Liễu Vũ về đến nhà cũng không có rảnh rỗi. Cô ở tập đoàn Liễu thị còn treo chức vị phó tổng giám đốc, lại là cổ đông lớn, các loại hội nghị không ngừng. Đám bạn hồ bằng cẩu hữu biết cô trở lại, sôi nổi lôi kéo cô đi uống rượu khoác lác, tiếp đó là các loại đi thăm viếng chúc tết, bận đến chân không chạm đất.
Theo lý thuyết thông thường, khi bận rộn thì sẽ không rảnh rỗi nghĩ đông nghĩ tây, nhưng cô lại luôn lơ đãng thất thần nghĩ tới Trương Tịch Nhan, mỗi lần nhớ đến thì trong lòng lại ê ẩm vừa ngọt ngào vừa chua xót còn có chút mất mát và thương cảm, loại cảm xúc này giống như phát bệnh thần kinh vậy.
Cô đem phương thức liên hệ với Trương Tịch Nhan kéo ra khỏi sổ đen, nghĩ rằng cho dù Trương Tịch Nhan chỉ nhắn tới một cái icon thôi, cô cũng sẽ tha thứ cho nàng.
Nhưng người phụ nữ kia quả thực chính là lòng lang dạ sói, nói cho vào sổ đen liền cho vào sổ đen, nói tuyệt giao liền tuyệt giao, ngày tư ngày tết, các loại tin nhắn chúc tết liên tục dồn dập gửi đến, chỉ có mỗi Trương Tịch Nhan là một câu thuận tiện hỏi thăm cũng không có.
Tâm tình của cô không tốt, lại có họ hàng nói cô đã 28 tuổi, sắp thành gái lỡ thì, còn giới thiệu đối tượng cho cô, thừa dịp ngày tết thăm hỏi liền mang theo người đến nhà, người này là cháu trai bên nhà mẹ đẻ của họ hàng, thanh niên tài tuấn tốt nghiệp đại học danh giáo.
Người cũng đã mang tới cửa, Liễu Vũ không tiện đem người đuổi đi trong lúc tết nhất, vì thế đành ngồi nói chuyện dăm ba câu.
Tốt nghiệp đại học danh giáo hở, là trường nào nha? Trường đại học đứng đầu trong nước à? Trong nhà có tài nguyên không? Làm tới chức CEO chưa? Môn đăng hộ đối với cô sao? Trí nhớ có tốt tới mức nhìn qua là không quên hay không? Biết cổ triện sao? Biết viết thư pháp sao? Biết võ thuật sao? Có thể một người đánh mười người sao? Biết xem phong thủy bài chu dịch bát quái đuổi tà ma đánh cương thi sao? Nhan giá trị có thể treo lên đánh giới giải trí hửm? Ba của anh có trâu bò bằng ba của tôi không, còn anh có trâu bò bằng tôi không hử? Có thể làm cho ba tôi vội vàng hấp tấp chạy đến cửa nhà cầu hôn không hử?
Liễu Vũ phát ra một chuỗi linh hồn khảo vấn, sau đó cô... có một tí xíu, chỉ là nhiều hơn một tí xíu, nhỉnh hơn một tí xíu nhớ tới khứa kia, ít nhất khứa đó là thực sự ưu tú, trừ bỏ tính tình lớn một chút, keo kiệt một chút, lòng lang dạ sói một chút, còn lại thì không có tật xấu gì.
Cô muốn liên lạc với khứa kia, người ta khẳng định còn đang ở nhà tổ ăn tết, cái nơi không có tín hiệu không có internet, ha hả!
Thôi được rồi, không có tín hiệu không có internet, không gửi được tin nhắn chúc tết, tha thứ cho nàng nhỉ? Không được, chị đây là một người có tính cách có cốt khí, còn chưa tính sổ vụ kéo chị vào sổ đen kia kìa.
Họ hàng oán trách nói với Liễu Vũ: "Xem con kìa, sao lại làm khó dễ người ta như vậy? Trên đời này làm gì có người như con nói cơ chứ."
Thanh niên tài tuấn cười nói: "Không sao ạ, con thích sự hài hước của Tiểu Vũ." Anh ta cầm lấy một quả táo, bày ra bộ dáng tiêu sái lơ đãng khoe khoang đao pháp tước trái cây.
Liễu Vũ bỗng nhiên nhớ tới Trương Tịch Nhan một kiếm chém đôi con rối cổ thi, đầy mặt ghét bỏ: Đều là chơi đao kiếm, anh kém Tịch Nhan bảo bảo nhà tôi không chỉ là một ít. Cô hỏi: "Anh có thể mang trường kiếm đã được khai phong đi quan trạm kiểm tra an ninh sao?" Tịch Nhan bảo bảo nhà tôi có thể nha. Cô thầm kêu rên ở trong lòng: "Trương Tịch Nhan, chị mau gửi tin nhắn cho tôi đi chứ. Đừng nói là tôi còn nằm trong sổ đen của chị à nha?"
Tết này vô pháp vượt qua.
Thanh niên tài tuấn đem quả táo đã được gọt vỏ đưa cho Liễu Vũ: "Nếm thử xem quả táo tôi gọt ăn có ngon không?"
Liễu Vũ nói trong bụng: "Tôi ăn cổ, còn là ăn sống kìa." Cô nhận lấy quả táo, đưa cho bạn nhỏ đứng gần đó, như suy tư gì nhìn chằm chằm thanh niên tài tuấn trước mặt, suy nghĩ có chút mơ hồ. Kỳ thật vị trước mặt này cũng không phải là loại a miêu a cẩu gì, 30 tuổi, làm tổng giám đốc lương một năm cả triệu tệ, còn có cổ phần trong công ty nhận hoa hồng hằng năm, trong đám người bình thường cũng xem như xuất chúng. Nhưng cô và Trương Tịch Nhan đều không phải người thường, hai người các cô cũng không làm người bình thường được. Cô nhớ Trương Tịch Nhan, thật sự rất nhớ. Cô không biết Trương Tịch Nhan có nhớ cô hay không, cũng không rõ tại sao Trương Tịch Nhan lại tức giận như vậy, thậm chí việc làm ăn cũng chặt đứt.
Thanh niên tài tuấn nhìn thấy biểu tình của Liễu Vũ, trong lòng liền hiểu rõ, anh ta hỏi: "Thật sự ưu tú như vậy sao?"
Liễu Vũ vui vẻ, nghĩ thầm: "Cũng rất có nhãn lực đấy." Cô cười cười, nghiêm trang đáp: "Nhưng rất khó theo đuổi."
Thanh niên tài tuấn thấy cô ngoài miệng nói khó theo đuổi, nhưng trong mắt lại tỏa ra ánh sáng, còn sửa lại bộ dáng lười biếng không có tinh thần nãy giờ, liền biết bản thân không có cửa, anh ta cổ vũ: "Cố lên."
Liễu Vũ nói thầm: "Tôi còn đang ở trong sổ đen kia kìa." Cô cảm thấy cái khảm này thật sự qua không được, quay đầu lại nhất định phải tìm Trương Tịch Nhan tính sổ, ăn tết xong đi liền.
Cô chịu đựng cảnh ăn tết họ hàng khách khứa đến thăm đầy nhà, sau lại bị đám bạn hồ bằng cẩu hữu kéo ra ngoài tụ hội.
Tiểu Liễu tổng hiện giờ sự nghiệp thành công, công việc làm đến hô mưa gọi gió, bạn bè muốn hẹn cô đi ra ngoài tụ họp rất nhiều. Trước kia cô cũng thích loại không khí náo nhiệt này, mọi người đều là phú nhị đại, đề tài chung rất nhiều, còn có thể ôm đoàn hình thành một vòng giao tế nho nhỏ chương hiển năng lực của bản thân, nhưng hôm nay khi tham gia tụ hội cô lại cảm thấy bản thân và bọn họ giống như người của hai thế giới.
Cô mạc danh nhớ đến có một lần cô đưa Trương Tịch Nhan đi tham dự bữa tiệc của một người bạn để cho nàng mở mang tầm mắt, có một người nói Trương Tịch Nhan nói chuyện đi chứ đừng có vờ cao lãnh như vậy, khứa này há mồm liền phán cho một câu: "Tôi sẽ không khoác lác."* Khi đó cô cảm thấy Trương Tịch Nhan không biết đạo lý đối nhân xử thế giả vờ thanh cao làm người khác mất mặt, hiện giờ ít nhiều cô có thể minh bạch suy nghĩ lúc đó của Trương Tịch Nhan.
*Đoạn này nằm trong phiên ngoại "Liễu Vũ Tịch Nhan" mà tác giả viết trước khi viết bộ này, bối cảnh là khoảng thời gian đầu khi Trương Tịch Nhan còn đi làm ở công ty nhà Liễu Vũ, chưa quay trở về nhà tổ học nghề đạo sĩ. Phiên ngoại này cũng viết rõ về lý do tại sao Trương Tịch Nhan lại bị bắt về nhà tổ, vì sao Trương Tịch Nhan lại giận Liễu Vũ.
Sang năm, Liễu Vũ trở lại Côn Minh, làm lơ Trương Tịch Nhan thêm mấy ngày, sau đó phát hiện nàng không có nửa điểm chịu thua.
Cô giận cực, thầm nghĩ: "Chị không để ý tới tôi, tôi phải đi cầu xin chị chắc?"
Vừa lúc đến Tết Nguyên Tiêu, cô về nhà với ba mẹ, ở lại nhà hai ngày mới quay trở lại Côn Minh.
Trương Tịch Nhan không có tới tìm cô, cũng không kéo cô ra khỏi sổ đen. Cô không biết khứa kia nghĩ như thế nào, tính tình sao lại lớn như vậy, thật sự không bỏ qua sao?
Ban đêm, Liễu Vũ ngủ không được, lái xe đến bên ngoài tiểu khu nơi Trương Tịch Nhan ở.
Tường viện cao, cô không nhìn thấy xe của Trương Tịch Nhan có ở bên trong hay không, nhưng có thể nhìn đến cửa sổ phòng Trương Tịch Nhan. Trong phòng không có ánh đèn, cũng không có người, im ắng. Còn chưa quay trở lại đây sao? Vừa ăn tết xong đã bận như vậy à?
Liễu Vũ chờ từ đêm khuya đến hừng đông, Trương Tịch Nhan không có về nhà. Cô nghĩ: "Hay là đi công tác rồi?"
Cô lái xe ra khỏi tiểu khu, chờ đến giờ đi làm liền lái xe đến hiệu thuốc, chạy vòng quanh bãi đỗ xe nhưng không thấy xe của Trương Tịch Nhan đâu, cô viện cớ nhà cung cấp hàng hóa muốn đến chăm sóc cho khách hàng của mình để liên lạc với Quách Yên. Cô cùng Quách Yên hàn huyên vài câu, giả vờ lơ đãng hỏi: "Trương Tịch Nhan đi công tác rồi ạ?"
Mất tích. Nhưng Quách Yên không thể để cho người khác biết được, chị nói với Liễu Vũ: "Không ở đây." Chị từng trải qua chuyện Trương Hi Minh mất tích nháo ra đủ thứ, biết rõ tin tức Trương Tịch Nhan mất tích mà truyền ra ngoài thì tuyệt đối sẽ không tốt lành gì. Cũng may bình thường cô em chồng chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, hai ba tháng không xuất hiện cũng thực bình thường, trong khoảng thời gian ngắn còn có thể giấu được.
Liễu Vũ không hỏi thăm ra được gì từ chỗ Quách Yên, đơn giản chạy tới văn phòng, tưởng mời Trương Tịch Nhan giúp công ty của cô bố trí phong thủy cục dùng để chiêu tài.
Lão Lỗ nói: "Cô chủ không có ở đây."
Liễu Vũ hỏi: "Ngày nào mới quay trở lại."
Lão Lỗ đáp: "Chuyện này tôi cũng không biết."
Liễu Vũ biết Trương Tịch Nhan không ở văn phòng, không chỉ có xe không có ở đây, mà trong không khí cũng không có hương vị của nàng, ít cũng cũng có vài ngày chưa đến văn phòng. Đại khái nàng thực sự rất bận đi.
Liễu Vũ đi ra khỏi văn phòng ngồi vào trong xe, cô không biết mình muốn đi nơi nào, trong lòng vắng vẻ, lo lắng khó chịu.
Cô nhớ tới ba, bốn năm trước, Trương Tịch Nhan về nhà làm đạo sĩ, cho cô vào sổ đen, cũng là biến mất tìm không thấy.
Cái này đại khái gọi là bạo lực lạnh đi.
Liễu Vũ có chút tức giận, có chút lạnh tâm. Có ai lại muốn mặt nóng đi dán mông lạnh cơ chứ, có ai lại muốn hở một chút là bị kéo vào sổ đen đâu, tới một lời giải thích cũng không có, tránh né không thèm gặp mặt.
Lại đến lễ tế mùa xuân tiết Kinh Trập, cô trở về thôn Hoa Tập.
Lễ tế mùa thu năm rồi, Trương Tịch Nhan mang theo ba mẹ của cô đến thăm cô, lần đó cô xấu hổ không thôi. Năm nay không có xấu hổ, nhưng toàn thôn hoạt động vô cùng náo nhiệt, chỉ có cô tịch mịch một mình nằm trên ghế tre trong sân uống bia.
Chẳng sợ bây giờ Trương Tịch Nhan xuất hiện trước mặt cô, để cho cô nói một câu: "Chị đây không theo đuổi nữa, chị đây muốn chia tay." Thì ít ra cô cũng sẽ thống khoái một chút.
Cây lê, cây mận, cây đào trong núi đều đã nở hoa, từng đóa từng đóa nở rộ khoe sắc đẹp cực kỳ, đây là mùa của tình yêu, nhưng cô lại thất tình, tinh thần kiếm tiền cũng không có. Liễu Vũ có điểm khinh bỉ bản thân.
Trong thôn hết thảy đều đã đi vào quỹ đạo, Liễu Vũ ở lại trong núi một tuần, sau đó quay trở về Côn Minh. Cô quyết định quay trở lại tập đoàn Liễu thị đảm nhận chức phó tổng, bận rộn một chút tránh cho bản thân cả ngày thương xuân thu buồn.
Bất quá trước khi trở về cô muốn gặp lại Trương Tịch Nhan một lần. Đoạn tình yêu kết thúc, tổng cũng nên để cho cô biết lý do là gì chứ? Chỉ vì chuyện đùa giỡn thôi sao? Cô không rõ, thật sự không rõ.
Trương Tịch Nhan không xuất hiện, Liễu Vũ liền chờ ở văn phòng.
Trương Tịch Nhan không muốn gặp cô, gọi điện thoại nói rõ chắc cũng được đi?
Cô đợi ba ngày, đừng nói thấy người, tới điện thoại cũng không có một cuộc.
Liễu Vũ có chút thương tâm, còn có chút tức giận, cô nói với Lão Lỗ: "Trang hoàng trong văn phòng này nên thay đổi, gia cụ, thiết bị, pháp khí phong thủy này nọ cũng nên đổi mới một lần đi, tôi thấy vậy khá tốt."
Lão Lỗ biết Liễu Vũ không nói giỡn, thần của bộ lạc Hoa Tế cũng không phải ăn chay. Đã hơn hai tháng, cô chủ không có một chút tin tức. La Cự vẫn luôn đợi ở trấn trên, không chờ được người.
Lão Lỗ nói với Liễu Vũ: "Không phải cô chủ không muốn gặp cô, mà là chúng tôi ai cũng không liên hệ được với nàng."
Liễu Vũ hỏi: "Hai ba tháng không xuất hiện, nàng có còn muốn làm việc hay không đây?"
Lão Lỗ nói: "Cô chờ tôi một lát." Anh ta đứng dậy, tránh đi Liễu Vũ, gọi điện thoại cho ông Trương Trường Thọ.
Liễu Vũ lặng yên không một tiếng động thả một cánh Hoa Thần Cổ nhỏ như hạt giống bồ công anh lên cổ áo bên phải của Lão Lỗ. Thông thường tới nói, mọi người khi nghe điện thoại đều nghe bên tai phải, vừa lúc cô muốn nghe thử xem Trương Tịch Nhan nói cái gì, muốn cho Lão Lỗ tống cổ cô đi như thế nào.
Nhưng mà, trong điện thoại truyền đến một tiếng "Alo", là giọng nói của ông Trương Trường Thọ.
Liễu Vũ:??? Cô thật sự muốn dỡ bỏ văn phòng của Trương Tịch Nhan! Quát đờ hợi, cô muốn tìm Trương Tịch Nhan cơ mà, có tìm ông Trương Trường Thọ đâu!
Lão Lỗ đem chuyện Liễu Vũ đến tìm Trương Tịch Nhan nói cho ông Trương Trường Thọ nghe: "Đã chờ ba ngày, lúc này uy hiếp muốn đập văn phòng, không giống như là nói giỡn."
Ông Trương Trường Thọ đáp: "Nói cho con bé biết đi." Dứt lời liền ngắt điện thoại.
Liễu Vũ lười biếng ngồi trên ghế dựa của Trương Tịch Nhan, nhướng mày nhìn Lão Lỗ, hỏi: "Nói như thế nào nha?"
Lão Lỗ xé một tờ giấy ghi chú, viết vị trí hiện tại của La Cự rồi đưa cho Liễu Vũ: "Đi tìm La Cự, cậu ta sẽ nói cho cô biết."
Liễu Vũ lạnh lùng nhìn anh ta: "Hiện tại, ngay bây giờ, ngay lập tức, ngay tại chỗ này, nói cho tôi biết, Trương Tịch Nhan đang ở đâu."
Lão Lỗ đặt tờ giấy ghi chú lên bàn, dùng ngón tay gõ gõ, xoay người đi ra ngoài.
Liễu Vũ: Thần thần bí bí.
Cô cầm lấy tờ giấy ghi chú nhìn địa chỉ, dùng di động tra khoảng cách, cũng không tính quá xa, lái xe chừng nửa ngày là đến. Cô nghĩ thầm: "Thôi được rồi, chị đây lại đi một chuyến vậy."
Cô lái xe đến trấn trên, gọi điện thoại cho La Cự. La Cự lại gửi cho cô một cái định vị.
Cô dựa theo định vị đi đến cuối đường đất kế bên một thôn nhỏ, lại đi thêm một chút là phải lên núi.
La Cự nói: "Cô chủ cuối năm rồi đi vào núi, nói là đi tìm thuốc, thực mau sẽ ra tới, nhưng tôi vẫn luôn chờ ở đây tới bây giờ vẫn chưa thấy nàng."
Liễu Vũ nhìn chằm chằm La Cự không chớp mắt: "Anh lặp lại một lần nữa. Một chữ cũng không được bỏ sót, lặp lại."
La Cự đem chuyện đám người Trình Hổ đến văn phòng tìm người chữa bệnh cho đến khi Trương Tịch Nhan vào núi, bao gồm cả việc trước khi vào núi Trương Tịch Nhan nói những gì, kỹ càng tỉ mỉ kể lại cho Liễu Vũ.
Liễu Vũ: "..." Chuyện xảy ra trước tết, vẫn luôn giấu tới bây giờ! Loại dược liệu mà Trương Tịch Nhan muốn tìm mọc đầy trong Cổ Sơn kia kìa, cô cũng chẳng hiếm lạ gì.
Chỉ vì một dược liệu tầm thường mà mất tích hơn hai tháng, còn giấu tới bây giờ.
Này còn không bằng cho cô vô sổ đen rồi về núi học nghề đạo sĩ, ít nhất về quê học bổ túc học nghề này nọ còn có thể bình bình an an... không giống như bây giờ sinh tử chưa biết.