Điệu múa đã kết thúc.
Ta thở ra một hơi, nhảy múa lâu như thế khiến lưng ta ướt đẫm một mảng. Áo lót dính vào da thịt, cảm giác rất không thoải mái. Tuy nhiên, trước ánh mắt của mọi người, ta không dám có bất kì dị sắc nào, cúi người nhẹ nhàng hướng về phía đế hậu trên cao mà thưa: “Tiểu nữ đã múa xong rồi.”
Im lặng vài giây, sau đó là một tràng cười lớn. Mọi người thấy hoàng đế cười đến vui vẻ như vậy cũng không còn e ngại gì nữa, ngươi một câu ta một câu nhao nhao cả lên.
“Không hổ là đệ nhất tài nữ, vũ khúc vừa rồi thật là rung động lòng người.”
“Xem xem, thừa tướng có cô con gái tựa như tiên tử vậy.”
Ta lẳng lặng nghe những lời ca ngợi, da gà da vịt đều đã nổi cả lên. Tiên nữ ấy à, cho ta xin đi. Những người này chỉ lo vuốt mông ngựa hoàng đế thôi, họ có biết nói như vậy là đang tát vào mặt công chúa vài cái không?
Ta tiếp nhận lời khiêu khích của công chúa vì không thể trở nên yếu thế, cũng chẳng phải cố ý làm nàng mất mặt. Nhưng tình hình thế này, chỉ sợ nàng kia đã muốn xé nát ta thành trăm mảnh. Nhìn sắc mặt của tứ công chúa là biết, chính là một bộ dáng ‘ta muốn lăng trì ngươi’ nhìn ta. Nụ cười trên mặt ta đã bắt đầu méo mó, đám người ồn ào kia không sợ đắc tội công chúa hay sao? Nói nhiều như vậy, các ngươi sắp hại chết người khác rồi.
“Hay lắm, thừa tướng dưỡng ra được cô con gái thật tốt, tài mạo đều song toàn. Đúng là xứng với hai chữ đệ nhất”
Ta nghe lời khen của hoàng đế mà toát mồ hôi: “Tiểu nữ cũng chỉ có chút tài mọn đó thôi, làm sao dám nhận cái danh mỹ miều ấy. Vẫn còn nhiều cô nương chưa trổ tài nghệ, chắc chắn sẽ có người xinh đẹp tài giỏi hơn tiểu nữ gấp trăm lần.”
“Ngươi không cần phải khiêm tốn, trẫm nói ngươi xứng thì ngươi xứng, sao phải lo ngại mà giấu tài? Trẫm nói đúng không, thái tử?”
“Qủa thực giống như tiên nữ.” Thái tử Tây Kì nhàn nhạt nói, đôi mắt đẹp quét qua người ta một trận, đem đến cho ta một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Ta không thoải mái cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt lộ liễu mà lớn mật kia.
Tứ công chúa vội vàng lên tiếng: “Đã là tài nữ, chút chuyện nhỏ này có khó khăn gì.” Nàng ta vẫn mỉm cười nhưng đáy mắt lại rét lạnh tựa hàn băng, khuôn mặt xinh đẹp có chút vặn vẹo: “Ta... Không biết Tuyết công tử thấy thế nào?”
Đã là người thì đều nhận ra biểu tình méo mó của công chúa điện hạ, ai nấy im phăng phắc không dám ho he một câu. Ta nín thở, thần kinh căng thẳng như dây đàn, thật ra ta vừa sợ hãi, lại vừa mong đợi xem chàng sẽ nói gì. Chàng có nhìn thấy tình ý của công chúa không? Chàng sẽ trả lời nàng ta như thế nào?
Tuyết công tử khẽ cười, giống như đang nghĩ tới chuyện gì vui vẻ. Ta hơi giật mình, vì thấy dôi mắt sâu thẳm kia đang liếc nhìn ta, trong đó ánh lên ý tứ sâu xa và nghiền ngẫm.
“Rất đẹp...” Chàng ôn nhu nói. “Mỹ lệ như... một đóa hoa đào.”
Tim ta đập thình thịch trong lồng ngực. Ta nhắc nhở bản thân mình phải bình tĩnh, bình tĩnh ngay lập tức. Người này vẫn luôn như vậy, chỉ cần một lời nói, một ánh mắt đã dễ dàng phá nát thành trì của ta. Ta cực lực giữ cho khuôn mặt mang vẻ lãnh tĩnh như bình thường, không ai biết chiếc khăn trong tay ta đã bị vò đến nhăn nheo.
Khuôn mặt Quân Linh Lạc đã sớm mất đi vẻ thẹn thùng đáng yêu. Nàng ta cắn môi, đôi mắt trừng lớn vì không cam lòng, dáng vẻ cố gắng khắc chế tâm tình, nhưng cuối cùng vẫn buột miệng: “So với ta thì sao?”
Lời này chính xác là làm khó Tuyết công tử. Mọi người đều lặng lẽ nhìn nhau, hẳn là đang thầm kêu Tứ công chúa quá hiếu thắng. Hoàng thượng mặt mũi đều không dễ nhìn, hoàng hậu hơi kéo tay Tứ công chúa, ý tứ nhắc nhở rõ ràng. Nhưng Quân Linh Lạc giống như trúng tà, nàng ta cắn môi, ánh mặt dán chặt trên người Tuyết công tử, thỉnh thoảng liếc về phía ta, ánh mắt ấy thêm phần lạnh lẽo và hung ác.
May mắn thay, Tuyết công tử chỉ khẽ cười một tiếng, ôn nhu nhìn Quân Linh Lạc. Chàng nhẹ nhàng nói: “Tại hạ vẫn thấy điệu múa của công chúa có ý tứ hơn.”
Quân Linh Lạc “a” lên một tiếng, tiếp đó cả khuôn mặt nổi lên một màu hồng thẹn thùng. Ta âm thầm thở phào một hơi, nếu câu trả lời không vừa ý công chúa, không biết nàng ta sẽ tính toán gì với ta nữa.
Mọi chuyện sau đó cũng dần dần lắng xuống, lần lượt từng người từng người lên đài biểu diễn ca múa. Ta cũng chẳng còn tâm tình mà xem, nói với tỷ tỷ ta hơi say rượu, muốn ra ngoài hít thở một chút, sau đó liền người không biết quỷ không hay rút lui khỏi bữa tiệc ồn ào đầy thị phi này.
Ta đi dọc theo hành lang dài chạm trổ tinh xảo. Những hoa văn phức tạp khác trên thân cột làm ta hoa hết cả mặt. Đầu ta bắt đầu quay quay, cảm giác bước chân không thật, giống như đang bước trên mây. Say giả thành thật là đây. Trong kia ta quả thật đã uống hơi nhiều.
Không nên bỏ lại tỷ tỷ mà về trước, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác. Ta biết bản thân mình say rượu là như thế nào, uống vào rồi sẽ bắt đầu ngấm từ từ, sau đó không thể đi nổi một bước.
Ta dáo dác nhìn quanh, vừa này thần trí không tỉnh táo, không biết đã chạy tới nơi nào đây. Ở ngoài đại điện còn có cung nữ, nơi này thế nhưng không có lấy một bóng người. Mắt ta mờ dần đi, chân tay lảo đảo. Đi được vài bước, rốt cục ta hỏng mất, ngồi phịch xuống đất . Ta cố khắc chế cảm giác muốn nằm lăn ra ngủ một trận, quờ quàng dựa vào một cây cột trụ, thều thào gọi :“Có ai không... làm ơn giúp ta...”
Có quỷ mới nghe thấy ngươi!
Ta nguyền rủa chính bản thân mình rỗi hơi đâu lại đi uống nhiều rượu như vậy. Bây giờ thì xong rồi, ta biết làm thế nào trong hoàn cảnh này, lẽ nào đợi người tới cứu? Thật là mất mặt mà.
Cũng may ta uống rượu không có mất lý trí, nếu không làm loạn ở đây, về nhà ta không có mặt mũi nào nhìn người khác.
Ta cố gắng thanh tỉnh. Không thể, say rượu ngủ ở chốn này, ta không làm được.
Mí mắt ta nặng trĩu. Ta loạng choạng vịn cột đứng dậy, lần theo lan can mà bước. Không biết đã đi được bao xa, tới lúc ta sắp không chống đỡ nổi nữa, trước mắt ta hiện ra một bóng người. Đúng là chết đuối vớ được cọc, ta nhào tới người đó. Đáng ra ta không định làm vậy, đều do chân ta không đứng vững mà thôi.