Provence, Pháp
Provence - Một thành phố vô cùng lãng mạn, có thể sánh ngang với Rome của Ý.Tuy không sang trọng, không hoa lệ như thủ đô Paris nhưng Provence có một sức hút riêng của nó.
Bên trong một khu vườn hay chính xác là một biển hoa Lavender ,có hai người vô cùng biết cách phá hoại bầu không khí lãng mạn.
Một người phụ nữ một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào người đàn ông điển trai bên cạnh đang ngồi nhàn nhã uống trà, vừa chỉ vừa mắng xối xả như tát nước. Từng câu từng chữ cứ như được rít ra từ kẽ răng:
- Phương! Tuấn! Kỷ! Anh nói cho tôi nghe xem nào. Anh bảo chỉ cần cho anh thêm chút thời gian nữa là tìm được chị Tùy Tâm ư? Đến bây giờ đã là bao lâu rồi, thế người đâu?
Có lẽ là do bị Tề Mặc áp bức lâu quá nên Ly Tâm luôn có cảm giác muốn bắt nạt người khác. Phương Tuấn Kỷ từ tốn bỏ ly trà Long Tỉnh thượng hạng trên tay xuống, tao nhã lấy khăn tay lau miệng rồi mới không nhanh không chậm không mạnh không nhẹ mở miệng:
- Ly Tâm à, bình tĩnh chút đi. Cho tôi thêm ba ngày nữa đi. đâu còn có đó mà.
- Bình tĩnh? Anh bảo tôi làm sao mà bình tĩnh được khi chị Tùy Tâm là ngừoi thân thiết nhất của tôi.
“ Thế Tề Mặc là gì? “. Phưong Tuấn Kỷ tự hỏi trong lòng. Truyện này mà truyền đến tai Tề Mặc thì chắc chắn có kịch hay để xem đây. Anh ta chắc chắn sẽ không phải là người duy nhất nhưng sẽ là người đầu tiên đổ thêm dầu vào lửa.
- Nhưng chị Tùy Tâm của cô cứ như là người tàng hình vậy. Thuộc hạ của tôi vừa báo có tin tức của cô ta thì tôi liền đến ngay.Ấy thế mà cô ta đã biến mất, không phải tàng hình thì là gì? Tôi cũng bó tay.
Dẫu biết Phương Tuấn Kỷ nói thật nhưng Ly Tâm vẫn không tránh khỏi tức giận:
- Tôi mặc kệ. Anh tốt nhất phải nhanh chóng tìm được chi Tùy Tâm cho tôi. Bằng không thì...- Ly tâm cố ý kéo dài giọng một cách mập mờ.
- Thì làm sao? - Phương Tuấn Kỷ vốn đã quen với cách nói chuyện không tim không phổi của Ly Tâm nay đột nhiên cô ăn nói lạnh lùng y như lão công mình thì không tránh khỏi rùng mình một cái.
- Ah tự biết - Ly Tâm đúng là đang học theo lối ăn nói của Tề Mặc. Một phần là do cô ở bên hắn lâu quá nên cũng biến đổi cho giống hắn. Một phần là do tên quỷ Phong Vân William cùng thằng con bất hiếu Tề Thiên Vũ. Lúc nào cũng nói cô một câu “ Yếu đuối “ hai câu “ Không có có cốt cách “.
Sau khi tiễn Phương Tuấn Kỷ ra về ( hay chính xác là đuổi khách), Ly Tâm đã thấy Tề Mặc đợi mình trước cổng biệt thự. Tòa biệt thự này là Ly Tâm vô cùng đấu giá được. Ở trong tòa lâu đài này khiến cô cảm thấy mình giống như là công chúa nhưng có vẻ Tề Mặc thì không giống hoàng tử cho lắm.
Tề Mặc vừa về từ chỗ Giao Văn. Tề Mặc trước nay không thân thiết với ai, chỉ thân thiết với người này. Điều quan trọng là trước kia hắn còn không thích phụ nữ nữa. Chỉ hai điểm này cũng đã đủ để Ly Tâm nghi ngờ về mối quan hệ giữa Tề Mặc và Giao Văn.
Vẫn như trước kia, Tề Mặc như vị thần Hades đến từ cõi chết, làn khí tỏa ra dày đặc nhưng khi lại gần Ly Tâm, trên người hắn bớt đi một phần lạnh lẽo lại tăng thêm một phần ấm áp. Khung cảnh quả thật rất hài hòa. Chàng chờ nàng, nàng nhìn chàng cười.
Tề Mặc vừa về không lâu nhưng cũng đủ để nghe cộng thêm nhìn trực tiếp cuộ nói chuyện của cô và anh ta ( Kỷ). Chuyển đến đây một thời gian cũng là ý của Ly Tâm, thế mà sao Phương Tuấn Kỷ lại ở đây? Cũng may là không có gì. Ly Tâm gặp ai, nói chuyện với ai hắn không quan tâm nhưng riêng với Phương Tuấn Kỷ thì phải đặc biệt đề phòng. Có trời mới biết anh ta có còn tình ý với Ly Tâm của hắn không cơ chứ! Tốt nhất là phải “ phòng hoa từ sớm,...” Hắn từ từ bước tới gần Ly Tâm, khẽ đặt tay lên vai cô, âu yếm hỏi:
- Tên tiểu tử họ Phương kia lại làm gì chọc em tức giận vậy?
- Còn có thể là truyện gì nữa. Chính là chuyện của chị Tùy Tâm đó. Ngữ khí của Ly Tâm không giấu được sự tức giận.
Tề Mặc đối với Ly Tâm chính là cưng chiều nên đối với những hành vi như thế này của Ly Tâm thì không có phản ứng gì. Hắn an ủi cô:
- Người không thể tự biến mất được. Đâu còn có đó. Em cứ bình tĩnh. Kiểu gì cũng sẽ tìm được cô ta.
- Còn có cả anh nữa đấy. Anh bảo sẽ tìm chị ấy giúp em cơ mà. - Ly Tâm quay sang giơ nanh nhe vuốt với Tề Mặc.
Bây giờ trông Ly Tâm không còn vẻ nghiêm túc hay bày ra cho hạn nhân xem nữa mà hoàn toàn giống một đứa trẻ nhõng nhẽo. Rất đáng yêu, hắn bỏ qua.
- Anh nói mà sao không giữ lời.
Hạ uy tôn của hắn, hơi qua đáng nhưng không sao.
- Nếu không phải khi đó anh lấy chị ấy ra uy hiếp em thì chắc giờ này em cũng đã chẳng ở đây.
Lần này, Tề Mặc không nhìn Ly Tâm nữa.
- Chỉ vì Mộc Tùy Tâm? Em xác định là mình tỉnh táo? - Tề Mặc nhẹ nhàng hỏi Ly Tâm như thể chuyện này chẳng liên quan đến hắn lắm. Nhưng sự phẫn nộ và sát khí trong giọng nói cùng với sắc mặt tối sầm của hắn cũng đủ dọa người ta sợ hãi bỏ chạy ngay cả khi cách xa hắn. Đáng tiếc Ly Tâm bé nhỏ vì giận dỗi nên đang quay lưng với hắn và không nhận ra sự thay đổi đó.
- Hứ! Phải đó! Không thì anh cho là vì cái gì.
- Được thôi. Em đã muốn biết thì để hôm nay anh sẽ cho em biết là vì cái gì mà em ở lại đây. - Giọng nói của Tề Mặc không giấu nổi sự “ dịu dàng “ đặc biệt. Không thèm đẻ ý đến sắc mặt của những người xung quanh, hắn ôm eo đưa Ly Tâm lên lầu giúp cô đả thông tư tưởng.
KỊCH TRƯỜNG NHỎ
- Hồng Ưng ( thở dài - ing): Ôi trời, lại thế nữa rồi!
- Hoàng Ưng ( thản nhiên): Lão đại lại ghen
- Hắc Ưng ( nghi hoặc): Đó là ghen à?
- Lập Hộ ( cười gian tà - ing): Dĩ nhiên, phải như thế thì mới phù hợp với tính cách của lão đại chứ!
- Phong Vân William ( bi ai): Tội cho chị gái tôi >
- Giao Văn ( khóc - ing): Tề, sao anh lại nhẫn tâm như thế. Có thể làm vậy ngay trước mắt tôi.
- Mọi người ( khinh bỉ - ing) with Giao Văn.
- Bạch Ưng ( đến sau cùng, ngơ ngác - ing): Có ai nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra hay không?
- Mọi người ( vây xem): OTZ!!!!!
KỊCH TRƯỜNG KẾT THÚC
Trên tầng , phòng ngủ của Ly Tâm, Tề Mặc đang giúp Ly Tâm hiểu ra rốt cục cô ở lại Tề gia là vì ai và bằng cách riêng của hắn.
- Sao nào? Cho em thêm một cơ hội nữa. Nói lại đi, em ở lại Tề gia là vì ai? Hử?
Tề Mặc khẽ vuốt ve cổ Ly Tâm, nhẹ nhàng hỏi nhưng cô lại thấy có một sự uy hiếp trắng trợn ở đay. Cô có cảm tương nếu như cô trả lời cô ở lại Tề gia không phải vì hắn thì hắn sẽ lập tức bóp chết cô vậy. Thà rằng Tè Mặc cứ hỏi thẳng cô: “ Em thử nói em ở lại Tề gia không phải vì anh xem nào, xem anh như thế nào xử lí em.” thì cô còn cảm thấy dễ chịu hơn.
- Vì..vì anh..anh - Ly Tâm khó khăn lắm mới buông ra được một câu rất trái với lương tâm dưới sự ép buộc của Tề Mặc.
- Rất tốt. - Ly Tâm khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vẫn là Từ đó. Tề Mặc chỉ nói “ Rất tốt “ trong trường hợp. Một là khi hắn đang vô cùng tức giận và hai là khi hắn đang vui. Vào bây giờ thì chác là trường họp sau rồi.
Sau khi nhận định được vị trí của mình trong lòng Ly Tâm, Tề Mặc nở một nụ cười hiếm hoi rồi vui vẻ đi xử lý tiếp công việc với đám Hồng Ưng. Trước khi đi còn không quên đặt một nụ hôn phớt lên trán Ly Tâm. Nằm trên giường, Ly Tâm hối hận không nguôi. Người ta nói quả không sai, đúng là giận quá thì mất khôn. Làm sao mà cô lại có thể quên mất tính cách của ông xã phúc hắc nhà mình cơ chứ!