Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

chương 214

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“anh ấy chỉ cần cơ giáp tôi làm”

Ứng Tinh Quyết được trông coi hai ngày, Ứng Nguyệt Dung rốt cục cũng chạy tới Sao South Pasadena.

Ứng Nguyệt Dung vừa đến thì người canh gác rút lui trước. Bà đích thân tới mang Ứng Tinh Quyết đi, cứng rắn yêu cầu tất cả giáo viên và độ ngũ đại diện quân khu lúc đó cùng nhau họp bàn cách xử lý tiếp theo.

Những người quan trọng đã đi, mấy sinh viên quân sự còn lại chỉ đành trở về các phòng ngủ và tìm kiếm các đồng đội.

Vệ Tam cũng không ngoại lệ, cô vừa trở về ký túc xá đã nhìn thấy Ứng Thành Hà ngồi trong phòng khách như người mất hồn, có gọi anh thì anh vẫn không để ý tới người khác.

“Tình huống gì thế này?” Vệ Tam chỉ vào Ứng Thành Hà và hỏi Liêu Như Ninh vừa đi ra khỏi phòng.

Liêu Như Ninh hất cằm về cái cơ giáp đất sét trên bàn trà trong phòng. Cậu tiến đến bên cạnh Vệ Tam, nói nhỏ: “Bị đồ đất sét của anh họ làm cảm động, từ tối hôm đó đã như vậy rồi. Cậu không nhìn thấy đâu, cậu ấy vừa nhìn thấy cơ giáp đất sét kia là tròng mắt đã đỏ au ngay.”

Nghe vậy, Vệ Tam lắc đầu: “Tôi đi ngủ một giấc trước, ăn cơm tối thì nhớ gọi tôi một tiếng.”

“Ứng Nguyệt Dung tới rồi?” Kim Kha mở cửa phòng, cậu ấy nhìn thấy Vệ Tam là hỏi luôn.

“Đến rồi, chuyện này đại khái qua vài ngày là có kết quả.”

Kim Kha dựa vào khung cửa: “Bà ấy tới thì kết quả tốt nhất cũng chỉ là tạm thời cấm Ứng Tinh Quyết thi đấu.”

Bây giờ tất cả các bằng chứng mâu thuẫn và lập lờ, Ứng Nguyệt Dung có thể thay đổi đề nghị cấm thi đấu vĩnh viễn mà Lộ Chính Tân đề xuất. Nhưng ngay cả như vậy, các trường quân sự mất sinh viên vẫn sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt thế này, ít nhất Ứng Tinh Quyết sẽ nhận trừng phạt.

Liêu Như Ninh bĩu môi: “Một đám người trưởng thành suốt ngày lục đục với nhau, giờ còn bày tâm tư ra mặt nữa. Đúng là thủ đoạn cấp thấp.”

Vệ Tam đóng cửa nghe được lời này của cậu ta bèn khựng một chút rồi cho hay: “Có đôi khi thủ đoạn càng thấp thì càng dùng ngon.”

Giống như chuyện này, rõ rành là có chuyện quái dị, chả lẽ những người trong các trường quân sự không nhìn thấy?

Họ nhìn thấy thì cũng làm như không nhìn thấy, chỉ như vậy mới có thể kéo Ứng Tinh Quyết xuống.

...

Sau khi Ứng Nguyệt Dung đến và mở cuộc họp cả ngày, cuối cùng vẫn giống như Kim Kha dự đoán, Ứng Tinh Quyết bị cấm thi đấu một trận tạm thời.

Đây vẫn là kết quả từ chuyện dựa vào lí lẽ của Ứng Nguyệt Dung.

Sự ra đi của Kosai Musashi đúng thật đã giáng một cú đầu tiên cho viện Bình Thông, bọn họ là bên hy vọng Ứng Tinh Quyết bị cấm thi đấu vĩnh viễn nhất.

Đi ra khỏi phòng họp, Ứng Nguyệt Dung và Ứng Tinh Quyết đứng ở một góc, xung quanh có quân đội đến từ Sao Huyễn Dạ.

“Đội hộ tống có nhiều cao thủ như vậy, ai có thể tránh được bọn họ mà cướp cháu đi?” Ứng Nguyệt Dung hỏi với khuôn mặt chả có biểu cảm gì.

Ứng Tinh Quyết hạ mắt: “Không rõ lắm, đêm đó cháu đã mất đi ý thức.”

Ứng Nguyệt Dung nhắm mắt lại rồi mở ra: “Bác sĩ Hứa kiểm tra dấu vết phát bệnh của cháu, Tinh Quyết... Nếu cơ thể không ổn lắm thì sau này cháu cũng không cần phải tiếp tục tranh tài.”

“Dạ.”

Ứng Nguyệt Dung nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cuối cùng chỉ nghiêng đầu xoay người rời đi.

Nhiều năm như vậy, người ngoài chỉ thấy được ánh sáng quanh nhà họ Ứng. Nhưng trên thực tế kể từ khi Ứng Du Tân phản bội chạy đi, nhà họ Ứng bọn họ đã đứng trên lưỡi dao.

Cũng may Ứng Thanh Đạo mang theo nhà họ Ứng ổn định cục diện, ban đầu ông ấy muốn dòng tộc bọn họ dần dần trượt dốc và ẩn giấu. Đáng tiếc thay Ứng Tinh Quyết đã bay vút ra với cấp siêu 3S, một lần nữa hấp dẫn ánh mắt của công chúng lại lần nữa.

Mỗi một người trong nhà họ Ứng chỉ có thể tiếp tục liều mạng duy trì trạng thái hiện tại. Bà vẫn một mực canh giữ Sao Huyễn Dạ đứt quãng nhiều năm như vậy cũng chỉ vì để cho mình có chút quyền nói chuyện, đối phó với tình huống như hôm nay.

Bảo vệ người nhà họn họ.

Đi được một nửa, Ứng Nguyệt Dung vừa lúc nhìn năm người trong đội chủ lực của trường Damocles, mấy người này cứ hi hi ha ha đùa giỡn.

Bà đột nhiên híp mắt nở nụ cười: Ngược lại có một người nhà nhà họ Ứng sống coi tự do thoải mái lúc này.

...

Ra khỏi căng tin, Liêu Như Ninh hỏi: “Khi nào Kosai Musashi được chôn cất?”

“Hôm nay kết thúc bàn chuyện, chắc mai cậu ta sẽ được chôn cất.” Kim Kha trả lời, “Bác sĩ đã giúp họ khâu cơ thể lại.”

“Khi họ được chôn cất thì chúng ta hãy đi xem.” Liêu Như Ninh gãi mặt, “Bị nhiễm bệnh cũng không phải lỗi của họ.”

“Ngoại trừ Kosai Musashi, không chắc lắm về mấy sinh viên kia.” Hoắc Tuyên Sơn lắc đầu.

“Sinh viên quân sự bị thương của trường chúng ta không phải vậy.” Vệ Tam nói chắc.

Nếu có, lúc đó Ứng Tinh Quyết sẽ không chỉ ở trong trạng thái mờ mịt, mà phải là “phát bệnh” tấn công người.

...

Tin tức được thông báo rất nhanh, ngày hôm sau tất cả mọi người đã biết Ứng Tinh Quyết sẽ bị cấm thi đấu một trận.

Ngoại trừ sinh viên viện Bình Thông vô cùng không phục ngoài mặt, tâm trạng sinh viên mấy trường khác thì coi như ổn định. Các thành viên chủ lực của bọn họ không bị thương, thi đấu nữa thì vẫn còn trạng thái ổn định; mà nay trường Đế Quốc thì thiếu đi người có thể trông cậy chính là một tin tốt tuyệt đối.

Khi thông báo tin tức, một số sinh viên đã chết sẽ được chôn cất ở Sao South Pasadena vĩnh viễn.

Đây là truyền thống của các trường quân sự. Những người chết sẽ không trở về quê hương của họ, họ chết ở đâu thì được chôn ở đó.

Các trường quân sự tự mình làm lễ tưởng niệm, chỉ có ít người biết có lẽ những sinh viên này đã chết từ lâu.

Bọn Vệ Tam mang hoa đi tới, nhìn bọn Kosai Musashi nằm bên trong quan tài. Mặc dù kỹ thuật khâu cao siêu, nhưng khi họ nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện nơi không được cân đối trong đó.

Có thể thấy được cái chết lúc ấy của bọn họ đã thảm khốc như thế nào.

Trường Damocles đến để tưởng nhớ chẳng gây ra nhiều sự xáo trộn, cho dù đó là khách sáo hay thể diện thì họ có thể tới, không ai dị nghị.

Mãi đến khi đội chủ lực của trường Đế Quốc mang hoa đến để tưởng nhớ, mấy người ở viện Bình Thông nhìn Ứng Tinh Quyết đứng ở phía trước bèn nổi giận.

“Cậu còn dám đến?”

“Nhà họ Ứng có thể tùy tiện giết người rồi bị cấm thi đấu một trận đơn giản thế đấy.”

“Rời khỏi chỗ này đi!”

Các thành viên của đội tuyển trường viện Bình Thông cảm thấy phẫn nộ, nhìn tới lúc Ứng Tinh Quyết khom lưng tặng hoa qua thì tâm trạng càng khó mà bình tĩnh được.

Cho đến khi Tông Chính Việt Nhân la bảo sinh viên viện Bình Thông phía sau ngừng lại, ép bọn họ yên tĩnh: “Kosai Musashi không thích ồn ào.”

Lúc này mọi người mới lặng thinh.

Ứng Tinh Quyết dâng hoa xong, anh đứng bên cạnh và nhìn chăm chú vào mấy sinh viên trường quân sự đã chết này thật lâu.

“Đi thôi.” Vệ Tam đi theo mấy người Kim Kha đi rời đi phía trước. Trước khi rời đi, cô còn quay đầu nói với Ứng Tinh Quyết một câu này.

Ứng Tinh Quyết nghiêng mặt đối diện với ánh mắt Vệ Tam, cuối cùng anh gật nhẹ đầu về hướng Tông Chính Việt Nhân ở viện Bình Thông bên kia, kế đó rời đi ngay.

“Cấm so tài thật rồi. Vậy trận đấu tiếp theo, trường Đế Quốc có chỉ huy chính không?” Liêu Như Ninh tò mò hỏi.

“Có, chỉ huy cấp 3S trước đó.” Kim Kha gật đầu, “Cùng cấp bậc với mấy chỉ huy như tụi tôi.”

“Trận đấu tiếp theo giữa các chỉ huy chính xem như là cạnh tranh công bằng.” Thiếu gia Liêu như có điều suy nghĩ.

Kim Kha lắc đầu: “Bây giờ sức mạnh của các trường quân sự phải được đánh giá lại. Chỉ huy chính thì có một cấp độ thôi, nhưng chiến sĩ độc lập... Bên Phía South Pasadena có thêm hai cấp siêu 3S. Ưu thế duy nhất của chúng ta là chỉ có Vệ Tam nửa thợ nửa chiến sĩ.”

“Cuối cùng chỉ huy có trình độ ngang nhau, chiến sĩ độc lập có siêu cấp, mục tiêu của các trường quân sự chỉ có thể đặt trên cơ giáp sư chính. Loại bỏ được cơ giáp sư chính cũng như làm đội đó tan rã.” Hoắc Tuyên Sơn cho hay.

Cậu ta vừa nói xong, mấy người đồng loạt nhìn về phía Vệ Tam ở phía sau – cô tuyệt đối là một trong những mục tiêu, cơ mà hết lần này tới lần khác, cô vẫn là chiến sĩ độc lập cường hãn.

Các trường quân sự khác muốn ra tay với Vệ Tam còn phải suy nghĩ xem có đánh nổi hay không.

“Anh không đánh trận tiếp theo.” Vệ Tam tụt lại phía sau vài bước, cùng đi song song với Ứng Tinh Quyết.

“Ừ.” Ứng Tinh Quyết chậm rãi gật đầu, dường như cái này chẳng có ảnh hưởng quá lớn đối với anh.

Ngược lại Vệ Tam nói trong sự chân thành: “Rất tốt, dù sao anh cũng không thích thi đấu, vừa lúc nghỉ ngơi một thời gian.”

Đại khái lập tức hiểu được ý tứ của Vệ Tam, Ứng Tinh Quyết có tí khốn cùng, lông mi dài buông xuống run rẩy: Cô ấy đã xem đoạn chiếu lúc ở đấu trường rừng mưa nhiệt đới.

Ứng Tinh Quyết đưa mắt sang vừa định nói cái gì đó thì Ứng Thành Hà đã nhảy đến trước mặt anh.

“Anh.” Ứng Thành Hà nhăn nhó nhìn Ứng Tinh Quyết, trong mắt có tí sùng bái lại lộ ra hạnh phúc ngượng ngùng, “Em nhận được cơ giáp bùn anh nặn rồi, nhìn thật đẹp.”

Vệ Tam bên cạnh quay đầu nhìn phương xa, cố nén không bật cười thành tiếng. Nhưng cô đã lén mở máy ảnh và chụp Ứng Thành Hà mấy tấm. Lúc về phải cho cậu ta tận mắt nhìn thấy bộ dáng hiện tại mới được.

“Đất sét.” Ứng Tinh Quyết sửa chữa cách dùng từ của anh, “Đó là đất sét, không phải bùn.”

“Được, anh họ.” Ứng Thành Hà lập tức sửa, “Cơ giáp đất sét, em đã đặt nó ngay đầu giường mình. Sau này mỗi ngày rời giường mở mắt thì em nhìn thấy được ngay.”

Ứng Tinh Quyết nhìn em họ, cuối cùng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.

“Anh, anh làm vô cùng sống động ấy! Thoạt nhìn còn tưởng rằng nó xuất phát từ tay cơ giáp sư.” Ứng Thành Hà ước gì có thể khen anh họ mình tới tận trời, “Nhất là giáp bảo vệ trên cánh tay trái, giống y như đúc Rùa Bất Tử của em!”

Ứng Tinh Quyết vô thức nhìn về phía Vệ Tam: “Giáp bảo vệ cánh tay trái là do cô ấy dạy.”

Ứng Thành Hà cũng không thèm nhìn Vệ Tam, cứ thế nhắm mắt khen anh họ mình: “Cậu ấy là cơ giáp sư, làm tốt không có gì lạ cả. Vẫn là anh xịn xò.”

Vệ Tam liếc mắt nhìn Ứng Thành Hà một cái, đưa tay kéo mái tóc khô thắt nút của anh cảnh cáo: “Cẩn thận gió lớn thổi đơ lưỡi đấy.”

Không biết có phải nấm ham muốn phóng đại suy nghĩ trong đầu Ứng Thành Hà hay thế nào mà tới giờ anh bình phục được, song, cảm giác sùng bái anh họ càng ngày càng rõ ràng.

Rõ ràng trước đây anh vẫn còn giữ bình tĩnh rất ổn.

Ứng Thành Hà vỗ vào tay Vệ Tam, nói lời chính nghĩa: “Nghiêm túc một chút đi, tôi đang khen anh mình đấy.”

“Cậu cứ tiếp tục khen, tôi sẽ đi trước một bước.” Vệ Tam chuồn mất, chuyển sang chia sẻ với bọn Kim Kha về đại sư Thành Hà “ngượng ngùng” hiện tại.

Nhìn bóng lưng Vệ Tam rời đi, Ứng Tinh Quyết lấy ra mô hình cơ giáp đất sét Hoàng Kim Khải từ trong túi: “Cái này làm tốt hơn cái anh làm.”

“Đẹp hơn cái của em.” Ứng Thành Hà nhắm mắt lại khen, hoàn toàn không hiểu ý của Ứng Tinh Quyết.

“Là do Vệ Tam làm.” Ứng Tinh Quyết nói xong thì cẩn thận cất cơ giáp đất sét lại. Anh còn chưa kịp hâm nóng ổn định nó, “Đồng đội của em đi mất rồi.”

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Ứng Thành Hà nhăn nhó nói, luôn cảm thấy anh họ rất quan tâm đến mình.

Sau khi bắt kịp với mấy người Vệ Tam, Ứng Thành Hà mới dần tỉnh táo lại. Anh đi đến bên cạnh Vệ Tam: “Tại sao cậu lại làm cơ giáp bùn… đất sét cho anh họ tôi?”

“Đêm đó tiện tay làm.” Vệ Tam cho hay, “Vừa đúng lúc có dư đất sét nên làm luôn cho mỗi người một cái.”

Ứng Thành Hà có tí ghen tị: “Anh họ tôi tặng tôi một cái, tôi còn định làm một cái khác đưa qua như đáp lễ. Giờ cậu làm rồi thì tôi tặng cái gì giờ?”

Anh họ còn cất giữ mô hình cơ giáp đất sét do Vệ Tam làm mãi thế.

Mình ghen tị đấy!

Mặt Vệ Tam không chút thay đổi liếc mắt nhìn Ứng Thành Hà một cái: “Ha ha, sau này có cơ hội tôi sẽ trả lại cho anh họ cậu một cái cơ giáp thật. Cho cậu ghen tới chết.”

Ứng Thành Hà: “!!!”

“Không được, cơ giáp của anh họ tôi phải do tôi làm.”

“Cậu chắc chưa? Ứng Tinh Quyết dùng cơ giáp cấp 3S thì có Hoàng Kim Khải là được, vì sao cần cậu làm nữa?” Vệ Tam chỉ vào chính mình, giơ ngón tay cái lên, “Anh ấy chỉ cần cơ giáp tôi làm thôi.”

Ứng Thành Hà ghen ơi là ghen, cuối cùng nói: “Cậu làm cũng được, nhớ phải làm một cái cho anh ấy đấy.”

Sau này anh họ có cơ giáp cấp siêu 3S, lực phòng ngự đại khái lại có thể mạnh lên một bậc nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio