám tiểu đạo sĩ vây xem.

Tống Quyết thực ra cũng không cần quá hiểu kịch bản của hiện tượng mạng (võng hồng). Góc máy cắt nối biên tập phối nhạc của video này vô cùng chuyên nghiệp, quay không tồi, hiển nhiên chính là để nổi tiếng. Hơn nữa người không hiểu võ thuật sẽ rất dễ dàng bị hấp dẫn, nếu không phải suốt hai tháng nay ở Lăng Vân Quan mỗi ngày đều xem nhóm tiểu đạo sĩ luyện kiếm, có lẽ Tống Quyết cũng cảm thấy cái video múa kiếm này rất đẹp rất lợi hại.

"Không luyện tốt bằng mọi người." Tống Quyết khách quan đánh giá.

Hạ Tinh Sở cười cười, nói: "Chúng em thì tính là cái gì, anh chưa thấy sư huynh đó thôi, kiếm vũ phải gọi là xuất trần tuyệt diễm. Tại ảnh lười quá, tình nguyện ngồi ở trên ghế nằm cắn hạt dưa chỉ đạo, chứ cũng không chịu làm mẫu một chút cho tụi em."

Tống Quyết có thể tưởng tượng ra khi Hứa Thanh Mộc múa kiếm nhất định sẽ rất đẹp, nhưng đẹp tới trình độ nào thì anh không biết.

Vì thế Tống Quyết vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn màn hình di động, cho đến khi chiếu tới một thân ảnh màu xanh lượn lờ nhẹ nhàng bay lên, ánh mắt Tống Quyết run lên, nói: "Không đúng."

Hạ Tinh Sở hỏi hắn: "Không đúng chỗ nào?"

Tống Quyết vẫn nhìn chằm chằm màn hình, nói: "Vài giây cảnh này, với các cảnh khác được quay bằng thiết bị khác nhau, đây là di động quay lại, người quay cũng không chuyên nghiệp và ổn định bằng người quay phim. Nhưng... Tất cả tinh hoa của cái video đều trong vài giây này, xuất sắc nhất cũng chính là vài giây này."

Muốn nói là "Tiên", cũng chỉ có vài giây này xứng. Trong video không nhìn được chính diện của thiếu niên áo xanh trâm mộc, trong sương mù mênh mông, cũng chỉ có thể thấy một thân ảnh phiêu dật linh động nhẹ nhàng bay lên từ dưới sườn núi, như một con tiên hạc ưu nhã, thân ảnh uyển chuyển nhẹ nhàng chợt lóe qua, khi nhìn lại thì người kia đã ở trên triền núi. Núi non xanh biếc, mây mù lãng đãng, phản chiếu một thân áo xanh, tựa như một bức cổ họa ý cảnh xa xưa, đẹp nhưng không thể đụng vào.

Hạ Tinh Sở trả lời: "Ồ, vài giây này đúng là rất đẹp, là do du khách nước ngoài quay lại được, trước đó đã viral ở nước ngoài, xong rồi mới lan ra viral ở quốc nội. Qua một lâu sau mới có người nói đó là Tuyên Cảnh Hoán, sau đó Tuyên Cảnh Hoán liền quay cái video múa kiếm 'Vân Trung Tiên' này, đem vài giây này ghép vào luôn."

Tống Quyết nhíu chặt mày, nói: "Người này căn bản không phải là Tuyên Cảnh Hoán."

Mọi người đều khó hiểu và khiếp sợ, Hạ Tinh Sở hỏi: "Hả, thế không phải Tuyên Cảnh Hoán thì là ai?"

Tống Quyết cũng vô cùng khó hiểu và khiếp sợ, nghi hoặc nhìn bọn họ nói: "Các người thật sự không nhìn ra à? Đây là Hứa Thanh Mộc."

Nhóm tiểu đạo sĩ đều choáng váng, quay đầu xem lại video kia, nhưng dù bọn họ có banh to hai con mắt cỡ nào cũng không thấy được mặt của người trong video.

Tống Quyết nói tiếp: "Sao các cậu lại nhìn không ra? Đây là..."

Chính là cái ngày Hứa Thanh Mộc bế Tống Quyết về.

Tất cả mọi người chớp mắt chờ Tống Quyết nói tiếp, Tống Quyết tằng hắng giọng giọng, không nói nữa.

Vô cùng rõ ràng, anh liếc mắt một cái liền đã nhìn ra người này là Hứa Thanh Mộc. Dừng một chút, Tống Quyết đành phải nói: "Các cậu đã không nhận được người, thì nhìn cảnh xem, có phải là núi Lăng Vân không."

Nhóm tiểu đạo sĩ lại dụi mắt nỗ lực nhìn phong cảnh phía sau.

Núi Lăng Vân lớn như vậy, bọn họ cũng không biết rành mọi ngóc ngách. Nếu không tính chỗ cây đào thì cũng bình thường chẳng khác gì so với mấy ngọn núi khác, hơn nữa sương mù mịt mù như vậy, nhóm tiểu đạo sĩ nhìn đã lâu, mới loáng thoáng xác nhận, có khả năng đúng là núi Lăng Vân, người trong video, có thể thật sự là Hứa Thanh Mộc.

Nhóm tiểu đạo sĩ liền ngây người, mơ hồ hỏi: "Nếu đây là chưởng môn, sao lại xuất hiện trong video của Tuyên Cảnh Hoán?"

Tống Quyết mặt lộ vẻ chán ghét, nói: "Thế này còn chưa rõ à? Vài giây này viral ở nước ngoài nhưng không tìm được người trong video là ai, Tuyên Cảnh Hoán liền động tâm tư lấy cái này marketing, chắc hắn cũng không biết người trong video là Hứa Thanh Mộc."

Mọi người tưởng tượng, cũng hiểu được đạo lý này.

Hạ Tinh Sở dậm chân, nói: "Sớm biết thế em đã đánh gã vài cái, tên 'đạo' sĩ này, không chỉ copy mà còn ăn cắp, trời ơi, tức cái mình quá!"

Nhóm tiểu đạo sĩ cũng vô cùng bức xúc, một đám tức giận muốn chết. Nhưng trước nay bọn hắn chưa từng gặp qua tình huống thế này, cũng không biết phải làm sao bây giờ, chỉ biết giận trong lòng.

Nhìn đám tiểu đạo sĩ hoang mang lo sợ, ngược lại Tống Quyết rất bình tĩnh.

"Marketing thôi mà, chuyện nhỏ." Giám đốc marketing của giải trí Tinh Quang giải trí lộ nụ cười tinh anh nhân sĩ, nói, "Hắn ngại bản thân bị đánh còn chưa đủ thảm, thế thì cho hắn một bài học nhớ đời đi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio