Khác với Cố Trường Sinh, Lâm Hoành Phát đứng từ xa đã nhận ra cậu. Vì trên đường kẹt xe, để đỡ mất thời gian, hắn đổi đường khác đến chỗ Cố Trường Sinh, không ngờ chưa tới đã gặp. Đây là ông trời giúp hắn!
Lâm Hoành Phát ‘yếu liễu đào tơ’ té ngã. Nghĩ thầm thấy bà bầu gặp chuyện, người bình thường chắc chắn sẽ đến gần giúp đỡ.
Nhưng Cố Trường Sinh không hề phản ứng, thậm chí còn buồn cười. Lâm Hoành Phát không biết, hắn bóp họng, giả giọng gái kêu thảm thiết: “Đau quá, hình như tôi bị trật chân đứng dậy không nổi. Ai đó giúp tôi với?” Nói xong, hắn nhìn về phía Cố Trường Sinh, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Cố Trường Sinh vẫn không nhúc nhích. Chương Hân Vũ bay phía sau cậu vội muốn chết. Đại sư mau chạy đi, đứng đây làm quái gì?
Lâm Hoành Phát cũng vội muốn chết, thằng kia mau lại đây, đứng im ở đó làm quái gì, không biết thương hoa tiếc ngọc à!
Từ từ, chẳng lẽ sợ mình ăn vạ?
Cũng không phải không có khả năng, mấy năm gần đây liên tục xảy ra trường hợp này. Lâm Hoành Phát nghĩ vì thế nên Cố Trường Sinh không dám đỡ hắn, đành phải tiếp tục nói: “Tôi không giả bộ đâu, thực sự trật chân rồi. Ai đó dìu tôi qua bên cạnh ngồi hoặc gọi điện thoại cho gia đình tôi tới đón cũng được. Ở đây có camera quan sát, nếu tôi thực sự lừa mọi người, mọi người có thể chứng minh bản thân trong sạch.”
Kỹ thuật diễn xuất của Lâm Hoành Phát rất được. Đặc biệt câu cuối xen lẫn tiếng nức nở. Đừng kinh doanh nữa, hắn hợp làm diễn viên hơn, sớm ngày nhận giải ảnh đế.
Tuy Cố Trường Sinh không bị lừa, sắc trời còn sớm nhưng người qua lại trên đường không ít.
Dậy sớm tập thể dục buổi sáng, đi làm, vội vàng đến trường. Trên đường nhiều người, biết rõ Lâm Hoành Phát là ai, nhưng cậu không dám chạy ngay.
Quay lưng sẽ không biết chuyện xảy ra phía sau, lỡ cậu bỏ chạy kích thích hắn rút súng bắn luôn thì sao. Dù không trúng cậu nhưng dễ ngộ thương người khác. Hơn nữa, vạn nhất chọc hắn nóng nảy, muốn trả thù xã hội giết người hàng loạt thì sao bây giờ. Không ai gánh vác nổi hậu quả này.
Cố Trường Sinh chưa nghĩ ra phương án xử lý, đúng lúc này có một cô gái đi ngang qua. Cô khinh thường nhìn Cố Trường Sinh thấy bà bầu té ngã mà không thèm liếc mắt.
Lớn lên đẹp trai sáng sủa, thế mà không có sự đồng cảm?
Cô gái giơ điện thoại vừa quay video làm bằng chứng, vừa đến gần muốn đỡ Lâm Hoành Phát đứng dậy.
Dê vào miệng cọp!
Cố Trường Sinh vội vàng ngăn cản.
“Này, anh làm sao thế hả, không muốn giúp thì thôi, dựa vào cái gì còn không cho người khác giúp đỡ?” Cô gái bất mãn.
… Em gái à, có biết mình đang giúp đỡ một bà bầu có kiu không đó?
Cố Trường Sinh không tiện giải thích, đành phải nói: “Thật ra tôi đang tính đỡ cô ấy, để tôi làm cho, tôi sức lực lớn, người có bầu thể trọng nặng, cô mang giày cao gót không tiện đâu.”
Cô gái thấy thế, tưởng là mình hiểu lầm Cố Trường Sinh, thái độ quay ngoắt độ, cười cười xin lỗi Cố Trường Sinh: “Vậy anh làm đi.”
Hôm nay cô mặc váy với giày cao gót mười centimet, đúng là không tiện. Lỡ mất thăng bằng đẩy ngã bà bầu thì không tốt lắm.
Cô gái nhường chỗ, không như Cố Trường Sinh nghĩ sẽ rời đi, mà lùi lại vài bước, cầm điện thoại ghi hình bọn họ: “Anh cứ yên tâm đỡ cô ấy, tôi đứng đây xem.”
Cô không thể tỏ ra lạnh nhạt một chút sao?
Lần đầu tiên Cố Trường Sinh cảm thấy, tố chất nhân dân nước mình quá cao cũng không phải chuyện tốt.
Cậu bí cách, đành phải lại gần đỡ bà bầu dậy.
Lâm Hoành Phát gấp lắm rồi. Cố Trường Sinh đưa tay ra, còn chưa dùng sức đã bị Lâm Hoành Phát nắm chặt không tha.
Một tay giữ chặt Cố Trường Sinh, tay còn lại thò xuống váy sờ súng lục.
