“Có lẽ là ông trời có mắt, chúng tôi tìm được vài cây gậy gỗ dưới đáy sông, bề mặt gậy đều bị ma sát, xóa sạch sẽ dấu vết. Nhưng may mắn có một gậy gỗ còn sót lại dấu vân tay.” Tuy Tôn Chấn Bang không động thủ, nhưng hắn cũng cầm gậy theo để lấy khí thế.
Trong nhà Cố Trường Sinh, Tôn Minh Chí ngồi lơ lửng trên sô pha, tiếp tục nói: “Một đầu gậy gỗ sót lại nửa dấu vân tay.” Vân tay này ở vị trí khó thấy, có lẽ Tôn Chấn Bang không ý chú tới nó.
“Sau khi kiểm tra, vân tay đó trùng khớp với ngón tay cái của Tôn Chấn Bang.”
“Đã có chứng cứ,” Dù khi đó Tôn Chấn Bang thực sự không động thủ, nhưng hắn là chủ mưu, tất nhiên tội danh sẽ nặng. Hơn nữa đám người cao to vì có thể giảm bớt hành vi phạm tội, cũng sợ Tôn Chấn Bang biến họ thành kẻ chịu tội thay, tất cả không hẹn mà cùng đổ hết lên đầu Tôn Chấn Bang, thậm chí có người nói rằng Tôn Chấn Bang chính là người đánh mạnh nhất. Có lời khai, có vân tay, có video thu âm, nhân chứng vật chứng đều có đủ, trừ Tôn Chấn Bang liên tục phủ nhận, không có gì có thể chứng minh hắn trong sạch: “Cuối cùng hắn bị phán tử hình.”
Tuy là tử hình, nhưng hoãn lại hai năm sau mới chấp hành. Nếu trong thời gian này Tôn Chấn Bang có biểu hiện tốt hoặc lập công, có thể được giảm hình phạt thành án chung thân. Điều này làm Tôn Minh Chí muốn mạng đổi mạng hơi thất vọng. Nhưng thấy Tôn Chấn Bang sống chịu tội, mỗi ngày bị tra tấn ăn không vô, nhìn đồ ăn như đống rác rưởi tỏa mùi hôi, vừa buồn nôn vừa thống khổ, hắn lại cảm thấy hả giận.
“Bởi vì đói khát cực độ, bác sĩ trong nhà giam nói thân thể Tôn Chấn Bang quá suy yếu, nếu vẫn không thể ăn cơm khả năng cao sẽ không duy trì được lâu.” Nói đến đây, Tôn Minh Chí có chút do dự, không biết có nên nói Cố Trường Sinh cởi bỏ chú thuật trên người Tôn Chấn Bang hay không. Hắn làm quỷ nhiều ngày, gặp không ít quỷ khác, trao đổi vài lần đã biết vài chuyện. Nếu thuật sĩ ra tay quá mức có thể sẽ tổn hại âm đức.
Tuy vẫn không cam lòng, nhưng Tôn Minh Chí không muốn Cố Trường Sinh vì một kẻ như vậy mà chịu liên lụy. Do dự một hồi, Tôn Minh Chí quyết định nói ra. Dù sao Tôn Chấn Bang đã chịu báo ứng rồi, Tôn Minh Chí tự an ủi bản thân.
Nghe Tôn Minh Chí nói, Cố Trường Sinh hiểu đối phương băn khoăn cái gì, nói: “Không có việc gì. Đó là trừng phạt đúng tội Tôn Chấn Bang, còn nữa tôi không trực tiếp ra tay.” Khi gặp loại chuyện này, cậu đều sử dụng oán khí khổ chủ hoặc móng tay, đồ vật tùy thân linh tinh làm vật môi giới. Khổ chủ báo thù là thuận lý thành chương, thiên kinh địa nghĩa, sẽ không tạo thành oan nghiệt.
Biết Cố đại sư sẽ không có việc gì, Tôn Minh Chí an tâm.
Mấy tên cơ bắp thông đồng làm bậy với Tôn Chấn Bang và quản lý xưởng giày đều bị phán tù chung thân. Xưởng giày trực tiếp bị niêm phong, phía trên ra lệnh chỉnh đốn và cải cách, đồng thời khắc phục ô nhiễm tại sông nhỏ. Tôn Minh Chí đợi thêm mấy ngày, nhìn Tôn Chấn Bang vì không ăn uống được khiến cơ thể suy yếu, hoàn toàn mất tỉnh táo.
“Tránh ra.” Tôn Chấn Bang yếu ớt nằm trên giường, hiện tại ảo giác của hắn đã nghiêm trọng tới mức không chỉ thấy đồ ăn giống củ ấu, mà ngay cả người đứng trước mặt hắn, hai cái chân cũng biến thành củ ấu khổng lồ. Chưa kể đây không phải củ ấu tươi, luôn bốc mùi tử thi tanh tưởi, mà trên củ ấu còn hiện mặt những người hắn từng trực tiếp hoặc gián tiếp làm hại.
Bà Hách thôn bên cạnh vì ăn rau tưới bằng nước ô nhiễm suýt chút nữa mất mạng, Lý Minh Phát cuối thôn, và cả Tôn Minh Chí đã chết từ lâu. Khuôn mặt của họ luân phiên nhau xuất hiện.
Là bọn họ tới báo thù. Nếu không tại sao mỗi khi bị đối phương chạm vào người, da của hắn lại xuất hiện vết ăn mòn?
Không phải bác sĩ trị bệnh cứu người sao?
Chắc chắn tên bác sĩ này là người khác giả trang, hoặc con quỷ Tôn Minh Chí hóa thành để hại hắn. Tôn Chấn Bang càng nghĩ càng sợ.
Vì Tôn Chấn Bang bài xích rất nặng, nhân viên y tế không thể đến gần hắn, càng không thể truyền nước đưa thuốc cho hắn duy trì mạng sống. Cuối cùng, Tôn Chấn Bang chết đói trong sự hoảng sợ tột độ. Không thể chờ đến ngày được giảm hình phạt.
Tôn Chấn Bang trút hơi thở cuối cùng, còn sông nhỏ qua từng ngày dần tốt lên. Vì án mạng, việc buôn bán củ ấu trong thôn trở nên ảm đạm, điều này coi như cho người dân trong thôn một bài học, để họ không dám xem thường ảnh hưởng của ô nhiễm môi trường. Chỉ cần bọn họ chịu giữ gìn môi trường xung quanh, danh tiếng thôn sẽ trở lại trong tương lai, từ đó việc buôn bán củ ấu sẽ có khởi sắc. Tôn Minh Chí hiểu rõ tâm nguyện, chấp niệm biến mất, liền đi đầu thai chuyển thế.
Tang sự của hắn do Cố Trường Sinh lo liệu.
Tôn Minh Chí không người thân, lúc trước vì cần điều tra vụ án, thi thể được lưu giữ tại cục cảnh sát. Bây giờ đã kết án, quỷ hồn cũng đi rồi, tốt xấu gì hai người từng quen biết nhau, Cố Trường Sinh bèn nhận nốt phần còn lại.
Lúc này Cố Trường Sinh mới biết, làm đám tang và mộ chôn không đắt như cậu nghĩ. Tôn Minh Chí có hai mươi mấy vạn tiền tiết kiệm và một căn nhà, lo xong hậu sự còn dư lại hơn một nửa. Cố Trường Sinh nhìn số dư, có chút buồn sầu.
Tuy Tôn Minh Chí từng nói cho toàn bộ tài sản của mình cho cậu, nhưng cậu đã từ chối.
Không có cách nào để trả lại, mà bỏ túi riêng thì ngại lắm. Cố Trường Sinh nghĩ một hồi, quyết định đem số tiền này quyên góp vào quỹ hội Táo Quân dưới danh nghĩa Tôn Minh Chí để trợ giúp người khác, coi như tích đức cho Tôn Minh Chí.
Bận rộn vài ngày mới xong, Cố Trường Sinh còn chưa kịp nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của ông Trần.
“Tượng vàng Táo Vương gia và bàn thờ đã chuẩn bị tốt, tôi muốn mời cậu tới đây xem ngày lành giờ lành, khi nào thích hợp để thỉnh ngài ấy về nhà.” Tính ngày lành chỉ là việc nhỏ, thuật sĩ bình thường cũng có thể làm. Nhưng ông Trần thấy vẫn nên nhờ Cố Trường Sinh.
Không bàn về trình độ cao thấp, nói khó nghe là dù có sở hữu đạo pháp cao thâm ví dụ như Chu Dịch, giỏi hơn Cố Trường Sinh rất nhiều, nhưng hắn có phải là đồ tử đồ tôn Tổ sư gia? Có được Táo Vương gia yêu quý bằng Cố Trường Sinh?
Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết không thể.
Nghe ông Trần nói, Cố Trường Sinh không từ chối, lập tức đồng ý: “Bây giờ cháu qua luôn.”
Vừa thấy Cố Trường Sinh đến, ông Trần liền chú ý tới ống quần của Cố Trường Sinh.
Trước đó ông nghe nói Cố Trường Sinh quyên vạn thành lập quỹ từ thiện, chẳng lẽ đứa nhỏ này thành thật đến mức quyên hết tiền, chi phí sinh hoạt cũng không giữ lại?
Nhìn theo tầm mắt ông Trần, Cố Trường Sinh chợt nhớ mình quên chưa mua quần áo mới. Thật ra đến tuổi này của cậu lẽ ra không thể cao thêm, nhưng lần trước lúc xảy ra sự kiện túi nilon, cậu nhận kim quang của Tổ sư gia chiếu sáng, không bao lâu sau thì phát dục lần thứ hai, cả người nhanh chóng cao hơn.
Phát hiện điều này, Cố Trường Sinh tính đi mua quần áo mới, ai ngờ được nửa đường thì gặp Tôn Minh Chí, việc mua đồ đành phải gác lại. Sau đó bận rộn lo hết việc này đến việc kia nên quên béng luôn.
Mùa hè mà, mặc quần áo ngắn một chút sẽ không ảnh hưởng lắm. Chưa kể cậu không cao đến mức thái quá, nhiều nhất chỉ là quần dài biến thành quần cộc trên mắt cá chân, áo dài thì giống áo ngắn.
Biết suy nghĩ của ông Trần, Cố Trường Sinh vội vàng giải thích: “Gần đây cháu đột nhiên cao lên, vốn tính hôm nay đi mua quần áo mới, còn chưa kịp đi thì ngài tìm cháu.”
Mình làm đứa nhỏ chậm trễ?
Có quỷ mới tin!
Mua cái quần cái áo có thể tốn bao nhiêu thời gian, đừng tưởng ta già hồ đồ thì lừa gạt! Ông Trần nghe vậy rất bất mãn. Nhưng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, ông im lặng không nói gì, âm thầm quyết định, đợi lát nữa sẽ đưa Cố Trường Sinh phong bì thật dày. Tránh cho thằng nhóc này không có tiền trong tay, bạc đãi bản thân, sống vất vả qua ngày, ha ha.
Cố Trường Sinh vội nói sang chuyện khác: “Cháu đã tính cho ngài được hai ngày tốt, một là hôm nay, một là ngày mười lăm tháng sau, cả hai đều thích hợp để thỉnh thần.” Cho nên chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, nếu không sẽ bỏ lỡ giờ lành hôm nay đấy.
Nghe Cố Trường Sinh nói, ông Trần dời tầm mắt khỏi ống quần của cậu, tạm bỏ qua: “Ừm, nếu hôm nay là ngày lành, chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta bắt đầu luôn đi.”
“Tam chú thanh hương châm với trước, mờ mịt bay lên Cửu Trọng Thiên…” Ảnh thờ Táo Vương mỗi năm đều đổi vào ngày tết, bây giờ chưa tới ngày cúng ông táo cuối năm, phải báo cho ngài một tiếng, để biết rằng đây không phải vô cớ xé bỏ, bất kính với ngài ấy. Niệm chú xong, hương khói đưa lời nói truyền lên, nhang thắp trước Táo Vương không xuất hiện dị tượng, lúc này Cố Trường Sinh mới để ông Trần đưa tượng thần vào cửa.
Ông Trần cẩn thận đặt tượng thần trên bàn thờ thủ công tinh xảo. Cố Trường Sinh đang xé hình dán cũ trên tường, thấy bàn thờ mới được bê vào, suýt xé rách ảnh.
Tí nữa thì bất kính với Tổ sư gia.
Cố Trường Sinh không dám nhìn tiếp, lấy lại bình tĩnh, tập trung chú ý tiếp tục bóc hình thờ cũ. Mãi đến khi thuận lợi bóc hoàn chỉnh bức hình rồi mang đi đốt, Cố Trường Sinh thở phào một hơi.
Bàn thờ làm từ một khối gỗ Tử Đàn đào rỗng. Tử Đàn lớn như vậy rất hiếm thấy, có thể là đồ cổ, giá cả cao khỏi nghĩ. Khúc gỗ này Cố Trường Sinh từng thấy bên chỗ thợ mộc, là của tổ tiên hắn truyền xuống, báo giá năm ngàn vạn, không bao gồm phí chế tác. Hơn nữa đây là giá hữu nghị do hai bên có quan hệ tốt, những người khác chưa chắc có đãi ngộ ngày.
Tuy sớm biết ông Trần có tiền, nhưng là không ngờ có tiền dữ vậy. Nói dùng thứ tốt nhất chính là tốt nhất. Cố Trường Sinh hâm mộ đỏ mắt.
Cậu cũng muốn tặng Tổ sư gia thứ tốt nhất.
Ngoài bàn thờ, tượng thần bằng vàng của ông Trần cũng tốn không ít tiền. Nếu không thợ thủ công không thể làm tinh tế như vậy, sống động như thật. Nhìn ông Trần đặt bàn thờ ở vị trí tốt, bày đồ cúng trái cây rồi thắp nhang, hai người rời phòng bếp. Cố Trường Sinh nhịn không được hỏi thăm giá cả.
Cậu muốn biết mình phải phấn đấu bao nhiêu năm thì Tổ sư gia ở nhà cậu mới có thể hưởng thụ đãi ngộ này.
“Không nhiều lắm không nhiều lắm,” Trần lão cười tủm tỉm: “Bọn họ biết ta là do cậu giới thiệu, chỉ báo giá số lẻ. Tổng cộng thêm có vạn à.” Ông cứ tưởng phải tốn hơn trăm triệu, mất công gom hết tiền tiết kiệm chuẩn bị, ai ngờ vẫn còn dư.
Cả nhà ông Trần không kinh doanh buôn bán, nhưng em trai ông thì có. Em trai của ông rất giỏi, lưng dựa đại thụ, làm ăn hô mưa gọi gió. Hồi trẻ, em trai ông Trần mở một công ty nhỏ, tài chính không đủ, được ông Trần trợ cấp không ít. Em trai ông không muốn chiếm lợi, nên chia cho ông cổ phần theo tỷ lệ, mấy năm nay vẫn luôn có hoa hồng. Tiền hoa hồng cộng tiền lương hưu tích lũy nhiều năm, tài sản của ông Trần vô cùng phong phú. Lập tức lấy ra vạn không ảnh hưởng chút nào.
vạn!
Cố Trường Sinh sờ túi tiền rỗng tuếch, nhớ về cuốn sổ tiết kiệm trong nhà chỉ có bảy con số, bỗng cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Cảm giác như thể, nỗ lực bắt quỷ cả đời cũng không kiếm nổi số tiền này.
- -----oOo------