Tiếp đó chính là tiếng cười đùa náo nhiệt của mấy cô học trò nhỏ.
"Đây là Tô Đát Kỷ trong truyền thuyết đó hả?"
"Không phải đâu má, tao nghe nói là do tín chúng cứu được ở đoàn xiếc rồi gửi nuôi ở Lăng Vân Quan."
"Nó hiểu tiếng người thiệt hả? Để tao xả rác thử xem... Vãi, nó dòm tao chằm chằm luôn kìa!"
"Tâm linh dữ vậy? Lăng Vân Quan đúng là thần kỳ."
Rồi sau đó, có một giọng nữ vang lên, khác với những cô gái to giọng khác, âm thanh của người này nhẹ hơn rất nhiều, nhưng lại mang theo ngạo mạn và khinh thường.
"Thần kỳ chỗ nào? Chỉ là cái đạo quan nhỏ được lăng xê thôi, nếu không phải trường học tổ chức tao cũng không tới. Lần sau tao dẫn tụi mày đi Linh Hưng Tự, gặp pháp sư Năng Nhân xong, tụi mày sẽ hiểu được cái gì gọi là đại sư chân chính, cái gì gọi là thần kỳ thật sự."
Mấy người kia bắt đầu hùa theo.
"Woa, mày gặp được pháp sư Năng Nhân hả? Không phải thầy ấy không gặp khách hành hương à?"
Cô gái ngạo mạn tiếp tục nói: "Tụi mày thì không được, nhưng tao thì được. Năm nào ba tao cũng cúng tiền cho Linh Hưng Tự nhiều như vậy, muốn gặp pháp sư Năng Nhân còn không được à?"
Mấy người kia liền tung hô cô gái ngạo mạn kia một trận, sau đó đột nhiên lại có người thốt lên: "Á, con hồ ly này muốn chạy kìa, bắt nó lại, tao chưa có chụp hình!"
Nghe đến đó, lông mày Văn Bác Hàm đã nhăn lại, hắn nói với Thư Tĩnh Diệc một câu "Xin lỗi cô đợi tôi một chút", sau đó liền đứng dậy đi tới hành lang dài, hướng tới chỗ phát ra giọng nói.
Đi đến bãi đất trống phía sau hành lang dài, Văn Bác Hàm liền thấy được mấy cô học sinh bao vây lấy Husky, hi hi ha ha cầm di động chụp hình nó, còn định túm lấy nó.
Văn Bác Hàm hơi tức giận, lớn tiếng nói: "Ê, mấy cô làm gì đó, đừng có chọc nó!"
Mấy cô gái bị thanh âm hùng hồn làm cho giật mình, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông đeo băng đỏ cầm chổi, thái độ lập tức trở nên không có chuyện gì.
Một cô gái nói: "Chú bảo vệ à, chú nạt tụi con làm gì, tụi con có làm gì đâu, tụi con chỉ muốn chụp hình con hồ ly thôi mà."
Đây là giọng nói của người ngạo mạn vừa rồi.
Văn Bác Hàm bất mãn: "Cô không thấy nó không thích à?"
Cô gái kia liền nói: "Một con súc sinh thôi, sao chú biết nó không muốn, chú kêu nó mở miệng nói chuyện đi."
Sau đó mấy cô gái liền bắt đầu cười hùa theo.
Văn Bác Hàm tiến lên vài bước, chắn phía trước Husky, cô gái kia hơi mất vui, bước về phía trước một bước, nhìn chằm chằm hắn nói: "Chú chỉ là bảo vệ quét rác thôi, xía vào chuyện người khác làm gì?"
Trong nháy mắt lúc cô gái kia tiến lên, đột nhiên Văn Bác Hàm cảm thấy một trận kim quang lập lòe trước mắt, kim quang đó đâm vào khiến cả người hắn phát đau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn vội vàng lùi lại một bước, cuống quít đứng vững lại thì mới phát hiện chuyện gì đang xảy ra.
Cô gái kia mang theo một chuỗi tràng hạt bằng gỗ tử đàn, giấu ở trong đồng phục, ẩn ẩn phát ra kim quang, nếu hắn và Husky tới gần, ánh sáng từ chuỗi tràng hạt kia lập tức liền sẽ mạnh lên.
Tràng hạt này hẳn là đã được khai quang, yêu tà không thể tới gần.
Khó trách, tuy rằng lúc tu hành Husky không thể đả thương người, nhưng đe doạ người thường một chút vẫn là có thể, đám nhóc này luôn chọc ghẹo nó mà nó cũng không dám làm gì, chỉ biết hoảng sợ chạy trốn.
Chính là bởi vì chuỗi tràng hạt này.
Cô gái kia thấy Văn Bác Hàm sững sờ, không kiên nhẫn nói: "Chú bị gì vậy, tụi tui chỉ muốn bắt nó lại chụp hình thôi, không được hay gì, chú nhiều chuyện quá coi chừng tui khiếu nại chú đó."
Văn Bác Hàm bị kim quang đâm vào không thể động đậy, Husky cũng run bần bật ở bên cạnh chân hắn.
Cô gái kia lộ ra thần sắc hồ nghi, kỳ quái nhìn bọn họ vài lần, sau đó lại lắc đầu,không kiên nhẫn nói: "Tui nói lần cuối, chú tránh ra!"
"Trang Thải Thải." Giọng của Thư Tĩnh Diệc vang lên.
Cô bé này, mới vừa rồi còn đang thút tha thút thít, mà giọng nói bây giờ lại vang dội tràn ngập khí thế.
Cô gái tên là Trang Thải Thải quay đầu lại, nhìn thấy Thư Tĩnh Diệc liền trợn trắng mắt.
Mấy cô nhóc bên cạnh Trang Thải Thải cũng trợn trắng mắt theo, là lạ nói: "Ồ, lớp trưởng tới kìa, có chuyện gì vậy? Tính méc cô giáo hay gì? Hôm nay tụi tao không có làm chuyện gì ảnh hưởng đến việc học của mày à nha, đừng có mà vu khống."
Thư Tĩnh Diệc không phản ứng mấy người kia, chỉ nhìn Trang Thải Thải, nói: "Mày không thấy chán à?"
Trang Thải Thải nói: "Mắc gì đến mày?"
Thư Tĩnh Diệc nói: "Mày đã hứa với tao, nếu tao được hạng nhất trong cuộc thi lập trình, mày sẽ không kiếm chuyện với tao cho đến khi tốt nghiệp nữa mà, giờ mày tính nuốt lời à?"
Khí thế kiêu ngạo của Trang Thải Thải tức khắc héo đi, sắc mặt cũng rất khó xem.
Cô nàng lại nghĩ tới cảnh Thư Tĩnh Diệc hăng hái khí phách đứng ở trên sân khấu trường học lãnh giải quán quân trong cuộc thi lập trình thanh thiếu niên toàn thành phố kia.
Mặc bộ đồng đồng phục đơn giản, đồ cột tóc trị giá đồng, nhưng gương mặt trẻ trung tự nhiên xinh đẹp cùng phong thái tự tin làm cả người cô bé sáng lấp lánh.
Trang Thải Thải thật sự rất chán ghét Thư Tĩnh Diệc như vậy.
Một con nhỏ nhà quê, nghèo đến nỗi cái máy tính second-hand cũng mua không nổi, chỉ có thể dùng máy tính lởm của trường mỗi ngày một giờ.
Trang Thải Thải sao mà ngờ được, người như vậy thế mà lại đạt được hạng nhất toàn thành phố.
Mà Trang Thải Thải, ăn mặc sang trọng, sở hữu máy tính đời mới nhất mà mọi người chưa từng thấy qua, lại hoàn toàn đọc không hiểu mấy cái chuỗi ký tự máy tính đó. Chỉ có thể ở dưới sân khấu nhìn Thư Tĩnh Diệc lãnh thưởng, nghe mọi người chung quanh khen cô bé thật xinh đẹp, thật giỏi giang.
Hai chữ thiên phú này thật đúng là làm người ta sôi gan.
Trang Thải Thải không muốn thừa nhận bản thân có bao nhiêu ghen ghét, vì thế chỉ có thể ngạo mạn tỏ vẻ: "Có cuộc thi thôi mà lải nhải hoài vậy? Mày không còn gì khác để nói nữa à?"
Thư Tĩnh Diệc cũng không tức giận, chỉ lặp lại: "Dù sao mày cũng đáp ứng rồi. Chú này là bạn của tao, mày đừng làm khó người ta nữa."
Mấy đứa nhóc bên cạnh không phục muốn phản bác lại, nhưng bị Trang Thải Thải ngăn cản, cô nàng cười khẽ một tiếng, mặt đầy vẻ khinh thường nói: "Được rồi, chỉ có tụi hai lúa mới chơi súc sinh, không phải chỉ là chọc một con hồ ly thôi sao? Có nhiêu tiền đâu, tao kêu ba tao mua một chục con, cho mỗi đứa một con."
Nói xong liền ngưỡng đầu bỏ qua Thư Tĩnh Diệc đi về phía trước, mấy cô nhóc khác cũng ngậm miệng, đi theo sau Trang Thải Thải, nghiêm túc đóng vai tùy tùng.
Trang Thải Thải đi được hai bước, đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Thư Tĩnh Diệc, nhẹ nhàng cười.
Cô nàng lớn lên khá đáng yêu, lúc cười thì có má lúm đồng tiền rất ngọt ngào, nhưng ngữ khí lúc nói chuyện lại chẳng ngọt chút nào.
