Hai người nhìn nhau, ký ức tối qua hiện lên nối tiếp với ngày cô vừa về nước ôm anh muốn hôn anh.
Sầm Diễn đối diện với cô hai giây, cầm túi giấy trước mặt đứng dậy đi tới trước mặt cô.
“Tắm trước, anh đi chuẩn bị bữa sáng cho em, đây là quần áo.” Anh đưa cho cô.
Thời Nhiễm không nhận lấy.
Sầm Diễn bình tĩnh để xuống, tâm tư khẽ động, kìm lòng không được đưa tay muốn xoa đầu cô.
“Ba —”
Ngay lúc anh vừa nâng tay lên, tim Thời Nhiễm đập dồn dập, ký ức bị bắt nạt tối qua mạnh mẽ tuôn ra, cô nhớ rõ bàn tay này của anh đã có hành động gì với cô, mà giờ phút này lại muốn….
Hoàn toàn là không chịu đựng được nặng nề đánh một cái, âm thanh vang dội.
Tay Sầm Diễn bị cô làm cho lung lay, dấu đỏ nhanh chóng lan ra.
Thời Nhiễm rũ mắt xuống, lồng ngực phập phồng chuyển động, hô hấp dồn dập.
Sầm Diễn nhìn cô, con ngươi sâu tĩnh lặng cuối cùng cũng bắt đầu dao động.
Anh mở miệng: “Nhớ ra?”
Mặc dù là câu nghi vấn nhưng trong lời nói đều là hàm ý khẳng định, anh vạch trần cô.
Cảm xúc vẫn có chút khó chịu mất kiểm soát, suy nghĩ trống rỗng, Thời Nhiễm thẳng thừng phủ nhận: “Không có, tôi nên nhớ gì sao?”
Ánh mắt Sầm Diễn trầm tĩnh quan sát cô, một giây sau, anh xoay người đi tới sô pha cúi xuống cầm lấy điện thoại di động của mình trên bàn trà rồi quay lại trước mặt cô.
“Cần nghe một chút không?” Anh ra hiệu ý bảo cô xem điện thoại.
Hơi thở Thời Nhiễm ngưng trệ chốc lát.
Ngón tay thon dài chạm nhẹ vài cái trên màn hình điện thoại di động, âm thanh kiều mị khiêu khích xâm nhập vào không khí ——
“Bởi vì… anh ấy không được…”
Bàn tay Thời Nhiễm để trên giường vô thức nắm chặt thành quyền.
“Còn muốn tiếp tục sao?” Yết hầu Sầm Diễn có chút căng thẳng nhưng anh vẫn kiềm nén bình tĩnh hỏi.
Thời Nhiễm ngước mắt nhìn anh.
Khuôn mặt này…
Trong lồng ngực bất ngờ có ngọn lửa bùng lên thiêu đốt khắp cơ thể, không cách nào phát tiết, Thời Nhiễm kiên trì không nổi cáu với anh.
Bên môi gợi lên vài phần tươi cười có chút phong tình, lười biếng nói: “Ghi âm à… không nghĩ tới Tứ ca lại có sở thích thế này đó. Không cần tiếp tục, tối qua cứ coi như tôi bị chó cắn.”
Cô hơi nghiêng đầu, cuối cùng nở nụ cười với anh.
Sầm Diễn nhìn cô không chớp mắt, thần sắc vẫn lạnh lùng nghiêm túc chưa từng thay đổi, nghe vậy anh cũng chỉ nói một câu: “Em có thể bắt nạt lại anh.”
Ngữ điệu nhàn nhạt luôn có sự cưng chiều ẩn chứa bên trong đó.
Biểu cảm của Thời Nhiễm cũng không thay đổi, đôi môi đỏ khẽ cong lên vòng cung hoàn hảo: “Không có hứng thú.”
Sầm Diễn cũng không giận.
“Thời Nhiễm.” Mắt thấy cô chuẩn bị vén chăn xuống giường, anh nhìn sườn mặt cô, hỏi, “Khi nào em có thể ở trước mặt anh gỡ bỏ lớp mặt nạ này, không cảm thấy mệt mỏi sao?”
Động tác của Thời Nhiễm hơi dừng lại.
Không biết do đang đau đầu dẫn đến nóng nảy hay do anh nhiều lần nhắc tới tối qua dây dưa không ngớt khiến cô bực bội mà vừa khi anh mới dứt lời cô liền cảm thấy….rất tức giận.
“Tứ ca nói đủ chưa?” Cô ngẩng mặt lên cười nhạt, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt, “Tự cho là rất hiểu tôi? Hơn nữa, tôi có đeo mặt nạ hay không có liên quan gì đến anh?”
Sầm Diễn vạch trần cô: “Cho nên em vẫn còn giận anh, cho dù có trả thù thế nào cũng thấy không đủ.”
Ngữ điệu rất chắc chắn.
Thời Nhiễm cảm thấy rất phiền, cảm xcu mỗi lúc một nóng nảy hơn, cô nhắm mắt lại, lúc đã bình tĩnh liền nói: “Sầm Tứ ca, không diễn kịch, không đeo mặt nạ, có thể.”
Cô mở to đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh, nói: “Thư ký Tịch đã cho tôi xem thư viết tay trên Weibo kia của anh, tối qua Sầm Tứ ca dỗ tôi còn nói không bằng gả cho anh dùng cả đời giày vò anh, những chuyện này, tôi đều nhớ rõ.”
“Nếu tôi còn yêu anh, anh quấn lấy như thế, như vậy….
Mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào mắt anh, Thời Nhiễm nói: “Thư ký Tịch đem weibo viết thư tay kia cho tôi xem, tối hôm qua Sầm Tứ ca dỗ tôi nói không bằng gả cho anh tra tấn anh, những thứ này, tôi đều nhớ rõ. “
“Phàm là ta còn yêu ngươi, ngươi quấn quýt lấy như thế, như vậy…’yêu’ tôi, tôi nhất định sẽ cảm động, không phải sao?”
Cô thở dài: “Tứ ca, Sầm Tứ ca…..đến tột cùng thì anh muốn tôi nói bao nhiêu lần mới chịu hiểu?”
Cô bình tĩnh lưu loát nói vô cùng chân thành nhưng Sầm Diễn vẫn nhạy bén nắm được mấu chốt vấn đề, khi nói ‘yêu tôi như vậy’ rõ ràng cô đã khựng lại một giây ngắn ngủi.
Ngữ khí lúc nói câu đó cũng bất thường.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không muốn tin tưởng tình cảm của anh dành cho cô, không muốn tin rằng người trong lòng anh từ đầu đến cuối chỉ có mình cô.
Sầm Diễn lẳng lặng nhìn cô, không trả lời.
Thời Nhiễm chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt rồi rời đi.
Dù đầu đau muốn nứt ra nhưng cô vẫn cố chấp nói: “Còn nữa, có lẽ tôi nên nhắc nhở Tứ ca lần nữa, tôi mang thai, đứa bé….”
“Người mang thai không phải là em mà là Khương Họa, em chỉ giúp cô ấy thôi.”
Thời Nhiễm giật mình, lời nói đột nhiên dừng lại.
Cô lập tức cảm thấy đầy phiền muộn, tự trách bản thân mình ngu ngốc làm việc sơ suất như thế, còn tức giận hơn là vì biết anh đã điều tra cô.
Cô cắn mạnh môi.
Sầm Diễn thu hết những biểu cảm của cô vào mắt, lạnh nhạt nói: “Sẽ không có ai biết nữa, anh đã cho người xóa bỏ hết thông tin, người cô ấy muốn tránh cũng sẽ không tra ra cô ấy đang ở đâu, em yên tâm.”
Anh là đang cam đoan đã giúp cô cũng như giúp Khương Họa.
Ý tưởng này chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Còn không đợi Thời Nhiễm có phản ứng, câu tiếp theo đã nối tiếp: “Ba tháng, em có thể yêu anh lần nữa không?”
Một câu nói rất bình tĩnh, trước sau như một đều lãnh đạm không có nửa phần cảm xúc dao động, nhưng nếu nghe kỹ kỳ thật vẫn có thể mơ hồ nhận ra có chút khác biệt.
Đáng tiếc Thời Nhiễm không phát hiện, càng không muốn phát hiện.
Khoảnh khắc lời nói đó xâm nhập vào tai, đầu óc cô trống rỗng, cảm xúc cũng vậy, nhưng rất nhanh liền bị sự trào phúng thay thế.
Cô nhìn anh mỉm cười: “Giống như những gì anh đã hứa trước đó rằng sẽ không xuất hiện trước mặt tôi sao? Lúc đầu có thể làm được nhưng sau đó thì tùy tiện tìm cái cớ xuất hiện rồi đổi phương thức tính kế tôi?”
Tuy rằng đã trả thù anh nhưng mỗi lần nghĩ đến sự tính toán cùng ép buộc của anh cô vẫn có chút khó giữ bình tĩnh.
Giống như lúc này, “Tứ ca yêu tôi như thế sao?”
“Ngày đó tất cả mọi người đều biết anh bị tôi vứt bỏ ngay ngày lĩnh chứng, đều biết anh không được, cho dù anh biết rõ tôi không yêu anh vẫn muốn ở lại bên cạnh tôi….”
Từng chữ rõ ràng bình tĩnh, đôi môi đỏ cong lên cạn đến mức gần như không có: “Nếu không phải Sầm Tứ ca đối với tôi tình cảm sâu đậm, không phải tôi thì không được thì tôi không cách nào lý giải nổi hành động của anh đâu.”
“Thời gian ba tháng…sau đó thì sao? Yêu anh lần nữa, gả cho anh? Không yêu tôi mà anh còn bám lấy tôi để làm gì? Tính thế nào cũng đều là tôi chịu thiệt.” Thời Nhiễm thu liễm ý cười, “Đừng chơi trò này nữa, Tứ ca anh không phiền nhưng tôi rất ngại phiền, có thể để quá khứ trôi qua không?”
“Sẽ không chịu thiệt thòi.” Anh làm lơ sự châm chọc của cô, ánh mắt nặng nề khàn giọng nói: “Anh ở bên em mỗi đêm em đều có thể ngủ đến khi trời sáng.”
Đồng tử Thời Nhiễm không khỏi nặng nề co rụt lại!
Còn không kịp phản ứng đã nghe câu nói tiếp theo của người đàn ông đối diện: “Không cần uống thuốc ngủ.”
Cô không có ý thức cắn mạnh vào phần thịt trong khoang miệng, trong phút chốc trong đầu cô chỉ có một suy đoán — Anh đã phát hiện, tối qua trong túi xách của cô có thuốc ngủ, đó chính là thứ quan trọng với cô.
Anh thế nhưng đã biết…..
Sầm Diễn phát hiện ra sự thay đổi tâm trạng của cô, dù là cực kỳ nhỏ.
“Xin lỗi em.” Mắt thấy cô sắp nổi nóng, anh liền nhỏ giọng nói.
Thời Nhiễm chỉ cảm thấy có cảm giác vô lực như đánh một quyền vào bông.
Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã nhìn trộm túi xách của cô, có lẽ còn ngầm xin lỗi cho điều gì khác nhưng Thời Nhiễm cũng không muốn nghĩ nhiều.
Người nắm quyền Sầm thị cao quý kiêu ngạo như Sầm Diễn chưa từng nói qua ba chữ này thì phải?
Mặc dù vậy, Thời Nhiễm vẫn nhịn không được cười lạnh: “Một câu xin lỗi liền xong sao?”
Cô thậm chí còn không phát hiện, đây là lần thứ hai sau ngày hôm qua cô lại một lần nữa bị anh chọc cho tức giận, cảm xúc vẫn bị ảnh hưởng bởi anh.
Sầm Diễn không lên tiếng.
Thời Nhiễm rốt cục hậu tri hậu giác ý thức được mình mất khống chế liền cố gắng che giấu: “Mỗi ngày tôi ngủ rất ngon, không cần Sầm Tứ ca ‘lao lực’.”
Sàm Diễn bắt được sự bối rối trong mắt cô, anh thấy rõ sự phòng bị và bài xích của cô khi nghe đến vấn đề này.
Chứng tỏ trước đó anh đoán không sai.
Sự bất thường của cô bắt nguồn từ những tai nạn liên quan đến Kiều Việt, sự kiện kia khiến cô thường xuyên gặp ác mộng, bắt đầu trở nên sợ bóng tối, không ngủ được.
Tim chợt đau đớn, đau đớn giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Sầm Diễn cực lực kiềm chế.
“Cho dù chỉ lợi dụng anh để trị liệu giấc ngủ của em cũng không quan trọng.” Không muốn cô tiếp tục trốn tránh anh lại nói, “Ba tháng thôi, tiếp tục trả thù anh, chứng minh bản thân tuyệt đối không còn yêu anh nữa, Thời Nhiễm, vì sao không dám đánh cược?”
Từ Tùy đưa Thời Nhiễm về căn hộ của cô xong liền trở về báo cáo, liếc mắt liền thấy Sầm Diễn đứng trước cửa sổ sát đất, giữa hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc.
Chẳng qua, anh không thể đứng thẳng lưng được nữa, bóng lưng gầy hơi cong tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã gục.
Từ Tùy tim đập thình thịch, vội vàng đi lên trước.
Vừa nhìn đã hoảng sợ!
Sắc mặt trắng bệch chưa từng xuất hiện, trên trán phủ mồ hôi lạnh dày đặc, tay kia của anh còn ấn lên bụng.
Bỗng nhiên….
“Sầm tổng!”
Thời Nhiễm không ở lại căn hộ.
Sau khi Từ Tùy đưa cô trở về liền tranh thủ tắm rửa sạch sẽ rồi trang điểm nhẹ xong trở về biệt thự Thời gia.
Tuy rằng Thời lão phu nhân cùng bác cả Tống Thanh ngoài mặt tức giận vì cô lại chạy ra ngoài đi du lịch nhưng cũng đều là lời nói ngoài miệng mà thôi, vừa nhìn thấy cô trở về thì vui vẻ vô cùng làm sao nỡ nói nặng cô nửa câu.
Thời Nhiễm ngoan ngoãn ở lại biệt thự cùng hai người ăn cơm, buổi chiều thì cũng Tống Thanh đi spa sau đó còn dạo phố mua rất nhiều đồ.
Cả ngày không có chút thời gian rảnh rỗi.
Buổi tối trở lại căn hộ, cô mở máy chạy bộ bắt đầu tập thể dục, chạy đến khi đổ đầy mồ hôi lại chờ chút rồi đi tắm, nhỏ giọt tinh dầu trợ ngủ sau đó ngâm mình trong nước nóng vô cùng thoải mái.
Tiếp đó là chăm sóc da, đọc sách, cuối cùng đắp mặt nạ mắt lại bật hết các đèn trong nhà lên sau đó nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Nhưng mà…..Thời Nhiễm vẫn không ngủ được.
Cho dù hôm nay cô cố tình làm cho bản thân mệt mỏi cả ngày, lại tập thể dục cường độ cao như vậy, ngâm mình trong bồn tắm, rõ ràng là rất mệt mỏi nhưng đến khi nằm trên giường lăn qua lộn lại thật lâu đều không thể ngủ được.
Vì vậy, cô ngồi dậy quyết định đi xem một bộ phim như mọi khi.
Lúc này đây ngược lại có thể ngủ thiếp đi, nhưng vẫn giống như trước nay, ngủ không được bao lâu sẽ giật mình tỉnh lại.
Cuối cùng, bất đắc dĩ, cô lấy ra một chai rượu vang đỏ nghĩ rằng sau khi say rượu thì sẽ ngủ đến sáng.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn thanh tỉnh vô phương không cách nào ngủ được, cho dù ngủ cũng sẽ thức dậy giữa chừng.
Trong lúc dần mất sức, lời nói kia của người đàn ông vang lên trong đầu, rõ ràng phảng phất như đang ở bên tai.
Thời Nhiễm không muốn thừa nhận, nhưng giờ khắc này, cô lại không thể chối bỏ, lần giả bộ say ở Thanh Thành cùng với tối hôm qua, cả hai lần ở bên cạnh anh cô đều dễ dàng ngủ an ổn chưa từng giật mình tỉnh dậy.
Bao gồm…hai đêm tham gia sinh tồn tự nhiên.
Nhưng càng như thế, đêm nay Thời Nhiễm càng cảm thấy nóng nảy cuộn trào dữ dội.
Rõ ràng trước kia không như vậy, cho dù rất nhiều lần cả đêm đều không thể ngủ tâm tình cô cũng sẽ không dao động.
Nhưng tối nay…
“Ong ong ——”
Điện thoại di động rung đột ngột.
Trong lòng Thời Nhiễm giật nảy mình, cầm lấy điện thoại di động thấy là Thời Ngộ Hàn gọi đến không hiểu sao liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình tốt hơn, cô dùng ngữ điệu nhẹ nhàng bắt máy: “Này, anh, trễ như vậy còn tìm em?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Thời Nhiễm cảm thấy kỳ quái: “Anh?”
Yết hầu khẽ lăn, Thời Ngộ Hàn do dự một lát vẫn nói ra: “Nhiễm Nhiễm, em có biết Sầm Diễn cậu ta…”
- -----oOo------