Hắn không tin Cố Trường Sinh bị thương sẽ không ngoan ngoãn theo hắn về bắt quỷ.
Vậy bắt quỷ xong thì sao? Thì hắn sẽ chịu khó tạo chuyện “ngoài ý muốn” tặng cho cậu.
Nếu không phải Cố Trường Sinh từ chối ủy thác, sợ mượn tay người khác “mời” sẽ bị lộ việc, hắn cũng không cần ra hạ sách này. Vì phòng ngừa vạn nhất, hắn thậm chí còn giả thành phụ nữ.
Bản thân hy sinh quá lớn, Lâm Hoành Phát càng nhìn Cố Trường Sinh càng không vừa mắt.
Nếu không phải thằng này vẫn còn tác dụng, trực tiếp cho nó một viên đạn là tốt nhất. Bắn xong trước khi cảnh sát tới bỏ chạy là được. Dù sao ông chủ xí nghiệp Lâm Hoành Phát còn đang “ở bệnh viện tính dưỡng”, rất nhiều bác sĩ có thể làm chứng, tra thế nào cũng không ra hắn.
Chưa kể kẻ bắt cóc cầm súng trên tay, Lâm Hoành Phát là người làm ăn đàng hoàng, tất nhiên không thể tiếp xúc với các loại vũ khí nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc mấu chốt, nghĩ đến con trai ở nhà, Lâm Hoành Phát kìm nén cảm xúc tiêu cực. Hắn lấy lại bình tĩnh, tính lấy váy che nòng súng chĩa vào Cố Trường Sinh, đột nhiên tay bị đè lại.
Lâm Hoành Phát ngẩn đầu, liền thấy Cố Trường Sinh mỉm cười.
“Cẩn thận.” Cố Trường Sinh đỡ hắn lên.
Bị phát hiện! Rõ ràng trên mặt đối phương không biểu hiện chút khác thường nào, bản thân cũng hóa trang rất kỹ, nhưng Lâm Hoành Phát vẫn biết mình đã bị lộ.
Lâm Hoành Phát bị cậu cười đến nổi da gà. Cố gắng rút tay ra bằng mọi cách mà không thành công.
Chết tiệt, rốt cuộc thằng chó này ăn gì lớn lên thế? Khỏe vãi lều!
Từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập khiêng nồi, huấn luyện đủ kiểu qua năm này tháng nọ, Cố Trường Sinh thủ đoạn và sức mạnh rất lớn: “Đừng nhúc nhích.” Tuy chưa biết làm gì với Lâm Hoành Phát, cũng không thể để hắn làm loạn.
Lâm Hoành Phát liều mạng đủ kiểu không thoát ra được. Ngược lại vì động tác quá lớn, khiến cô gái đứng quay video bắt đầu chú ý.
Hình như có gì đó không đúng.
“Này, anh nắm tay phụ nữ có bầu làm gì? Sắc lang!” Đẹp trai mà thích sàm sỡ dâm dê. Cô gái trong lòng than thở lòng người khó đoán, đứng ra chỉ trích.
Đừng nói bà bầu, nắm tay lâu bất cứ cô gái nào cũng cực kỳ bất thường.
Cố Trường Sinh bất đắc dĩ, cậu chưa kịp giải thích, Lâm Hoành Phát giãy giụa, không cẩn thận nhấn cò súng “pằng” một tiếng, đạn ra khỏi nòng.
Cô gái nghe thấy tiếng súng trợn tròn mắt, điện thoại trên tay bị dọa rớt.
Nếu đã nổ súng, Lâm Hoành Phát hoặc là bỏ, hoặc phải làm đến cùng. Hắn đổi tay cầm súng, họng súng chĩa thẳng vào mặt Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh phản ứng rất nhanh, lập tức chộp tay lẫn súng của Lâm Hoành Phát đẩy ra. Hai bên giằng co tranh đoạt khẩu súng lục.
“Đi mau, báo cảnh sát!” Người xung quanh đã hoảng loạn chạy hết, chỉ còn cô gái vẫn còn ngơ ngác đứng đó, Cố Trường Sinh vội nhắc nhở.
Bị tiếng hét dọa tỉnh, cô gái phản ứng lại, vội vàng ngồi xổm nhặt điện thoại.
Còn tốt, chưa hỏng.
Cô gái ngại giày cao gót phiền phức, tháo giày quẳng ra rồi chạy thật xa.
Chốt an toàn đã mở, sợ cướp cò, Cố Trường Sinh tranh giành vô cùng cẩn thận. Nhưng Lâm Hoành Phát thì không, hắn không tính tha mạng bất cứ ai. Hắn phải thoát khỏi sự khống chế của Cố Trường Sinh trước khi cảnh sát đến.
Vì không cố kỵ kiêng nể gì, vốn thực lực cách xa nhau trở nên thắng bại khó phân. Trong lúc giằng co, Lâm Hoành Phát lại bắn ra hai viên đạn, may là cả hai đều bay ra ngoài.
Một băng súng lục đều có viên đạn. Đã ra ba viên, còn bốn viên. Có lẽ vận khí đã hết, ngay lúc viên thứ tư chuẩn bị bắn ra, tự nhiên xuất hiện một đứa bé.
Đứa bé còn rất nhỏ, bước đi cũng không vững. Mà nòng súng dần chĩa vào đứa bé. Cố Trường Sinh sợ đến mức hồn phi phách tán, bất chấp nguy hiểm một tay cản súng, tay còn lại đẩy mạnh Lâm Hoành Phát, bước lên ôm đứa bé tránh đường đạn.
Khẩu súng trượt khỏi tay Lâm Hoành Phát rơi xuống đất. Nhặt súng lên, Lâm Hoành Phát nhìn hướng Cố Trường Sinh đang chạy đi, không cam lòng giơ súng bóp cò.
Gọi điện báo cảnh sát xong, cô gái núp sau một bức tượng điêu khắc, cẩn thận ló đầu ra quan sát tình hình thì thấy cảnh này. Cô sợ hết hồn, theo bản năng cầm điện thoại bấm .
Đứa bé bị người lạ ôm vào lòng, không biết chuyện liên tục giãy giụa, gây trở ngại nghiêm trọng đến hành động của Cố Trường Sinh.
Không kịp!
Ý thức được điểm này, Cố Trường Sinh cố gắng tránh nơi yếu hại, tính lấy thân đỡ đạn.
Mong đạn không bôi thuốc độc, dùng một vết thương đổi một cái mạng vẫn lời.
Cố Trường Sinh vẫn còn tâm tư tính toán được mất.
Viên đạn rời nòng súng, Lâm Hoành Phát sung sướng nhoẻn miệng cười.
Đúng lúc này, Cố Trường Sinh giật mình, dao phay mini từ túi quần cậu bay vụt ra ngoài. Dao phay lóe ánh kim quang, tự động vọt đến trước mặt Cố Trường Sinh chặn đạn.
“Chuyện này không thể nào!” Lâm Hoành Phát bàng hoàng ngơ ngác, dao đồ chơi sao có thể biết bay, đã thế còn đỡ được một viên đạn?
Không chỉ Lâm Hoành Phát, Cố Trường Sinh cũng vô cùng ngạc nhiên. Thì ra pháp khí truyền thừa của Tổ sư gia còn có thể dùng như vậy?!
Chương Hân Vũ trên không trung liều mạng thi triển quỷ đánh tường muốn cứu cậu, ánh sáng mặt trời khiến thực lực giảm sút, cô thấy Cố Trường Sinh vẫn an toàn thì thở hắt một hơi.
Một người khác cũng thở hắt một hơi, đó là mẹ đứa bé từ trong hẻm đi ra. Mẹ đứa bé cũng thấy cảnh này, vừa cảm thấy may mắn vừa sợ hãi, sợ đến mức chân cẳng nhũn ra, vẫn kiên trì chạy đến chỗ Cố Trường Sinh.
Bảo bảo còn ở đó.
Cố Trường Sinh phản ứng lại, vội vàng nhét đứa bé vào tay đối phương: “Đi mau.”
Trượt rồi.
Kéo dài thời gian sẽ bị cảnh sát bắt được. Lâm Hoành Phát không rảnh quan tâm dao phay nhỏ biết bay có gì đặc biệt, hắn quyết đoán bỏ qua Cố Trường Sinh, xoay người trốn chạy.
Ngay lúc này, dao phay đột nhiên biến lớn, một bóng người trong suốt ánh kim xuất hiện. Bóng người giơ tay cầm chuôi dao ném đi, dao phay như có ý thức, chớp mắt đã đuổi kịp Lâm Hoành Phát.
Giống như đập củ tỏi, sống dao trực tiếp đập mạnh vào đầu Lâm Hoành Phát. Lưỡi dao lướt qua tứ chi Lâm Hoành Phát như thái rau, cắt một nhát. Miệng vết thương không sâu, lại vừa vặn cắt lìa gân tay gân chân, khiến hắn không thể đứng dậy chạy tiếp, cũng không thể cầm súng bắn loạn, chỉ biết nằm ra đường như người què.
Dao phay chém người đầy linh tính lượn lờ vòng quanh, như muốn trừng phạt, nó lại gần bàn tay cầm súng bắn Cố Trường Sinh chặt xuống.
Xong việc, bóng người trong suốt khoát tay, dao phay liền lắc lư vẩy sạch máu dính trên nó, ngoan ngoãn thu nhỏ rồi bay về trong túi Cố Trường Sinh, an tĩnh nằm im.
“Quỷ? Có quỷ!” Lâm Hoành Phát nằm liệt trên đất, nhìn Cố Trường Sinh sợ hãi gào lên.
Sớm biết đại sư dưỡng quỷ, hắn đã chẳng bí quá hóa liều.
Thật sự quá nguy hiểm.
Không thấy bóng người nửa trong suốt, Lâm Hoành Phát tưởng tiểu quỷ điều khiển dao phay, hối hận không kịp.
Mà người duy nhất thấy bóng người kia, Cố Trường Sinh theo bản năng sờ túi tiền của mình: “Đao… linh đao?”
Tuy cậu chưa nghe ba mình nhắc về việc dao phay có linh đao. Nhưng đây là pháp khí quan trọng do Táo Vương Gia truyền thừa một mạch, thời gian sử dụng đã lâu, cũng có khả năng tự sinh ra linh trí.
Ông và ba mình có khi chưa biết, có lẽ linh đao mới được sinh ra, người khác không biết được.
Từ ngày mình xuất sư, ba tận tay đưa dao phay cho mình nhận chủ, dù ba mình cũng là một mạch Táo Vương, cũng không được tự ý dùng nó.
Có thể làm được chuyện này, chỉ có thể là Táo Vương Gia hoặc linh đao.
Tổ sư gia là không có khả năng xuất hiện, vậy chỉ còn lại linh đao.
Dao phay nhà mình xịn dữ thần, Cố Trường Sinh hận không thể lấy nó ra hôn mấy cái.
Cảnh sát đến rất nhanh, chạy đến chỗ Lâm Hoành Phát đang chảy máu đầy đất.
Sử dụng súng ống tại Hoa Quốc là vi phạm pháp luật nghiêm trọng, đa phần hắc bang sống mái với nhau chỉ dám cầm vũ khí lạnh. Bởi vì có người làm chứng và bị bắt quả tang tại trận, tội danh này Lâm Hoành Phát rửa cũng không sạch.
Cô gái đồng cảm muốn đỡ hắn dậy, mẹ của đứa bé suýt bị bắn chết và một số người qua đường khác ở gần đều thấy hắn nổ súng. Tất cả có thể chứng minh vũ khí là của Lâm Hoành Phát, cũng là hắn động thủ trước.
Cố Trường Sinh trong mắt họ chỉ là người có cảm giác nhạy bén, phát hiện điểm không đúng nên ngăn chặn nguy hiểm, cuối cùng thành công loại bỏ thảm án giết người vô tội.
Tuy không hiểu vì sao dao phay biết bay, nhưng điều này không quan trọng!
Quan trọng là không ai mất mạng.
Đặc biệt sau khi kiểm tra, cảnh sát có kinh nghiệm phong phú phát hiện kẻ trước mắt không phải bà bầu, thậm chí còn không phải phụ nữ.
Cố tình hóa trang thành như vậy, hiềm nghi của Lâm Hoành Phát càng nặng.
Cô gái bị lừa thấy thế sợ hãi vô cùng. Nếu không phải có người kịp ngăn cản cô đỡ hắn dậy, có phải cô sẽ bị hắn điên cuồng bắn vào người?
Khai báo xong, cô gái và mẹ đứa bé cảm ơn Cố Trường Sinh rối rít, lúc này mới lưu luyến rời đi.
“Nhìn tên này quen quen, mình từng gặp ở đâu ta!” Viên cảnh sát băng bó cầm máu đơn giản cho Lâm Hoành Phát bỗng nói.
“Trên mặt hắn trang điểm đậm, cậu nhìn quen mắt kiểu gì?” Một nữ cảnh sát nghe vậy, lấy khăn giấy ướt lại gần. Lâm Hoành Phát rất không tình nguyện, nhìn cảnh sát tẩy trang và tháo tóc giả của hắn: “Cậu nhìn lại xem, có nhớ ra ai chưa?”
Viên cảnh sát lại tỉ mỉ quan sát Lâm Hoành Phát. Không còn phấn trang điểm, diện mạo Lâm Hoành Phát hoàn toàn hiện rõ.
“Chẳng phải là giám đốc xí nghiệp Lâm thị, Lâm Hoành Phát sao?” Viên cảnh sát băng bó vẫn chưa nhận ra hắn là ai, một cảnh sát khác cầm ly nước tiện thể vào ngó một tí, giật mình nói.
Được nhắc, viên cảnh sát lập tức nhớ ra: “Hôm bữa tôi đọc một tờ báo chuyên đưa tin về các xí nghiệp làm từ thiện, có đăng hình mặt hắn, ghi là từng giúp đỡ mấy chục học sinh nghèo được tiếp tục đến trường.” Tuy bây giờ người thích đọc báo khá ít, nhưng để thu thập tin tức toàn diện, cục cảnh sát có thói quen đặt mua báo giấy.
“Bây giờ mấy người làm từ thiện đều thế này?” Cảnh sát cầm ly uống miếng nước, lắc đầu than thở: “Toàn mấy kẻ trong ngoài không đồng nhất. Lần trước tập đoàn Long thị á, mang tiếng nhà từ thiện nhiều năm, kết quả cũng ngầm làm mấy chuyện đen tối.”
“Được rồi, ngành nào chẳng có con sâu làm rầu nồi canh, đừng đánh đồng toàn bộ. Tra án quan trọng hơn, không tụ tập ở đây nữa.” Đội trưởng đội cảnh sát hình sự đi vào, ý bảo mọi người giải tán: “Nên làm gì thì làm đi.”
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự là người bàn ngành đặc thù, một thân kiêm hai việc. Thấy Cố Trường Sinh, hắn đã hiểu ba bốn phần. Chờ các nhân viên không liên quan đã ra ngoài, đội trưởng mới hỏi: “Lại là tà tu phạm tội?”
Ngồi bên cạnh im lặng nãy giờ Cố Trường Sinh lắc đầu: “Không phải, tình huống cụ thể để tôi mở thiên nhãn cho anh, tự anh nghe người bị hại kể lại sẽ rõ hơn.” Chương Hân Vũ vẫn luôn theo sau Cố Trường Sinh.
“Cũng đúng.” Đội trưởng tạm thời mở Âm Dương Nhãn, dẫn Chương Hân Vũ sang phòng bên cạnh lấy lời khai.
Hỏi xong Chương Hân Vũ, tái thẩm vấn Lâm Hoành Phát. Lúc đội trưởng ra ngoài, sắc mặt đen thui đến đáng sợ: “Vô pháp vô thiên!”
Cần nội tạng thì thẳng tay giết người lấy tim, không coi mạng sống ra gì. Lâm Hoành Phát như thằng đồ tể, thích thì chặt đầu heo xuống lóc thịt nấu ăn, hoàn toàn không giống người bình thường.
Đúng là tên điên.
Lâm Hoành Phát không ngờ mình sẽ bị cảnh sát bắt tại hiện trường, chứng cứ vô cùng xác thực. Hơn nữa hắn sợ bị tiểu quỷ cầm dao phay chém thêm vài nhát, gần như cảnh sát hỏi gì đáp nấy, không dám dấu diếm nửa phần.
Nhưng tập kích người qua đường là một vụ án, giết người lấy nội tạng là một án khác. Cái trước chứng cứ đầy đủ, cái sau lại rất ít manh mối, Lâm Hoành Phát bất ngờ khai hết mọi chuyện. Một vụ án có thể sẽ rất tốn sức điều tra bỗng trở nên đơn giản, nhóm cảnh sát phụ trách phá án ngơ ngác.
Uy lực Táo Vương gia đã dọa hỏng thần kinh của Lâm Hoành Phát, có công cực lớn.
Cố Trường Sinh lấy dao ra gọi nửa ngày, chẳng thấy linh đao đáp lại. Trầm tư suy nghĩ thật lâu, mãi đến khi cảnh sát đưa tòng phạm Phùng Ngọc Lan đến tra hỏi, Cố Trường Sinh mới biết không đúng chỗ nào.
Lúc linh đao xuất hiện, cậu thấy quần áo của nó kỳ kỳ. Linh đao mặc đồ cổ trang không sao, tuy linh trí sinh ở thời hiện đại, nhưng vẫn là dao phay hơn ngàn năm, thẩm mỹ thiên cổ là điều dễ hiểu. Nhưng Hoa Quốc có lịch sử lâu đời, thiếu gì trang phục để mặc? Muốn nho nhã có nho nhã, muốn tiêu sái có tiêu sái, sao lại là quần áo quan phục.
Mang khuôn mặt soái ca, mà kiểu dáng trang phục cũ kỹ thế.
Ủa, quan phục này nhìn hơi quen mắt.
Cố Trường Sinh nghĩ mãi không ra, cậu điền tờ khai xong, về nhà vào phòng bếp, lúc này mới biết quen mắt chỗ nào.
Mỗi ngày ngẩng đầu cúi đầu đều thấy, không quen mắt mới lạ.
Giống quần áo của Tổ sư gia y như đúc.
Là do quần áo từ hai mươi centimet cao khoảng nửa cánh tay, biến thành bóng người trong suốt, nên ban đầu cậu chưa kịp phản ứng.
Huyền thiết dao phay do Tổ sư gia truyền xuống, nếu linh đao sinh ra tuyệt đối không dám mặc trang phục giống ngài, đây là mạo phạm.
Cuối cùng Cố Trường Sinh cũng nhận ra, người cứu cậu khỏi nguy hiểm không phải linh đao, hiểu lầm to rồi.
Thoại nhìn Tổ sư gia còn trẻ hơn tượng thần rất nhiều, cực kỳ đẹp trai, là Tổ sư gia hàng thật giá thật.
Cố Trường Sinh được nhìn thấy Tổ sư gia vui sướng cực kỳ, đồng thời cảm thấy ăn năn sâu sắc: “Đều là tại tổ tiên truyền lại bức họa sai lệch, khiến người ta chê ngài xấu đến vậy.”
Nhớ bản thân từng dùng bức họa Tổ sư gia xấu xí đi đặt làm tượng thần kéo dài hương khói, Cố Trường Sinh hận không thể vọt ngay vào nhà người khác đem mấy bức tượng đó về thay cái mới.
Tổ sư gia chịu ủy khuất quá!
Cũng may tuy không có biện pháp vào nhà người ta trộm tượng, nhưng có thể kêu thợ thủ công sửa lại hàng tồn kho.
Mất bò mới lo làm chuồng, thôi không sao vẫn còn kịp.
Có khi Tổ sư gia cố ý hiển linh vì muốn mình sửa chữa sai lầm.
Nghĩ vậy, Cố Trường Sinh vội vàng lấy điện thoại, gọi cho thợ thủ công tạm dừng: “Tôi sẽ đưa cho anh tấm hình thiết kế tượng thần mới, khi nào nhận được hẵng làm tiếp, cứ theo hình mẫu mà làm.”
Giải quyết được mối lo, Cố Trường Sinh đánh tan tảng đá đè nặng trong lòng, xắn tay áo đi nấu cho Tổ sư gia một bàn đồ ăn phong phú, tạ ân cứu mạng.
Đêm đó, Cố Trường Sinh rất ít khi nằm mơ, tự dưng trong mộng bị người mắng máu chó đầy đầu. Ngày hôm sau Cố Trường Sinh bò dậy, thống khổ xoa thái dương đau nhức, cố gắng nhớ lại nội dung ác mộng mơ hồ.
Hình như ai đó mắng cậu suy nghĩ thiếu chu toàn, không đủ cẩn thận, quá mức khinh địch, không xứng làm đệ tử của hắn!
Từ từ, không xứng làm đệ tử của hắn?!
Cố Trường Sinh lập tức tỉnh ngủ. Là Tổ sư gia báo mộng đó. Chẳng lẽ Tổ sư gia tức giận đến mức này?
Cố Trường Sinh tỉnh táo lại, đang tính đến trước mặt tượng thần sám hối, xin ngài ấy nguôi giận đừng báo mộng nữa, thì điện thoại reo chuông.
“Gần đây con đã làm gì?” Ba Cố đầu bên kia điện thoại mờ mịt: “Ngày hôm qua Tổ sư gia đột nhiên báo mộng, mắng ba không biết dạy con. Thằng nhóc này có phải con khi sư diệt tổ, nhầm đường sa đọa?” Không đúng không đúng, nếu thật sự như vậy, với tính tình của Tổ sư gia thì báo mộng làm gì? Thẳng tay xử lý môn hộ từ lâu rồi!
Cố Trường Sinh ngượng ngùng giơ tay gãi mặt, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ: “Không có gì đâu ạ. Hôm qua lúc con làm ủy thác suýt chút nữa bị thương à.”
Cố Trường Sinh tránh nặng tìm nhẹ, mập mờ ý chính.
“Thật hả?” Ba Cố ba ba quá dễ lừa, tuy còn bán tín bán nghi, nhưng không hỏi rõ: “Lần sau bản thân phải biết chú ý. Với khả năng của con sao có thể xảy ra chuyện, có phải ỷ mình tài giỏi nên khinh địch?” Ba Cố giáo huấn hai câu, lúc này mới cúp điện thoại.
Kết thúc cuộc gọi, Cố Trường Sinh nằm bẹp xuống giường úp mặt vào chăn. Tổ sư gia đáng ghét, lớn rồi còn chơi trò méc phụ huynh!
Vì bị dạy dỗ, Cố Trường Sinh không dám tái phạm lần nữa. Lẽ ra lúc gặp Lâm Hoành Phát, biết hắn có giấu súng, không nên lo trước lo sau. Cậu quyết đoán thẳng tay bẻ gãy tay hắn thì sau đó đã không xảy ra chuyện gì.
Cố Trường Sinh xuống giường thay quần áo, thắp nhang cho Tổ sư gia. Sợ chưa đủ lòng thành, cậu tự tay viết giấy kiểm điểm một ngàn chữ rồi đốt cháy.
Giấy kiểm điểm cháy hết, Chương Hân Vũ liền bay vào.
“Đại sư.” Lâm Hoành Phát bị phán tử hình, Phùng Ngọc Lan cũng không may mắn thoát khỏi. Nhìn hai người nhận báo ứng thích đáng, Chương Hân Vũ cởi bỏ oan ức, thân thể dần biến thành trong suốt. Đây cũng là lý do cô đến tìm Cố Trường Sinh.
“Tôi có cảm giác bị một luồng sức mạnh lôi kéo, có lẽ tôi sắp đầu thai. Nhưng tôi có chút không yên lòng với cha mẹ tôi. Từ khi vụ án được làm rõ, biết con gái mình bị người ta giết hại, xem kẻ thù thành người một nhà, họ bọn cứ không vui cả ngày. Cứ kéo dài thế sớm muộn gì cũng đèn tắt hết dầu.”
“Tôi muốn gặp họ lần cuối, cởi bỏ khúc mắc của họ. Nhưng tôi không đủ năng lực báo mộng, đành phải nhờ ngài giúp đỡ.” Dọa người hoặc tạo ác mộng còn có thể làm, nhưng báo mộng quá cao cấp, cô không có biện pháp.
Cô bám theo vợ chồng Lâm Hoành Phát đã lâu, còn không thể thành công báo thù. Năng lực của cô hữu hạn, chỉ có thể ảnh hưởng đến ác mộng đứa bé, còn người lớn tinh thần khỏe không có tác dụng lắm.
Chuyện này đơn giản, nhưng vốn Chương Hân Vũ có thể lưu lại nhân gian vì thân mang công đức, trời cao cố ý mở cửa sau để cô báo thù. Hiện tại thù đã trả, cô phải đến địa phủ đầu thai chuyển thế.
Xem tình hình hồn thể, chưa đến nửa giờ sẽ bị sức kéo của địa phủ dẫn đi.
Nửa giờ, cho dù có cậu hỗ trợ cũng không kịp.
Cũng may trời cao đối với người mang công đức vẫn rất khoan nhượng. Vì Du Tri Nhạc phụ giúp quán ăn, đòi trả thù lao bằng phật nhảy tường và súp cải trắng hầm. Súp cải trắng hầm không dùng được, nhưng phật nhảy tường lại vô cùng thích hợp.
Đêm qua sau khi về nhà thì cậu bắt đầu làm, vì cách làm món này phiền toái, cậu chuẩn bị đủ loại nguyên liệu nấu rất nhiều. Vừa lúc có thể lấy ra một phần để sử dụng.
Phật nhảy tường danh phúc thọ toàn, một bát nhỏ có phúc lại có thọ. Cố Trường Sinh mở nắp, một mùi hương kỳ lạ tràn ngập khắp nơi, tỏa ra cả ngôi nhà.
“Tả hữu tùy hầu phán đạo lý, thiện vại nửa mãn ti từng đợt từng đợt, ác vại ít ỏi không hề mấy… Phúc khí mãn doanh trạch người nhà, dương thọ không thêm âm thọ trường.”
Theo từng câu Cố Trường Sinh niệm, mùi hương trong không khí dần bị thu hồi. Rõ ràng không đậy nắp, nhưng mùi hương bên trong không thoát ra chút nào.
Chương Hân Vũ theo lời Cố Trường Sinh đến gần bát phật nhảy tường, tay cậu tạo một pháp quyết phức tạp, mùi hương trong bát sành như được chỉ dẫn, chủ động bay đến trước mặt Chương Hân Vũ. Cô theo bản năng mở miệng, hút hương khí vào bụng.
“Hương khí một bát phật khiêu tường chỉ đủ để cô ở lại một ngày. Giờ này ngày mai, cô sẽ bị địa phủ kéo đi.”
“Vậy là đủ rồi. Cảm ơn đại sư.”
“Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về, cô không cầm được đồ.” Cố Trường Sinh tìm bịch bỏ bát sành phật nhảy tường vào: “Tuy không còn mùi hương, nhưng hương vị vẫn còn. Cha mẹ cô ăn sẽ được công đức của cô phù hộ, tăng thêm phúc khí.”
“Công đức là gì không quan trọng,” Cố Trường Sinh lười giải thích, nói thì mệt, dù sao ngày mai Chương Hân Vũ đầu thai cũng quên mất: “Nói chung là thứ tốt.”
Chương Hân Vũ chưa từng làm chuyện gì quá tốt, nếu không có gì xảy ra, cô sẽ nhận thêm nhiều công đức từ việc hiến tạng, giúp nhiều người khác thay đổi vận mệnh. Tuy xui xẻo gặp phải vợ chồng Lâm Hoành Phát, nhưng người xấu trên thế giới này chỉ chiếm số ít. Người bệnh và thân nhân may mắn nhận được các phần tạng khác sẽ vô cùng biết ơn. Kể cả Lâm An Thọ, Cố Trường Sinh thấy rõ sợi công đức trên người Chương Hân Vũ là vì Lâm An Thọ cảm kích mà ra.
Tới nhà Chương Hân Vũ, Cố Trường Sinh nhắc về vài chi tiết khi Chương Hân Vũ còn ở chung với cha mẹ, lấy thân phận bạn cũ thành công bước qua cổng nhà Chương gia.
“Cháu có mở một quán ăn tại gia, Hân Vũ lúc còn sống từng nói qua với cháu, muốn đưa cô chú đến quán ăn thử. Món ăn nổi tiếng nhất của quán là món phật nhảy tường.” Cố Trường Sinh đặt bát sành lên bàn, mở nắp ra: “Cháu biết tin quá muộn, không thể từ biệt Hân Vũ lần cuối. Cô chú, đây là chút tâm ý của cháu, cũng coi như hoàn thành di nguyện của Hân Vũ.”
Vợ chồng họ nghe xong, cười chua xót. Hai vợ chồng già tưởng Cố Trường Sinh là đối tượng thầm thích con mình, nếu không sẽ chẳng biết nhiều đến vậy.
Hai người cùng nhau ăn hết bát phật nhảy tường, cả canh cũng không còn. Tiễn Cố Trường Sinh về, hai vợ chồng già bỗng cảm thấy mệt rã rời, bèn lên giường ngủ trưa.
Trong mơ, con gái như lúc còn sống, xinh đẹp vô cùng.
Cô ở trong mộng kể lại mọi chuyện, họ tưởng ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó. Ai ngờ lúc tỉnh dậy nghe người bên gối nói: “Tôi mơ thấy con mình.”
“Bà cũng mơ thấy con gái?”
Hai vợ chồng kể lại giấc mơ của mình, phát hiện giống nhau như đúc, mới biết đây là sự thật. Thì ra họ hiểu lầm thân phận đại sư: “May mà chưa nói thẳng, không thì xấu hổ lắm.”
Nghĩ đến con gái báo mộng, vợ chồng hai người vội ngồi dậy tìm sổ tiết kiệm. Đại sư vất vả giúp đỡ con gái mình nhiều đến vậy, không thể để người ta làm không công. Hai người bọn họ đã bước nửa chân xuống mồ, có thể xài được bao nhiêu? Tiền lương hưu đủ rồi.
Tiền bạc của vợ chồng họ khá nhiều, phần lớn đưa Cố Trường Sinh, còn dư quyên hết cho từ thiện. Đã biết công đức là gì, họ hy vọng khi làm nhiều việc thiện sẽ giúp con gái đầu thai tốt hơn, tránh gặp lại kẻ ác.
Không biết là bát phật nhảy tường tác dụng, hay người tốt được phúc báo. Tuy con gái hai vợ chồng chết sớm, nhưng về già không cô đơn. Những người nhận tạng của Chương Hân thường xuyên đến thăm hai người, chiếu cố bọn họ. Hai vợ chồng không bệnh không đau, sống thêm hai mươi năm thì cùng qua đời trong giấc ngủ.
Ở đời, kết quả như vậy xem như có hậu.
Báo mộng xong, Chương Hân Vũ không còn lưu luyến gì, ngày hôm sau thuận lợi đi địa phủ đầu thai chuyển thế.
Cố Trường Sinh rời khỏi nhà Chương gia, liên hệ với đội trưởng đội cảnh sát hình sự, hỏi thăm tình huống Lâm An Thọ. Thật ra đứa bé này không làm gì sai. Cha mẹ thương bé cũng là hại bé. Cố Trường Sinh không muốn bé vì chuyện của cha mẹ mình mà nhầm đường lạc lối.
“Trước khi Lâm Hoành Phát chết đã an bài xong. Toàn bộ gia sản được bán đi đổi thành tiền mặt, một phần bồi thường cho gia đình người bị hại, một phần khác lập thành quỹ hội an thọ. Quỹ này do tôi và các đồng nghiệp cùng quản lý, sinh hoạt sau này của Lâm An Thọ sẽ do quỹ hội chi trả. Suy xét tình hình đứa bé lẻ loi một mình, nhân viên cục chúng tôi cũng sẽ đến thăm định kỳ.”
Cha mẹ thương con, thiên kinh địa nghĩa.
“Giá như Lâm Hoành Phát biết suy nghĩ vì con gái nhà người ta một chút, thì bây giờ không ra nông nỗi này.” Đều là cha mẹ, nhà nào chẳng quý con như nhau?!
Việc này coi như kết thúc. Cố Trường Sinh làm rất nhiều phật nhảy tường, Du Tri Nhạc ăn không hết, phần còn dư đem bán tại quán ăn tại gia.
Đặt đồ ăn trong bếp, buổi trưa Cố Trường Sinh tuyển thêm người phục vụ, một nhân viên phụ bếp bỗng chạy đến chỗ cậu: “Ông chủ nhỏ, hình như trong tiệm có chuột, gần đây thường hay mất đồ.”
Phúc lợi Bếp Lửa Cố Gia tốt lắm, nhân viên muốn ăn gì cũng được, hoàn toàn miễn phí, căn bản không cần ăn vụng. Người ngoài không được vào bếp, nên vấn đề vệ sinh của quán ăn vẫn duy trì rất tốt. Nhưng đồ ăn trong phòng bếp đột nhiên biến mất, chỉ có thể đoán như vậy.
“Chuột?!” Nghe tin này, Cố Trường Sinh là người giật mình nhất. Ngũ giác của cậu rất nhạy, sao lại không phát hiện. Chẳng lẽ chuột bây giờ thông minh đến mức biết trốn cậu?
“Thiếu thứ gì?”
Phụ bếp nghe Cố Trường Sinh hỏi, giơ ngón tay đến thử: “Hôm kia mất hai bát súp gà, một đĩa sườn heo chua ngọt, một phần rau xào. Hôm trước mất hai đĩa đậu phụ vàng, một chén bánh lạnh, còn có một phần chè đậu xanh ướp lạnh. Hôm qua thiếu hai cái móng heo, ba mâm tôm nướng, một con cá. Hôm nay thì mất hai bát canh, một bát canh xương sườn rong biển, một bát canh nấm. Đúng rồi, hôm qua ông chủ đưa phòng bếp phật nhảy tường, quay lưng tí đã mất một bát.”
“Mấy hôm trước chúng tôi đã phát hiện phòng bếp mất đồ ăn liên tục, nhưng cứ tưởng nhớ nhầm ấy chứ, nên không để ý lắm.” Phụ bếp đau lòng nói tiếp: “Ông chủ nhỏ khó khăn lắm mới nấu món phật nhảy tường, trước đây ông chủ ngại phiền toái không chịu làm. Thủ nghệ của ông chủ nhỏ cao hơn hẳn mấy đầu bếp khác, mọi người không cần ăn, đều đem định giá tương đối cao. Chỉ có mấy vò, chúng tôi đề bảng bán số lượng có hạn. Lúc bán cũng ghi chú rõ ràng số lượng, thiếu một vò là biết liền.”
“Món này dùng toàn nguyên liệu quý hiếm để nấu, chúng tôi chắc chắn không nhầm. Trong bếp sắp xếp vài người rảnh rỗi, nhìn chằm chằm vò sành đựng phật nhảy tường. Ai ngờ vẫn sơ sẩy để chuột tha mất. Ông chủ nhỏ có muốn qua kiểm tra?”
Còn có chuyện này?
Nếu có chuột thật, thì nó cũng quá kiêu ngạo.
Không chỉ kiêu ngạo, còn đặc biệt hiểu biết. Mới mấy ngày đã biến quán ăn thành nơi thưởng thức mỹ thực miễn phí.
Cố Trường Sinh cảm thấy không đúng lắm, vẫy tay kêu nhân viên khác làm tiếp việc của mình. Cậu đi cùng phụ bếp về phòng bếp, tìm hiểu kỹ xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.