Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

chương 63

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ăn thịt người, dù có bao nhiêu lý do đi chăng nữa, hắn cũng không thể vượt qua bóng ma tâm lý này.

Ở bên ngoài nôn sạch mọi thứ trong dạ dày, quay về phòng trọ, Lưu Kim Căn tỏ vẻ bình thường rửa rau thái rau xào rau. Bận rộn một hồi, đồ ăn đã nấu xong.

Tổng cộng có hai món một canh. Canh trứng gà tảo tía, món xào kiểu Thượng Hải, và một đĩa thịt xào ớt xanh. Ớt xanh và thịt đều là thứ trẻ con thích ăn. Ôm con gái đến bàn cơm, cô bé dùng bàn tay lành lặn cầm muỗng cắm đầu ăn cơm, ăn uống cực kỳ ngon miệng.

Nhìn Lưu Kim Căn chỉ ăn rau, cô bé vội vàng lấy một miếng thịt bỏ vào bát Lưu Kim Căn: “Ba ba cũng ăn đi.”

“Ba ba không thích ăn cái này, con ăn đi.” Lưu Kim Căn vội vàng lấy ra khỏi bát.

Cô bé cầm muỗng múc thịt, không vui nói: “Ba ba lại lừa con, hai năm trước ba từng nói thế.”

Không thích gì chứ, rõ ràng là tại xót tiền.

“Ba ba ăn đi, ba không ăn con cũng không ăn. Bà Lưu đã nói với con, ba và chú Ngô đều thích ăn thịt. Có thể một hơi ăn sạch con gà to.” Cô bé bỏ muỗng xuống, dùng hành động thực tế bày tỏ sự nghiêm túc của mình. Nói không ăn là không ăn.

Lưu Kim Căn bó tay, đành phải nhận miếng thịt, chịu đựng ghê tởm nuốt chửng: “Ba ba ra ngoài hồ nước một chút.” Bọn họ thuê phòng tầng một, là tầng chót của một tòa nhà cao tầng cũ kỹ, trong phòng không có vòi nước, phải đi qua chỗ hồ nước sân bên kia mới có nước dùng.

Nghe Lưu Kim Căn nói, cô bé không hoài nghi gì cả. Trong lòng cô bé, thịt là món ăn ngon nhất thế giới, làm gì có ai buồn nôn khi ăn thịt. Cô bé gật đầu, cầm muỗng tiếp tục ăn cơm.

Lưu Kim Căn đi ra ngoài thuận tay đóng cửa lại, tránh để con gái nhận ra điểm bất thường.

Miễn cưỡng chịu đựng tới hồ nước, hắn lập tức ói, nôn oẹ đến mức mặt trắng bệch. Lưu Kim Căn chống tay bên cạnh cái ao, ngẩn người nửa ngày chưa tỉnh.

Sợ ở ngoài quá lâu khiến con gái sinh nghi. Đợi đỡ hơn một chút, vặn vòi nước rửa sạch bẩn thỉu, Lưu Kim Căn cầm ấm đun nước quay về.

Tiếp tục ăn cơm, Lưu Kim Căn nhìn đĩa thịt ăn uống không vào, cố ép bản thân ăn cho xong bữa.

Máy móc gắp đồ ăn bỏ vào miệng, máy móc nhai, lại máy móc nuốt xuống bụng. Lặp đi lặp lại, Lưu Kim Căn như con vịt bị bóp miệng nhồi nhét thức ăn tăng trọng.

Ngô Gia Hưng lơ lửng trước mặt Lưu Kim Căn, sung sướng thưởng thức cảnh này: “Đáng lắm!”

Làm chuyện xấu luôn bị báo ứng. Xem bộ dáng này của Lưu Kim Căn, có lẽ từ nay về sau không thể ăn thịt. Tên này trước kia thích ăn thịt nhất, mỗi lần trong nhà luộc gà, hắn tranh ăn đùi gà vô cùng hạnh phúc. Giờ thì hay rồi, Ngô Gia Hưng chỉ cần nhìn Lưu Kim Căn đã thấy vui, nhịn không được tươi cười.

Không hổ là cháu gái yêu quý của mình. Giúp chú Ngô xả giận tuyệt lắm!

Cơm nước xong, dặn con gái ngoan ngoãn ở trong phòng không được ra ngoài, không mở cửa cho người lạ, Lưu Kim Căn thay quần áo, chuẩn bị đi công trường. Không thể làm thợ mỏ nữa, hắn có bóng ma quá lớn. Chỉ cần đến đó, hình ảnh Ngô Gia Hưng trợn mắt bàng hoàng lại hiện ra trước mặt hắn. Nhưng không đi làm kiếm tiền, dù có tiền bồi thường, vẫn không đủ trả phí trị liệu cho con gái. Còn nữa, hắn không thể mặc kệ chú thím Ngô như vậy được.

Bản thân hắn vô cùng áy náy, vô cùng xin lỗi nhà chú Ngô. Không thể để miệng ăn núi lở. Lưu Kim Căn ở công trường gần đó làm bưng bê dọn gạch. Hắn không có tay nghề gì, cũng may có sức khỏe, ít nhiều có thể kiếm thêm thu nhập.

Mới ra khỏi cửa, chưa đi được vài bước, Lưu Kim Căn đã bị Cố Trường Sinh chặn đường.

Lưu Kim Căn có ấn tượng khắc sâu với Cố Trường Sinh, không phải vì Cố Trường Sinh lớn lên đẹp trai, mà là vì hai người mới gặp nhau buổi sáng. Lúc sáng gặp Cố Trường Sinh, cậu đứng phía sau cụ già, chứng tỏ là con cháu của ông ấy.

“Đây là, quỹ từ thiện có tin tức rồi?” Nhanh như vậy? Trong lòng Lưu Kim Căn có chút nghi ngờ. Hắn nhìn về phía Cố Trường Sinh, ánh mắt vừa chờ mong vừa sợ hãi. Chờ mong nhận được tin tức tốt, sợ hãi lại bị từ chối một lần nữa.

Nếu có quỹ từ thiện đồng ý hỗ trợ, có tiền rồi, hắn có thể trả lại tiền cho gia đình chú Ngô. Dù sao cũng là tiền Ngô Gia Hưng bán mạng, không đến mức vạn bất đắc dĩ, Lưu Kim Căn không dám đụng vào.

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, Cố Trường Sinh chậm chạp lắc đầu. Lưu Kim Căn tỏ vẻ thất vọng rõ ràng, nhưng hắn vẫn nói lời cảm ơn Cố Trường Sinh.

“Có thể nói chuyện không?” Cố Trường Sinh nhìn người đàn ông trung niên thật thà, hỏi.

Lưu Kim Căn gật đầu, Cố Trường Sinh tính tìm một chỗ vắng người, nhưng người khác có thể nghe thấy. Còn đi quán trà có lẽ sẽ khiến hắn mất tự nhiên. Cuối cùng, Cố Trường Sinh dẫn người về nhà.

Về đến nhà, Cố Trường Sinh đốt một âm hương cho Ngô Gia Hưng. Có âm hương trợ giúp, Ngô Gia Hưng thuận lợi hiện hình. Nhìn giữa không trung dần xuất hiện bóng người, Lưu Kim Căn trừng lớn mắt.

Gương mặt này, dáng người này, quần áo này, cả đời cũng không thể quên. Người anh em chí cốt bị chính mình hại, khung xương bị mình cắt gần hết thịt, bộ quần áo kia là mình cố ý đi tiệm quần áo mua, tất cả nhắc nhở hắn những chuyện đã xảy ra.

“Gia Hưng.” Một lúc sau, Lưu Kim Căn bật hai từ nghẹn ngào trong cuống họng, thanh âm khô khốc. Không rõ là cao hứng hay sợ hãi.

Biến thành quỷ mà trên người vẫn không có thịt. Ổn định lại cảm xúc, Lưu Kim Căn lại áy náy: “Tôi vô cùng xin lỗi.”

“Nói một câu xin lỗi là xong hả?” Ngô Gia Hưng như ngòi pháo hoa bị châm lửa: “Chúng ta là anh em nhiều năm, cha mẹ tôi có lỗi gì với cậu? Từ nhỏ tới lớn nếu tôi có một miếng thịt chắc chắn sẽ đưa cậu một nửa. Cậu, sao cậu có thể làm như vậy!”

“Là tôi sai.” Lưu Kim Căn không biện hội: “Chờ Niếp Niếp trị hết bệnh, con bé lớn lên một chút, tôi sẽ kiếm tiền đưa chú Ngô thím Lưu dưỡng lão, rồi xuống dưới đền tội với cậu.”

“Tôi nghe nói quỷ có thể ăn quỷ, đến lúc đó anh ăn tôi đi.” Ăn thịt tôi, có lẽ thịt trên người sẽ quay trở về.

Ngô Gia Hưng cẩn thận quan sát hắn một hồi, nhận ra hắn không hề nói dối. Làm anh em vài thập niên, tuy rằng vào thời điểm cuối cùng, Lưu Kim Căn làm ra chuyện khó chấp nhận, nhưng Ngô Gia Hưng tự nhận vẫn còn chút hiểu biết với hắn.

“Tởm lợm, tôi không nghĩ quẩn đến mức phải ăn cậu.” Ngô Gia Hưng dời tầm mắt sang chỗ khác: “Tôi trách cậu cái này à? Tình huống lúc đó tôi hơi bất ngờ, nhưng không phải không thể thông cảm. Tôi chỉ hận cậu trộm lấy tiền công ty bồi thường.”

Ngô Gia Hưng càng nói càng tức: “Cha mẹ tôi bao nhiêu tuổi rồi? Còn có thể sống bao nhiêu năm chứ, chả biết khi nào thì ngã xuống. Bọn họ không thể làm việc, không có nguồn thu nhập, già rồi mắc bệnh nhẹ cũng là cực hình, không có tiền làm sao bây giờ? Cậu nói xem phải làm sao bây giờ?”

Lưu Kim Căn bị hỏi đầu càng ngày càng cúi thấp, môi mấp máy hai cái, Ngô Gia Hưng tưởng hắn sẽ nói mình chiếu cố chú Ngô thím Lưu, sẽ xem bệnh dưỡng lão cho họ, nhưng cuối cùng, Lưu Kim Căn cái gì cũng không nói. Nếu không phải tiền bị hắn giấu mất, bọn họ đâu cần hắn quan tâm. Mặc kệ vì lý do nào, đều là tại hắn. Là hắn có lỗi với gia đình họ Ngô.

Nhưng trả tiền lại, bệnh của con gái làm sao bây giờ?

Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Kim Căn có chút do dự.

“Tiền này, có thể cho tôi mượn trước không?” Lưu Kim Căn mặt dày hỏi, trong lòng không có nhiều hy vọng. Lấy ơn báo oán, có mấy ai chịu bỏ qua?

Ngô Gia Hưng chưa nói gì, Cố Trường Sinh đã giành nói trước: “Tiền chữa bệnh cho cô bé không thành vấn đề. Ông Trần nói với tôi rồi, sẽ dùng danh nghĩa cá nhân quyên góp.”

Cố Trường Sinh giải thích thêm một câu: “Ông Trần chính là người nói chuyện với anh lúc buổi sáng.”

“Biết tình huống của tôi rồi, hai người còn đồng ý hỗ trợ?” Lưu Kim Căn không thể tin nổi. Đợi đến khi Cố Trường Sinh gật đầu, hắn kích động không nói nên lời. Một lúc lâu mới lẩm bẩm: “Niếp Niếp được cứu rồi.”

“Gia Hưng, cậu yên tâm, tiền này tôi lập tức quay về đưa họ, không thiếu một phần. Không tin cậu có thể đi theo giám sát tôi.” Nói xong, hắn liền tính toán mua vé xe khách về quê.

“Từ từ.” Ngô Gia Hưng bay vụt tới trước mặt hắn, chặn hắn lại: “Cha mẹ tôi không biết chuyện tôi đã chết, cậu lừa bọn rồi thì lừa tiếp đi.”

Không đợi Lưu Kim Căn phản ứng, Ngô Gia Hưng tiếp tục nói: “Số tiền này cậu tạm giữ lấy, mỗi tháng đúng hạn gửi một phần cho họ. Cuối năm gửi nhiều hơn, nói là tiền thưởng một năm, khi nào ăn tết thì mua quà mang về. Mỗi năm cậu phải định kỳ quay về xem họ, nếu họ sinh bệnh thì đưa đi bệnh viện kiểm tra. Lúc chiếu cố họ phải thật cẩn thận, nói chung coi bọn họ như cha mẹ ruột của mình mà hầu hạ.”

“Chờ đến khi họ lớn tuổi, không thể lo liệu cuộc sống bình thường, tôi không cần cậu quay về chăm sóc, hãy thuê bảo mẫu cho họ. Ngoài quê nhiều người không có công việc, cậu cứ việc kiểm tra nhân phẩm, ngoài ra phải về kiểm tra đột xuất, tránh để người ta ngược đãi cha mẹ tôi.”

“Bọn họ sống chẳng thêm được mấy năm, số tiền đó chắc là đủ. Cứ vậy đi.” Ngô Gia Hưng nghiêm túc mà nhìn về phía Lưu Kim Căn, thái độ thận trọng hỏi: “Tất cả những thứ tôi vừa nói, cậu có thể làm hay không?”

Từ lời nói Ngô Gia Hưng, Lưu Kim Căn nhận ra điều gì đó, hốc mắt hắn đỏ bừng, dùng sức gật đầu: “Có thể. Tôi chắc chắn sẽ làm được.”

“Còn cái mạng của cậu thì dẹp đi, dù sao bây giờ cậu cũng sống không tốt, sau này còn tệ hơn. Thường đau đầu mắc bệnh kén ăn, chả có gì hay ho. Niếp Niếp cần cậu, ba mẹ tôi cũng cần cậu chiếu cố.” Tiếp tục cống hiến nửa đời đi nhé. Khúc mắc được giải quyết, cha mẹ già sau này coi như không đến nỗi bơ vơ không nơi nương tựa.

Đặc biệt là, trên đường hắn từng hỏi qua Cố đại sư, biết chuyện của Lưu Kim Căn sau này xuống dưới sẽ phải thanh toán. Tóm lại tội lỗi của hắn vẫn phải trả giá.

“Tôi,” Ngô Gia Hưng nhìn về phía Cố Trường Sinh: “Phiền đại sư đưa tôi đi đầu thai.”

“Linh hương tam chú tế u minh, bốn màu cống phẩm thường âm sai. Ta nay ngộ quỷ trệ nhân gian, còn cần khiển này nên đi chỗ… đệ tử Cố Trường Sinh dưới tòa Đông Trù Tư Mệnh Cửu Linh Nguyên Vương Định Phúc Thần Quân, kính thỉnh minh sai.” Đồ cúng có sẵn, là mấy món điểm tâm làm từ trước để trong tủ lạnh. Cố Trường Sinh thắp nhang, đọc chú cầu nguyện.

Tiếng xiềng xích vang lên, lúc bị minh sai mang đi, Ngô Gia Hưng đột nhiên quay đầu lại, nói với Lưu Kim Căn: “Khi nào quay về, nhớ mua cho Niếp Niếp một ly trà sữa, nói là chú Ngô mua cho nó. Tôi hứa với con bé nửa năm rồi vẫn chưa làm, không thể để con bé nghĩ chú Ngô nuốt lời.”

“Được.”

Vừa dứt lời, Lưu Kim Căn liền cảm thấy trong mắt có chất lỏng chảy ra, làm bóng dáng Ngô Gia Hưng mờ nhạt. Tuỳ tiện lấy tay áo xoa mặt, Lưu Kim Căn trịnh trọng nói: “Yên tâm đi. Chuyện tôi đồng ý với cậu, nhất định đều làm được.”

Dù là trà sữa của Niếp Niếp, tiền bạc, chăm sóc sức khỏe cho cha mẹ già hay vấn đề dưỡng lão.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio