“nổ trường học”
Trường Samuel, nhóm sinh viên quân sự đi thẳng qua sân trường như thường lệ, ai mà có ngờ được trong luống hoa trước kia, cái thứ cây vô hại của người và vật nuôi ven đường, lại đột nhiên tấn công mọi người.
Phần lớn người ở đây chẳng có thực lực và trình độ cao cho nên cần phải học tập trong trường với thời gian lâu hơn. Nếu tinh thú đến, bọn họ còn có thể tiến vào cơ giáp trước, ít nhất còn có thời gian chống đỡ, nhưng đây là những cây đột biến, ngay cả thành viên đội chủ lực với sự cảnh giác cũng bị đánh đến bất ngờ trong giải đấu khi trước.
Bây giờ tất cả tâm lý mọi người đang ở trong trạng thái an toàn nên lúc bị tấn công đột ngột, tất cả các giáo viên bình thường thì ngất xỉu, chỉ còn lại sinh viên, nếu cứ theo đà này thì xuất hiện một lượng lớn thương vong.
Cả thảy do nhà họ Nam tính toán kỹ lưỡng, bọn họ muốn hoàn toàn chiếm cứ trường Quân sự Samuel.
Tuy nhiên sau khi cây đột biến hành động bất thường, chỉ vài phút sau là bỗng chốc có người vùng lên đối phó với những cây đột biến đồng thời chỉ huy sinh viên quân sự đi vào cơ giáp, cái gọi là thương vong diện rộng đã thất bại hoàn toàn.
Nam Phi Trúc nhận ra những người này là ai, cậu ta hít sâu một hơi chuẩn bị liên lạc với cha, muốn ông ấy kêu chiến sĩ độc lập tới đối phó những người này. Thế mà cậu ta lại nhận được tin tức của Nam Thiên Sĩ trước, nói bọn Ứng Tinh Quyết đã tìm được nhà bọn họ.
“Nhưng mà Vệ Tam là người bị nhiễm bệnh.” Nam Thiên Sĩ cho hay.
“Vệ Tam là người bị nhiễm bệnh?” Nam Phi Trúc kinh hãi, cậu ta hoàn toàn không nhận ra.
Nam Thiên Sĩ mỉm cười quái dị: “Ba không biết làm sao mà nó thành một người bị nhiễm bệnh, nhưng rõ ràng nó và chúng ta là cùng một dòng. Có lẽ có người bị nhiễm bệnh rời khỏi Sao Samuel và lây nhiễm cho Vệ Tam.”
Trong mắt Nam Phi Trúc hiện lên một tia tham lam: “Ba, nếu con nuốt chửng sức mạnh của nó, có phải con sẽ mạnh như ba không?”
“Sao lại mạnh như ba được.” Nam Thiên Sĩ hài lòng nhìn Nam Phi Trúc, đây là huyết mạch Nam Thiên Sĩ, đồng thời cũng kéo dài huyết mạch của sương bọ đen, nói, “Vừa rồi ba cách nó rất gần, cơ hồ cảm nhận được được lực lượng áp chế cuồn cuộn trong cơ thể nó. Con mà cắn nuốt được nó rồi thì chắc chắn mạnh hơn ba.”
Nhà họ Nam bị phát hiện, trong trường Samuel còn có đám người Cơ Sơ Vũ nhúng tay vào, theo lý thuyết thì kế hoạch của Nam Phi Trúc đã bị phá hơn phân nửa, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không vội.
“Đây là cơ hội trời ban.” Nụ cười trên mặt Nam Thiên Sĩ vẫn không rơi mất, “Bão sao ngăn chặn kênh liên lạc giữa Sao Bạch Ải và thế giới bên ngoài, lại đột nhiên đưa lên nhiều sinh viên quân sự cấp 3S như vậy còn có Ứng Tinh Quyết và Vệ Tam. Trực tiếp khởi động kế hoạch cuối cùng đi.”
Nghe vậy, khóe miệng Nam Phi Trúc cũng cong lên một dạng khoa trương: “Không uổng công nhà họ Nam mất nhiều năm bố trí như vậy.”
...
“Vẫn không có tín hiệu à?” Lê Trạch hỏi.
Hạng Minh Hóa lắc đầu: “Không liên lạc được toàn bộ kênh liên lạc của năm người, tôi liên lạc với học viện bên Sao 3212, muốn thông tin liên lạc của giáo viên dạy Vệ Tam lúc trước. Kế đó anh ấy cho hay là Vệ Tam không có tới mà chỉ gửi không ít đặc sản qua thôi, còn tặng cho học viện 3212 rất nhiều cơ giáp cấp A. Nhưng trước đó bọn họ cũng bảo sẽ đi sang, có lẽ gần đây đã có nhiều bão sao nên có khả năng là kênh liên lạc cũng tạm dừng.
“Không chỉ họ, đội chủ lực của trường Đế Quốc cũng không có ở Sao Đế Đô, và bây giờ kênh liên lạc của họ không kết nối được.” Lê Trạch nói.
Hạng Minh Hóa nghe vậy bèn nhíu mày: “Cậu đến vì bọn họ?”
“Không phải.” Lê Trạch lắc đầu, “Ngư Thiên Hà liên lạc với lãnh đạo Quân khu 13, nói trước đó Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam chuẩn bị đến Sao Sa Đô, nhưng đột nhiên không liên lạc được nữa.”
“Hai anh em Sơn Cung tới đó làm gì?” Hạng Minh Hóa nhất thời liên tưởng đến các phương diện khác, “Loại thời khắc quan trọng thế này, có phải trường South Pasadena bọn họ muốn vu oan giá họa cho trường Damocles chúng ta hay không?”
“Không, bên kia không có ý truy cứu trách nhiệm.” Lê Trạch cho hay, “Em đã điều tra hồ sơ ra vào bến cảng của Sao Sa Đô trong tuần này, không có ghi chép của anh em Sơn Cung. Hơn nữa… nghe ý tứ của cô Ngư, dường như trước giờ hai anh em Sơn Cung vẫn luôn ở cùng Vệ Tam, cho nên cấp trên gọi em tới để điều tra bọn họ ở đâu. Chẳng qua không ngờ được là cũng không liên lạc được với đội chủ lực bên phía trường Đế Quốc.”
Vệ Tam cảm thấy nhiều nhất chỉ ngóc mỏ ở nhà Shaω Eli hai ngày, mấy người tuyệt nhiên không nói với bất cứ ai sẽ tạm thời dừng chân ở Sao Bạch Ải.
“Đi kiểm tra hồ sơ mua vé của họ?” Hạng Minh Hóa gợi ý.
Lê Trạch nhìn thoáng qua quang não rung lắc: “Tìm được rồi, ở Sao Bạch Ải.”
Anh ấy nói Sao Bạch Ải khiến Hạng Minh Hóa nhớ lại: “Khu vực xung quanh đó là bão sao, khó trách không gọi qua kênh kiên lạc được. Nhưng mà, bọn họ chạy tới Sao Bạch Ải làm gì?”
“Em đi đến khu vực Sao Bạch Ải để chờ.” Lê Trạch nói.
“Mang theo quân đội?” Hạng Minh Hóa biết Lê Trạch mang theo một đội quân tới.
“Cô Ngư bên kia không hy vọng hai anh em Sơn Cung có vấn đề dù là một chút.” Lê Trạch nói với Hạng Minh Hóa, “Thời gian tiếp theo, thiếu tướng Giải sẽ mang theo máy móc tới đây.”
“Đến lượt trường kiểm tra rồi?” Hạng Minh Hóa hỏi.
Lê Trạch lắc đầu: “Cảm giác cấp siêu 3S lưu trong máy không đủ, cần bổ sung cấp siêu 3S. Cơ mà Ứng Du Tân sẽ không ra mặt nữa, hiện tại chỉ có cảm giác Ứng Tinh Quyết mới nhập vào được. Tạm thời thiếu tướng Giải mang máy móc tới đây và đặt ở trong trường.”
Hiện tại lãnh đạo các quân khu đều đang bàn bạc với Quân khu 1 về nơi của Ứng Tinh Quyết, mà Quân khu 6 và 7 đột nhiên gây khó dễ cho hai khu của Quân Độc Lập, khiến các quân khu khác rơi vào trạng thái tranh chấp. Có người đồng ý trấn áp Quân Độc Lập trước, còn có người phản đối viện Bình Thông ra tay tùy tiện, vô cùng bất lợi cho tình cảnh tiếp theo của Liên bang.
Đại chiến quân khu, bây giờ chỉ cần cuốn vào thì dù là người bình thường cũng là tổn thất của Liên bang. Nhưng Quân khu 13 và Quân khu 5 không thể quản lý được những thứ này, sau khi họ phát hiện loại trừ những người bị nhiễm bệnh là họ đã đi vào phòng tuyến tinh thú ngay. Quân khu 13 chỉ có Lê Trạch di chuyển được cho nên anh được gọi sang; Quân khu 4 và Quân khu 8 trực thuộc trường Samuel đã quyết định cử mội đội ngũ liên lạc với viện Bình Thông để chèn ép Quân Độc Lập; trong khi Quân khu 12 thuộc trường Damocles được gửi đến để tiếp viện Quân Độc Lập.
Các quân khu khác thì sống chết mặc bây, chỉ tập trung vào việc điều tra những người bị nhiễm bệnh.
Không thể không nói rằng tình hình bây giờ rất phù hợp với quy luật và phong cách của các trường quân sự. Trường Samuel theo thói quen làm rối ren, South Pasadena thì chỉ lo thân mình, có lẽ có sự tồn tại của Khu 11, Quân khu 12 quyết định giúp đỡ Quân Độc Lập.
Quân khu 1 không can thiệp gì, vì chuyện người nhiễm bệnh nên Cơ Nguyên Đức đề nghị lãnh đạo chính trị Quân khu 1 cấm biểu quyết ý kiến tạm thời, đề phòng người bị nhiễm bệnh ẩn nấp trong đó và đục nước béo cò. Ai nấy đã bị quản thúc tại chỗ, kể cả ông.
Sau khi ra lệnh này, Quân khu 6 và 7 tự quyết định tấn công Quân Độc Lập, và sau đó một loạt chuyện các quân khu xuất quân.
...
Hầu như các loại cây đột biến trải rộng khắp trường Samuel, và tất cả đều ở trạng thái trưởng thành, có tính tấn công mạnh mẽ và sức chiến đấu cao bất thường. Kim Kha nghi ngờ những cây đột biến này là do nhà họ Nam lén cấy ghép, nên toàn bộ đã bị nhiễm bệnh, giống như nấm h@m muốn khi trước.
Trường quân sự quá lớn, trình độ sinh viên thì có hạn trong khi bọn cậu có chưa tới 20 người.
Cuối cùng Kim Kha tìm được kênh phát thanh, chỉ đạo tất cả sinh viên quân sự tụ tập ở một chỗ rồi bọn họ chủ động diệt trừ cây đột biến, đồng thời chờ bọn Vệ Tam tới sau khi dẹp xong mấy người bị nhiễm bệnh nhà họ Nam.
“Lần này chém giết cây đột biến không có phần thưởng.” Chân Liêu Như Ninh giẫm lên một cây dây leo không biết từ đâu xuất hiện, cậu ta vung đao chặt đứt.
Hoắc Tuyên Sơn rơi xuống từ chỗ cao: “Có thể bình an đi ra ngoài là được.”
...
Mấy người Vệ Tam ra khỏi lối đi dưới lòng đất, họ diệt sạch tất cả những người bị nhiễm bệnh và cho nổ tung cả nhà họ Nam để đề phòng lỡ có gì xảy ra.
Diện tích nhà họ Nam không nhỏ, cũng tốn thời gian để đặt thuốc nổ.
Khoảnh khắc nổ tung, gần một phần ba Sao Bạch Ải cảm thấy chấn động, những người gần đó chạy ra để xem có chuyện gì xảy ra.
Những người bình thường bị nhiễm bệnh được anh em Sơn Cung đưa đến nhà Shaω Eli, họ mượn một chỗ rồi tạm thời khóa lại.
Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết chạy tới trường Samuel trước. Khi bọn họ đến nơi thì phát hiện bọn Hoắc Tuyên Sơn không chỉ phải đối phó với những cây đột biến mà còn phải đề phòng sinh viên quân sự gần đó, trong đó có người bị nhiễm bệnh.
Ban đầu ai mà dưới cấp 3S thì Jill Gil Wood còn nhận ra được, nhưng một khi những người bị nhiễm bệnh đi vào cơ giáp, cô nàng chả nhìn thấy gì.
Cuối cùng Jill Gil Wood chỉ có thể dừng chuyện chiến đấu để sàng lọc các sinh viên quân sự nhằm tới giúp đỡ.
Với sự xuất hiện của Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết, bọn họ đã lược đi được bước này.
Có lẽ do giao chiến quá nhiều lần với con tinh thú nọ ở Sao Tây Tháp làm cảm giác anh tăng lên, hoặc cũng có lẽ là gặp người bị nhiễm bệnh quá nhiều trong khoảng thời gian này, hiện tại Ứng Tinh Quyết không cần quan sát máu mà vẫn nhìn ra ngay được người bị nhiễm bệnh cấp 3S.
Anh phụ trách điều tra người bị nhiễm bệnh, Vệ Tam thì đi chém cây đột biến.
Đội chủ lực một lần nữa hội tụ, liên thủ đối phó với cây đột biến, mặc dù cách cuộc thi chưa đầy một tháng nhưng cứ như đã qua một thời gian dài dằng dặc. Tới bây giờ tâm tính mỗi người cũng có chỗ khác biệt.
“Tư Đồ Gia, Hoắc Tuyên Sơn, Shaω Eli các cậu đi ra ngoài trường, phòng ngừa cây đột biến ra khỏi trường làm tổn thương người bình thường.” Ứng Tinh Quyết phân công nhiệm vụ, “Những người còn lại dùng hình chữ Z tiến về phía trước, quét sạch cây đột biến.”
...
Những cây đột biến này phải được loại bỏ sạch sẽ, bằng không một khi nó lan rộng, nó sẽ sinh sản toàn bộ hành tinh.
Các sinh viên trường quân sự đã dành 2 ngày ròng rã để loại bỏ hoàn toàn những cây đột biến trưởng thành, nhưng tất cả mọi người không thể tiếp tục ở lại trường Samuel, nơi này sẽ bị phá đi đề phòng trường hợp có những cây đột biến được tái sinh.
“Nếu không, hãy cho nổ tung trường học luôn đi.” Shaω Eli.
Tập Ô Thông quay đầu nhìn gã, trong mắt mang vẻ lên án hiếm thấy. Dù như thế nào thì đây chính là trường học của họ.
Shaω Eli chỉ coi như không phát hiện, hơn nữa nói lý có lý: “Bọn Vệ Tam cũng cho nổ tung nhà họ Nam rồi. Hơn nữa chả phải trước kia hủy ngôi sao có cây biến dị cũng dùng cách nổ à?”
Tập Ô Thông: “...”
“Cây ở nhà họ Nam bên kia bị nhiễm bệnh hết, Ứng Tinh Quyết có thể dùng cảm giác giải quyết.” Vệ Tam nói, “Cây biến dị ở đây có một phần được bọn họ trồng nhiều năm trước nên chả bị nhiễm bệnh, năng lực sinh sản vẫn còn, nếu cho nổ không thì cũng không ổn.”
“Có thể sử dụng chất lỏng ăn mòn đặc biệt.” Ứng Thành Hà, “Tưới nó xong lại cho nổ.”
Tập Ô Thông lặng lẽ đi sang một bên, không muốn nghe nữa.
Ngay khi bọn họ thương lượng, Cơ Sơ Vũ và Sơn Cung Dũng Nam trở về, bọn họ phụ trách tìm bọn người kiếm Nam Phi Trúc ở trường học.
“Không tìm được Nam Phi Trúc, chỉ có một số người bị nhiễm bệnh.” Cơ Sơ Vũ cho hay, từ cách ăn mặc của những người bị nhiễm bệnh mà xem, tất cả đều là giáo viên và lãnh đạo trong trường.
Chỉ có một số ít giáo viên không bị nhiễm bệnh trong nguyên ngôi trường Samuel, còn sinh viên quân sự có tuổi càng cao thì số người mắc bệnh càng nhiều.
“Nổ” Jill Gil Wood nói, bây giờ thổi bay trường học thì các sinh viên quân sự khác vẫn nhận được sự cảm thông, còn mà không nổ rồi đi ra ngoài, họ sẽ phải đối mặt với ánh mắt bất thường của Liên bang.
Cuối cùng Ứng Thành Hà làm được chất lỏng ăn mòn đặc biệt; trong ba ngày tiếp theo, toàn bộ trường Samuel bị đốt cháy cho đến khi ngọn lửa cuối cùng được dập tắt.
Một số giáo viên được giải cứu đứng ở cổng trường Samuel, thậm chí chả kịp phản ứng, cũng chả hiểu tất cả mọi thứ xảy ra như thế nào.