Sắp đến giờ chiều, Tô Minh An đến bên ngoài nhà trẻ, thấy bà Đào và các cụ ông cụ bà đang đứng chung một chỗ.
Tô Minh An vẫy tay với bà Đào, cũng gia nhập đại đội đón trẻ.
Bà Đào: “Hôm nay là ngày đầu tiên thì cháu dành thời gian đến đón Diệu Diệu cũng được, từ ngày mai cứ đi làm đi, giao Diệu Diệu cho dì mà các cháu còn lo lắng sao?”
Nếu nói ban đầu Tô Minh An và Đường Thi Vi quả thực có lo lắng với cách sắp xếp này, thì sau hai năm ủy trị, họ không còn vướng bận sầu lo nữa.
Tô Minh An: “Được, chúng cháu không khách sáo với dì nữa, trái lại thì dì chính là bà nội của Diệu Diệu, tương lai Diệu Diệu làm việc kiếm tiền cũng phải hiếu kính dì một phần.”
Bà Đào: “Diệu Diệu mới lên nhà trẻ thôi, cháu nghĩ xa quá đấy.”
Cứ trò chuyện, vậy mà đã đến giờ.
Lớp mẫu giáo bé đi ra trước, cô giáo mỗi lớp dẫn theo một “cái đuôi nhỏ”, Tô Minh An cao lớn nhìn thấy Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên ở cuối hàng lớp .
Mỗi lớp có hơn hai mươi học sinh, Tạ Cảnh Uyên không cao nhất nhưng hiểu chuyện nhất, cô giáo xếp cậu đi phía sau để tránh đám nhỏ ở giữa chạy linh tinh sẽ bị tụt lại.
Đám học trò nhỏ nắm tay nhau theo yêu cầu của cô giáo, Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên cũng tay trong tay đi ra.
Vừa ra cổng trường, Tô Diệu Diệu đã gạt Tạ Cảnh Uyên sang một bên, cười nhào vào lòng bố.
Các phụ huynh đều đang nói chuyện với con mình, cổng trưởng rất xôn xao, một tay Tô Minh An ôm con gái, một tay ôm Tạ Cảnh Uyên không kịp phản đối, đi cùng bà Đào đến chỗ xa xa yên tĩnh hơn, lúc này Tô Minh An mới thả Tạ Cảnh Uyên xuống, hỏi hai bạn nhỏ chuyện ở trường.
“Diệu Diệu có đánh nhau với bạn khác không?”
“Không ạ, con không bắt nạt người khác đâu.”
Tô Diệu Diệu vừa buột miệng phủ nhận, vừa nhìn Tạ Cảnh Uyên, thật là, cô bé giống mèo hư thích bắt nạt người khác chỗ nào.
Tô Minh An sợ con gái bị người khác bắt nạt.
Tô Diệu Diệu lắc đầu, hình như đám trẻ con rất sợ cô bé, có đứa nhớ mẹ đến khóc luôn, cô bé trừng mắt là nó ngừng khóc, đi đến chỗ cách xa cô bé rồi mới khóc tiếp.
Bà Đào hỏi Tạ Cảnh Uyên: “Cảnh Uyên thích nhà trẻ không?”
Tạ Cảnh Uyên lạnh tanh gật đầu.
Tô Diệu Diệu: “Cô giáo thích anh lắm, còn cho anh làm lớp trưởng giúp quản lí kỉ luật cơ.”
Nét mặt Tô Minh An hơi lố: “Oa, Cảnh Uyên lợi hại quá vậy!”
Tạ Cảnh Uyên: …
Cậu cũng không muốn làm lớp trưởng, không hiểu sao đám trẻ con cứ thích nhờ vả cậu, đối mặt với những đứa trẻ đơn thuần, Tạ Cảnh Uyên không ngại đi giày hoặc rửa tay giúp bọn chúng, kết quả là bị cô giáo hiểu lầm thành “lấy việc giúp người làm niềm vui”, chỉ đích danh cậu làm lớp trưởng.
Nhìn chằm chằm một mình Tô Diệu Diệu đã đủ mệt rồi, lại phải quản thúc hơn hai mươi đứa trẻ, dù Tạ Cảnh Uyên có nhẫn nại đến mấy cũng rất mệt mỏi.
Tô Minh An đưa bọn họ đến tiểu khu, anh còn phải đi gặp khách hàng nên vội vã rời đi.
Bà Đào một tay dắt Tô Diệu Diệu, một tay dắt Tạ Cảnh Uyên, quay về phòng .
Tháng trước bà Đào đã cho dì Tống nghỉ việc, tự mình chăm sóc hai đứa trẻ.
Bọn trẻ đều rất ngoan, thậm chí Tạ Cảnh Uyên còn có thể kể chuyện cho Tô Diệu Diệu, bà Đào chỉ cần phụ trách một ngày ba bữa, tắm giặt quần áo, không khác mức độ lao động của bà khi sống một mình là bao.
“Cảnh Uyên đưa Diệu Diệu đi rửa tay, bà đi lấy quần áo cho hai đứa.”
Tạ Cảnh Uyên đưa Tô Diệu Diệu đến buồng vệ sinh của phòng khách.
Cậu giẫm lên cái ghế nhỏ, làm ướt cái khăn màu vàng nhạt rồi đưa cho Tô Diệu Diệu.
Bố mẹ không ở đây, bà Đào trông nom hai người cũng rất mệt mỏi, nhõng nhẽo với loại làm bừa như Tạ Cảnh Uyên là vô dụng, Tô Diệu Diệu yên lặng nhận lấy chiếc khăn nhỏ rồi tự lau mặt lau tay.
Tạ Cảnh Uyên giặt qua một lần, lại để cho cô bé lau một lần.
Tô Diệu Diệu lau sạch rồi đưa khăn cho cậu nhóc, còn mình thì đi tìm bà Đào.
Trẻ nhỏ ở nhà trẻ một ngày, quần áo ít nhiều sẽ dính bẩn, bà Đào đóng cửa lại, giúp Tô Diệu Diệu thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Tạ Cảnh Uyên không cần bà Đào giúp, về phòng tự thay.
Bà Đào chuẩn bị làm cơm tối, bảo Tạ Cảnh Uyên chơi cùng Tô Diệu Diệu.
Tạ Cảnh Uyên tới phòng khách, chỉ thấy Tô Diệu Diệu đang nằm trên thảm, nhướng mí mắt lim dim nhìn cậu rồi lại nhắm mắt.
Thời gian ngủ trưa ở nhà trẻ chỉ có hai giờ, nhưng khi ở nhà Tô Diệu Diệu đều ngủ khoảng ba giờ.
Mèo thích ngủ, một ngày không đủ để cô bé làm quen với thời gian ngủ mới.
Tạ Cảnh Uyên không làm phiền cô bé, ngồi bên cạnh đọc sách.
Ngày hôm sau, một mình bà Đào đưa bọn nhỏ đến nhà trẻ.
“Tạm biệt bà ạ!”
Tô Diệu Diệu ngọt ngào vẫy tay với bà Đào, đi theo Tạ Cảnh Uyên vào trong.
Phụ huynh khác vẫn đang dỗ đứa trẻ nhà mình ngoan ngoãn đi vào, thấy vậy thì rất hâm mộ bà Đào: “Sao hai đứa bé nhà bà ngoan thế! Ngày thường có hao tâm tổn trí dạy dỗ không?”
Bà Đào cười khiêm tốn: “Không, là trời sinh đó, từ nhỏ hai đứa đã ngoan vậy rồi.”
Những phụ huynh khác: …
Tô Diệu Diệu không biết tình hình ở cổng trường, đi theo Tạ Cảnh Uyên vào lớp học, bỏ chiếc cặp nhỏ xuống rồi treo lên hàng móc gỗ trên tường.
Trên móc gỗ có sáu bảy chiếc cặp sách, Tô Diệu Diệu khịt khịt mũi, ngửi thấy một mùi thơm rất mê người.
Tạ Cảnh Uyên thấy cô bé nhìn chằm chằm vào một chiếc cặp thì hỏi: “Sao vậy?”
Tô Diệu Diệu: “Không có gì đâu.”
Nói xong, cô bé nhẹ nhàng bước về chỗ ngồi của mình.
Các hoạt động trong lớp vẫn không thu hút được cô bé, Tô Diệu Diệu thích ghé vào bàn ngủ, đối với kiểu học sinh không chịu hợp tác nhưng lại rất biết điều như cô bé, cô giáo thường mặc kệ không quan tâm.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ra sân chơi, những người bạn nhỏ đều hết sức phấn khởi lao ra ngoài.
Tô Diệu Diệu vẫn đang nằm.
Tạ Cảnh Uyên đẩy cánh tay cô bé.
Tô Diệu Diệu nghiêng đầu, buồn ngủ nhìn cậu: “Anh đi đi, em muốn ngủ tiếp.”
Tạ Cảnh Uyên: “Không được.”
Đi học phải có dáng vẻ đi học, không thể dung túng cho cô bé hình thành thói quen xấu này, lúc các cô giáo giảng dạy một ít nội dung cần học, cậu cũng không cho phép Tô Diệu Diệu ngủ.
Ánh mắt cậu lành lạnh, không cho phép kháng cự.
Tô Diệu Diệu bĩu môi, yếu ớt ngồi thẳng rồi đứng lên.
Cô giáo cho đám nhỏ tự chơi trước, trong nhà trẻ có nhiều phương tiện vui chơi, rất hợp để bọn nhỏ giải phóng năng lượng.
Tô Diệu Diệu nhìn quanh một lượt, chỉ vào xích đu, nói: “Em muốn chơi xích đu.”
Tạ Cảnh Uyên: “Được, xếp hàng đã.”
Đứng đợi mấy phút là đến lượt Tô Diệu Diệu, cô bé ngồi lên, Tạ Cảnh Uyên đẩy giúp cô bé.
Đổi lại là một ngày khác, Tô Diệu Diệu có thể chơi đến trưa cũng không chán, nhưng hôm nay cô bé có tâm sự.
Nghe thấy bạn nhỏ tiếp theo oán giận cô bé chơi quá lâu, Tô Diệu Diệu lập tức nhảy xuống, quay đầu nói với Tạ Cảnh Uyên: “Em đi chơi cầu trượt, anh đẩy cho chúng đi!”
Nói xong cô liền chạy đi.
“Lớp trưởng ơi, cậu đẩy giúp tớ nhé?”
Một bé trai cùng lớp nhìn Tạ Cảnh Uyên đầy trông mong.
Lớp trưởng Tạ · Tạ Cảnh Uyên: “… Được.”
Tô Diệu Diệu chơi cầu trượt một lần, nhìn về phía xích đu, thấy Tạ Cảnh Uyên bị một đám nhỏ vây quanh thì dời mắt, chạy về lớp học mà không lưu lại dấu vết.
Mọi người đều đang chơi bên ngoài, trong lớp trống không.
Tô Diệu Diệu đến chỗ treo cặp sách, khịt mũi, thứ đó vẫn còn ở đây.
Cô bé dừng trước cái cặp màu xanh nhạt, dùng một tay ấn cặp, tay kia mở khóa cặp, thò tay vào tìm kiếm một hồi, lúc rút ra, trong tay có thêm một gói đồ ăn vặt.
Trên túi ghi đầy những chữ nhỏ chi chít, Tô Diệu Diệu không biết cũng không rảnh xem, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mấy con cá nhỏ trong chiếc túi trong suốt.
Cái túi được gói kín thì sao, gói kín cũng đừng hòng giấu mùi cá trước mặt một con mèo!
Tô Diệu Diệu treo cặp lên, mang cá khô về chỗ ngồi của mình, cúi đầu bắt đầu xé bao bì.
Trên túi có một chỗ hổng, nhưng chất liệu rất trơn, Tô Diệu Diệu lại quá nhỏ, càng dùng sức thì càng trơn, càng trơn càng không xé nổi!
Tính nhẫn nại đã cạn, Tô Diệu Diệu tức giận ném túi cá xuống mặt đất!
Nếu cô bé vẫn còn là mèo, lúc này nhất định sẽ tức giận đến mức meo meo vài tiếng!
Tức thì tức, nhưng vẫn muốn ăn cá, Tô Diệu Diệu lau tay lên áo quần, nhặt chiếc túi lên, cúi đầu tiếp tục cố gắng.
Cô bé quá tập trung, tập trung đến mức không phát hiện ra có người đã đi tới, cho đến khi một đôi giày quen thuộc lọt vào tầm mắt, Tô Diệu Diệu mới khiếp sợ ngẩng đầu.
Tạ Cảnh Uyên lạnh lùng nhìn cô bé.
Theo bản năng, Tô Diệu Diệu giấu tay ra sau lưng.
“Tìm thấy ở đâu?” Tạ Cảnh Uyên nhìn cô bé chằm chằm, hỏi.
Ánh mắt Tô Diệu Diệu lóe lên.
Tạ Cảnh Uyên cũng chẳng cần đáp án, chỉ vào một hàng cặp sách nói: “Trả lại, sau này không được ăn trộm nữa.”
Tô Diệu Diệu bĩu môi, trên gò má lộ ra vẻ cố chấp.
Tạ Cảnh Uyên tiếp tục giảng đạo: “Ăn trộm là xấu, nếu bị người ta phát hiện, chẳng những khiến em mất mặt, cô chú cũng sẽ vì em mà bị người ta cười nhạo, bọn họ có công dưỡng dục em, em không thể lấy oán báo ơn.”
Trong đầu Tô Diệu Diệu hiện ra khuôn mặt dịu dàng của Tô Minh An và Đường Thi Vi.
Là bố mẹ của cô bé, là người đối xử với cô bé tốt nhất trong cả hai kiếp.
Sự bướng bỉnh trong mắt tan đi, Tô Diệu Diệu nhìn Tạ Cảnh Uyên, cúi đầu đi đến trước cái cặp màu xanh, bỏ cá lại.
“Đi thôi.”
Tạ Cảnh Uyên đã đứng ở cửa, nhìn cô nói.
Tô Diệu Diệu cam tâm tình nguyện trả đồ lại, nhưng tâm trạng của cô bé không mấy vui vẻ, cá khô thơm quá, không ăn được rất là khó chịu.
Cô bé mặt ủ mày chau chọn một cái ghế dài màu hồng rồi ngồi xuống, lát sau lại nằm xuống, co chân và tay lại, nhìn bóng lưng tựa như một con mèo đang nằm.
“Diệu Diệu, có phải khó chịu ở đâu không?” Cô giáo phát hiện tình hình này vội tới hỏi.
Tô Diệu Diệu ỉu xìu: “Không khó chịu.”
Cô giáo sờ trán bé, hỏi: “Vậy sao em không đi chơi?”
Tô Diệu Diệu: “Chơi không vui.”
Cô giáo cẩn thận kiểm tra lại, cảm thấy đúng là Tô Diệu Diệu không có vấn đề gì lớn, chỉ là trạng thái tinh thần này…
“Cô ơi, cô đi xem những bạn khác đi, Tô Diệu Diệu đang giận em ạ.” Tạ Cảnh Uyên đứng cạnh cô giáo, không muốn cô lo lắng nên chủ động giải thích.
Cô giáo rất kinh ngạc: “Vậy ư, sao em lại làm Diệu Diệu tức giận?”
Tạ Cảnh Uyên mím môi.
Cô giáo khuyên giải một hồi, thấy hai đứa trẻ này đều cố chấp như nhau đành bỏ đi, thỉnh thoảng lại lo lắng nhìn về bên này.
Tô Diệu Diệu đã cảm nhận được hơi thở của Tạ Cảnh Uyên từ lâu, nhưng bây giờ cô bé không muốn nói chuyện với ai cả, từ đầu đến cuối vẫn nhắm mắt.
Tạ Cảnh Uyên quét mắt nhìn những bạn nhỏ xung quanh, lại nhìn cô bé, lạnh giọng hỏi: “Em không phục lời của anh?”
Tô Diệu Diệu miễn cưỡng mở mắt, ỉu xìu nói: “Không có, đạo trưởng nói đúng, em không nên ăn trộm, nhưng em muốn ăn món cá khô đó, rất thơm.”
Bấy giờ Tạ Cảnh Uyên mới hiểu, vì con bé quá thèm nên mới bày ra bộ dạng này.
“Loại đồ ăn vặt này không tốt cho cơ thể.” Tạ Cảnh Uyên giải thích, khi cậu theo bà Đào đến trung tâm thương mại thường nghe được vài lời giải thích của bố mẹ khi không mua đồ ăn vặt cho con.
Thức ăn, ăn tươi là tốt nhất, dinh dưỡng khỏe mạnh, bà Đào chưa bao giờ cho hai người ăn cơm thừa canh cặn.
Tô Diệu Diệu ôm bụng, tủi thân nhìn cậu: “Em muốn ăn.”
Tạ Cảnh Uyên còn đang muốn nói gì đó, nhưng trong mắt cô bé đã ngân ngấn nước.
Tạ Cảnh Uyên mím môi.
Đầu thai lâu như vậy, trừ lúc tiêm vắc-xin phòng bệnh, lúc tắm con bé mới khóc long trời lở đất, thì cậu chưa từng thấy Tô Diệu Diệu rơi nước mắt.
Túi cá khô kia, trong mắt mèo thật sự ngon như vậy sao?