Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

chương 154

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“hẹn gặp à?”

Các đội của mấy trường trở lại nơi nghỉ ngơi điều chỉnh. Người của trường Đế Quốc vừa đi ra đã trở về phòng chính là xem chiếu lại cảnh trực tiếp, phần lớn bọn họ ngay cả tắm rửa cũng chả thèm đi. Lúc nhìn thấy hình ảnh Ứng Tinh Quyết bị Vệ Tam vớt đi thì toàn bộ đều lâm vào lặng thinh.

Chỉ huy chính của họ, không được bảo vệ bởi đội ngũ của họ, mà đã được đưa đi bởi những người từ một trường quân sự khác và còn bị bên đó ghen ghét.

Không thể không nói, lòng tự trọng của trường Đế Quốc đã bị đạp vỡ hoàn toàn tại thời điểm này.

Cơ Sơ Vũ nhìn chằm chằm người của trường Damocles trong buổi phát sóng trực tiếp với với cằm căng quá mức. Cậu ta mở cửa phòng đi tìm Ứng Tinh Quyết thì thấy Hoắc Kiếm và Công Nghi Giác cũng ở đó.

Ứng Tinh Quyết vừa mới thay quần áo xong đi ra, vẻ mặt anh bình tĩnh trước sau như một, không nhìn ra vẻ xấu hổ chút nào.

“Vì sao không tới tìm chúng tôi?” Cơ Sơ Vũ hỏi anh.

Ứng Tinh Quyết ngồi xuống, lấy khăn mặt từ từ lau khô tóc và hỏi ngược lại: “Tại sao phải quay lại tìm các cậu?”

Cơ Sơ Vũ dừng một chút: “Cậu đang tức giận? Tức giận với sự cẩu thả của chúng tôi à. Nhưng nếu cậu trở lại thì chúng ta vẫn còn cơ hội giành chức vô địch.”

“Trước khi tôi rời đi, viện Bình Thông ở phía sau trường Đế Quốc.” Ứng Tinh Quyết ngẩng đầu, “Vì sao bọn họ lại vượt qua được?”

Cơ Sơ Vũ im lặng.

Thấy cậu ta không nói lời nào, Ứng Tinh Quyết cũng chẳng hỏi nữa mà mở kênh phát sóng trực tiếp đã mua ở quang não, và kéo đến thời gian hai trường quân sự rơi xuống nước. Hai buổi phát sóng trực tiếp đã được phát nhanh gấp bội.

Chỗ nghỉ ngơi hoàn toàn yên tĩnh, mấy người chẳng mở miệng nói chuyện. Tư Đồ Gia đẩy cửa xông vào phía sau thì nhìn thấy bọn họ như vậy cũng chả dám mở miệng mà chỉ yên lặng đứng ở một bên.

Ứng Tinh Quyết xem cảnh từ sau anh rời đi, trường Đế Quốc đã trở nên hỗn loạn, lại nhìn cảnh trường Damocles chả có hỗn loạn gì khi Kim Kha mất đi ý thức. Trong lòng anh không thấy có bất ngờ gì.

Giờ phút này, mấy đội viên chủ lực đứng đứng bên cạnh cũng thấy rõ ràng hai trường quân sự có chênh lệch khi cùng lúc không có chỉ huy chính.

“Không phải một mình tôi đang thi đấu cho trường Đế Quốc.” Ứng Tinh Quyết không tiếp tục xem nữa, anh đóng quang não.

“Chúng tôi lo lắng cho cậu.” Cơ Sơ Vũ nói cứng nhắc, “Không biết đã xảy ra chuyện gì với cậu, ít nhất cậu nên liên lạc với chỉ huy của chúng ta.”

Ứng Tinh Quyết cầm khăn mặt: “Nếu không có tôi thì các cậu không thể tiếp tục thi đấu à? Ở Sao Huyễn Dạ, các cậu đã học được gì từ sự hợp tác của những người trong quân đội đó?”

Mặc dù là đang chất vấn nhưng giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng như cũ, ánh mắt anh nhìn về phía Cơ Sơ Vũ cũng chả có thay đổi.

“Xin lỗi.” Công Nghi Giác bên cạnh chủ động mở miệng nhận sai.

Tầm mắt Ứng Tinh Quyết rơi vào người anh chàng nhưng vẫn không có chút cảm xúc dư thừa: “Vấn đề không phải ở cậu mà là ở tôi, ngày mai bắt đầu phục hồi.”

Kênh thông báo bên ngoài đã kêu gọi họ chuẩn bị nhận giải thưởng.

Mấy người trong đội chủ lực đi ra ngoài, để lại không gian cho Ứng Tinh Quyết.

Các giáo viên của trường Đế Quốc hiếm khi không tổ chức một cuộc họp khẩn cấp,. Lần này đấu trường Tháp Tây làm cho họ nhận ra một điều rằng trường Đế Quốc lệ thuộc vào Ứng Tinh Quyết như thế nào.

Thầy giáo dẫn đội lại có tâm tư đâm chọc người, đến chỗ nghỉ ngơi của Ứng Tinh Quyết: “Lần này quá trình thi đấu ở Tháp Tây không hợp lẽ thường, ban giám hiệu liên lạc nhưng tôi cũng không biết nên nói gì với bọn họ. Lần sau em cẩn thận một chút, đừng xem đẳng cấp cảm giác mình quá mạnh.”

Đội viên chủ lực mới đi không bao lâu, tay lau tóc của Ứng Tinh Quyết khựng lại, anh đứng dậy.

Giáo viên dẫn đội giật mình, ông ta lùi lại một bước, nghĩ rằng Ứng Tinh Quyết muốn ra tay.

“Đại khái là giáo viên dạy không tốt, dẫn đến chuyện trường Đế Quốc càng ngày càng kém.” Ứng Tinh Quyết thản nhiên nói, “Kế tiếp tôi sẽ xin ban giám hiệu thay thế thầy dẫn đội mới.”

Giáo viên dẫn đội trợn tròn mắt: “Em không thể làm như thế! Em…” Ông ta ghi hận chuyện Ứng Tinh Quyết hạ mặt mũi mình lúc trước ở phòng họp, ông ta tốt xấu gì cũng là người nhà họ Cơ.

Bây giờ vừa nghe Ứng Tinh Quyết nói như vậy bèn lập tức sợ hãi.

Ứng Tinh Quyết đi tới trước cửa và đẩy cửa ra, ý bảo ông ta đi ra ngoài.

...

Chỗ nghỉ của trường Damocles.

Kim Kha lấy ra một chiếc máy che chắn hình cầu từ túi của mình và đặt nó bên cạnh.

Vệ Tam thò đầu ra sờ muốn xem là cái gì lại bị cậu ấy vỗ tay.

“Nói chuyện chính sự trước.” Kim Kha nghiêm túc nói.

“Chính sự gì?” Vệ Tam nhìn chằm chằm vào máy che chắn, nói chuyện không mang theo não, “Không phải chúng ta đã giành được quán quân rồi sao?”

Lúc này ngay cả Liêu Như Ninh cũng nghiêm túc nhìn Vệ Tam.

Vệ Tam Nhất ngẩng đầu lên: “...”

Cô ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Vâng, nói chính sự.”

“Cậu nói bên trong ống nghiệm bên hông Ứng Tinh Quyết có làn sương từ bọ đen?” Kim Kha hỏi, “Sương mù vẫn luôn ở bên trong đấy?”

Vệ Tam gật đầu: “Vẫn luôn ở đó, cảm giác của anh ra vẫn luôn bao trùm trên đó, cậu không nhận ra à?”

Kim Kha: “Có cảm giác mơ hồ nhưng tất cả chúng ta đều không thể nhìn thấy sương mù bọ đen bên trong.”

“Thị lực của tớ bình thường, không mù màu.” Vệ Tam mở miệng trước.

Hoắc Tuyên Sơn khoanh hai tay: “Vấn đề màu sắc thì tôi nhớ đây là lần thứ hai.”

Mọi người nhìn về phía cậu ra, Liêu Như Ninh cũng thông suốt: “Lần trước ở đấu trường lạnh lẽo, Kim Kha nói tường lớn màu trắng còn Vệ Tam nói là tường lớn màu xám.”

“Bên trong tường quả thật có tinh thú, mặc dù chúng ta không nhìn thấy.” Ứng Thành Hà trầm tư, “Nhưng Vệ Tam có thể nhìn thấy tinh thú màu xám, cứ như vậy suy ra trong ống nghiệm Ứng Tinh Quyết có tinh thú?”

“Cấp siêu 3S mới có thể nhìn thấy tinh thú.” Kim Kha nhíu mày, “Ống nghiệm kia là được Ứng Tinh Quyết mang tới từ Sao Huyễn Dạ, nếu bên trong thật sự có sương mù màu đen thì chắc chắn là trên Sao Huyễn Dạ.”

Hoắc Tuyên Sơn nói ngay: “Như vậy trên đấu trường thung lũng mưa, đấu trường lạnh lẽo và Sao Huyễn Dạ từng xuất hiện tinh thú không biết tên, những thứ này đều chỉ có Vệ Tam hoặc là người cấp siêu 3S mới có thể nhìn thấy?”

“Tôi nhận được tin nói Sao Huyễn Dạ có tinh thú đã tiến hóa, có lẽ đây chính là tinh thú tiến hóa. Giữa nhân loại cũng có thể cũng đang phát sinh tiến hóa, ví dụ như… Jill Gil Wood của trường Samuel.” Kim Kha nhìn về phía Vệ Tam, “Tớ đã quyết định nói chuyện với Ứng Tinh, chúng ta cùng nhau đi qua đi, năm người luôn.”

Vệ Tam gật đầu: “Có thể.”

Bởi vì sau khi thảo luận về vấn đề này, tâm trạng tốt của các thành viên chủ lực của trường Damocles khi giành được chức vô địch đột nhiên biến mất, khuôn mặt của năm người đã xấu cả đi.

Đến thời điểm nhận giải thưởng, sắc mặt của các thành viên chính của trường Damocles còn khó coi hơn cả trường Đế Quốc thứ hai và viện Bình Thông thứ ba bên cạnh.

Các kênh truyền thông lớn ngạc nhiên khi chụp một bức ảnh chung của các thành viên đội chủ lực của ba trường trên bục nhận giải, họ hoàn toàn không rõ có chuyện gì.

Mấy người đội chủ lực của trường South Pasadena và Samuel dưới bục nhận giải nhìn thấy thì trong lòng khó chịu. Họ liều sống liều chết vì để kiếm được vị trí thứ ba, trong khi mấy người trên bục nhận giải này là còn tốt hơn mà chả có ai hài lòng.

Shaω Eli hứ một tiếng: “Mấy người này đúng là, lấy được giải thưởng còn phải giả bộ, rõ ràng trong lòng đang vui vẻ nở hoa.”

Lần lĩnh thưởng này long trọng hơn lần trước rất nhiều, còn có các phương tiện truyền thông lớn. Chờ sau khi trao cúp và huy chương thì các phóng viên đã ùn ùn lên hỏi cảm giác hiện tại của các thành viên đội chủ lực trường Damocles.

Kim Kha: “Chiếc cúp rất nặng, tại sao lại cho một chỉ huy như tôi cầm?”

Liêu Như Ninh: “Đói quá, bây giờ muốn ăn trước.”

Hoắc Tuyên Sơn: “Sau khi nhận được huy chương rồi thì muốn trở về để ngủ.”

Vệ Tam: “Trước đây đã lấy một lần, lần này không có cảm giác gì.”

“Xin hỏi cơ giáp sư của trường Damocle, bình thường các cậu sẽ học cái gì?” Phóng viên Lam Phạt chen lên, “Trong trận đấu, biểu hiện của cơ giáp sư các cậu rất đáng chú ý.”

Ứng Thành Hà: “... Cơ giáp sư thật ra chính là kỹ thuật viên, một chuyện biết là trăm chuyện cũng biết.”

“Nên là nghe nói lúc trước ở đấu trường lạnh lẽo cũng là cơ giáp sư của trường Damocles các cậu dựng ra tháp tín hiệu tạm thời, phát video ra?”

Ứng Thành Hà nhanh chóng liếc mắt nhìn Vệ Tam, sau đó trả lời: “Vâng, học thêm kỹ thuật, lúc quan trọng còn cứu mạng được.”

“Hiện tại trên Tinh Võng gọi cơ giáp sư của trường Damocles các cậu mạnh hơn các cơ giáp sư của trường quân sự khác, điểm này cậu nghĩ sao?”

“Rất tốt, cơ giáp sư của trường Damocles chúng tôi mạnh thật.” Ứng Thành Hà trả lời với mặt không đỏ tim chẳng đập nhanh.

Hoàn toàn không biết cha mẹ nhà họ Ứng ở Sao Đế Đô lúc này thấy màn trực tiếp phỏng vấn, bắt đầu hoài nghi người trong ống kính rốt cuộc có phải là con trai mình hay không.

Cha Ứng: “Làm sao bây giờ thằng nhóc này biến thành… chả khiêm tốn một chút nào.”

Mẹ Ứng: “Rất tốt.”

Cha Ứng: “Còn tưởng đi đến trường Damocles sẽ trở nên chín chắn hơn.”

Những người ở trường Đế Quốc bên cạnh cũng bị quấn quanh bởi tất cả các loại câu hỏi, tất nhiên đa phần câu hỏi nhắm về chuyện mất chức vô địch. Không giành được chức vô địch ở trận đấu lạnh lẽo vừa qua thì còn thông cảm được, nhưng trận thua trước toàn bộ Liên bang thì có vấn đề quá lớn.

Người viện Bình Thông mặc dù không vui, nhưng nhìn thấy đối thủ, mục tiêu mạnh nhất ngày xưa, có được vị trí thứ hai và trong trận đấu mất đi chỉ huy chính của mình thì trong lòng thậm chí còn có tí cân bằng quái lạ.

Trả lời câu hỏi của phóng viên xong, các thành viên chủ lực của Trường Damocles nhảy ra khỏi bục nhận giải, chuẩn bị chuồn mất.

Vệ Tam bị Giải Ngữ Mạn ngăn cản.

“Cô Giải?”

“Vệ Tam, chúng tôi suy nghĩ rồi, thấy chuyện huấn luyện của em vẫn còn quá ít.” Giải Ngữ Mạn khẽ cười cho hay, “Các thầy cô sai rồi, không nhìn ra em còn có tiềm lực lớn như vậy.”

“Cô ơi...” Vệ Tam ôm đầu, vịn thắt lưng, “Đầu em choáng váng, cơ thể không trụ nổi.”

Giải Ngữ Mạn ha hả hai tiếng: “Trước khi đến thì tôi đã hỏi riêng bác sĩ Tỉnh. Sức khỏe của em rất tốt, tay không vẫn đánh chết được tinh thú.”

“Làm sao được chứ, cô ơi em bị suy dinh dưỡng.” Vệ Tam túm lấy ống tay áo Giải Ngữ Mạn, nói “suy yếu”, “Thường xuyên thấy khó chịu.”

Giải Ngữ Mạn thu tay lại trong vô tình: “Chờ em đánh bại được tôi thì những huấn luyện này mới có thể giảm đi một nửa.”

Vệ Tam chợt thẳng lưng: “Thật á? Cô à, chuyện này ngại quá đi.”

“... Ha ha.” Giải Ngữ Mạn vỗ thời khóa biểu huấn luyện vào tay cô, “Đánh thắng được tôi rồi nói sau.”

Chờ Giải Ngữ Mạn đi rồi, mấy người Kim Kha và Hoắc Tuyên Sơn mới tới gần.

Kim Kha nói nho: “Buổi tối hẹn Ứng Tinh Quyết.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Tinh: Hẹn đêm?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio