Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

chương 161

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“ghen tị Vệ Tam không thích mình à”

Ban đầu quan hệ giữa nhà họ Ứng và họ Hoắc tốt hơn hẳn, chỉ huy nhà họ Ứng ở trường Đế Quốc thường đi cùng và thân cận với chiến sĩ độc lập nhà họ Hoắc ở các giải đấu trước. Nhưng mà đến đời Ứng Tinh Quyết này, bởi vì chuyện anh mất điều khiển, Cơ Nguyên Đức đã đặt Cơ Sơ Vũ đặt bên cạnh Ứng Tinh Quyết, dẫn đến Hoắc Kiếm ngược lại chỉ là một thành viên của đội chủ lực, ở cùng một vị trí với Tư Đồ Gia.

Cơ Sơ Vũ từ trước đến nay có một loại ý thức trách nhiệm phức tạp đối với Tinh Quyết. Một là bác hai giao cho cậu ta nhiệm vụ; hai là nhiều năm ở chung như vậy, cậu ta đã xem Ứng Tinh Quyết là anh em thân cận nhất.

Ứng Tinh Quyết luôn giữ khoảng cách với người khác và cũng chỉ có cậu ta mới đến gần được. Chẳng qua chẳng ngờ được xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trường đấu Tháp Tây, để cho anh được những người của trường Damocles cứu đi.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Cơ Sơ Vũ cảm thấy ở giữa Ứng Tinh Quyết và đội chủ lực trường Damocles... dường như có thêm một chút ăn ý giữa vô hình.

Vừa rồi rõ ràng đi vào cùng với Vệ Tam của trường Damocles, nếu nói trước đó họ không nói chuyện thì Cơ Sơ Vũ hoàn toàn không tin.

Cơ Sơ Vũ và Hoắc Kiếm liếc nhau một cái, hiển nhiên đều hiểu rõ trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì, nhưng bọn họ sẽ không đi chứng minh với Ứng Tinh QUyết.

Ứng Tinh Quyết cũng chẳng thèm để ý bọn họ có ý nghĩ gì, anh yên lặng tham quan phòng làm việc của Quý Từ.

Trong phòng làm việc của Quý Từ còn có không ít tài liệu cơ giáp, trong mắt cơ giáp sư của năm trường quân sự lớn cũng chả đủ quý trọng là bao. Thứ khiến bọn họ cảm thấy hứng thú nhất vẫn là bản thảo cơ giáp của Quý Từ, chúng không hoàn chỉnh, nhìn ra được lúc ấy Quý Từ cũng chẳng tính là coi trọng đối với những thứ này. Bằng không bà ấy chẳng ném như vậy bên trong và để đó tới giờ.

Nhưng mà ngoại trừ Quý Giản, các cơ giáp sư của các trường quân sự khác đều nhìn mê mẩn. Dù sao các trường có lưu truyền xuống trọng điểm giảng dạy khác nhau, giống như Công Nghi Liễu dạy rằng nhất định lấy cơ giáp cỡ trung làm chủ còn các loại cơ giáp khác chỉ là phụ.

Khách du lịch thường vào chỉ muốn xem cái gì đó mới mẻ, không ít người mang theo con cái mình vào để dính năng lực của bậc thầy, hy vọng rằng con cái của họ trong tương lai cũng có thể trở thành bậc thầy cơ giáp của cả một thế hệ.

...

Sáng sớm thức dậy, các thầy cô giáo của năm trường thông báo cho đội chủ lực chuyện huấn luyện chung đã được quyết định trong cuộc họp đêm qua xong, thì lại bắt đầu một cuộc họp nội bộ của trường.

Hạng Minh Hóa, Giải Ngữ Mạn và các giáo viên khác vừa mở cuộc họp là hết một buổi sáng. Chờ đến buổi trưa khi đi ra ngoài ăn cơm, họ lại gặp các giáo viên của các trường khác ở căng tin và nhạy cảm nhận thấy bầu không khí hôm nay có chút khác biệt.

Lúc đầu họ cũng không để trong tâm lòng, đêm qua mới họp để quyết định tập luyện chung nên bầu không khí ngày hôm nay hơi kỳ lạ cũng là chuyện thường.

Nhưng rất nhanh, Hạng Minh Hóa phát hiện mỗi giáo viên trường quân sự ngay cả lúc ăn cơm cũng phải lướt qua quang não. Ông hỏi Giải Ngữ Mạn: “Bọn họ có chuyện gì vậy? Tất cả đều nhìn vào quang não hết.” Không biết còn tưởng rằng Liên bang đã xảy ra chuyện gì quan trọng.

Giải Ngữ Mạn cúi đầu mở quang não theo, bà xem tin tức nóng. Bấm vào đã nhìn thấy một tiêu đề: Nhóm chủ lực của năm trường quân sự lớn chụp ảnh chung.

Cái gì vậy? Năm đội chủ lực của trường quân sự vẫn chưa bắt đầu tập luyện chung, lấy đâu ra ảnh chụp cùng.

Bà ấn mở tin tức, nhìn thấy một số hình ảnh của đội chủ lực đứng với nhau thật, không phải là mấy trường đứng riêng biệt.

Giải Ngữ Mạn chậm rãi đặt đũa, bỏ riêng tư rồi chuyển cho Hạng Minh Hóa xem: “Đám nhóc này tới cùng một chỗ” Không chỉ chẳng đâm thủng trời mà còn chụp ảnh cùng nhau.

Ý thức cao như vậy? Biết để huấn luyện chung nên thiết lập mối quan hệ trước?

Hạng Minh Hóa xích lại sát nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng chỉ vào mấy người trường Damocles trong ảnh nói: “Tám phần là bọn họ giở trò quỷ, cô nhìn xem tụi này cười vui vẻ biết bao.”

Nói xong ông ấy lại cảm thán, bỏ qua cuộc thi không nói tới, những sinh viên này vẫn là một đám thiếu niên, vốn nên vui vẻ đi du ngoạn khắp nơi thế này.

“Đi tới nhà cũ của Quý Từ.” Giải Ngữ Mạn kéo xuống, cứ thế nhìn thấy mấy đoạn video trực tiếp đứt quãng đến từ các du khách khác nhau.

Trước đó Giải Ngữ Mạn không nhấn vào mà mở một video đang phát sóng trực tiếp, bây giờ dựa vào số lượng người xem đông đảo, các giáo viên trong căng tin hiển nhiên cũng đang xem những thứ này.

“Họ nhìn cái gì đấy?” Hạng Minh Hóa nhìn năm người trong trường Damocles trong ống quay trực tiếp.

Những người ở các trường quân sự khác đi bộ tùy ý trong phòng làm việc, này giơ tay lên chụp ảnh, này đi dạo quanh, chỉ có người của trường Damocles thì đi theo Ứng Thành Hà, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bản thảo của Quý Từ.

Hạng Minh Hóa lắc đầu: “Đui mù lao nhao, Kim Kha nhìn thì thôi, ba chiến sĩ độc lập nhìn thì hiểu chắc?”

Giải Ngữ Mạn cũng không hiểu bọn họ làm cái gì, nhưng mà năm người này từ trước đến nay luôn có nhiều trò đùa. Ánh mắt bà dạo qua một vòng trên ống kính rồi dừng lại trên người Ứng Tinh Quyết, kinh ngạc nói: “Sao bàn tay em ấy cũng quấn băng?”

Hạng Minh Hóa liếc mắt một cái: “Nói không chừng đám oắt này cố ý bắt chước Ứng Tinh Quyết.”

Giải Ngữ Mạn cẩn thận suy nghĩ một chút, phát hiện Hạng Minh Hóa nói ra có bảy tám phần có lý. Cũng chỉ có khả năng này mới giải thích vì sao bàn tay của sáu người đều bị quấn băng.

Bên trong ống kính, Ứng Thành Hà đi về phía bản thảo tiếp theo, bốn người trường Damocles lập tức đuổi tới, chắp hai tay sau lưng cũng có mà hai tay khoanh chéo trước ngực cũng có, tóm lại bốn người nhìn vô cùng chăm chú.

Ngư Phó Tín bên cạnh nhìn bản thảo rồi cũng liên tiếp quay đầu nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu, hiển nhiên không thể hiểu được đám người này đang suy nghĩ cái gì.

Chờ Ứng Thành Hà đi xong một vòng, Liêu Như Ninh mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, làm cậu nghẹn muốn chết.

“Sao cậu đổi quang não rồi?” Kim Kha là người đầu tiên phát hiện ra sự khác biệt.

“Vừa rồi mua ở tầng sách.” Vệ Tam xắn tay áo lên, “Đẹp không? Chín vạn tinh tệ đó.”

Tầng sách bên kia không phải là Văn hóa và Sáng tạo sao? Quang não bán rẻ như vậy á?” Ứng Thành Hà quay đầu nhìn lại hỏi.

Nhắc đến chuyện này, Vệ Tam ho khan rồi hất cằm lên: “Ông chủ là fan của tớ, mua 9 vạn còn mua một tặng một.” Với cái giá này, Ngôi sao Đế Quốc cũng chả lấy được.

“Mua một tặng một?” Hoắc Tuyên Sơn nghe vậy đã cho biết, “Còn có một cái nữa để cho tôi 4 vạn 5 ngàn đi.”

“Không có, cho Ứng Tinh Quyết rồi.” Vệ Tam khanh tay.

Liêu Như Ninh khó tin, chua xót bảo: “Cho Ứng Tinh Quyết? Sao cậu lại đưa nó cho anh ta? Anh ta có trả tiền không?”

Vệ Tam ngẩn người: “... Lúc đó ông chú cứ đẩy bộ quang não đến trước mặt anh ta nên tớ đưa nó cho anh ta luôn.”

Bốn người trong trường Damocles nhìn Vệ Tam, trong ánh mắt mang theo chất vấn.

“... Anh ta nói lát nữa mời tụi mình ăn cơm.” Ánh mắt Vệ Tam né tránh.

“Thật á?” Tâm tình Liêu Như Ninh tốt hơn đôi chút, “Coi như là công bằng.”

Hoắc Tuyên Sơn hỏi cô: “Quang não mới có chức năng che chắn không?”

“Có, cái quang não này có giá gốc 60 vạn lận.” Vệ Tam sờ quang não trên tay, quý trọng, “Tôi nhất định phải dùng cho tới 60 năm.”

Những người khác: “...”

Nhà cũ của Quý Từ cũng không nhỏ, bọn họ chỉ đi dạo trong phòng làm việc đã một tiếng đồng hồ. Trong lúc đó Vệ Tam lại nhiều lần đến chỗ Kosai Musashi bên kia, bề ngoài thì hỏi han ân cần.

Sắc mặt âm trầm của Tông Chính Việt Nhân vẫn không tốt hơn, anh ta cho rằng Vệ Tam đang cố ý khiêu khích mình.

Đi dạo một vòng, năm trường cũng chuẩn bị đi ăn trưa, bên trong nhà ở có một nhà hàng theo chủ đề, giá cả chả rẻ làm hầu hết khách du lịch sẽ đi ra ngoài ăn.

Năm trường quân sự lớn dự định tham quan xong hôm nay, hiển nhiên sẽ không đi ra ngoài, tất cả mọi người đã đi bộ đến nhà hàng này.

Shaω Eli đột nhiên hét lên một tiếng Vệ Tam, trong ánh mắt gã mang theo hiểu biết cùng đắc ý: “Người mày nhìn trước không phải Ứng Tinh Quyết mà là Kosai Musashi của viện Bình Thông. Mày thích hắn! Thế mà cũng không biết che dấu thêm một tí.”

Người của trường Damocles: “...”

Vệ Tam trải qua một hồi lặng thinh bỗng nhiên ôm ngực mình, cúi đầu: “Không ngờ bị cậu phát hiện, thích một người đúng là không giấu được.”

Mấy người trong các trường quân sự khác: “???”

Trong ánh mắt Cơ Sơ Vũ của trường Đế Quốc đã mang theo chán ghét, Vệ Tam là một người bị cậu ta liệt vào danh sách đối thủ, cứ thế...

Mặc dù Kosai Musashi có cấp 3S nhưng trong mắt Cơ Sơ Vũ, tên này thậm chí còn không bằng cặp song sinh trai gái của South Pasadena.

Các giáo viên trước ống kính như bị nghẹn trong cổ họng, họ bị một tiếng sấm sét kinh thiên động địa của Vệ Tam làm cho kinh ngạc.

Một trong những đương sự là Kosai Musashi thì bày vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Vệ Tam, chẳng nhúc nhích chút nào, phảng phất người được nói không phải là mình.

Quý Giản hơi nổi nóng: “Trường Damocles các cậu đừng quá đáng. Ngoài ra cảm phiền Samuel các cậu quản lý tốt kẻ ngốc trong đội.”

Tự cho rằng mình là người đoán trúng, Shaω Eli hồi lâu mới phản ứng lại, mới hiểu được Quý Giản đang nói mình. Gã hứ một tiếng: “Mấy cậu mới là kẻ ngốc. Sao, ghen tị Vệ Tam không thích mình à?”

Lộ Thời Bạch: “…”

“Mấy cậu muốn ăn gì, tự chọn đi.” Ứng Tinh Quyết ngồi ở vị trí cửa sổ, quay đầu nói về phía Damocles.

Liêu Như Ninh là người đầu tiên đi qua ngồi xuống, cậu ta cầm thực đơn lên và chọn món đắt nhất.

Bây giờ đến lượt trường Đế Quốc có một khuôn mặt mờ mịt ngạc nhiên.

Ứng Tinh Quyết đã để cho nhân viên phục vụ nhà hàng ghép bàn thành bàn dài, thuận tiện cho người của hai trường quân sự ăn cùng nhau.

“Chỉ huy chính có ý gì?” Tư Đồ Gia nhỏ giọng hỏi Hoắc Kiếm.

Hoắc Kiếm không trả lời, ngồi thẳng xuống.

Cơ Sơ Vũ chỉ có thể ngồi theo.

“Chỉ huy chính, giao dịch anh nói với họ vào thời điểm đó chỉ là một nửa tài nguyên của hai trận đấu, không bao gồm điều này.” Công Nghi Giác luôn cảm thấy Ứng Tinh Quyết bị ép buộc.

“Chỉ huy chính các cậu bỗng dưng được quang não, mời một bữa cơm thì làm sao?” Liêu Như Ninh vừa gọi đồ ăn vừa nói với Công Nghi Giác, “Cùng là cơ giáp sư, mà bên trong cậu hẹp hòi thế bởi vì cậu mang họ Keo à?”

“...” Công Nghi Giác nhịn xuống xúc động muốn lật bàn.

Vệ Tam dựa vào ghế, cúi đầu nhìn tin tức trong nhóm năm người, ở đó có ảnh Ứng Thành Hà gửi. Lúc anh xem bản thảo thì chụp lại hết.

Hai người thảo luận sôi nổi trong nhóm.

Lén Lút Ăn Xin: [Tôi thấy thiết kế phần giữa này trông quen đấy.]

Bậc Thầy Thành Hà: [Không nhìn ra có gì đặc biệt, đây chắc là thiết kế vai của cơ giáp. Phần lớn cơ giáp hạng nặng được thoát khuôn từ nguyên lý thiết kế của Quý Từ. Cho nên bây giờ cậu nhìn thiết kế của bà ấy thì luôn có thể nhìn thấy đường nét quen thuộc.]

Lén Lút Ăn Xin: [Vậy cũng đúng, cậu cho rằng cơ giáp hạng nặng của ai trong năm trường quân sự được thiết kế tốt nhất.]

Bậc Thầy Thành Hà: [Hoắc Tử An, ban đầu cơ giáp của cậu ta và Hoắc Kiếm chắc ngang nhau, đều được cơ giáp sư nhà họ Hoắc thiết kế ra. Nhưng sau này Hoắc Tử An lại được Quý Giản ra tay, ắt sẽ có ưu thế hơn.]

Lén Lút Ăn Xin: [Bàn thực lực, Hoắc Kiếm càng mạnh hơn.]

Bậc Thầy Thành Hà: [Chênh lệch giữa các cơ giáp không lớn như vậy, thực lực chiến sĩ độc lập quan trọng hơn. Vừa thợ vừa lính như cậu hiểu rõ hẳn.]

Lén Lút Ăn Xin: [Tôi có hứng thú với Hoắc Kiếm đấy, tìm cơ hội đánh một trận.]

Ứng Thành Hà nhìn tin tức trong nhóm cười một tiếng, anh trả lời: [Tôi còn nghĩ cậu có hứng thú với Cơ Sơ Vũ hơn.]

Nghe thấy tiếng cười của anh, Ứng Tinh Quyết giương mắt đảo qua em họ và Vệ Tam đang cúi đầu nhắn tin rõ ràng, nhưng rất nhanh anh đã dời ánh mắt.

Lén Lút Ăn Xin: [Không thấy được cậu ta có thể hiện thế nào, còn lúc trước Hoắc Kiếm chém chết nhện cát rất thú vị.]

Vệ Tam nhắn tin xong, nhân viên phục vụ nhà hàng đã bắt đầu mang thức ăn lên và cô tắt quang não. Vừa cầm đũa, bỗng nhiên trong đầu cô hiện lên một chuyện, cô biết vì sao mình cảm thấy phần bản thảo đó quen mắt rồi.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Shaω Eli: Tôi có một đôi mắt rất tinh trong chuyện khám phá nhưng mấy người khác đều là phàm nhân ngu ngốc cả:D

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio