Chuyển ngữ Bảo Trân
Beta Nhã Vy
Mặt hồ gió êm sóng lặng, thỉnh thoảng mới có lăn tăn rung động. Vầng trăng sáng soi bóng nước, mơ hồ, mông lung.
Vẻ mặt Mộ Dung Dật Phong yên tĩnh như hồ nước, hắn cũng ngửa đầu giống như Đào Yêu, cùng nhau ngắm trăng: “Nàng không muốn ta mạo hiểm, phải không?”
Đào Yêu trầm mặc, ánh trăng trắng muốt chiếu trên mặt dường như có thể xuyên thấu làn da của nàng đến trong cơ thể. Một lúc lâu sau nàng mới mở miệng: “Mộ Dung, huynh luôn luôn vui vẻ, sau này vẫn sẽ lạc quan như vậy. Mà đường ta đi đều là giết chóc với máu tanh… Vì thế xin huynh đi đi, giúp ta thực hiện mong muốn.”
Hai người đều nhìn ánh trăng sáng mà nói chuyện với nhau, ánh mắt dù chưa chạm đến nhau, nhưng bọn họ đều biết rất rõ nét mặt đối phương hiện giờ.
Ngoài xa, loáng thoáng truyền đến tiếng vang của mái chèo khua nước, trong trẻo mượt mà, giống như một giấc mộng cảnh.
Gió đêm từ từ thổi qua, hai người đứng thật gần, thỉnh thoảng, quần áo và từng sợi tóc lại quấn vào nhau.
Mộ Dung Dật Phong bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng bắt được vài sợi tóc của Đào Yêu.
Không phải là cầm, mà là bắt được, để cho sợi tóc kia rơi vào giữa lòng bàn tay mình.
Hắn buông mắt, dùng bàn tay còn lại nhẹ khẽ vuốt mái tóc đen óng, đến hàng lông mi dài và dày, đủ dịu dàng. Mà giọng nói của hắn cũng chậm rãi, bình thản, đầy nhu tình: “Nếu như vì sợ nguy hiểm mà bỏ nàng đi, ta vĩnh viễn sẽ không vui. Thế nên ta sẽ không đi đâu hết.”
Đào Yêu lắc đầu: “Mộ Dung, huynh không nên như vậy. Mộ Dung mà ta biết là một công tử rất đơn thuần, hành tẩu giang hồ chỉ vì muốn chơi cho đã, đồng hành cùng ta cũng chỉ nghĩ đến việc tìm kiếm chuyện thú vị trên giang hồ.. Nhưng bây giờ tình huống đã thay đổi rồi, những thứ chúng ta tiếp xúc không hề thú vị nữa, không phải là thứ hiện thời huynh muốn theo đuổi. Thế nên Mộ Dung, trở về đi thôi.”
Mộ Dung Dật Phong vẫn vuốt ve từng sợi tóc kia như cũ, giống như vuốt ve một con mèo đang giận dỗi, kiên nhẫn, nhịp nhàng.
“Nàng nói không sai, tình huống đã thay đổi.” Khóe miệng Mộ Dung Dật Phong ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, dưới ánh trăng chiếu rọi, mang theo vẻ đẹp không nhiễm bụi trần: “Khi đó, chúng ta kết bạn là xem nhau như bạn đồng hành, mà bây giờ, nàng đối với ta mà nói là một người rất quan trọng. Là ta… không cách nào để mất đi một người như thế. Vậy nên ta không thể rời đi.”
Nghe vậy, Đào Yêu từ từ quay đầu lại nhìn Mộ Dung Dật Phong.
Hồ nước dưới thuyền chậm rãi chuyển động, sóng sánh chiếu vào mặt Mộ Dung Dật Phong, ánh sáng trong suốt nhẹ nhàng chuyển động, soi sáng cảm xúc trên mặt hắn. Nhưng Đào Yêu mơ hồ nhận ra, tối nay trên người Mộ Dung có thứ gì đó rất kỳ lạ, không nguy hiểm, lại khiến cho lòng của nàng dao động lạ thường.
Sau đó hắn chậm rãi tiến tới gần nàng. Làn da của hắn cùng màu da với nàng, ánh mắt của hắn chứa đầy nhu tình, sống mũi của hắn tuấn tú cao thẳng, bờ môi của hắn mọng nước từ từ nhích tới gần nàng…
Lúc đôi môi hai người sắp chạm nhau, một bàn tay lại xuất hiện, ngăn ở giữa.
Hô hấp của hắn nhất thời nhất thời cứng lại, chẳng lẽ Đào Yêu lại từ chối hắn?
Nhưng cảm xúc của hắn lại hơi khác lạ, không đặc biệt mềm mại như tay của nữ nhân. Mộ Dung Dật Phong thử hôn thêm một cái nữa để dò xét, hình như lòng bàn tay này có hơi nhiều vết chai? Lại hôn thêm một chút, ồ, hình như bàn tay này lớn hơn tay Đào Yêu?
Hắn đang chuẩn bị tiếp tục hôn hít thân mật thì giọng nói của Cửu Tiêu vang lên: “Đừng bôi nước dãi lên tay ta nữa.”
Mộ Dung Dật Phong bị dọa sợ đến hoảng hồn, quay đầu đã phát hiện Cửu Tiêu chẳng biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh bọn họ, mà cái tay phá mất chuyện tốt chính là của hắn!
“Đại ca, sau này xin huynh đừng giả quỷ dọa bọn ta nữa được không?” Mộ Dung Dật Phong vỗ vỗ ngực.
Cửu Tiêu không để ý tới hắn, chỉ nhìn Đào Yêu.
Sắc mặt của hắn có chút trầm tĩnh, nặng nề, cả ánh trăng cũng không thể xuyên thấu.
Đào Yêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, nàng hỏi: “Hầu gia phủ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cửu Tiêu gật đầu, rõ ràng là động tác rất nhỏ nhưng lại nặng nề đánh vào lòng Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong.
Ba người vội vàng thật nhanh chạy đến Hầu gia phủ, càng đến gần càng nghe thấy tiếng người ồn ào, làn da bọn họ cảm nhận được ngọn lửa nóng rực.
Lửa.
Cả Hầu gia phủ chìm trong biển lửa, sắc lửa đỏ như máu, nhuộm đỏ cả chân trời.
Ba người không suy nghĩ nhiều ,à trực tiếp xông vào.
Giữa đám khói cuồn cuộn dày đặc, bọn họ thấy rõ cảnh tượng thảm thiết ấy, những người trong giờ cơm tối rõ ràng vẫn còn sống, giờ đây tất cả đều nằm trên mặt đất, trừng mắt nghi hoặc mà sợ hãi, nhìn những người kia đã rời đi…
Máu, một vết máu từ cổ của một người vô tội cưỡi mây đạp gió phun ra, vẩy vào trên tường, cảnh tượng thê lương quỷ dị.
Không còn ai sống sót, một người cũng không có, tính mạng của bọn họ vĩnh viễn bị dừng lại vào giờ khắc này.
Rốt cục, ngay giữa đại sảnh, bọn họ nhìn thấy thi thể của vợ chồng Hách Liên, hai người ôm nhau an tĩnh ngủ.
Ba người từ từ đi tới, quỳ xuống trước mặt bọn họ giữa ngọn lửa nóng rực bao vây, rất lâu không lên tiếng.
Mộ Dung Dật Phong hiểu.
Sự chết chóc này là do bọn họ mang tới.
Nếu như không có bọn họ, Hầu gia phủ sẽ vĩnh viễn an tĩnh, giống như vườn đào vĩnh viễn vui vẻ, chứ không như địa ngục trần gian bây giờ.
Hận nhất là chuyện đã rồi nhưng bọn họ vẫn chưa thể biết ai là kẻ chủ mưu.
Tảng đá đè nặng trong lòng khiến Mộ Dung Dật Phong không cách nào thở nổi.
Ba người bị bao vây trong lửa, thật lâu mới có thể đứng vững, cho đến khi Cửu Tiêu mở miệng: “Phải mai táng họ thật tốt”.
Mộ Dung Dật Phong gật đầu, cẩn thận mà cung kính di dời thân thể hai người kia.
Nhưng vào lúc này, Đào Yêu nhìn thấy có hai chữ mờ mờ viết bằng máu trên sàn nhà —— kinh đô.
Đó là manh mối Hách Liên Phong cố gắng để lại trước khi chết.
Mộ Dung Dật Phong cau mày: “Chẳng lẽ ý của Hầu gia là kẻ hạ độc thủ đang ở kinh đô?”
Đào Yêu nhìn dòng chữ được ghi lại bằng hơi thở cuối cùng của người chết, chậm rãi nói: “Có thể thảm án Ân gia diệt môn cũng là do người nọ làm.”
Đang lúc ấy thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân liên tiếp, không bao lâu, một đám quan binh tiến vào, viên quan dẫn đầu chỉ nhìn bọn họ, lớn tiếng nói: “Cấp trên ra lệnh, những người này này là thủ phạm giết chết phu phụ Bột Hải Hầu, mau bắt toàn bộ lại cho ta.”
Quan binh tuân lệnh, tất cả đều cầm lấy vũ khí vọt tới bọn họ.
Ba người hiểu nơi đây không nên ở lâu, liền chớp lấy thời cơ từ cửa sổ nhảy ra ngoài, biến mất trong biển lửa.
Từ trên núi nhìn xuống, ngọn lửa kia vẫn tiếp tục bùng cháy, đốt hết thảy dấu vết tội ác thiêu không còn gì nữa.
Đào Yêu đứng ở đỉnh núi, lẳng lặng dõi mắt nhìn theo, bị gió thổi lạnh thấu xương.
“Đám quan binh kia cái gì cũng chưa hỏi đã xông vào khẳng định chúng ta là hung thủ.” Mộ Dung Dật Phong khẽ nheo mắt lại: “Ta thấy người ra tay thật sự chắc chắn là cấp trên của bọn chúng. Xem ra, Hầu gia dường như có biết cái gì đóvề chuyện Ân gia bị diệt môn, mà người vẫn muốn đối phó với chúng ta sợ ông ấy nói ra nên liền sớm ra tay sát hại, đối xử như với Vạn Trường Phong. Nhưng bọn họ lại không ngờ Hầu gia trước khi chết đã để lại manh mối, nói cách khác, Ân gia bị diệt môn là do một kẻ ở kinh đô chủ mưu, mà cha Đào Yêu cũng rất có thể có liên quan đến người này.”
Đào Yêu không nói gì, trong đôi mắt phản chiếu ánh lửa kia.
Mộ Dung Dật Phong quay sang Cửu Tiêu, vững vàng nhìn hắn: “Ta nghĩ về trận giết chóc này, huynh nhất định biết chút ít.”
Cửu Tiêu không nhìn thẳng hắn, chỉ chậm rãi nói: “Là Thương Thanh, còn có một đám người võ công ngang hàng với Thương Thanh.”
“Huynh chắc chứ?” Mộ Dung Dật Phong cẩn thận quan sát thần sắc của hắn.
Cửu Tiêu lẳng lặng nói: “Bích Lạc mất tích, nhất định là Thương Thanh đã ra tay, mà có thể sát hại Hầu phu nhân trong thời gian ngắn như vậy nhất định phải cần đến một đám người được huấn luyện nghiêm chỉnh, võ công không thua gì Hách Liên phu nhân.”
Mộ Dung Dật Phong nhẹ giọng nói: “Có thể chi phối đám người Thương Thanh, hơn nữa lại ở kinh đô, người này thân phận nhất định rất cao quý… Bước kế tiếp chúng ta nên làm thế nào đây?”
Gió thổi vù vù, thẩm thấu triệt để bóng đêm trầm mặt.
Đào Yêu bỗng nhiên mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
“Đi kinh đô, dựa theo di ngôn của Hầu gia đi kinh đô.”
Nghe vậy, Cửu Tiêu ngửa đầu, trong mắt chảy qua ánh sáng âm thầm.
Nhanh thôi.
Trời sắp sáng rồi.
Kinh đô