Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

chương 207

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“chết”

Tiếng bước chân đó biến mất khiến Vệ Tam chỉ có thể dừng lại. Cô nhìn xung quanh, sơn lớp ngoài của mấy thùng container cũ đã bong ra, lộ ra chỗ rỉ sét loang lổ.

“Người đâu?” Ứng Thành Hà là người đầu tiên chạy tới và hỏi.

“Không thấy.” Vệ Tam ngửa đầu nhìn container gần đó, sau đó nhắm mắt nghiêng tai lắng nghe, cố gắng tìm ra đối phương.

Nhưng chỉ có tiếng rất nhiều giày quân sự giẫm lên mặt đất và liên tục chạy về phía cô. Người nọ cứ như mang theo thành viên đội tuyển trường của trường Damocles biến mất trong không khí.

Không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác nhưng Vệ Tam lại ngửi thấy mùi gì đó. Cô tiếp tục chạy vào sâu trong container bỏ hoang, Ứng Thành Hà lập tức mang theo camera siêu nhỏ theo sát phía sau.

Đến khi Kim Kha mang theo người đến, cậu chỉ nhìn thấy bóng lưng của bọn họ.

...

Mùi máu tươi, càng đi sâu vào, mùi máu trong không khí ngày càng nồng.

Vệ Tam dần thả chậm bước chân rồi dừng lại trước một container, ổ khóa của nó đã gãy, vẫn còn vết tích trên miếng cắt bị gãy. Cô không biết mình đi tới thì gặp cái gì nhưng nhưng đấy tuyệt đối chẳng phải là cảnh tượng gì tốt cho cam.

“Thành Hà!”

Khi cô dừng lại, bỗng Ứng Thành Hà ném điều khiển từ xa trong tay rồi nhao tới kéo cửa container ra.

Tiếng máy quay rơi xuống đất bị che lấp bởi tiếng vang từ cửa container. Ứng Thành Hà đột nhiên mở cửa rồi thì anh cứ mãi đứng tại chỗ không nhúc nhích, khoảnh khắc đó cứ như bị đông lại.

Bên trong container rỉ sét có những vết máu lớn. Dù là bên thành hay dưới đất cũng chả thoát chuyện máu dây vào, này thì tay cụt này thì cơ thể tàn phế cứ ngâm trong đống máu. Kosai Musashi, rồi này thi 3 sinh viên quân sự mất tích, họ nằm hết trong vũng máu tựa như rác rưởi, chả ai còn cơ thể nguyên vẹn. Mùi máu tươi đập vào mặt làm người ta nghẹt thở.

Ứng Thành Hà nhìn lăm lăm vào người đàn ông ở giữa, trong tay người này cầm một con dao găm đang cắm vào ngực sinh viên vừa mất tích của trường Damocles.

“Đi ra ngoài.”

Vệ Tam đưa tay kéo anh đi ra, khom lưng gá đèn pin ở ở cửa container. Cô đi từ từ vào bên trong, giày màu đen giẫm lên thành container, mặt giày trong nháy mắt đã bị máu thấm ướt đẫm.

“Buông người ra.” Vệ Tam đi đến giữa thì dừng lại, “Ứng Tinh Quyết.”

Người ngồi giữa trong container nghe thấy giọng nói bèn ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Tam, khuôn mặt đầy vết máu, mái tóc được chăm sóc tốt trước giờ thì nay đã xõa ra sau lưng rối bời. Tóc buông xuống đất, đuôi tóc ngâm trong máu.

Thật ra Ứng Tinh Quyết nhìn không rõ mặt Vệ Tam, ánh đèn ở cửa container cứ mãi lóa tới lóa đi trong mắt anh, như anh biết người đứng đối diện là cô.

Anh nới lỏng con dao găm và đặt người đó nằm thẳng trên đất.

Nhưng tại lúc này, toàn bộ container sáng như ban ngày, hai máy bay nhỏ lao tới và cho ánh sáng chiếu thẳng từ trên cao, cho phép tất cả mọi người nhìn thấy rõ rành.

Vệ Tam nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía sau rồi bước nhanh về phía Ứng Tinh Quyết ngay. Cô cứ thế khom lưng, lấy tay tạo hình đao, chặt vào sau cổ anh.

Bên ngoài container đã có rất nhiều người chạy đến, có thì Kim Kha dẫn theo đội ngũ, rồi còn có cả người xuống từ máy bay. Tiếng bước chân lộn xộn cho thấy sự kinh hoàng của bọn họ.

Ứng Tinh Quyết đã hôn mê bất tỉnh, Vệ Tam ôm lấy thắt lưng anh và mang anh ra.

“Đây là... do Ứng Tinh Quyết làm hết?!” Sắc mặt người tới khó coi vô cùng, “Em ấy lại phát bệnh?”

Vệ Tam bị ánh đèn chớp lóa làm rối cả mắt nên vươn tay còn lại che lấy. Cô nheo mắt nhìn người đối diện, không biết người này, nhìn cách ăn mặc giống như người của quân khu South Pasadena.

“Chúng tôi muốn đưa em ấy đi.” Người đó nói nghiêm túc.

Vệ Tam “Ừ” một tiếng, nửa ôm Ứng Tinh Quyết đi ra ngoài.

“Chúng tôi sẽ đưa em ấy đi.” Phía bên kia thấy cô đi thẳng ra ngoài bèn lặp lại thêm lần nữa.

Lúc này Vệ Tam mới sực nhớ nhớ tới cái gì, nói: “Ồ, em thấy mình đi chung với mấy anh ta thì càng thích hợp hơn. Lỡ mà anh ta… Em cũng giúp chống lại được, nếu không...” Cô chỉ vào bên trong container.

Phía bên kia không di chuyển: “Không cần, chúng tôi có người.”

“Có người, cấp 3S?” Vệ Tam dừng lại hỏi người này.

Phía bên kia: “... Thượng tá đang trên đường tới đây.”

“Không sao đâu, vừa lúc em cũng rảnh.” Vệ Tam chỉ Ứng Tinh Quyết đang ngất xỉu, “Anh ta đánh không lại em. Tạm thời mấy anh không có chiến sĩ độc lập cấp 3S, để em đi với mấy anh.”

Cô nói xong thì hét lên về phía bên ngoài: “Đội ngũ y tế có đến không? Ở đây còn có một người sống.”

Lúc này Kim Kha lập tức dẫn bác sĩ đến, khiêng sinh viên Damocles nọ ra ngoài.

Vệ Tam nửa vịn nửa ôm người ta đi ra, cứ ngang như cua muốn cùng đi lên máy bay.

“Bạn Hoắc, trên tay cháu cầm cái gì thế?” Lộ Chính Tân đi xuống khỏi máy bay, ông nhìn tay Hoắc Tuyên Sơn đang để sau lưng thì hỏi từ tốn.

Hoắc Tuyên Sơn nắm chặt tay: “Không có gì ạ.”

“Thật sao?” Lộ Chính Tân đi sang bên cạnh, nhặt điều khiển từ xa trên mặt đất lên. Ông ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuyên Sơn, “Máy quay mini bay? Ném thế này thì có hỏng không đây? Tôi mang qua đó cho kỹ thuật viên xem.”

Ánh mắt hai người nhìn nhau, Lộ Chính Tân mỉm cười rồi vươn tay, nói với giọng điệu không cho từ chối: “Lấy ra đi.”

Cuối cùng, Hoắc Tuyên Sơn chỉ có thể đưa máy quay phim trong tay cho Lộ Chính Tân.

“Kim Kha.” Lộ Chính Tân quay đầu đối diện với Kim Kha, “Cháu mang theo người của trường Damocles trở về, nơi này để chúng tôi xử lý.”

Kim Kha nhìn về phía Ứng Thành Hà bên cạnh container: “MC Lộ, tụi cháu muốn ở đây chờ thầy cô mình tới.”

“Tùy các cháu.” Lộ Chính Tân nói xong liền đi vào trong container.

Mà giờ phút này, một chiếc máy bay nhỏ đã bay đi mất, trên đó chở Ứng Tinh Quyết và Vệ Tam.

...

Máy bay chỉ bay ra khỏi cảng là đã có người tới đón, đó là thượng tá vừa được nhắc tới.

Bên trong máy bay mới đến có hai hàng người của quân khu South Pasadena đang ngồi ngay ngắn.

Vệ Tam hiển nhiên đi theo, thượng tá bên trong ngạc nhiên lúc nhìn thấy cô, rồi hỏi người vừa rồi ở trong container: “Tại sao em ấy lại ở đây?”

“Em ấy nói... “

Vệ Tam gạt người bên cạnh, nửa ôm Ứng Tinh Quyết tiến vào một máy bay khác. Cô thả anh nằm trên cáng cứu thương: “Em sợ các anh không xử lý được nên đi theo. Đúng rồi, mấy anh muốn dẫn anh ta đi đâu?”

Không đợi thượng tá kia nói chuyện, Vệ Tam đột nhiên mở quang não và bấm gọi cho Giải Ngữ Mạn.

Phía bên kia bắt máy rất nhanh.

“Cô Giải, chúng em tìm được Ứng Tinh Quyết rồi. Giờ chúng em sẽ đi…” Vệ Tam cố ý chuyển giao diện quang não sang công khai, ống kính quét một vòng về phía tất cả mọi người trong chiếc máy bay này, “Sếp ơi, sếp muốn dẫn Ứng Tinh Quyết đi đâu?”

Thượng tá: “... Bệnh viện Đa khoa South Pasadena.”

Vệ Tam gật đầu rồi quay ống kính lại: “Chúng em sẽ đến bệnh viện Đa khoa South Pasadena. Cô Giải, cô thông báo cho phía trường Đế Quốc bên kia đi qua đi. Em nhớ đội chủ lực của bọn họ đang lục soát gần đó.”

Sau khi nói xong, cô cúp máy.

“Có thể cho em ngồi tí được không. Cả ngày hôm nay chạy hoài nên giờ em hơi mệt.” Vệ Tam đi đến giữa bên trái và nói với hai người bên quân khu.

Hai người liếc nhau một cái, cuối cùng mỗi người dịch sang một chỗ bên cạnh, Vệ Tam ngồi vào chả ngại kiêng dè và nhìn Ứng Tinh Quyết trên băng cáng cứu thương.

Cái băng cán này cứ như được thiết kế riêng cho phạm nhân, bốn góc có dây buộc, rõ ràng là được sử dụng để cố định người nằm trên đó.

Cô bắt đầu gửi tin cho Ứng Thành Hà: “Thành Hà, sinh viên của đội tuyển tụi mình thế nào?”

“Đã đưa vào khoang trị liệu. Bây giờ các cậu đi đâu?” Ứng Thành Hà miễn cưỡng hoàn hồn sau cú sốc trước đó. Anh nhìn anh họ trên băng ca mới hỏi theo bản năng.

“Bệnh viện Đa khoa South Pasadena.” Vệ Tam xê tới trước và hỏi người bên cạnh, “Có gạc và khăn giấy ướt không?”

Người bên cạnh đứng dậy, lấy một hộp thuốc đến.

Vệ Tam không tắt liên lạc mà cúi đầu mở hộp thuốc ra. Cô lấy khăn ướt từ bên trong và thuận miệng cảm ơn người bên cạnh, sau đó cô hỏi thêm: “Các anh đến nhanh quá, anh nhận được thông báo hả?”

Thượng tá nhìn chằm chằm vào Vệ Tam nãy giờ bỗng mở miệng: “Chúng tôi phụ trách tiếp nhận cảng vận chuyển hàng hóa ở đây. Đang đi nửa đường thì nhận được thông báo, nói rằng em đã tìm thấy sinh viên mất tích nên chúng tôi mới cấp tốc chạy tới.”

“Như vậy...” Vệ Tam quay đầu nói từng chữ với Ứng Thành Hà trong màn ánh sáng, “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc anh cậu cho tốt.”

Ứng Thành Hà: “Cậu đừng cúp máy, để tôi nhìn anh ấy.”

“Ừ.”

Vệ Tam kéo khăn ướt lau từng chút từng chút vết máu trên mặt Ứng Tinh Quyết. Cô dùng bảy tám miếng khăn ướt thì mới coi như là sau sạch được, để lộ ra bộ dáng vốn có của anh.

Làm xong những thứ này, Vệ Tam lại bắt đầu chậm rãi lau sạch vết máu trên tay Ứng Tinh Quyết.

Thượng tá đứng ở phía trước liên lạc với những người có mặt tại hiện trường. Vệ Tam dựng thẳng tai nghe trong lúc giúp Ứng Tinh Quyết lau.

Sau khi thượng tá cúp máy, bên trong máy bay khôi phục lại sự yên tĩnh cực độ ban đầu. Vệ Tam nhìn trái nhìn phải, cuối cùng kéo ra một chiếc khăn ướt mới, vén lên mái tóc dài buông xuống, dùng khăn ướt quấn đuôi tóc của Ứng Tinh Quyết.

Khăn ướt trắng trong nháy mắt chuyển sang màu đỏ, máu ở đuôi tóc nhuộm trên đó và khuếch tán cực nhanh.

Dọc theo đường đi, Vệ Tam cứ mãi làm chuyện này, một gói khăn ướt bị cô dùng hết.

Đến Bệnh viện Đa khoa South Pasadena.

Thoáng một cái, đội chủ lực của trường Đế Quốc đã chờ ở cổng bệnh viện.

Cơ Sơ Vũ nhìn Ứng Tinh Quyết được nâng xuống bèn tiến lên ngay: “Cậu ấy làm sao vậy?”

“Tên này đã giết tất cả các sinh viên quân sự mất tích.” Thượng tá nói thẳng.

Cơ Sơ Vũ sững sờ.

Vệ Tam đi xuống khỏi máy bay: “Thượng tá, vừa mới bắt đầu điều tra mà anh đã kết luận luôn rồi?”

“Không phải chính em tận mắt nhìn thấy à? Một sinh viên trường Quân sự Damocles suýt chết trên tay người này.” Thượng tá nói lạnh căm căm, “Huống chi mọi người biết chuyện Ứng Tinh Quyết có bệnh.”

Vệ Tam ngáp: “Thượng tá, rất muộn rồi, hay là chúng ta vào đi.”

Bác sĩ bệnh viện đã ở đây từ lâu, nay kéo Ứng Tinh Quyết đi vào.

“Bác sĩ Hứa không đến?” Vệ Tam đi theo phía sau, hỏi Cơ Sơ Vũ.

Cơ Sơ Vũ không muốn để ý tới cô, nhưng lời nói vừa rồi của thượng tá kia khiến cậu canh cánh trong lòng.

“Đang trên đường.” Cơ Sơ Vũ nhìn Vệ Tam, “Lời thượng tá nói có thật hay không?”

“Cậu ở chung với anh ấy nhiều năm như vậy mà còn hỏi tôi thật giả?” Vệ Tam cúp máy, cúi đầu nhắn tin vào nhóm.

Vệ Tam gửi tin xong, vừa ngẩng đầu là nhìn thấy các bác sĩ muốn kéo Ứng Tinh Quyết vào phòng phẫu thuật. Cô đưa tay giữ đuôi băng ca, mỉm cười: “Anh ấy bị tôi đánh ngất xỉu, không bị thương.”

“Chúng tôi muốn kiểm tra cảm giác hiện tại của cậu ta.” Một bác sĩ nói, “Nếu cảm giác bị rối loạn, chúng tôi cần phải can thiệp ngay lập tức.”

“Bác sĩ, tôi thấy mấy người không chuyên được chuyên nghiệp lắm đấy.” Vệ Tam nói trong sự chân thành, “Bác sĩ nhà họ Ứng bọn họ sắp tới rồi. Bác sĩ Hứa, Hứa Chân ấy, mấy người biết không? Nghe nói là bác sĩ trẻ nhất và có triển vọng của Liên bang hiện nay.”

“Nếu bệnh nhân có vấn đề thì tính sao?” Bác sĩ quay đầu nhìn các thành viên đội chủ lực Đế Quốc.

“Anh ấy còn sống, không có việc gì.” Vệ Tam đi qua, đưa tay dò xét hơi thở Ứng Tinh Quyết, “Hô hấp vững vàng. Bạn học Cơ thấy làm sao?”

Ánh mắt Cơ Sơ Vũ xẹt qua đám người thượng tá bên cạnh, cuối cùng nhìn chằm chằm Vệ Tam. Kế đó cậu ta cũng đưa tay giữ chặt mép băng ca: “Chờ bác sĩ Hứa tới đây.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio