Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

chương 123

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tri nhân tri diện bất tri tâm, đôi khi muốn nhận diện vấn đề không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Cô tiếp viên hàng cẩn thận nhìn về phía vị khách mù kia, không nhắc đến việc hỗ trợ thăng hạng ghế nữa. Cô yên lặng tránh đi, tiếp tục phục vụ hành khách khác.

Máy bay thuận lợi cất cánh, nhanh chóng bay đến thành phố A. Trên đường không có chuyện gì phát sinh, nhưng thanh thế bày ra quá rầm rộ, tin tức bác sĩ Hách bị bắt nhanh chóng được lan truyền khắp nơi.

Đã làm sai thì phải chịu phạt thích đáng. Vì muốn luyện chế pháp khí mà hắn đã hại biết bao nhiêu người. Tuy bây giờ hắn vẫn còn giá trị nên tạm thời giữ lại cái mạng của hắn, nhưng không giết không đồng nghĩa với việc để hắn sống thoải mái. Thời điểm xuất phát, Cố Trường Sinh lập tức phong ấn mắt hắn, cho hắn trải nghiệm một chút cảm giác khổ sở của việc mất thị giác.

Quan trọng nhất là nhìn không thấy, thì hắn sẽ chẳng làm được chuyện gì ghê gớm. Dù gì đến đường đi cũng không thấy, nghiêng nghiêng ngả ngả, muốn chạy trốn cũng chả có cách. Hơn nữa, nghĩ theo tình huống xấu nhất, lỡ như Cố Trường Sinh sơ sẩy để hắn trốn mất thì có thể nhanh chóng tìm bắt được hắn. Mục tiêu là một người mù bao giờ cũng dễ tìm hơn so với người bình thường.

Xuống máy bay, Cố Trường Sinh lười dìu hắn, trực tiếp túm cổ áo mà kéo, đủ để hắn biết hướng mà đi, vai kề vai cùng Tổ sư gia rời sân bay, về nhà.

“Anh Trường Sinh, không phải anh đang đi du lịch hả, sao về sớm thế?” Nhìn thấy Cố Trường Sinh, Du Tri Nhạc giật mình hỏi. Lúc trước, khi anh Cố lên kế hoạch du lịch cậu đã từng ngó qua, hành trình không thể ngắn như này, nhanh nhất phải hơn nửa tháng nữa mới xong. Không thì cậu đã không vì lo nhà cửa lâu ngày không có người ở mà phủ bụi, lúc hai người đi du lịch về nhà sẽ không có chỗ ở nên chịu khó dọn dẹp vệ sinh hộ.

Ai biết trùng hợp dữ vậy, mình vừa mới dọn vệ sinh xong thì hai người về nhà, hơn nữa còn dẫn theo một người lạ hoắc. Hai người đi ba người về. Du Tri Nhạc liếc mắt nhìn bác sĩ Hách một cái, hỏi Cố Trường Sinh: “Đây là bạn anh à?” Nhìn qua có vẻ thành thật hiền lành, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy hung ác.

Cố Trường Sinh lắc đầu, Du Tri Nhạc liền hiểu việc này phức tạp, có lẽ lại liên quan một vụ ủy thác gì đó. Du Tri Nhạc không hỏi nhiều, chỉ nói: “Mấy thùng trái cây lần trước anh gửi về ấy, em theo lời anh phân chia cho mọi người hết rồi, phần còn dư để dưới gầm bàn trà phòng khách, khi nào anh muốn ăn thì lấy cho tiện.”

“Còn nữa, mấy hôm trước chú Cố có gọi điện hỏi anh chừng nào thì về. Sắp đến Tết rồi, phải làm nghi thức quét dọn cúng ông Táo tiễn năm cũ, chú nhờ em hỏi năm nay anh tính tổ chức cúng ông Táo như thế nào? Chú ấy nói anh chuẩn bị sớm một chút, có gì nhớ báo trước một tiếng cho chú.” Đối với Cố gia, cúng ông Táo là một sự kiện quan trọng. Biết Cố Trường Sinh đi du lịch cùng Tổ sư gia, cha Cố không dám gọi điện qua quấy rầy, chỉ dám cong cong vòng vòng nhờ Du Tri Nhạc hỏi giùm.

Cố Trường Sinh vừa nghe vừa bấm tay tính toán, dạo gần đây xảy ra nhiều việc, đúng là đã lâu cậu chưa gọi điện cho ba mình, khó trách lão cha phải đi nhờ người ta: “Ừm, anh biết rồi, chờ sắp xếp xong xuôi anh sẽ gọi điện cho ông ấy.” Lý do quay về thành phố A sớm hơn dự tính, một phần vì muốn lợi dụng bác sĩ Hách câu cá lớn, một phần vì sắp hết năm. Tuy năm nay có Tổ sư gia ở đây, nhưng tục lệ cúng ông Táo hằng năm không thể qua loa được, giống như lời cha cậu nói vậy, phải về sớm để chuẩn bị.

Còn nữa, giờ đang vào kỳ nghỉ đông, mỗi dịp nghỉ dài ở Hoa quốc đều là thời gian cao điểm mùa du lịch. Sân bay toàn là người với người, chứ đừng nói đến các địa điểm du lịch.

Tới danh lam thắng cảnh để xem biển người hay gì? Vừa phí tiền vừa tốn thời gian, dù sao họ cũng đã chơi đủ rồi. Vậy nên, Cố Trường Sinh và Tổ sư gia trở về sớm là tốt nhất.

Haizzz, lần đầu lên kế hoạch đi du lịch, đúng là vẫn còn nhiều thiếu sót.

Cố Trường Sinh trầm tư thở dài.

Kỳ thực đi chơi lâu như vậy, họ đã ngắm được rất nhiều cảnh đẹp, ăn biết bao mỹ thực, nhàn rỗi lại đi lo chuyện bao đồng, có về sớm cũng chẳng có gì tiếc nuối. Đâu phải chỉ đi chơi mỗi lần này, có tiền có thời gian, lúc nào muốn đi thì xách balo lên là có thể xuất phát luôn. Nghĩ thông suốt, Cố Trường Sinh bắt đầu lấy từng món đồ trong nhẫn không gian ra ngoài.

Trong lúc du lịch, mỗi khi đi qua nơi nào cậu đều mua đặc sản địa phương ở nơi đó. Ngoại trừ đống đồ hộp được chuyển phát nhanh, còn có rất nhiều thứ không chiếm bao nhiêu diện tích được bỏ vào nhẫn không gian. Cố Trường Sinh lấy quà cho hai anh em Du gia, đưa cho Du Tri Nhạc mang về.

Lúc nãy ngay khi mở cửa ra, thấy Du Tri Nhạc ở bên trong, lại thấy nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, sàn nhà được lau sáng bóng, liền biết là cậu bạn nhỏ chạy đến đây làm ốc đồng cô nương. Một đứa em trai tri kỷ như vậy dễ gì có được, phải khen thưởng thật nhiều vào.

Cố Trường Sinh vung tay lên, phần quà của mỗi người đều bị cắt xén một ít, nhét hết vào phần của Du Tri Nhạc, còn bất chấp nhét thêm bùa chú do chính Tổ Sư gia vẽ tặng. Mạo hiểm đặt bác sĩ Hách ở trong nhà, nhỡ đâu đến lúc đó cá lớn còn chưa câu được mà Du gia đã gặp tai ương.

Phải bảo hộ toàn diện mới được.

“Người anh đem về là một kẻ nguy hiểm, không có việc gì thì đừng đến gần hắn, tốt nhất là khoảng thời gian này đừng đến đây nữa. Nếu muốn đến thì bắt buộc phải đem theo sấp bùa này để phòng thân. Đây là của cậu, còn đây là của anh cậu. Bình thường không có việc gì thì cũng phải mang theo bên người để đảm bảo an toàn.” Cố Trường Sinh nhét vào tay phải Du Tri Nhạc một lá bùa, tay trái cũng nhét một lá, vừa nhét bùa, vừa giải thích đây là loại bùa gì, cách dùng thế nào, có tác dụng gì.

Sau khi nhét hết bùa, đảm bảo cậu Du Tri Nhạc đã nắm rõ mọi thứ, Cố Trường Sinh liền đá cậu nhóc ra khỏi nhà. Đóng cửa lại, gọi điện cho lão ba nhà mình báo bình an, tóm tắt tình hình bây giờ của cậu, rồi cúp điện thoại, rốt cuộc Cố Trường Sinh cũng có thời gian rảnh chú ý đến bác sĩ Hách.

Từ khi đôi mắt bị phong ấn, thái độ của hắn đối với Cố Trường Sinh không còn kinh sợ như lúc đầu. Có lẽ là do phản ứng ngược, nguyên bản là một tên chuột nhắt nhát cáy, giờ lại thành một kẻ bất chấp mọi thứ, không hề sợ chết, hở ra là lên mặt với Cố Trường Sinh. Tóm lại là bày ra cái mặt cau có khó chịu, so với nhà vệ sinh lâu ngày không dọn còn thối hơn.

Bản thân hắn cứ nghĩ rằng mình không còn sợ gì hết, kể cả cái chết. Mắt bị mù thì khác gì đã chết cơ chứ. Hơn nữa, hắn biết Cố trường Sinh muốn dùng hắn làm mồi câu, cá lớn còn chưa cắn câu thì chắc chắn chưa lấy mạng hắn. Biết mạng sống của mình tạm thời được đảm bảo, hắn liền bắt đầu thăm dò giới hạn của Cố Trường Sinh. Không chỉ không thèm khom lưng cúi đầu trước Cố Trường Sinh nữa, mà thái độ cũng dở dở ương ương.

Hắn phát hiện dù làm mình làm mẩy cỡ nào Cố trường Sinh đều không nổi giận, thế là bác sĩ Hách muốn quậy tung trời. Ai ngờ hắn vừa mới nổi lên ý định này, Cố Trường Sinh đã về đến nhà. Vừa mở cửa ra, bác sĩ Hách lập tức bị dọa suýt tè ra quần.

Thần uy quá nồng đậm, từ lâu đã nghe đồn Cố Trường Sinh là mạch đệ tử duy nhất của Táo thần, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng để trong lòng. Hiện giờ có thuật sĩ giang hồ nào đi ra ngoài hành nghề mà không rêu rao bản thân là truyền thừa của một vị đức cao vọng trọng nào đó trong thần thoại đâu? Chả khác gì đế vương thời cổ đại lúc lên ngôi kêu người lan truyền dị tượng trời cao ban phước cho bản thân để hù dọa thiên hạ.

Thuật sĩ có truyền thừa đương nhiên tốt hơn nhiều so với người không có. Ví dụ như hai thuật sĩ cùng nhau tranh giành một đơn ủy thác, lúc tự giới thiệu, một người nói bản thân là đệ tử của Long Hổ Sơn, một người kể bản thân là thầy bói ngồi dưới chân cầu vượt, khi đó đại gia ủy thác sẽ chọn ai?

Khỏi cần nghĩ, chắc chắn sẽ chọn người có xuất thân từ Long Hổ Sơn!

Dù là người có tiền, nhưng tiền của họ đâu phải lá me rụng. Tất nhiên là phải chọn người có uy tín hơn rồi.

Bác sĩ Hách cứ nghĩ Cố Trường Sinh cũng là kiểu thuật sĩ như vậy, ỷ vào việc mình dùng đồ ăn trừ tà bắt quỷ mà dát lên người xuất thân thần thánh. Tuy rằng sau khi giao thủ với họ Cố kia, đúng là cậu có bản lĩnh thật, nhưng bác sĩ Hách vẫn không thấy cậu thật sự là truyền nhân của Táo thần.

Nhưng bây giờ, cảm nhận luồng thần lực mạnh mẽ tỏa ra từ phòng bếp, quả thật đủ dọa chết hắn. Uy áp của Thiện thần đối với tà ma ngoại đạo tuy không mang ý công kích nhưng lực sát thương vẫn rất khủng. Hẳn đây là lý do Cố Trường Sinh dám đem hắn đến đây nhốt.

Vừa vào cửa, còn chưa bước được hai bước, Bác sĩ Hách đã run rẩy ngã lăn quay, tứ chi vùng vẫy cố đứng lên, nhưng nhìn tư thế hắn nằm dưới sàn kiểu gì cũng giống con cóc, uốn éo mãi vẫn không dậy nổi. Du Tri Nhạc tốt bụng muốn đến đỡ hắn dậy, cơ vừa nghe Cố Trường Sinh nói hắn là kẻ nguy hiểm, cậu ta lập tức vứt ngay suy nghĩ này, thậm chí lúc xách bao lớn bao nhỏ đi về còn chê hắn chặn đường mà đi đường vòng.

Cố Trường Sinh giơ tay nắm cổ áo bác sĩ Hách đang nằm bẹp dưới đất như một cái xác, kéo lê kéo lết đến giữa phòng khách, vứt đại trên sàn nhà rồi mặc kệ hắn.

Vốn dĩ đã bị Thần uy ép đến không ngồi dậy được, sau đó còn bị Cố Trường Sinh lôi kéo thô lỗ như vậy, cổ áo bị thít chặt, mắt trợn ngược, làm hắn thiếu chút nữa đã tắt thở.

Báo ứng, thực sự là báo ứng!

Một kẻ trước giờ chuyện ác nào cũng dám làm, chẳng tin trên đời có cái gọi là nhân quả luân hồi, thế mà bây giờ không khác gì con cá mắc cạn nằm ngửa trên mặt đất, hớp từng ngụm từng ngụm không khí để thở, lần đầu tiên nhịn không được xem xét lại bản thân mình.

Đồ cúng đặt trên bệ phòng bếp vẫn còn tươi nguyên, hẳn là nhờ Du Tri Nhạc dọn nhà xong tiện thể thay mới. Lư hương trước bàn thờ cắm ba cây nhang, nhang vẫn chưa cháy hết, khói trắng nhè nhẹ tản ra. Cố Trường Sinh thấy thế, nhớ bên trong nhẫn không gian còn trữ không ít đồ ăn, nên không xuống bếp nấu ăn nữa, mà chọn đại vài món cùng Tổ sư gia lấp bụng rồi tắm rửa đi ngủ sớm.

Ở ngay đại bản doanh nhà mình, có uy áp của Tổ sư gia trấn giữ, cậu hoàn toàn không sợ bác sĩ Hách sẽ giở được bất cứ mánh khóe nào.

Biết con trai đã quay về, hôm sau là ngày hẹn giao nguyên liệu nấu ăn đến Bếp Lửa Cố Gia, cha Cố không kêu nhân viên đưa đi nữa mà tự mình và vợ đi giao hàng, tiện thể tới thăm con trai mình.

Không sai, thăm con trai chỉ là tiện thể thôi.

Lúc ra khỏi cửa, cha mẹ Cố đều chuẩn bị vô cùng kỹ càng, vũ trang đầy đủ. Hôm qua, sau khi cúp điện thoại, hai người đều khá lo lắng, cả đêm mất ngủ, cảm giác như thể sắp có chuyện tồi tệ xảy ra. Nghĩ đến cái tên bác sĩ Hách, lại nghĩ đến Tà thần, hai vợ chồng đứng ngồi không yên, trời chưa sáng đã dậy chuẩn bị đồ đạc, muốn tới đây hỗ trợ.

Không thể để hai đứa trẻ đơn độc chiến đấu được!

Dù một trong hai là Tổ sư gia thì cũng thế thôi. Suy cho cùng Tổ sư gia đang ở hình dáng nhân loại, sức mạnh có thể phát huy là có hạn.

Hai người bọn họ tay già chân yếu đánh không lại Tà thần, đến lúc đó không chừng còn kéo chân sau. Nhưng mấy tên lính quèn nhãi nhép thì bọn họ dư sức đối phó. Cha Cố bàn bạc với vợ muốn hai vợ chồng làm quân tiên phong, tranh thủ thời gian cho Cố Trường Sinh và Tổ sư gia nghỉ ngơi dưỡng sức để còn đối đầu với đại ma vương.

Lỡ Tà thần giở trò đâm sau lưng, Tổ sư gia bất cẩn bị hại thì tiêu.

Cha Cố cho rằng dự cảm của mình đang báo động việc Tà thần sẽ xài ám chiêu. Vì thế họ cẩn thận đề phòng, chuẩn bị kháng địch, cứ sợ phe mình có chỗ nào sơ hở sẽ bị kẻ địch tính kế lợi dụng.

Mãi đến khi Cố ba giao nguyên liệu nấu ăn cho Bếp Lửa Cố Gia xong, hai vợ chồng mang theo bữa sáng thơm phức đến nhà con trai, vừa tính vào phòng ngủ gọi con trai và Tổ sư gia dậy ăn sáng thì bất ngờ thấy cảnh tượng cực sốc: Hai người lẽ ra phải đứng đắn ngủ riêng, lại đang hôn nhau.

Vờ lờ, chuyện quái gì thế này?!

Một lát sau, cha Cố bình tĩnh khép cửa lại, kéo người vợ cũng đang sững sờ lui về phòng khách, lúc này ông mới muộn màng suy nghĩ trong đớn đau: Hóa ra dự cảm bất thường của ông chính là chuyện này!

Người xưa có câu: “Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm”. Câu nói này có nghĩa là nội tâm, suy nghĩ hay con người thật của người khác ra sao vốn thật khó đoán, nhìn mặt nhưng không thể thấy được tấm lòng.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio