“Luận về thế lực, thế lực còn sót lại của chín Thánh đều ở trên tay của sơn trang Mao Lư ta. Ta còn khống chế mười vạn Nha Tương, cho dù các ngươi liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của ta. Ta không hy vọng đánh đánh giết giết, cũng không muốn lại đánh đánh giết giết, nhưng nếu có môn phái nào không sợ chết thì không ngại cứ thử xem!"
"Ta mời các ngươi tới đây là lời nói khách sáo, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Ta mời các ngươi tới đây không phải để cho các ngươi cò kè mặc cả, là bảo các ngươi phối hợp chấp hành. Mọi người đã từng cùng nhau làm một lần nên đều có công lao, ta dùng nhân nghĩa đối xử thì tốt nhất không nên ép ta!"
"Mặt khác, ta còn muốn nói cho các vị biết, ta đã nắm giữ cách chặt đứt lối đi của năm giới. Sau khi tu sĩ rời khỏi nhân gian, ta sẽ lập tức chặt đứt lối đi của năm giới, đừng mơ lại thu thập linh loại gì từ Thiên Đô Bí Cảnh, linh khí nhân gian có thể cung cấp cho thu nạp tu luyện cũng nhanh chóng suy kiệt, cho dù có người ẩn nấp trong môn phái, tối đa cũng chỉ có thể tồn tại một thế hệ, thế hệ sau sẽ nhanh chóng suy bại."
"Nói cách khác, giới tu hành nhân gian di chuyển hay không di chuyển, đều sẽ đi về phía suy bại. Bây giờ ta ép giới tu hành di chuyển vào vực thứ năm, chỉ là muốn cho nhân gian mau chóng khôi phục thái bình, chuyện này không thể kéo dài được nữa!"
Chặt đứt lối đi năm giới linh khí? Được nghe lời ấy, tất cả mị người đang ngồi ở đó đều kinh ngạc ồ lên.
Không biết lời ấy là thật hay giả, Tây Hải Đường chợt hỏi: “Chẳng lẽ ngươi muốn độc bá nhân gian, một mình hưởng thụ nhân gian phồn hoa và phú quý?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta không đi, các ngươi cũng không làm gì được ta. Nhưng ta có thể hứa với các người, trên dưới sơn trang Mao Lư ta bao gồm cả ta cũng phải di chuyển vào vực thứ năm, đợi sau khi việc di chuyển hoàn thành, ta với các vị lui vào vực thứ năm, ta tuyệt đối không một mình ở lại nhân gian, nếu vi phạm lời thề này ắt sẽ bị trời phạt!"
Ngay cả lời thề độc cũng đã nói ra! Vân Cơ và Quản Phương Nghi ngơ ngác nhìn nhau. Viên Cương nhíu mày. Trước đó Ngưu Hữu Đạo không hề tiết lộ với bọn họ bất kỳ tin tức gì.
Sau một lúc giao lưu, giải quyết xong mọi người, lại đánh ra cơ sở hành sự sau này, Ngưu Hữu Đạo bảo người đưa bọn họ về trông giữ.
Trước khi những người này bước vào vực thứ năm, Ngưu Hữu Đạo không định thả bọn họ ra.
Đương nhiên, Ngưu Hữu Đạo cũng hứa với bọn họ, để cho các phái phái người tiến vào vực thứ năm xác nhận trước...
Cũng giống lời hắn nói với Vương Tôn trước đó, Sa Huyễn Lệ tới, người được phái đi đã đón Sa Huyễn Lệ đến sơn trang Mao Lư.
Ngưu Hữu Đạo lại cho người đi đưa Vương Tôn ra ngoài, hai người gặp Sa Huyễn Lệ trong nhà thuỷ tạ.
Sa Huyễn Lệ chấn động khi nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo,: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi còn sống à?"
Hai người gặp mặt lần cuối cùng là khi Ngưu Hữu Đạo bắt cóc nàng ở Thánh cảnh, sau đó thì không gặp nữa, chỉ nghe nói hắn đã chết.
Ngưu Hữu Đạo giơ tay mời ngồi: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, có một số việc ta cũng đang muốn nói cho nàng biết. Mặt khác ta muốn giới thiệu một người với nàng. Nàng hẳn là nhận ra y chứ?" Hắn chỉ về phía Vương Tôn.
Sa Huyễn Lệ khẽ gật đầu, thủ hạ tâm phúc của phụ thân, dĩ nhiên nàng nhận ra.
Ngưu Hữu Đạo: "Thật ra y còn có một thân phận khác, là đệ đệ mẫu thân của nàng. Y là cậu của nàng."
Sa Huyễn Lệ nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin nổi.
Vương Tôn gượng ép cười: “Huyễn Lệ, xin lỗi cháu vì đã giấu cháu nhiều năm như vậy. Có một số việc trước đó, ta thật sự không có cách nào, vì tự bảo vệ mình và cũng là để bảo vệ an toàn cho cháu nên phụ thân cháu và ta chỉ đành phải gạt cháu. Bây giờ chín Thánh bị diệt, ta có thể nói cho cháu biết chân tướng."
"Tất cả chín Thánh đều bị diệt rồi sao?" Sa Huyễn Lệ kinh ngạc hỏi. Sau khi nàng chạy ra khỏi Trích Tinh Thành liền cắt đứt liên lạc cùng bên ngoài, đến nay vẫn không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Đúng vậy, trong chuyện này không thể không kể tới công lao của phụ thân nàng."
Vương Tôn: "Ta biết cháu vẫn oán hận phụ thân cháu. Ta vẫn luôn ở bên cạnh phụ thân cháu nên biết rõ ràng nhất, rất nhiều chuyện căn bản không phải như cháu nghĩ đâu, cháu hiểu nhầm phụ thân cháu rồi. Phụ thân cháu vẫn muốn báo thù cho mẫu thân cháu, vẫn luôn nhẫn nhịn tìm cơ hội, chỉ là không dám nói cho cháu biết mà thôi. Lần này, vì báo thù cho mẫu thân cháu, phụ thân cháu..." Y muốn nói lại thôi, thật sự nói không nên lời.
Sa Huyễn Lệ lại không ngốc, kinh ngạc nhìn y và đã đoán được, vành mắt ngấn lệ, cũng không dám hỏi chỉ chờ đợi.
Cuối cùng vẫn là Ngưu Hữu Đạo phá tan sự im lặng: “Sa tiên sinh gặp phải sự ra tay tàn độc của La Thu nên đã ra đi. Lúc dẫn nàng ra khỏi Trích Tinh Thành thì chuyện này đã phát sinh, khi đó đại cục không ổn định nên sợ nàng kích động sẽ có nguy hiểm, cũng không biết nên nói thế nào cho nàng biết, cho nên vẫn gạt nàng."
Vương Tôn cũng đỏ mắt: “Huyễn Lệ, cháu đừng hận phụ thân cháu. Phụ thân cháu không phải như cháu nghĩ đâu. Ông ấy thật sự rất yêu mẫu thân của cháu. Năm đó vì mẫu thân của cháu mà ông ấy chịu áp lực cực lớn cũng không buông tha. Tỷ tỷ cũng cam tâm tình nguyện chưa bao giờ oán ông ta. Lúc đó đuổi cháu đến Trích Tinh Thành và giữ khoảng cách với cháu cũng là chuyện bất đắc dĩ, trên đời này người quan tâm cháu nhất thật ra chính là phụ thân của cháu..."
Một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt của Sa Huyễn Lệ, nghe Vương Tôn chậm rãi nói ra đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống như mưa.
Nhưng nàng vẫn không khóc ra thành tiếng.
Chuyện này được vạch trần, Ngưu Hữu Đạo bảo Quản Phương Nghi đang lộ vẻ mặt đồng tình dẫn Sa Huyễn Lệ đi xuống nghỉ ngơi.
Vương Tôn giơ tay lau nước mặt, đột nhiên hỏi: "Ta không thể không đi vực thứ năm sao?"
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói đầy kiên quyết: "Không phải ta không tin ngươi, thế sự vô thường, lúc thế này lúc thế kia, năm tháng chậm rãi trôi qua, tương lai ngươi sẽ có suy nghĩ thế nào thì chỉ sợ bản thân ngươi cũng không dám bảo đảm. Ta không hiểu rõ về ngươi, cho nên không thể không đi!"
Vương Tôn than thở: "Huyễn Lệ đã lớn tuổi, sợ rằng không dễ dàng tìm được người trong sạch. Ta muốn nhìn thấy Huyễn Lệ lập gia đình, muốn nhìn nàng gả cho gia đình người tốt, muốn nhìn nàng sinh con đẻ cái."
Ngưu Hữu Đạo: "Yên tâm đi. Sa Như Lai giao phó, ta nhất định sẽ làm được. Đó cũng không phải chuyện khó bằng trời, không tính là vấn đề gì cả. Trước khi đi ta sẽ căn dặn xuống, từ Vương Hầu tướng lĩnh, cho tới người buôn bán nhỏ, nam nhi tốt trong thiên hạ mặc nàng lựa chọn, muốn mấy nam nhân cũng được. Trên chuyện này cho phép nàng tùy hứng, chỉ cần nàng nhìn trúng, sẽ có người thành toàn. Tương lai nàng nhất định sẽ áo cơm không lo, tự do tự tại hạnh phúc vượt qua quãng đời còn lại."
Cái gì gọi là muốn mấy nam nhân cũng được? Vương Tôn bị hắn trêu cho không còn buồn bã nữa, dở khóc dở cười.
Nhưng có Ngưu Hữu Đạo bảo đảm và sắp xếp, y xem như đã yên tâm.
...
Gần quan được ban lộc, những cao thủ Nguyên Anh kỳ nghe tin đồn đều tập trung ở sơn trang Mao Lư, cao tầng của Tử Kim Động chắc chắn vội vàng chạy tới sơn trang Mao Lư.
Vừa thấy Ngưu Hữu Đạo, mấy vị vừa tới đều há hốc mồm. Nghiêm Lập kinh ngạc nói: "Ngưu Hữu Đạo, ngươi vẫn còn sống à?"
Ngưu Hữu Đạo đứng ở trên bậc thang của nhà thuỷ tạ cười nói: "Thế nào, ngươi ước gì ta chết sao?"
"Hừ!" Nghiêm Lập hừ lạnh một tiếng.
Quản Phương Nghi lạnh lùng nói: "Xem ra Nghiêm trưởng lão còn muốn tính toán món nợ trước đây!"
Viên Cương đã thò tay ra phía sau, nắm lấy chuôi đao. Hai người bọn họ còn chưa quên chuyện trước đây vị Nghiêm trưởng lão này đã làm ra.
Nghiêm Lập liếc mắt, trong lòng sinh ra kiêng kỵ, cũng không biết tin đồn là thật hay giả, có người nói hai người này đã cao thủ Nguyên Anh kỳ.
Ngưu Hữu Đạo giơ tay ngăn cản: “Chuyện đã qua thì bỏ qua đi."