Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

chương 211

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“anh họ cậu đang nặn đất sét”

Cấm thi đấu.

Ngay sau khi yêu cầu này được đưa ra, các giáo viên tại trường Đế Quốc bên ngoài phòng thẩm vấn đã muốn phản đối ngay.

Mặc dù quán quân mấy trận này bị trường Damocles chiếm được, Ứng Tinh Quyết vẫn là người quan trọng nhất trong bảng xếp hạng của trường Đế Quốc. Giờ mà cấm thi đấu, chả phải là muốn chèn ép trường Quân sự Đế Quốc sao?

“Trước đây, sinh viên khiến người khác bị thương bên ngoài sân thi đấu là bị loại ngay. Hiện tại Ứng Tinh Quyết không chỉ đơn giản là làm người bị thương, chẳng lẽ không thể cấm thi đấu?” Thầy dẫn đội Samuel cười chế nhạo, “Trường Đế Quốc nhiều năm xưng vương xưng bá như vậy. Bấy giờ còn muốn cả vú lấp miệng em, không bằng trực tiếp trao luôn giải quán quân toàn mùa giải cho các anh, các trường quân sự khác cũng không cần so tài nữa.”

“Trường Quân sự Đế Quốc phải cho viện Bình Thông một câu trả lời hợp lý.”

“Mạng sống của sinh viên trường Quân Sự South Pasadena chúng tôi không thể mất vô ích.”

Sau khi Lộ Chính Tân nói ra câu đó, bên ngoài phòng thẩm vấn giống như có được tín hiệu gì đó nên nổ tung ngay. Trong nháy mắt, họ đồng loạt chĩa mũi nhọn vào Tinh Quyết cùng với trường Đế Quốc phía sau.

Năm trường quân sự, ngoại trừ trường Đế Quốc thì chỉ có trường Damocles không thể hiện thái độ.

Hạng Minh Hóa không muốn pha trộn trong đó, nhưng các trường quân sự khác cứ muốn phải chia phe. Họ bảo giờ một sinh viên của trường Damocles còn chưa biết sống chết, mãnh liệt yêu cầu ông đòi lời giải thích của trường Đế Quốc.

“Tôi không thích nghe lời này của cậu.” Hạng Minh Hóa đen mặt nói với giáo viên đang nói chuyện, “Dù sinh viên chúng tôi còn chưa tỉnh nhưng không cần lo đến tính mạng của em ấy vì qua mấy ngày là tỉnh lại được rồi. Đừng nguyền rủa sinh viên chúng tôi.”

Những người khác: “...” Giờ mà anh còn nó chuyện may hay không may?

“Ý tôi là Ứng Tinh Quyết nhất định phải trả giá.”

“Chưa có xác định được chắc chắn hung thủ là anh họ tôi.” Ứng Thành Hà đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm giáo viên đang nói chuyện.

“Đừng cãi cọ nữa.” Liêu Như Ninh đưa tay kéo Ứng Thành Hà, bảo anh ngồi xuống, “Các thầy cô chỉ không muốn Ứng Tinh Quyết dự thi mà thôi. Về phần chân tướng là cái gì, bọn họ không quan tâm đâu.”

“Bạn Liêu, chú ý đến lời nói của em.” Một giáo viên cảnh báo.

“Cô à, en nói cái này cũng bị cấm thi đấu sao?” Thiếu gia Liêu ôm lấy cơ thể yếu đuối của mình.

Kim Kha ngồi bên cạnh, chậm rãi chêm thêm một câu: “Trận đấu không có quy định không chú ý lời nói thì bị trừng phạt.”

Liêu Như Ninh thở dài: “Vậy thì tốt hơn hết là tôi không chú ý, kiềm chế bản thân không tốt.”

Một số giáo viên bên cạnh đã có sắc mặt xanh lè. Khó trách vẫn không có trường quân sự bằng lòng hợp tác với trường Damocles. Trường quân sự của bọn họ từ trên xuống dưới có chung hết một tính tình, nghe không hiểu tiếng người, không phân biệt được bên có lợi, còn thích nói giọng quái gở để chuyển đề tài.

“Tốt xấu gì cũng là chỉ huy chính của các cậu.” Vệ Tam ngồi ở ghế dựa ở giữa, giương mắt nhìn về phía mấy người trường Đế Quốc. Cô nói trong thờ ơ, “Không thay anh ấy nói một chút?”

Tư Đồ Gia rất muốn chửi Vệ Tam, mấy thầy cô ở hết đây thì thành viên đội chủ lực còn nói được gì? Nhưng vừa định thốt ra, y sực nhớ đội chủ lực của trường Damocles vừa rồi còn không làm theo lời của những giáo viên này, còn cà khịa đâm chọt một phen.

Mà những thứ này… ban đầu chả liên quan gì đến trường Damocles, ngay cả khi họ là nạn nhân.

“Tôi hy vọng trước khi điều tra sự thật, mấy thầy cô đừng đặt thẳng tội lỗi của trên đầu chỉ huy chính của chúng tôi.” Sau khi Vệ Tam nói xong, Hoắc Kiếm nói với tất cả các giáo viên ở đây, rồi còn trịnh trọng chào hỏi.

“Em Hoắc nói rất đúng.” Hạng Minh Hóa mượn chuyện này để gật đầu, quay đầu nhìn quét một vòng tất cả giáo viên, “Mọi việc phải nói dựa vào chứng cứ, nếu không ai cũng có thể bị oan trong tương lai. Chúng ta là giáo viên thì phải làm gương.”

“...”

Bị trường Quân sự Damocles khuấy động, tình huống tấn công bằng nhóm vừa rồi chỉ có thể dần hạ nhiệt. Có ít người chế giễu trong lòng, năm đó khi trường Damocles xuống dốc, người bên trường Đế Quốc đã ngáng chân chả ít, thậm chí còn cướp thẳng tài nguyên bên ngoài.

Bây giờ trường Damocles vẫn sung phong làm người tốt, nghĩ rằng trường Đế Quốc sẽ nhớ à? Ngây thơ!

Mấy trường quân sự ở đây, trường nào mà chả muốn chiếm đoạn các trường khác, mở rộng thế lực của mình?

Cũng không biết chính xác mấy người của trường Damocles đang nghĩ gì, thực sự coi mình là người có phẩm hạnh và tiên tiến?

Bên ngoài phòng thẩm vấn ồn ào, bên trong cũng không ngừng tranh cãi.

Ứng Nguyệt Dung trước tiên phản đối lời nói của Lộ Chính Tân, nhưng đối phương kiên trì chuyện bây giờ Ứng Tinh Quyết là nghi phạm lớn nhất, hơn nữa còn tùy thời mắc bệnh. Sự thật chứng minh những đội hộ tống kia đã không còn áp chế được Ứng Tinh Quyết, việc này quyết không thể vì cứ không có chứng cớ rõ ràng là xong.

“Hai ngày sau, tôi sẽ đến Sao South Pasaden rồi thảo luận về vấn đề này.” Ứng Nguyệt Dung chỉ có thể lùi lại một bước.

“Như vậy...” Lộ Chính Tân nhìn thoáng qua Ứng Tinh Quyết, “Trước khi chỉ huy Ứng đến, tạm thời Ứng Tinh Quyết ở lại chỗ này trước.”

Tức là giam cầm Ứng Tinh Quyết.

Ứng Nguyệt Dung đồng ý, nhưng bà yêu cầu bác sĩ Hứa Chân cũng tới.

Cuộc gọi kết thúc, Tập Hạo Thiên và Lộ Chính Tân mang theo Ứng Tinh Quyết đi ra, bên ngoài phòng thẩm vấn còn có một đống người vây quanh.

“Chúng tôi sẽ chờ hai ngày ở đây. Tất cả quý vị hãy về đi, ai nên huấn luyện thì huấn luyện.” Tập Hạo Thiên đứng ở cửa phòng thẩm vấn cho hay.

“MC Tập, cháu có một gợi ý.” Vệ Tam đột nhiên giơ tay lên, đứng dậy từ phía sau.

Nhìn thấy Vệ Tam, đầu tiên Tập Hạo Thiên nhíu mày, sau đó gật đầu: “Cháu nói đi.”

Tại sao ông cảm thấy nơi có Vệ Tam là không yên được.

“Cháu cảm thấy có người đang mưu hại thanh thiếu niên tốt của Liên bang chúng ta!” Vệ Tam dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói, “Bạn Kosai Musashi là chiến sĩ độc lập ưu tú cỡ nào, đã thấy sắp trổ hết tài năng trong mấy người chúng cháu, là một ngôi sao mới đang bay lên từ từ. Thế rồi sao rơi xuống và chết. Liên bang chúng ta đã mất một tài năng tuyệt vời...”

“Nói điểm chính.” Tập Hạo Thiên ngắt lời bài phát biểu tràng giang đại hải của cô, nếu nghe tiếp nữa còn tưởng cô đang đọc bài điếu văn.

“Là như vầy, MC Tập.” Vệ Tam chỉ vào Ứng Tinh Quyết, “Người này miễn cưỡng coi như là nhân tài ưu tú của Liên bang chúng ta. Lỡ mà có người xuống tay thành công với anh ấy, đối với Liên bang mà nói lại là một tai nạn thảm khốc đau đớn. Tất cả chúng cháu đề nghị chúng ta phải tăng cường bảo vệ anh ta trước khi chỉ huy Ứng Nguyện Dung đến.”

“Điểm này không cần cháu nhắc nhở.” Tập Hạo Thiên nói, “Chúng tôi hiển nhiên sẽ nhìn cháu ấy thật kỹ.”

“MC Tập chuẩn bị để ai nhìn thế?” Tầm mắt Vệ Tam lia từ trường Đế Quốc rồi xẹt qua viện Bình Thông, rồi lại đến trường Damocles, “Mấy người chúng cháu đang có sẵn đây, nhưng cho một mình một trường quân sự thì chẳng không tốt lắm. Ngộ nhỡ người của trường Đế Quốc muốn mang người này chạy đi, hoặc người của viện Bình Thông muốn báo thù cho thành viên của bọn họ thì sao. Cháu đề nghị mỗi ngày, mấy trường quân sự cùng nhau trông coi Ứng Tinh Quyết.”

Tập Hạo Thiên liếc về phía Vệ Tam, nếu ông nghe không hiểu ý của cô thì quá là uổng phí nhiều năm sống như vậy rồi.

Bây giờ Vệ Tam cứ như cái gì cũng nói ra ngoài hết, nhưng mà…

“Theo lời em nói, đi thông báo một chút. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi trường quân sự cử một chiến sĩ độc lập tới để canh giữ Ứng Tinh Quyết.” Tập Hạo Thiên đồng ý.

Các giáo viên rời đi, trường Damocles để lại Vệ Tam vì có lý do chính đáng.

Liêu Như Ninh: “Hôm qua tôi không ngủ ngon, hôm nay cậu canh giữ Ứng Tinh Quyết đi.”

Hoắc Tuyên Sơn: “Tôi nhớ giường trong phòng mình ghê.”

Vệ Tam vẫy tay với bọn họ, ý bảo mấy người đi được rồi.

Chưa đầy vài phút, bên ngoài phòng thẩm vấn chỉ còn người trông coi tòa nhà, Cơ Sơ Vũ của trường Đế Quốc, Tông Chính Việt Nhân của viện Bình Thông và Vệ Tam.

Trước khi Lộ Chính Tân rời đi, ông ấy lướt qua Vệ Tam và nói nhỏ một câu.

“Tình cảm của cháu và Ứng Tinh Quyết không tệ.”

Vệ Tam quay đầu nhìn Lộ Chính Tân sắp đi ra ngoài: “MC Lộ, cháu là một sinh viên giỏi đoàn kết và vì bạn bè.”

Bước chân Lộ Chính Tân vẫn chưa dừng lại, khóe miệng ông hơi nhếch lên tạo thành độ cong.

...

Lần này Ứng Tinh Quyết không còn bị nhốt trong tù như phạm nhân ngày hôm qua, mà là ở chỗ khác trong tòa nhà, không khác nhiều lắm so với phòng bình thường.

Ngoài ra còn có bốn chiến sĩ độc lập trong phòng, người tới bên Samuel là Tập Ô Thông, người của South Pasadena là Quinley Eli.

Theo lý thuyết, Tông Chính Việt Nhân có lẽ sẽ nảy sinh tức giận với Ứng Tinh Quyết, ít nhất chất vấn anh. Nhưng anh ta không mở miệng kể từ khi bước vào phòng, cứ im lặng bất thường.

Đứng ở cửa sổ, phòng thủ mãi ở đó.

Ứng Tinh Quyết cầm quần áo vào phòng tắm, Cơ Sơ Vũ đứng ở bên ngoài canh giữ.

Căn phòng yên tĩnh hoàn toàn, nhóm chiến sĩ độc lập chả có ai mở lời. Đây là lần đầu tiên họ đối mặt với cái chết của sinh viên quân sự bên ngoài cuộc đua, còn do con người gây ra, nên không ai vui vẻ nổi.

Vệ Tam một mình chiếm toàn bộ ghế sô-pha, nằm thẳng cẳng trên đó. Cô bấm quang não chơi, cũng trả lời câu hỏi trên diễn đàn Khối Rubik.

[Cá Nhỏ Bơi xin thêm bạn bè]

Một thông báo đột nhiên bật lên ở góc trên bên phải.

Vệ Tam tiện tay trượt nó đi, tiếp tục trả lời câu hỏi. Người này kiên trì xin ngay lúc cô đang trả lời câu hỏi khiến cô thấy phiền, thế là chặn người ta luôn.

Chặn xong, cô tiếp tục yên tâm thoải mái trả lời câu hỏi, còn thiếu chút nữa là lên được cấp L4.

Đến bây giờ đã dính tới kiến thức cơ giáp cấp 3S. Từ sau khi Vệ Tam vào được chip giảng dạy, sự tiến bộ của cô có thể nói là một ngày đi ngàn dặm, hơn nữa cô còn học được cơ giáp cấp 3S trong khoảng thời gian này nên vô cùng quen thuộc, tốc độ trả lời câu hỏi của cô rất nhanh.

Nhưng mà muốn tăng cấp thì còn phải công khai công bố kết cấu cơ giáp trên diễn đàn. Vệ Tam do dự một hồi rồi lấy bản thảo do cô vẽ tay ra.

Trước khi vào Xưởng Đen South Pasadena, bản thân cô cứ nghiên cứu cơ giáp cấp S do chiến sĩ độc lập cấp A lái, cơ mà cô nhưng vẫn bị mắc kẹt ở một số nơi. Sau đó, đến khi nhìn thấy những cơ giáp của Xưởng Đen, cô đã giải quyết được một vấn đề trong đó.

Vệ Tam gửi lên hết toàn bộ số liệu kết cấu xây dựng cơ giáp này.

Nghiêm túc mà nói, đầu tiên chiếc cơ giáp này có cấp bậc không phù hợp, thứ hai là vấn đề vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn nên theo quy định, có gửi lên cũng không có tác dụng gì.

Nhưng mà trong tay Vệ Tam không có số liệu xây dựng cơ giáp khác, thiết kế duy nhất chỉ có Vô Thường. Mấy ngày nay cô cũng không có tâm tư xây dựng lại cơ giáp khác, cứ thế tiện tay gửi lên.

Nhân tiện, cô cũng ở khu vực hỏi đáp đặt câu hỏi của mình. Cô nghĩ có lẽ có ông trùm nào đấu thấy câu hỏi của cô rồi trả lời.

Khu vực hỏi đáp này có một số người đặt câu hỏi rất đặc sắc nhưng cũng tráo trở, đôi khi Vệ Tam cũng lấy được cảm hứng.

Khi cô mò mẫm và vui vẻ lên diễn đàn, Ứng Tinh Quyết đã ra.

Rõ ràng tình cảnh hiện tại của Ứng Tinh Quyết cũng coi như chật vật. Bốn trường quân sự ở trong một gian phòng giám thị anh đàng hoàng và được công nhận, nhưng anh lại chả có sơ giất tí gì.

Ứng Tinh Quyết ngồi bên giường, lấy ra một cái hộp từ hành lý mà anh mang tới lúc dọn dẹp ban sáng hôm nay.

Anh lấy một khối bùn đất sét từ bên trong hộp, cúi đầu và từ từ nhào nặn.

Những người khác: “...”

Vệ Tam lập tức chụp một tấm ảnh rồi gửi đến nhóm năm người, hơn nữa còn tag @Ứng Thành Hà.

Lén Lút Ăn Xin: [@Bậc Thầy Thành Hà, anh họ của cậu đang chơi bùn đất này!]

Hoắc Tây Tây: [Có thể chiếu trực tiếp không? Tôi muốn xem.]

Nhà Kim Phát Tài: [+1]

Ứng Thành Hà nhăn nhó tỏ vẻ cũng muốn xem livestream.

Vệ Tam lúc này mở livestream trong nhóm, quang minh chính đại quay Ứng Tinh Quyết.

Bỏ qua những người khác trong phòng, hai người này dường như hoàn toàn không có ý tự giác nào.

Trong khi Vệ Tam đang livestream, quang não cô lại gửi tới một thông báo khác, vẫn là từ diễn đàn Khối Rubik.

Lần này không còn là hệ thống thông báo ai đó muốn xin làm bạn bè nữa, mà lại: [Cá Nhỏ Bơi trở thành bạn bè của bạn.]

Vệ Tam: “?”

Diễn đàn rách nát này còn cưỡng ép thêm bạn bè được?

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio