Trong lúc Tô Diệu Diệu chẳng hay biết, giữa Đường Thi Vi và Tô Minh An đã có một cuộc cãi vã nhỏ.
Mồi lửa của cuộc tranh cãi này là Đường Thi Vi phát hiện Tô Minh An lén dung túng cho con gái ăn snack cá khô!
“Trong đó không biết đã cho bao nhiêu là thứ, thỉnh thoảng ăn còn được, ngày nào anh cũng cho Diệu Diệu ăn, anh muốn con bé ăn đến hỏng người luôn hả?”
Tô Minh An rụt đầu lại, không dám lên tiếng.
Thật ra anh hiểu, chẳng qua là mỗi lần con gái làm nũng, lắc tay anh không ngớt lời khen bố tốt, còn dùng đôi mắt to long lanh nước nhìn anh đầy mong chờ là Tô Minh An lại không đành lòng từ chối.
“Anh biết rồi, sau này sẽ không mua cho con bé ăn nữa, trừ khi em đồng ý.”
“Tốt nhất là như vậy, để em phát hiện thêm lần nữa thì anh sang phòng khác mà ngủ!”
Bề ngoài Đường Thi Vi dịu dàng vui vẻ, nhưng thái độ nói lời đe dọa cũng rất dứt khoát.
Tô Minh An không dám chọc giận vợ nữa.
Anh vừa trở mặt, nguồn cung cấp đồ ăn vặt của Tô Diệu Diệu cũng bị cắt đứt, Tô Diệu Diệu lại đến quấy rầy bố, Tô Minh An lo lắng nói với con gái: “Mẹ con nói nếu bố còn mua cho con, mẹ sẽ đuổi bố về nhà ông nội, không cần bố nữa.”
Tô Diệu Diệu tin là thật, vì để cho bố tiếp tục ở lại trong nhà, cuối cùng cô bé cũng ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp chia đồ ăn vặt của Đường Thi Vi, bà Đào và Tạ Cảnh Uyên.
Đi học nhà trẻ chưa được bao lâu, Tô Diệu Diệu đã trở thành một tiểu bá vương mà cả lớp trừ Tạ Cảnh Uyên ra không ai dám trêu chọc.
Đúng là cô bé không bắt nạt người khác, nhưng cô bé chạy nhanh, nhảy cao, lúc nổi giận siêu hung dữ, ngay cả các cô giáo cũng không thể làm gì cô bé, những bạn nhỏ bình thường có thể không sợ ư.
Vì vậy, phàm là những trò chơi Tô Diệu Diệu muốn chơi, bọn nhỏ lớp đều sẽ tự động nhường cho cô bé, khi ngủ trưa, Tô Diệu Diệu không cho phép mọi người ầm ĩ, bọn nhỏ cũng ngoan ngoãn ngậm miệng nằm vào chăn, Tô Diệu Diệu đã vô tình giúp đỡ các cô giáo không ít.
Chỉ là đám nhỏ lớp sợ Tô Diệu Diệu, nhưng đám tiểu bá vương những lớp khác, đặc biệt là lớp Chồi vẫn chưa nghe đến đại danh của Tô Diệu Diệu.
Một ngày hoạt động ngoại khóa nọ, Tô Diệu Diệu đang vui chơi quên mình ở cầu trượt.
Trên đầu cô bé đeo một dây cột tóc màu hồng nhạt mẹ mới mua, trên đó có gắn hai quả dâu tây trang trí. Quả dâu tây nhỏ trơn bóng nhẵn mịn, theo Tô Diệu Diệu dồi dào sức sống mà phản chiếu dưới ánh mặt trời, sáng lấp lánh, thu hút rất nhiều sự chú ý của các cô bé.
Có vài cậu bé thích bắt nạt con gái, hoặc là giật nhẹ bím tóc, hoặc là cướp dây cột tóc của bạn nữ.
Tô Diệu Diệu vừa lên mẫu giáo bé, chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, nhưng hôm nay, khi cô bé đang chuẩn bị chạy lên cầu trượt thì một bàn tay từ phía sau vươn ra, cầm dây cột tóc dâu tây của cô bé mà giật xuống.
Tóc bị kéo làm Tô Diệu Diệu đau đến mức che đầu, nhưng mà cô bé đã chậm một bước, dây buộc tóc bị cướp mất rồi.
Tô Diệu Diệu trừng mắt nhìn sang.
Trần Sóc đang cầm nơ của cô bé lắc lắc.
Tô Diệu Diệu nhận ra Trần Sóc, tên béo này cũng ở tiểu khu Ôn Hinh, năm nay học lớp Lá.
“Trả cho tôi!” Tô Diệu Diệu mất hứng nói.
Trần Sóc: “Không đâu, đến lấy lại đi.”
Lấy thì lấy, Tô Diệu Diệu lập tức nhảy xuống ba bậc thang, làm những bạn nhỏ xung quanh giật nảy mình.
Trần Sóc ngẩn người, nắm chặt nơ cột tóc dâu tây chạy về lớp Lá.
Tô Diệu Diệu thật sự tức giận.
Khi còn làm mèo, cô bé bị không ít đám đại yêu, lão yêu bắt nạt, dựa vào đâu mà một thằng nhóc xấu xí bình thường cũng dám bắt nạt cô bé!
Trần Sóc năm tuổi chạy rất nhanh, nhưng Tô Diệu Diệu còn chạy nhanh hơn, lúc khoảng cách vừa đủ, Tô Diệu Diệu trực tiếp nhảy lên, nhào về phía Trần Sóc!
“Bịch!”
Trần Sóc nằm trên đất, trên lưng còn bị Tô Diệu Diệu đè lên.
Tô Diệu Diệu không lấy dây buộc tóc lại, mà đè vai Trần Sóc xuống định đánh: “Này thì cướp đồ của tôi này!”
Trần Sóc ngã đau, ở nhà nó được nuông chiều từ bé, rất ít khi chịu oan ức, mẹ ruột còn chưa đánh nó bao giờ, nào có thể ngoan ngoãn chịu để Tô Diệu Diệu đánh?
Tuy Tô Diệu Diệu có thể dùng linh khí để rèn luyện thân thể, nhưng cô bé còn quá nhỏ, chiều cao và sức lực không bằng Trần Sóc.
Trần Sóc dùng sức hất ngã Tô Diệu Diệu.
Rõ ràng là Trần Sóc trêu Tô Diệu Diệu trước, nhưng bây giờ lại trách ngược lại Tô Diệu Diệu, chẳng những không xin lỗi còn đè cô bé xuống định đánh người.
Nhưng không đợi nắm đấm của Trần Sóc giáng xuống, Tạ Cảnh Uyên đã bắt cổ tay của nó lại, kéo nó ra khỏi người Tô Diệu Diệu.
Trần Sóc không chịu, định đánh cả Tạ Cảnh Uyên.
Tạ Cảnh Uyên điểm huyệt trên cổ tay nó, Trần Sóc lập tức gào khóc.
“Sau này còn bắt nạt bạn nữa không?” Tạ Cảnh Uyên lạnh lùng hỏi.
Tuy trong lòng Trần Sóc không phục, nhưng nó rất đau, nước mắt cũng tuôn ra đành lắc đầu lia lịa.
Bấy giờ Tạ Cảnh Uyên mới buông tay.
Trần Sóc tức giận trừng mắt, sau đó chạy mất.
Tạ Cảnh Uyên nhặt chiếc nơ cột tóc dâu tây lên rồi đỡ Tô Diệu Diệu đứng dậy.
Tô Diệu Diệu rất không vui: “Nó bắt nạt em, sao anh không đánh nó vài cái?”
Tạ Cảnh Uyên đến gần, vừa phủi đất trên người cô bé vừa thấp giọng nói: “Nó mới có năm tuổi thôi, anh không thể tính toán với một đứa trẻ.”
Tô Diệu Diệu: “Em cũng là trẻ con mà!”
Tạ Cảnh Uyên: “Em sống hơn một trăm năm rồi.”
Tô Diệu Diệu: …
Cô giáo lớp chạy tới, xác nhận Tô Diệu Diệu không bị thương mới giúp Tô Diệu Diệu tết một bím tóc xinh đẹp, rồi lại bỏ đi.
Tô Diệu Diệu không muốn chơi trò chơi nữa, không mấy vui vẻ ngồi vào một góc nhìn chằm chằm bên lớp Lá.
Tạ Cảnh Uyên ngồi xuống cạnh cô bé.
Tô Diệu Diệu nhớ đến chiêu cậu dùng để chế ngự Trần Sóc, tò mò không biết là có chuyện gì, nhìn qua thì chỉ là điểm nhẹ một cái thôi, vậy mà Trần Sóc lại đau đến phát khóc luôn?
Tạ Cảnh Uyên giải thích qua cho cô bé về huyệt đạo của con người.
Kiếp trước Tô Diệu Diệu là mèo, tất nhiên không hiểu những thứ này, cả cách thức tu luyện của đạo sĩ nữa.
“Em cũng muốn học, đạo trưởng dạy em một chút đi?” Tô Diệu Diệu vô cùng nghiêm túc, hỏi.
Tạ Cảnh Uyên không đồng ý.
Cậu vốn lo con bé yêu tính khó thuần sẽ làm loạn xung quanh, làm sao có thể dạy cô bé thêm vài chiêu hại người.
Tô Diệu Diệu lại mất hứng, hiện giờ cô bé không có tứ chi linh hoạt nhanh nhẹn, không có vuốt mèo sắc nhọn, lúc đánh nhau với người ta chỉ đành dựa vào sức lực thôi.
Nhìn ra vẻ ủ rũ của cô bé, Tạ Cảnh Uyên an ủi: “Trẻ con ở nhà trẻ không biết nặng nhẹ, chờ lên Tiểu học sẽ không có chuyện này nữa đâu.”
Cậu từng xem một ít phim truyền hình với bà Đào, đám học sinh trong ti-vi đều rất nghe lời.
Tô Diệu Diệu bĩu môi: “Còn phải chờ ba năm nữa cơ.”
Tạ Cảnh Uyên nhìn đám nhỏ, thản nhiên nói: “Rất nhanh sẽ đến thôi.”
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh.
Lúc Tô Diệu Diệu vừa lên mẫu giáo bé còn cảm thấy mới mẻ, lúc học lớp Chồi, lớp Lá lại cảm thấy cuộc sống ở nhà trẻ rất buồn chán, so với mấy món đồ chơi đứng yên trong sân, cô bé thích đi sân chơi cỡ lớn ở An Thị với bố mẹ hơn.
Nhưng năm Tô Diệu Diệu sáu tuổi, theo Tạ Cảnh Uyên vào Tiểu học, học lớp -, sau khi học hết tiết một của chương trình Tiểu học, Tô Diệu Diệu bỗng nhận ra nhà trẻ là tốt nhất! Ít ra ở nhà trẻ, cô bé chỉ cần chơi đùa thật vui vẻ là được!
“Đạo trưởng, em muốn về nhà.”
Cuối cùng cũng chịu được đến lúc hết tiết, Tô Diệu Diệu nằm dài ra bàn học, nói nhỏ với Tạ Cảnh Uyên ở bên cạnh.
Tạ Cảnh Uyên liếc cô bé một cái: “Em đã sống hơn trăm năm rồi, chẳng lẽ còn không bằng đám nhỏ bình thường sao?”
Tô Diệu Diệu chu miệng: “Em cũng đâu phải người thật.”
Tạ Cảnh Uyên: “Vậy bây giờ em biến thành mèo đi, anh sẽ không xen vào chuyện của em nữa.”
Tô Diệu Diệu không biến được!
Tạ Cảnh Uyên nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: “Em có thể ngủ tám phút, vào học anh sẽ gọi em.”
Tô Diệu Diệu lập tức dành thời gian để ngủ.
Nhưng tám phút thì dài nhường nào, Tô Diệu Diệu vừa bước vào trạng thái ngủ say đã bị tiếng chuông vào học chói tai đánh thức.
Lớp trưởng Trình Duyệt đeo khăn quàng đỏ, đợi lúc cô giáo bước vào lớp thì đứng bật lên như lò xo: “Cả lớp đứng!”
Tạ Cảnh Uyên đứng lên, đồng thời kéo tay Tô Diệu Diệu.
Tô Diệu Diệu: …
Tiết học của ngày đầu tiên cô bé không nghe lọt chữ nào, phút đồng hồ mỗi tiết như đang hành hạ cô bé.
Tạ Cảnh Uyên chỉ lặng lẽ đứng ngoài quan sát.
Mèo yêu nghe giảng kinh ở Thanh Hư Quán là nằm nghe, cả người như không xương, rõ ràng cô bé cần thời gian quen với cách dạy ở Tiểu học.
Chiều tối tan học, bà Đào tới đón cả hai về nhà.
“Bà ơi, cháu không thích nghe các thầy cô giảng bài.” Tô Diệu Diệu không nhịn được oán trách.
Bà Đào: “Vậy thì không được, sau này trường học sẽ tổ chức thi cử, điểm thấp sẽ bị chê cười.”
Tô Diệu Diệu nghĩ thầm, cười thì cười đi, cô bé không ngại đâu.
Không ngờ lúc quay lại phòng , Tạ Cảnh Uyên còn kéo cô bé đi làm bài tập.
Tô Diệu Diệu ghé vào bàn học bà Đào mua cho hai người, tinh thần uể oải.
Tạ Cảnh Uyên lấy một túi cá khô ra.
Tô Diệu Diệu lập tức ngồi ngay ngắn, đưa tay đón lấy.
Tạ Cảnh Uyên đè túi cá lại, nhìn bài tập của cô bé, nói: “Làm xong mới được ăn.”
Tô Diệu Diệu đành chịu: “Bài tập về nhà là gì?”
Tạ Cảnh Uyên thuật lại lời của từng thầy cô bộ môn.
Tô Diệu Diệu: “Em không làm đâu.”
Tạ Cảnh Uyên: “Anh dạy em, làm xong bài tập anh sẽ ra đề kiểm tra em, trả lời đúng mới được ăn.”
Tô Diệu Diệu mơ màng cảm thấy không đúng lắm, nhưng cô bé đã bị mùi hương của cá khô bắt được, không còn tâm tư suy nghĩ nữa.
Nếu có thể tự do phát triển ở thế giới này, chắc chắn Tô Diệu Diệu sẽ không làm một học sinh chăm chỉ hiếu học.
Nhưng cô bé có một học bá nhẫn nại đến mức biến thái học cùng – Tạ Cảnh Uyên.
Tạ Cảnh Uyên không những luôn giữ vững thành tích kiêu ngạo đứng đầu lớp, thậm chí là đứng đầu khối, cậu còn yêu cầu Tô Diệu Diệu phải đạt điểm xuất sắc ở tất cả các môn.
Nếu ban đầu Tô Diệu Diệu không bị cá khô của cậu mê hoặc, có lẽ cô bé đã sớm buông trôi thành một học sinh dở đội sổ rồi.
Nhưng những con cá khô ở năm lớp đã hình thành cho Tô Diệu Diệu thói quen ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Tạ Cảnh Uyên.
Dưới sự giám sát của Tạ Cảnh Uyên, cô bé sẽ ngồi ngay ngắn nghe thầy cô giảng bài, nắm vững trình độ ngủ giữa giờ ra chơi.
Tan học, cô bé sẽ ngoan ngoãn làm bài tập với Tạ Cảnh Uyên, làm xong bài mới được chơi, ngủ, xem ti-vi hoặc ăn gì đó.
Tô Minh An và Đường Thi Vi rất yên tâm với cách thức chung sống của hai học sinh Tiểu học, Tạ Cảnh Uyên phụ đạo cho con gái còn tốt hơn gia sư chuyên nghiệp!
Kì thi cuối năm lớp , Tạ Cảnh Uyên là hạng nhất khối, Tô Diệu Diệu là hạng hai khối.
Tô Diệu Diệu chỉ hơi lười một chút, vài năm trước khi biến thành người thiếu đi sự tự chủ, nhưng linh hồn của cô bé là một con mèo yêu trăm năm đấy.
Kiếp trước có nhiều mèo như vậy, những con mèo có thể tự mình tu luyện thành yêu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, có thể thấy Tô Diệu Diệu vẫn có tuệ căn.
Nói cách khác, Tô Diệu Diệu chính là thiên tài trong đám mèo, không học kiến thức mới thì thôi, một khi đã học thì ai nấy đều kinh ngạc!
Con gái có thành tích tốt, Đường Thi Vi và Tô Minh An vừa kiêu ngạo vừa tự hào, gọi điện thoại cho thân thích hai nhà báo tin tốt.
Buổi sum họp đầu năm mới, Tô Diệu Diệu lại cảm nhận được sự biểu dương của người thân đối với cô bé, còn cả những ánh mắt hâm mộ của đám trẻ con.
Tô Diệu Diệu thích nhìn khuôn mặt tươi cười tự hào của bố mẹ, cũng hưởng thụ sự hâm mộ, khâm phục, thậm chí là ghen tị của bọn nhỏ.
Điều này khiến cô bé nhớ lại ánh mắt đám tiểu đạo sĩ trong Thanh Hư Quán nhìn Quán chủ Tạ Cảnh Uyên kiếp trước.
Thì ra cô bé cũng có thể trở nên lợi hại hệt như Tạ Cảnh Uyên!
Trong tâm tình này, Tô Diệu Diệu cũng thật sự cảm nhận được niềm vui của học tập, dần dần không cần Tạ Cảnh Uyên dùng cá khô khuyến khích nữa.
Sau tiểu học là cấp hai.
Sau khi kì thi chuyển cấp kết thúc, Tô Diệu Diệu dùng thành tích xuất sắc vượt trội, cùng Tạ Cảnh Uyên thi vào trường cấp ba tốt nhất An Thị.