"Thư Tĩnh Diệc, mày nhớ rõ, cái cuộc thi đó chính là đỉnh nhân sinh của mày rồi. Về sau mày sẽ chẳng còn cơ hội đứng nhất nữa đâu, nhất là lúc thi đại học. Đến lúc đó mày sẽ biết, mày sẽ thua tao thảm hại cỡ nào."
Cô ta nói lời này xong, ngay cả đám hùa bên cạnh đều hít ngược một ngụm khí lạnh.
Thành tích Trang Thải Thải không tính là kém, nhất định là có thể đậu đại học, nhưng so với Thư Tĩnh Diệc, người có khả năng đậu trạng nguyên tỉnh mà nói, kém rất là xa.
Ai cũng không biết cô ta lấy tự tin ở đâu mà dám chắc chắn đến như vậy, giống như cô ta vừa mới xuyên về từ một tháng sau, chứng kiến hết tất cả.
Mặt Thư Tĩnh Diệc không biểu tình nhìn cô ta: "Mày có tự tin là được."
Trang Thải Thải lại khẽ cười một tiếng, nói: "Mày chờ khóc đi."
Nói xong, Trang Thải Thải tiếp tục ngưỡng đầu, hất cằm vênh váo tự đắc đi mất.
Kim quang từ chuỗi tràng hạt tiêu tán dần khi Trang Thải Thải đã đi xa, Husky và Văn Bác Hàm mới từ trạng thái lo lắng phục hồi tinh thần lại, trên trán bọn họ không ngừng đổ mồ hôi lạnh, thân thể hơi phát run.
Thư Tĩnh Diệc quay đầu lại nhìn, giật mình nói: "Làm sao vậy? Mấy người không sao chứ?"
Husky quay đầu liền chạy đi, Văn Bác Hàm hoãn hoãn, hướng về phía Thư Tĩnh Diệc cười, nói: "Không có việc gì không có việc gì, vừa rồi cảm ơn cô giúp tôi giải vây."
Thư Tĩnh Diệc lắc đầu, nói: "Không có gì, tôi chỉ tùy tiện nói vài lời. Còn phải cảm ơn chú đây chắn gạch giùm đấy."
Hai người cảm ơn qua lại gần nửa ngày, chọc nhau đến vui vẻ.
Đang nói, Husky đã dẫn Hứa Thanh Mộc từ cuối hành lang đi tới.
Trước mặt Thư Diệc Tĩnh, Văn Bác Hàm cũng không có cách nào nói thẳng chuyện tràng hạt, nhưng thấy Husky như thế, chắc là nó đã méc rồi.
Văn Bác Hàm bỗng cảm thấy mạnh mẽ hẳn lên, thẳng sống lưng vô cùng đắc ý nói: "À, Tiểu đạo trưởng tới."
Thư Tĩnh Diệc quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc, vừa thấy cậu liền hít sâu một ngụm cả người cứng đờ.
Cô bé từng nghe qua rất nhiều đồn đãi về Hứa Thanh Mộc, cũng đã xem qua cái viral video kiếm xuyên nhuyễn trúc kia.
Nhưng khi nhìn thấy người thật, vẫn bị một cảnh giác mãnh liệt đè vào người.
Zì mà đẹp zị chòy? Toàn thân như được mạ một tầng thánh quang, cô bé nhìn đến nỗi mặt mày đỏ gay, tim đập bình bịch.
Hứa Thanh Mộc cười khẽ, đáp lễ với cô bé: "Husky và anh Văn đây đều là linh vật của Lăng Vân Quan, đây là lần đầu tiên có người làm khó bọn họ, vừa rồi cảm ơn cư sĩ đã giúp bọn hắn giải vây."
Thư Tĩnh Diệc còn đang sững sờ, Hứa Thanh Mộc nói xong đã nửa ngày, cô bé mới đột nhiên hoàn hồn, nói lắp: "Không, không cần cảm ơn, em, em có làm gì đâu!"
Hơi thở tối tăm trên người cô bé giờ đây đã hóa thành hư không, tinh thần cả người đều phấn chấn lên.
Văn Bác Hàm: ...
Vừa rồi hắn lải nhải lẩm bẩm nói nhiều như vậy cũng không khiến cô bé vui vẻ được bao nhiêu...
Quả nhiên, thế giới này quả là tàn khốc, con gái từ tuổi đến tuổi đều chỉ thích trai đẹp tuổi mà thôi.
Thư Tĩnh Diệc mở miệng, tính nói gì đó với Hứa Thanh Mộc, nhưng lúc này, chiếc di động lỗi thời vang lên, cô bé nhìn thoáng qua màn hình hiển thị "Ba", thế nên cũng không muốn bắt, nhanh chóng tắt máy. Nhưng mới vừa tắt được một giây, điện thoại lại vang lên lần nữa, ồn ào không dứt có hơi phiền, nếu cô bé không bắt máy thì sẽ tiếp tục gọi nữa.
Thư Tĩnh Diệc có hơi xấu hổ, nói câu "Xin lỗi", rồi đến một góc nhấc máy.
Cô nàng thật sự không muốn để lộ tình cảnh quẫn bách của mình ở trước mặt ai, vì thế tận lực bình tĩnh nói một tiếng "Ba".
Mà người đàn ông trung niên ở đầu dây điện thoại bên kia lập tức bắt đầu gào lên, to đến nỗi làm tai cô bé vang ong ong.
"Mày lại gọi đòi tiền làm gì nữa!"
Lưỡi muốn uốn cũng không được, rõ ràng lại say xin nữa rồi, từ nhỏ đến lớn Thư Tĩnh Diệc đã nghe quen cái giọng sặc mùi rượu của gã, nhưng cô bé sợ giọng của gã quá lớn khiến Hứa Thanh Mộc và Văn Bác Hàm có thể nghe được.
Cô bé cảm thấy bất lực, tận lực nhỏ giọng: "Đây là tháng cuối cùng rồi, đóng xong là hết. Nghỉ hè con đi làm liền, lúc học đại học con cũng sẽ đi làm, không đòi tiền ba mẹ nữa đâu."
Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia hùng hùng hổ hổ nói: "Trước đó mày cũng nói học trung học có học bổng, giờ thì lúc nào cũng đòi tiền tao! Quần què! Tao đóng cho mày tháng cuối, mày nghe cho rõ đây, về sau mà mày muốn đi học nữa, trừ khi có học bổng trọn gói, nếu không thì mày cuốn gói về đây cho tao, tao đéo có tiền cho mày học bốn năm nữa đâu!"
Thư Tĩnh Diệc thật sự nhịn không được nức nở nói: "Con là con rơi con rớt à? Sao ba có thể đối xử với con như vậy!"
Người đàn ông rít gào càng thêm hung hãn, nếu Thư Tĩnh Diệc ở trước mặt gã, có khi gã đã động tay động chân đánh cô bé rồi: "Mày thái độ với tao đó hả! Tao không tốt với mày à, trong thôn mình có nhà nào có con gái đi học cấp ba trên thành phố chưa? Có bao nhiêu đứa được đi học đại học! Mày cũng biết mà, giờ mà mày lấy chồng là có thể kiếm được hai mươi vạn lễ hỏi, mà mày đậu Trạng Nguyên tỉnh thì chính phủ cũng chỉ khen thưởng mày có mười lăm vạn thôi, lắm chuyện! Tao nói mày biết, nếu mày thi không..."
Thư Tĩnh Diệc thật sự là không thể nhịn được nữa, đột ngột ngắt điện thoại. Cô nàng chẳng còn quan tâm hiện tại chung quanh có bao nhiêu người đang nhìn, chuyện hôm nay xảy ra đã làm cô bé gần như suy sụp, cô ngồi xổm xuống dưới, thất thanh khóc rống.
Văn Bác Hàm lo lắng đi đến trước mặt cô bé, vò đầu bứt tai nói: "Cô, cô đừng khóc nữa, cô sắp có thể gặp được quý nhân rồi, dù là tiền cơm tháng này hay tiền sách sau này, đều sẽ có quý nhân tài trợ, cô sẽ trở thành một lập trình viên cực kỳ ưu tú, tin tui đi, tui tính chuẩn lắm á."
Hứa Thanh Mộc không giỏi an ui người ta, nhưng vẫn tận lực dịu giọng, nói: "Thật đó, đừng buồn nữa."
Thư Tĩnh Diệc ngẩng đầu, nhìn mặt Hứa Thanh Mộc, xong quên khóc luôn, gương mặt lại bắt đầu phiếm hồng.
Văn Bác Hàm: ...
Cô bé không khóc nữa nên Văn Bác Hàm vẫn khá vui, bấm bấm đốt tay: "Tui tính tính, quý nhân sắp xuất hiện rồi, gì? Nhanh vậy, chỉ ba giây thôi. Ba, hai, một."
Hứa Thanh Mộc giơ tay, chỉ về phía cuối hành lang.
Ông chủ Tống ăn mặc một thân trang phục nhãn hiệu sang quý, đeo đồng hồ hiệu, thậm chí quải trượng trong tay nhìn qua đều thập phần xa hoa xuất hiện ở trước mắt bọn họ, không nói cũng biết người này thật cao sang, hào quang "Quý nhân" chói mù mắt người nhìn.
Hứa Thanh Mộc cười khẽ: "Quý nhân."
Tống Quyết trừng mắt, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lại tới nữa rồi.