Buổi tối hai người mua không ít thức ăn về nhà, bởi vì Thường Tiếu tiếc tiền đi ăn ngoài, lại không muốn để Vũ Văn Tuấn trả toàn bộ tiền ăn, kết quả cuối cùng đổi thành tiệc chúc mừng tại gia.
Lúc ăn tiệc đã khui vài chai bia, loại rượu nồng độ thấp này đối với Vũ Văn Tuấn mà nói chỉ là chuyện cỏn con, nhưng Thường Tiếu vừa uống được vài ly đã say mèm ngã lăn ra, vật người lên ghế sô pha không chịu nhúc nhích, rốt cuộc vẫn là Vũ Văn Tuấn ôm cậu đưa vào phòng, chứng kiến Thường Tiếu bởi vì say rượu mà hai má đỏ ửng, Vũ Văn Tuấn tâm tình rung động, nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi đang khẽ hé mở kia.
Nhẹ một chút thôi, lần trước mình nói sẽ không miễn cưỡng A Tiếu nữa, thân là người đứng đầu một cung, không thể thực ngôn nhi phì được.
thực ngôn nhi phì: nói không giữ lời, tư lợi bội ước.
Tuy nói như thế, nhưng một khi nụ hôn đã hạ xuống thì rất khó thu hồi, Vũ Văn Tuấn dùng đầu lưỡi khiêu khích đôi môi của Thường Tiếu, thẳng cho đến khi đối phương phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ, hắn mới giật mình hoàn hồn, sau đó vội vàng buông Thường Tiếu ra, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trong khoảng thời gian này vẫn thường xuyên có quan hệ với nữ nhân a, vì cái gì không thể khống chế được chính mình? Hay là vì lần trước vẫn chưa nếm được hương vị của Thường Tiếu, cho nên mới đối với cậu nảy sinh dục vọng.
Có người tâm khí không tốt không còn cách nào khác đành phải nửa đêm nửa hôm chạy đến bar Lam Hồng, tận tình hưởng thụ một phen mới có thể xem như thỏa mãn, sau khi phát tiết xong, Vũ Văn Tuấn đột nhiên nghĩ, võ công của hắn đã khôi phục được năm sáu phần, cũng đủ năng lực đem Thanh Ti quay về, diều thả ra đã lâu, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn để tiếp tục chơi đùa rồi.
Gây sức ép suốt một đêm xuân, đến rạng sáng Vũ Văn Tuấn đem bạn tình đuổi đi, hắn một mình ngủ trong phòng thượng hạng, mãi cho tới sau giờ trưa hắn mới chịu thức dậy.
Vũ Văn Tuấn ra khỏi quán bar, ngồi trên taxi nghĩ muốn đi mua sắm một chút, ngay lúc đang chờ tín hiệu đèn giao thông, hắn vô tình nhìn ra ngoài, bỗng nhiên thấy Tần Thải ngồi ở vị trí sát cửa sổ của quán cà phê bên kia phố, đang cùng người khác trò chuyện, người kia hắn nhớ rõ, chính là người từng phỏng vấn Thường Tiếu – Tôn Tiễn.
Không rõ vì sao Tần Thải lại cùng người của Tiệp Lục Tư uống cà phê, Vũ Văn Tuấn vô cùng ngạc nhiên, hắn cho taxi tấp vào khu giữ xe bên đường chờ đợi, đợi hơn mười phút, mới thấy Tần Thải và Tôn Tiễn người trước người sau bước ra, sau đó mỗi người một ngả.
Vũ Văn Tuấn thanh toán tiền, bước xuống xe, đuổi theo Tần Thải vài bước, đem cậu ta gọi lại.
Tần Thải nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, thấy đối phương tướng mạo có chút quen thuộc, nhưng lại không dám nhận mặt, chần chừ nói, “Anh là…..”
Lần trước lúc hai người gặp nhau, Vũ Văn Tuấn đã dịch dung cùng diện mạo hiện tại có chút bất đồng, hắn thuận miệng nói, “Ta là bạn cùng phòng của A Tiếu, lần trước chúng ta đã từng gặp trong nhà của cậu ấy.”
Cảm giác tựa hồ không giống nhau lắm, bất quá Tần Thải cũng không nghĩ nhiều, cậu cười nói, “Tôi nhớ rồi, trùng hợp thật.”
Hai người sánh vai bước đi, Tần Thải hỏi, “Sống chung với A Tiếu có quen không? Cậu ấy trời sinh là người qua loa, lại luôn bị vận rủi đeo bám, cũng chưa từng có ai thích cậu ấy.”
“Bản thân ta mạng lớn, nên cũng không cảm thấy ở chung với A Tiếu có gì không ổn, Tần Thải, ngươi nếu đã nghĩ như vậy, tại sao vẫn làm bằng hữu với cậu ấy?”
“Ha hả, chúng tôi quen nhau ở cô nhi viện, con nít thì hiểu được bao nhiêu a, sau này lớn lên, đã là bạn bè nhiều năm rồi, chẳng lẽ lại vì mấy lời vô căn cứ mà vứt bỏ nhau sao? Anh đừng thấy bộ dáng thành thật hiện tại của A Tiếu mà lầm tưởng, kì thật trước đây lúc còn bé cậu ấy nghịch ngợm như khỉ con, luôn bị thầy nhốt trong phòng tối….”
Đột nhiên nhớ đến gian phòng nhỏ bị bỏ xó kia, Vũ Văn Tuấn bèn hỏi, “Ngươi nói phòng tối, có phải là gian phòng nhỏ phía sau cô nhi viện không?”
Tần Thải nghĩ nghĩ mới nói, “Đúng rồi, A Tiếu trước kia thường xuyên bị nhốt ở nơi đó, bất quá sau đó có một lần, cậu ấy bị nhốt suốt một ngày một đêm, không được ăn cơm, chờ đến khi phát hiện ra thì đã kiệt sức ngất xỉu, nằm viện hết mấy tuần mới trở lại, thầy giáo kia cũng vì vậy mà bị cách chức, phòng nhỏ cũng bị bỏ hoang, tính cách A Tiếu từ sau lần đó trở nên trầm tĩnh đi nhiều, cá nhân tôi thấy cậu ấy vẫn nên im lặng thành thật như vậy thì đáng yêu hơn….”
Vũ Văn Tuấn cau mày, hắn cảm thấy sự thật không đơn giản như thế, nhưng nhìn bộ dáng của Tần Thải, tựa hồ cũng không biết rõ hết mọi chuyện.
Đêm đó Vũ Văn Tuấn tùy tiện hỏi Thường Tiếu Tần Thải có quen biết với nhân viên cao cấp ở Tiệp Lục Tư hay không, kết quả vừa nói ra liền bị Thường Tiếu cười vào mặt, cậu nói nếu Tần Thải quen biết người ở đó thì đã sớm đến báo danh phỏng vấn, cần gì phải bôn ba tìm việc a.
Thông báo của Tiệp Lục Tư rất nhanh đã gửi đến, nhưng nó lại đem tâm tình hưng phấn của Thường Tiếu đánh rớt xuống tầng thấp nhất, bởi vì trong thư giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng – kinh nghiệm và bằng cấp của Thường Tiếu không phù hợp phạm vi thông báo tuyển dụng lần này, cho nên rất đáng tiếc cậu không thể lọt qua vòng sơ tuyển.
Còn gì có thể làm con người ta chán nản hơn khi hi vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều? Lúc Thường Tiếu xem thư xong, liền lui tới ngồi ở sô pha, nửa ngày cũng không nói một lời, qua thật lâu mới than thở một câu
“Nguyên lai hôm đó chủ tịch Ứng chỉ là tùy tiện nói thôi…”
Vũ Văn Tuấn trong lòng nổi lên nghi hoặc, hắn nhận thấy Ứng Húc không phải loại người nói năng tùy tiện, lại nghĩ đến ngày hôm đó Tần Thải cùng Tôn Tiễn gặp mặt, liền biết trong chuyện này tất có điều cổ quái.
Bất quá Vũ Văn Tuấn cũng không đi truy xét, tâm tư của hắn lúc này đều đặt ở việc ám sát Vũ Văn Tuần, bởi vì giữa trưa ba ngày sau, Vũ Văn Tuần và Phó Thanh Ti sẽ cắt băng khánh thành cho một cửa hàng mới khai trương trực thuộc Kình Phong, hẳn sẽ có rất nhiều người tham dự, hắn dự định sẽ động thủ vào lúc đó.
Không ai dám đoạt bất cứ thứ gì của Vũ Văn Tuấn hắn, nếu dám, vậy phải có dũng khí trả giá bằng mạng sống, Vũ Văn Tuần cũng là một người tài, nhưng hết lần này đến lần khác muốn tranh giành tình nhân với hắn, như vậy chỉ có duy nhất một con đường để đi – tử lộ.
Tưởng tượng đến bộ dáng Vũ Văn Tuần người dính đầy máu tươi gục ngã trước mắt Thanh Ti, Vũ Văn Tuấn từ trong thâm tâm liền nổi lên khoái trá, hắn thích ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt luân kia lộ ra nét thương tâm, quyết tuyệt cùng vô vọng, hắn muốn dùng máu để khiến Thanh Ti hiểu rõ, cậu ta là của hắn, không phải của tên Vũ Văn Tuần kia!
Vũ Văn Tuấn đong đưa ngọc hoàn đính dải dây ngũ sắc trong tay, trên mặt để lộ nét cười tràn đầy tự tin.
Đối với một người tinh thần quật cường như Thường Tiếu, cậu rất nhanh liền từ trong trạng thái suy sụp phấn chấn trở lại, sau đó cậu gọi điện thoại cho Ứng Húc, muốn hỏi một chút về nguyên nhân bản thân bị đánh rớt, thế nhưng giọng của thư kí người ta cậu còn chưa kịp nghe đã bị cúp điện thoại, cậu cũng lười gọi lại, bắt đầu lên kế hoạch đến công ty khác phỏng vấn.
Hôm nay Vũ Văn Tuấn đến chỗ phụ cận cửa hàng bách hóa sắp khai trương kia điều tra địa hình, buổi chiều lúc về nhà, ngoài ý muốn phát hiện Thường Tiếu đã về trước, nghĩ đến cây súng lục được giấu dưới đệm sô pha, hắn trong lòng cả kinh, nhưng chỉ thấy Thường Tiếu trừ bỏ tinh thần có chút không phấn chấn ra, thần sắc đều bình thường, tựa hồ vẫn chưa phát hiện.
“Đừng khổ sở nữa, chuyện tìm việc từ từ sẽ được, nếu không ngươi đến năn nỉ Trữ Phi đi, không phải hắn cũng biết vài cái ‘cửa sau’ sao?”
Khó có thể bắt gặp Thường Tiếu trầm tĩnh thế này, Vũ Văn Tuấn chỉ nghĩ cậu hẳn là vì chuyện tìm việc làm mà phiền não, liền thuận miệng an ủi một câu.
Thường Tiếu ngẩng đầu hướng Vũ Văn Tuấn cười cười, nụ cười miễn cưỡng kia làm hắn cảm thấy rất khó chịu, hắn thích nhìn một Thường Tiếu chân thành, cười đến rạng rỡ, chứ không phải cố ý bắt bản thân phải cười như thế.
Chẳng lẽ tìm được một công việc tốt, đối với tiểu gia khỏa thật sự quan trọng như vậy sao?