Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

chương 228

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“để tôi đi giải quyết đồng đội trước”

Ngày thứ tư.

Bảy bức tường trong sân huấn luyện đã biến mất, chỉ có Hoắc Sở đứng ở giữa chờ thành viên đội chủ lực của năm trường quân sự.

“Hôm nay không trèo tường nữa?” Liêu Như Ninh theo bản năng hỏi, cậu ta nghĩ bọn họ phải leo lên ít nhất năm ngày.

“Xem ra có kế hoạch huấn luyện mới.” Ứng Thành Hà thở dài, đây là lần đầu tiên cơ giáp sư và chỉ huy bọn họ huấn luyện giống như chiến sĩ độc lập.

Hoắc Sở đứng ở giữa không nhúc nhích, cả người giống như tượng đá, cũng không để ý tới sinh viên xung quanh. Chờ sau khi mọi người đến lục tục đông đủ, ông ấy mới giơ tay mở quang não.

“Chiến sĩ độc lập chiến đấu có cơ giáp. Ba người một đội, hai đội PK, tổng cộng năm nhóm. Còn lại một nhóm trống ở ván đầu tiên sẽ rút thăm pk với hai nhóm thắng.”

Ông nói như vậy làm các chiến sĩ độc lập của mấy trường lập tức phấn khích, nghĩ rằng để làm việc theo nhóm, quang minh chính đại tranh với mấy trường khác một trận. Mỗi lần ra khỏi sân thi đấu là trong lòng bọn họ ít nhiều gì cũng tích góp tức giận đối với các trường khác, cơ mà mãi trong quá trình huấn luyện lại không thể lén ra tay. Họ nghẹn tới mức muốn tắt cả máy.

Không ngờ lần này lại có thể đánh nhau thành nhóm, trên mặt nóm chiến sĩ độc lập không lộ ra gì nhưng họ đã xoa lòng bàn tay với nhau.

“Đây là danh sách các đội.” Hoắc Sở phóng đại màn ánh sáng gấp mấy lần để mọi người có thể nhìn rõ.

Sau khi đọc, tất cả mọi người: “???”

Các đội trong danh sách không được chia theo các trường quân sự, thậm chí tuyệt vời hơn là ngay cả các loại chiến sĩ độc lập chũng bị phân chia bừa bãi. Có một đội có đến tận ba chiến sĩ độc lập hạng nhẹ.

“Sĩ quan huấn luyện, danh sách này có chia sai không?” Quinley Eli giơ tay lên và hỏi.

“Không, đây chính là danh sách đội của các em hôm nay. Các cơ giáp sư và chỉ huy khác đi tới chỗ đối diện huấn luyện.” Hoắc Sở chỉ vào phía bên kia sân huấn luyện cho hay.

“Hôm nay? Ngày mai danh sách của nhóm của mấy cậu có thể sẽ thay đổi.” Kim Kha đi về phía đối diện, nhưng vẫn còn bảo cho ba chiến sĩ độc lập của trường Damocles.

Chỉ huy và cơ giáp sư rời đi hết, sân huấn luyện bên này chỉ còn lại 15 chiến sĩ độc lập.

“Dựa theo danh sách, chia đội đứng vững.” Hoắc Sở không biết lấy từ đâu ra một cái thùng rút thăm, “Cho một người tới đây rút.”

Mọi người nhìn nhau rồi chỉ có thể bắt đầu chia đội theo lời nói.

Vệ Tam, Hoắc Tử An và Jill Gil Wood là một đội; một hạng trung hai hạng nặng. Đội của Sơn Cung Ba Nhận toàn là chiến sĩ độc lập hạng nhẹ khi có Tư Đồ Gia, cùng với tân binh dự bị của viện Bình Thông. Đội hình hoàn hảo nhất là đội của Tông Chính Việt Nhân, Shaω Eli, Liêu Như Ninh và đội Cơ Sơ Vũ, Hoắc Tuyên Sơn cùng với Sơn Cung Dũng Nam. Còn lại thì Tập Ô Thông, Hoắc Kiếm, Quinley Eli là một đội với một hạng trung và hai hạng nặng.

Các chiến sĩ độc lập mấy trường quân sự xen lẫn với nhau. Đầu tiên đã tranh cãi lúc rút thăm, có đội chả có ai đi lên, có đội thì ai ai cũng muốn lên rút hết.

“Cho các em một phút, nếu không rút được thì tính là tự động nhận thua.” Hoắc Sở ôm thùng rút thăm nói.

Ngay sau khi ông vừa dứt lời, các đội ngay lập tức chọn người để đi lên bốc thăm.

Đội của Vệ Tam chọn Jill Gil Wood đi rút và rút trúng đội của Tập Ô Thông.

“Tông Chính Việt Nhân, Shaω Eli và Liêu Như Ninh được phiếu trắng.” Hoắc Sở xem xong thăm bọn họ rút được.

Đội này do Shaω Eli đi lên rút.

Vệ Tam nhìn Shaω Eli đang nắm thăm và rất hoài nghi về lập trường của Cao Học Lâm ở mấy trận trước. Nếu trước đó để Shaω Eli bốc thăm cho, chẳng phải là lần nào cũng rút trúng đồ ngon à?

Cô không biết rằng trong mấy giải đấu trước, họ có truyền thống quen thuộc khi người rút thăm sẽ là người có tiếng nói nhất trong đội. Cái dạng thay phiên nhau bốc thăm như trường Damocles ở giải này đúng là lần đầu tiên mới có.

“Đội lấy thẻ số 1 tiến lên đánh, những người khác lui về phía sau.” Hoắc Sở nói.

Là đội Cơ Sơ Vũ và đội Sơn Cung Ba Nhận, đội hình hoàn mỹ chống lại đội có ba chiến sĩ độc lập hạng nhẹ.

Lần này đánh nhau với cơ giáp, khi mọi người đi lên rồi và trong nháy mắt sĩ quan huấn luyện nói bắt đầu, họ lập tức tiến vào trong cơ giáp.

Bởi vì có Sơn Cung Ba Nhận gia nhập, mấy người vây xem vô cùng nghiêm túc, muốn biết sau khi đi ra khỏi đấu trường rừng mưa nhiệt đới, thực lực của cậu ta sẽ có gì thay đổi.

Sơn Cung Ba Nhận đối đầu với Cơ Sơ Vũ.

Là một chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng trung, tốc độ của Cơ Sơ Vũ không thể nói là không nhanh. Song, Sơn Cung Ba Nhận là chiến sĩ độc lập hạng nhẹ, hơn nữa hiện tại đã dùng cơ giáp 3S.

Lần này có cái đáng xem rồi.

“Tốc độ của cậu ta đang tăng lên.” Tông Chính Việt Nhân hạ giọng.

Vệ Tam nghe vậy bèn nhìn về phía Sơn Cung Ba Nhận trong sân. Đột nhiên cô mở quang não nói với mấy người xung quanh: “Đặt cược không?”

Đám người đang vây xem: “...”

“Mày nghĩ ai sẽ giành chiến thắng?” Shaω Eli muốn đặt cược nên do dự hỏi Vệ Tam.

“Tôi đặt cho Cơ Sơ Vũ thắng.” Vệ Tam đáp.

Trong lúc bọn người Shaω Eli đặt cược, xung quanh đã chọn những người mà họ nghĩ rằng họ có thể giành chiến thắng.

Toàn bộ chiến sĩ độc lập hạng nhẹ sẽ chịu thiệt thòi nhiều hơn. Dưới tình huống bản thân Cơ Sơ Vũ là một người đứng đầu ba người, tỷ lệ cược cuối cùng lại là Sơn Cung Ba Nhận hơn một bậc.

Rõ ràng không ít người có kỳ vọng vào thực lực của Sơn Cung Ba Nhận. Cũng không có gì đáng trách, dù sao có ví dụ sống động ở đây. Không phải Vệ Tam cũng đi từ từ lên với thực lực mạnh bao nhiêu thì thấy rõ được như ban ngày.

“Cơ Sơ Vũ thắng chắc!” Vệ Tam khẳng định.

“Thực lực Sơn Cung Ba Nhận không kém, tôi đánh cuộc cậu ta thắng.” Tông Chính Việt Nhân đứng ở bên cạnh cho hay.

“Cơ Sơ Vũ thắng.”

“Sơn Cung Ba Nhận Thắng.”

Hai người không ai nhường ai, cuối cùng những người xem bắt đầu chia thành hai nhóm và la hét.

Cơ Sơ Vũ nhìn Vệ Tam dẫn đầu gọi tên mình: “...”

Hoắc Tuyên Sơn dành thời gian hét lên với Vệ Tam bên ngoài: “Còn tôi thì sao?”

“Không có tính cậu, chúng tôi chỉ đặt cược hai người bọn họ thôi.” Vệ Tam nói vô cùng vô tình, chả có một chút tình bạn gì ở đây.

Trong trận chiến, quả thật so với trước kia thì thực lực của Sơn Cung Ba Nhận tăng lên rất nhiều, không còn cần liên thủ với em gái mới có thể đối phó cấp 3S. Và góc độ vung roi của cậu ta khá tàn nhẫn và xảo trá chính là dấu hiệu của sự bùng nổ đột ngột qua thời quan kiềm nén quá lâu. Cơ Sơ Vũ là người ban đầu được tất cả mọi người coi là cường địch, bị người ta nghiên cứu hết các loại chiêu thức từ sớm, hiện tại cậu ta bị Sơn Cung Ba Nhận đè lên đánh.

Tốc độ của cậu ta nhanh, song tốc độ của Sơn Cung Ba Nhận nhanh hơn, lại còn có ưu thế về hình thể. Một khi khoảng cách giữa hai người hơi kéo dài một chút, Cơ Sơ Vũ lập tức bị Sơn Cung Ba Nhận quất trúng.

Lập tức cứ tiếp tục thế này thì Cơ Sơ Vũ tất thua chắc, không còn gì băn khoăn.

“Sớm biết thế thì cược cho Sơn Cung Ba Nhận rồi.” Shaω Eli ngồi xổm xuống nói. Nhưng chẳng bao lâu gã lại vui vẻ trở lại và đứng lên nói với Vệ Tam, “Chúc mừng, sau này mày lại có thêm một đối thủ nữa.”

Vệ Tam thờ ơ, hỏi ngược lại: “Cậu thật sự cho rằng Cơ Sơ Vũ sẽ thua?”

Shaω Eli sững sờ rồi quay đầu nhìn trong sân, hồi lâu gã nói một tiếng: “Đừng phô trương tỏ ra có tài, chắc chắn Sơn Cung Ba Nhận thắng.”

Cơ Sơ Vũ bị đánh tới mức không còn sức đánh trả.

Vệ Tam không nói nữa, im lặng nhìn hai người trong sân chiến đấu.

Một lát sau, Tông Chính Việt Nhân bỗng nhiên mở miệng: “Sơn Cung Ba Nhận sắp thua.”

Shaω Eli: “?” Chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi Tông Chính Việt Nhân rõ ràng cược Sơn Cung Ba Nhận thắng.

Gã banh to mắt, nhìn chằm chằm vào hai người trong sân. Đúng thật, gã nhìn ra được chỗ rồi.

Bề ngoài Cơ Sơ Vũ liên tiếp bại lui, nhưng thật ra cậu ta đang giữ sức. Ngược lại, không biết lý do gì mà Sơn Cung Ba Nhận ra tay quá nhanh, thu thế không đủ tốt nên vấn đề tồn đọng lại càng nhiều.

Hiện tại Cơ Sơ Vũ mơ hồ có dấu hiệu phản kích trở lại.

Những người khác có thể không rõ ràng, nhưng Vệ Tam lại quá tinh tường. Sơn Cung Ba Nhận có cấp siêu 3S, nếu không che giấu thực lực của mình thì cậu ta mạnh thật. Nhưng có lẽ trước đây phải triệt để giấu giếm tất cả mọi người, cho nên Sơn Cung Ba Nhận vẫn luôn áp chế thực lực khi huấn luyện, bây giờ đột nhiên bộc phát thì có vẻ lạng quạng. Cơ Sơ Vũ đã nhận ra sự khác biệt rất nhỏ này ngay từ đầu, cho nên cậu ta vẫn yếu thế, không để cho mình trở thành đá mài đao của người kia.

Và bây giờ, cơ hội tới rồi!

Khi Sơn Cung Ba Nhận cho một roi ném về phía cậu ta, Cơ Sơ Vũ nghiêng người, đưa tay nắm thẳng vào roi của cậu ta và dùng sức kéo. Trong nháy mắt, hai người đã kéo gần lại, Cơ Sơ Vũ vung đao đột nhiên chém vào vai Sơn Cung Ba Nhận.

Người vây xem lập tức ồ một tiếng, đây chính là thương tổn thực sự. Mặt đao đã chém vào hơn phân nửa, cơ giáp Sơn Cung Ba Nhận tuyệt đối bị thương nghiêm trọng, nhất là tình huống hoạt động cánh tay bên kia sẽ bị cản trở rất nhiều.

Có tiến bộ.

Tông Chính Việt Nhân nhìn Cơ Sơ Vũ giữa sân, so với sự kiêu ngạo bày rõ trước kia, cậu ta đã học được cách kiềm chế.

“Chậc.” Vệ Tam đứng mệt quá nên cũng ngồi xổm xuống.

Shaω Eli đang ngồi xổm bên cạnh quay đầu thấy cô bèn lặng lẽ dời sang bên khác. Mặc dù ban đầu bọn họ cùng nhau hô Cơ Sơ Vũ thắng, nhưng gã vẫn rất ghét Vệ Tam!

“Cậu làm gì thế?” Liêu Như Ninh ngồi xổm ở bên kia quay đầu nhìn chằm chằm Shaω Eli sắp đụng phải mình.

Shaω Eli: “...” Nguy rồi, cả hai bên toàn là người đáng ghét của trường Damocles.

“Rầm...”

Tiếng đập lớn của cơ giáp khi rơi xuống đất đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Là Sơn Cung Ba Nhận ngã xuống, cậu ta rơi ra khỏi vòng giới hạn tranh tài, thua rồi.

Cơ giáp của Cơ Sơ Vũ cũng không khá hơn là bao, nơi nơi toàn là vết roi, trên giáp bảo vệ có không ít vết nứt, nhưng cậu ta vẫn còn ở trong vòng.

Tầm mắt Vệ Tam di chuyển về phía cơ giáp trên mặt đất, đây là giai đoạn đầu thôi. Chờ đến khi Sơn Cung Ba Nhận quen rồi thì về sau tuyệt đối sẽ mạnh hơn.

“Cậu ấy thua, Cơ Sơ Vũ thắng.” Shaω Eli ở bên cạnh bấm ngón tay tính toán, “Đấu trường rừng mưa nhiệt đới thì chúng mình thua Sơn Cung Ba Nhận, cho nên Cơ Sơ Vũ có thể thắng chúng mình. Vệ Tam lại thắng Cơ Sơ Vũ...”

Chết mẹ rồi, Vệ Tam ghê gớm như vậy sao? Chẳng phải là có thể đánh được mấy người ở Samuel luôn à?

Shaω Eli không khỏi lén nhìn chằm chằm Vệ Tam.

Một đội chỉ còn lại hai người, còn cả ba người bên đối thủ vẫn còn sức chiến đấu. Không có gì ngạc nhiên khi đội kia giành được chiến thắng ở trận này.

Sơn Cung Ba Nhận đi ra khỏi khoang cơ giáp, nhidn trước hết không phải là nhìn sang Cơ Sơ Vũ, mà là nhìn về phía Vệ Tam. Từ chỗ Sơn Cung Dương Linh bên kia biết được Vệ Tam là cấp siêu 3S, anh em bọn họ vẫn luôn chọn Vệ Tam là mục tiêu. Chả ngờ được lần này không che dấu thực lực mà còn bị Cơ Sơ Vũ đánh bại.

Mất mặt, đây là ý nghĩ duy nhất của Sơn Cung Ba Nhận.

Sau đó cậu ta cúi đầu nắm chặt cơ giáp của mình, còn chưa đủ, chiếc cơ giáp này còn chưa đủ để mình phát huy thực lực hoàn toàn.

“Không sao, Phó Tín nói chúng ta đã không huấn luyện cơ giáp cấp 3S quá lâu rồi. Đối mặt với Cơ Sơ Vũ mà xuất hiện loại tình huống này cũng là bình thường.” Sơn Cung Dũng Nam đứng bên cạnh cậu ta an ủi.

“Vệ Tam cũng không dùng cơ giáp được bao lâu.” Sơn Cung Ba Nhận nói nhỏ.

“Cậu ấy và chúng ta không giống nhau. Anh đã quên rồi à, cậu ấy biết tạo dựng cơ giáp.” Sơn Cung Dũng Nam nói không biết làm sao, “Cơ giáp sư và chiến sĩ độc lập có mức độ hiểu biết khác nhau về cơ giáp.”

Vệ Tam như vậy đúng thực là tồn tại vô địch.

Mọi người cần phải mất nhiều năm mới có thể đạt được sự phù hợp tốt nhất với cơ giáp. Nhưng Vệ Tam lại có thể vượt qua đoạn thời gian này, dựa vào sự hiểu biết của cơ giáp sư về cơ giáp mà nhanh chóng nắm giữ cơ giáp.

“Anh biết.” Sơn Cung Ba Nhận híp mắt lại, còn có thời gian huấn luyện. Là nhóm chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S đầu tiên trong tổ chức, cậu ta tuyệt đối sẽ không thua Vệ Tam.

Hoắc Sở đi tới tuyên bố đội thắng và lập tức để cho đội thứ hai đi lên.

Nhóm này có Vệ Tam, theo lý thuyết thì phải có thắng lợi áp đảo. Nhưng khi đội đối thủ tấn công cô hết thì hai đồng đội của cô không hợp tác.

Hoắc Tử An kết thù với Vệ Tam ở đấu trường sa mạc, đến bây giờ còn được phân vào cùng một đội nên cậu ta không muốn chú ý tới Vệ Tam. Về phần Jill Gil Wood, không biết tại sao mà cô nàng cũng không thích Vệ Tam.

“Chờ một chút.” Vệ Tam nói với Tập Ô Thông, “Cho tôi nói mấy câu với đồng đội đã rồi lại đánh có được không?”

Tập Ô Thông và Hoắc Kiếm cũng không phải là người nhiều lời, chỉ có mỗi Quinley Eli lương thiện một chút nên nói với giọng nhã nhặn: “Không được, bạn Vệ này, chúng ta đang thi đấu đó.”

Vệ Tam: “...” Từng có lúc cái “đó” này được cô dùng để nói mé người khác!

“Chúng ta là một đội, các cậu không tới hỗ trợ à?” Vệ Tam tránh được tấn công của Hoắc Kiếm, nhân cơ hội hỏi hai người đồng đội.

“Không quan trọng thắng thua.” Hoắc Tử An cười lạnh lùng, “Tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu gặp xui xẻo.”

“...” Mẹ mày!

Vệ Tam nhìn ba người vây quanh, hai đồng đội đã hoàn toàn không nhúc nhích. Thế là cô dứt khoát hô một tiếng: “Vậy trận thua này tôi nhận thua, mấy cậu thả thôi ra để đi giải quyết đồng đội.”

“Không tin.” Tập Ô Thông không dao động tí nào.

“Sĩ quan huấn luyện làm chứng.” Vệ Tam chỉ vào Hoắc Sở nói bên ngoài sân.

Ba người đối diện do dự, cuối cùng gật đầu đồng ý và thả Vệ Tam đi về.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Mỗi ngày làm con thiêu thân! Mấy cậu chờ đó cho tôi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio