Mình sẽ chết mất!
Chính mình đã làm cái gì, bản thân mình rõ nhất. Người môi giới nhịn không được sợ hãi. Sau khi chết sẽ vào mười tám địa ngục, với hành vi phạm tội của hắn, không chừng mỗi tầng địa ngục đều ghé một lần. Có lẽ phải chịu hành hình mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm. Mà sau khi chịu xong trừng phạt, mặc dù có thể đầu thai, chắc gì sẽ được thành người, lỡ biến thành con muỗi, vừa sinh ra đã bị đập chết hồn phi phách tán thì đúng là xui xẻo.
Cơ thể bị cành mận gai đâm chi chít, đổ máu ào ạt. Miệng mũi tất cả đều nồng vị rỉ sắt, mất máu quá nhiều, làm hắn hơi choáng. Nếu là bình thường, bị thương nặng như vậy đã sớm nằm trong bệnh viện. Nhưng mà hiện tại, hắn không rảnh lo chuyện đi bệnh viện.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?!
Đầu óc toàn nghĩ cách chạy trốn, hắn cực lực giữ bình tĩnh, chịu đựng cơn choáng váng, cố kiếm một con đường sống.
Tóm lại tuyệt đối không thể xuống địa ngục, đi chính là vạn kiếp bất phục. Dựa vào tình huống trước mắt, thoát khỏi tay Cố Trường Sinh khả năng cực thấp, thấp hơn con số không.
Có lẽ, hắn nhìn ba người đứng đối diện ăn sầu riềng, mùi sầu riêng thơm nức mũi, hạ quyết tâm. Sống không sống nổi, chết thì chết. Chờ âm sai đến bắt người, rời xa tầm mắt của hai sát tinh, nửa đường sẽ tìm cách chạy trốn. Với khả năng của mình, cố hết sức sẽ có cơ hội thoát khỏi tay âm sai. Dù làm cô hồn dã quỷ vẫn tốt hơn xuống địa ngục.
Cố Trường Sinh bắt xong người, liền cùng Tổ sư gia ăn sầu riêng ‘ăn dưa quần chúng’. Ngắm chán chê thảm trạng người môi giới, ăn hết sầu riêng, Cố Trường Sinh mới ra lệnh bụi gai thả người, nhốt hắn vào hạt sầu riêng.
Hạt sầu riêng quả là nhà tù di động tiện lợi và uy tín. Mang tù nhân về nhà, Cố Trường Sinh gọi điện cho anh em Du gia, mời bọn họ buổi tối cùng ăn tiệc nướng BBQ, tiện thể nhờ anh cả Du tìm nhà hộ anh nhân viên. Anh cả Du quan hệ xã hội rộng, việc làm ăn khấm khá, gần đây bắt đầu nhúng tay vào mảng địa ốc. Tìm nhà cửa đối với hắn là chuyện nhỏ. Từ trước đến nay hắn luôn xem Cố Trường Sinh như em trai, nghe Cố Trường Sinh nhờ, hắn đồng ý liền.
Cố Trường Sinh tính mời mọi người đi tiệm đồ nướng BBQ bản địa nổi danh, nhưng vừa nói khỏi miệng đã bị ba Cố lạnh lùng bác bỏ. Ăn bên ngoài sao mà yên tâm bằng mình tự nấu. Huống chi nướng BBQ lạc thú ở chỗ tự nướng, đi tiệm đồ nướng được nhân viên nướng hộ, lạc thú sẽ giảm phân nửa.
Ba Cố dốc hết sức chủ trương, bất quá không gian trong nhà nhỏ, nếu đồ ăn gì đó thì được, chứ nướng BBQ thì không tiện: “Nhà không có sân, không được rồi.”
Cũng may công viên gần nhà có sân, không chỉ cho thuê sân, công viên còn cung cấp các loại dụng cụ nướng BBQ, chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu là được, rất tiện lợi. Ba Cố nhiệt tình mua một đống nguyên liệu nấu ăn và gia vị, dìu già dắt trẻ xuất phát đi công viên.
Đông người náo nhiệt, anh nhân viên hoàn thành nhiệm vụ vốn tính công thành lui thân, cuối cùng cũng đi theo.
“Đọc cái gì tập trung thế, mề nướng sắp cháy kìa.” Tới địa điểm chỉ định, thuê giá nướng công cụ nướng, lúc Cố Trường Sinh cầm than củi quạt lửa thì nghe thấy tiếng trò chuyện từ nhóm người trẻ tuổi ở quán nướng cách vách.
Nhóm người thoạt nhìn đều hơn hai mươi tuổi, hẳn là sinh viên hoặc là nghiên cứu sinh phụ cận. Trong đó có một thanh niên mặc đồ đen, tay nướng mề gà vịt, mắt cắm vào màn hình di động. Không biết xem cái gì mà quên lật xiên, nếu không phải bạn bè nhắc nhở, xiên nướng trên tay chắc đã cháy thành than rồi.
“Còn có thể là nhìn cái gì.” Thanh niên thở dài, đặt mề nướng sang một bên, đổi xiên thịt mới, vừa phết gia vị vừa bĩu môi: “Chậc, tự xem đi.” Ý bảo bạn mình xem di động.
Bạn thanh niên lấy di động ra, đọc tiêu đề video mà thanh niên vừa gửi qua: “Du khách tham quan trường, tiện tay nhổ một củ cà rốt. Thí nghiệm chủng loại bị ăn mất, chủ cà rốt không thể tốt nghiệp đúng hạn.” Tiêu đề nhàm đến mức bạn thanh niên chả muốn bấm xem.
“Gớm tưởng gì, tao nói chứ trường nên quản việc này từ sớm. Đây là lần thứ mấy trong năm rồi hả?” Bạn thanh niên bỏ điện thoại xuống, bỏ hai đùi gà lên giá nướng: “Hồi mới nhập học tao nghe kể, hoa cỏ của một đàn chị bị trẻ con gần đó chạy tới chơi nhổ mất.”
“Vụ này tao nghe bạn cùng phòng nói á.”
Đàn chị thảm lắm, cây hoa kia do đàn chị chăm sóc tỉ mỉ hai năm, là chủng loại mới, chỉ có một gốc cây, không có hàng mẫu khác, trồng trong vườn ươm trường học. Sắp đến thời gian nở hoa, giám định hoàn tất và sửa luận văn hoàn chỉnh, năm nay đàn chị sẽ thuận lợi tốt nghiệp. Ai biết lòi đâu ra một thằng nhóc ngang nhiên nhổ mất cây hoa.
Cây hoa bị nhổ tận gốc, nói là muốn mang về nhà trồng. Nhưng tay cầm cây hoa không tiện chơi đùa, vì thế nhổ xong hoa, thằng nhóc và phụ huynh vứt hoa sang một bên, đi chơi cho đã mới quay về lấy. Cây hoa bị vứt ven đường, người qua đường tưởng rác rưởi nên không chú ý, tiện chân dẫm nát.
Mỗi người dẫm một chân, đến khi đàn chị phát hiện, cây hoa đã biến thành một đống nát bét. Đàn chị tận tay chăm sóc, nhìn nó lớn lên từng chút một, suýt chút nữa không nhận ra nó.
“Muốn cứu cũng không cứu nổi. Nghe nói đàn chị bật khóc tại chỗ. Không có hàng mẫu, luận văn xem như vứt, khó mà tốt nghiệp, trừ khi thay đổi phương hướng nghiên cứu, hoặc nghĩ cách trồng cây mới, kéo dài thời hạn tốt nghiệp.” Đều là sinh viên viện nông học, nhắc đến việc này, mọi người đồng cảm như bản thân mình bị. Nếu sát ngày tốt nghiệp mà gặp việc này, chẳng ai tốt hơn đàn chị. Có khi còn khóc to hơn đàn chị.
Rõ ràng ruộng thí nghiệm đều gắn biển “không phận sự miễn vào, cấm ngắt nhổ”, thế nhưng luôn có người mắt mù, phá hủy nhiều năm tâm huyết của người khác.
Chuyện này phát sinh hàng năm, cấm cũng vô dụng. Sinh viên nông học sống trong cảnh sợ hãi ngủ không yên, ruộng thí nghiệm hiện có thêm bảo vệ canh hộ, nhưng không thể canh được toàn bộ /. Thanh niên rắc bột ớt lên xiên mề gà vịt: “Cũng may tao nghiên cứu theo hướng cải tạo, không phải loại cây đơn, vạn nhất gặp xui xẻo, ảnh hưởng không tệ đến vậy.”
“Ừ đấy.” Bạn thanh niên lật đùi gà: “Thôi, lâu lâu mới đi chơi, không nói mấy vụ mất hứng nữa. Ăn nướng ăn nướng.” Nói xong, bạn thanh niên liền mặc kệ đùi gà nửa chín nửa sống, cướp xiên đã nướng chín trong tay thanh niên, vui vẻ cắn một miếng: “Ui, ngon, cay đậm đà tê tái! Tiếc là thiếu thì là.” Bằng không còn ngon hơn.
Có ăn là ngon rồi, bày đặt chê bai.
Mày cho tao cơ hội rắc thì là hả?
Thanh niên lắc đầu, lười tranh với bạn, giúp bạn nướng tiếp đùi gà, quét một lớp mật ong.
Quán nướng và sân công viên sát cạnh nhau. Cố Trường Sinh thu hết vào tai, cũng nhịn không được sinh đồng tình. Nghiên cứu nửa chừng, đối tượng nghiên cứu bị hủy, thật là quá xui xẻo. Khác nghề như cách núi, cậu không có bản lĩnh cứu sống thực vật đã mất sinh cơ, nghe xong thì bỏ qua. Lửa cháy đủ to, bày các loại gia vị ra, Cố Trường Sinh chọn mấy thứ Tổ sư gia thích ăn, đặt lên giá bắt đầu nướng.
Nguyên liệu nấu ăn đều được chọn lựa kỹ lưỡng, lại có ba Cố pha chế gia vị, mùi đồ nướng quả thực thơm đến mức thèm nuốt lưỡi. Trong quá trình ăn uống, mọi người nhân tiện giải quyết vấn đề nhà cửa cho anh nhân viên. Mọi người vây quanh bàn nướng nói cười, ba giờ sau tàn tiệc dọn dẹp đồ đạc.
Sợ ăn quá nhiều đồ nướng nóng trong người, sáng sớm ngày hôm sau, Cố Trường Sinh bò dậy nấu canh nấm tuyết, cho mỗi người một bát. Ai ngờ vừa nấu canh xong chưa kịp múc ra, di động bỗng reo chuông.
“Đại học nông nghiệp xảy ra chuyện, bây giờ cậu rảnh không, đi với tôi một chuyến.” Điện thoại là Tần Dực gọi tới. Cố Trường Sinh có chút tò mò, cậu biết nếu không liên quan đến sự kiện thần quái, Tần Dực sẽ không gọi điện thoại cho cậu. Càng miễn bàn kêu cậu đi cùng hỗ trợ.
Sợ trì hoãn sự vụ, Cố Trường Sinh không hỏi nhiều, buông muỗng, thay quần áo ra cửa luôn.
Tần Dực chờ Cố Trường Sinh dưới lầu. Cố Trường Sinh lên xe, Tần Dực lái đi ngay, một bên lái xe, một bên tóm tắt vụ án: “Sự tình là thế này, mười phút trước chúng tôi nhận được báo án từ một học sinh, một kẻ lạ mặt dụ dỗ mình làm chuyện xấu. Vốn dĩ việc này cậu ta không để trong lòng, vì không phải gì to tát. Tuy nhiên việc liên lụy đến ông Nguyên, nghĩ tới nghĩ lui, để ngừa vạn nhất, cậu ta vẫn báo cảnh sát cho an toàn.”
Ông Nguyên trong miệng Tần Dực, toàn Hoa Quốc không ai không biết. Nông học gia, chuyên nghiên cứu lúa nước sản lượng cao, thành quả nổi bật. Nói ông một người nuôi sống hơn phân nửa Hoa Quốc cũng không quá, có thể gọi là Thần Nông đương đại.
Ông Nguyên giữ chức giáo sư danh dự tại trường đại học nông nghiệp thành phố A. Mấy năm gần đây, tuổi của ông càng lúc càng lớn, tuy rằng vẫn nhận dạy dỗ học sinh, nhưng tinh lực hữu hạn, danh ngạch hàng năm giảm dần. Thẳng đến năm nay, chỉ còn một danh ngạch cho trường nông nghiệp thành phố A. Ông là đối tượng sùng bái của nhiều sinh viên nông nghiệp, có thể nói, chỉ cần nghiên cứu theo hướng này, không ai không ôm ước ao được trở thành đệ tử của ông.
Một danh ngạch, sinh viên trong viện tranh nhau vỡ đầu.
“Người báo cảnh sát là người có hy vọng cạnh tranh thành công. Tuy rằng thành tích của cậu ta ưu tú, lý lịch hoành tráng, nhưng cùng hệ có người còn ưu tú hơn, cho nên xác suất đạt danh ngạch không quá cao.” Nếu không có đá chặn đường, không dám nói %, nhưng phải đến % danh ngạch sẽ rơi xuống đầu cậu ta.
Trường đại học Nông nghiệp khá gần nhà Cố Trường Sinh, Tần Dực còn chưa nói xong, xe đã tới địa điểm. Tháo đai an toàn, mở cửa xuống xe, Tần Dực vừa đi vừa nói với Cố Trường Sinh: “Còn lại, để người báo án kể với cậu.”
- -----oOo------