Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

chương 319

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“còn có một người thuộc Quân Độc Lập”

Một trong những thứ mà con người giỏi nhất chính là lãng quên, ngày dần trôi và dường như Liên bang đã lấy lại bình tĩnh. Đầu nguồn của sương bọ đen đã bị phá hủy, quân khu đang quét sạch những người bị nhiễm bệnh, tinh thú cũng nằm ngoài phòng tuyến bảo vệ, mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt.

Không tìm được gì trong trận đấu cực lạnh, toàn bộ quân nhân đã quay về nhận mệnh lệnh khác, lãnh đạo Quân khu 1 cũng sớm thoát khỏi sự tự giam cầm, một lần nữa điều khiển cục diện.

“Vất vả rồi, thân thể tốt hơn chưa?” Cơ Nguyên Đức ngồi ở trước bàn làm việc nói với Ứng Tinh Quyết, “Chuyện của Vệ Tam... chẳng ai ngờ được, cháu đừng nên tự trách mình.”

Ngoại trừ bốn người của trường Damocles còn có một Tông Chính Việt Nhân biết được phân nửa, những người khác đều cho rằng Vệ Tam đã tự nổ và chết chung với sương bọ đen.

“Mặt khác, bây giờ Liên bang đang trong giai đoạn tái thiết, cháu và Sơ Vũ ở lại Quân khu 1 để hỗ trợ.” Cơ Nguyên Đức thở dài, “Qua vài ngày, có thể những người ở Quân khu 13 sẽ đến để lấy huân chương cho Vệ Tam. Đáng tiếc, đứa nhỏ Vệ Tam đó có thực lực cường hãn, ban đầu còn là sự giúp đỡ lớn cho Liên bang.”

Cơ Sơ Vũ nhìn về phía Ứng Tinh Quyết, trong khoảng thời gian này cậu ta và mấy người khác của trường Đế Quốc vẫn ở lại trường học vì duy trì trật tự lúc kiểm tra người bị nhiễm bệnh, ngay cả cậu ta cũng chẳng ngờ được Vệ Tam sẽ chết ở đấu trường lạnh lẽo.

“Đại tướng, Nam Phi Trúc vẫn bị giam giữ ở Quân khu 1, cháu muốn tới gặp cậu ta.” Ứng Tinh Quyết không nói tiếp về Vệ Tam mà lại nhắc tới một chuyện khác.

Cơ Nguyên Đức ngạc nhiên: “Cháu còn chưa biết?”

Ứng Tinh Quyết giương mắt: “Biết cái gì ạ?”

“Nam Phi Trúc tự sát trong ngục giam.” Bên cạnh, Cơ Sơ Vũ chủ động giải thích, “Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thi thể của cậu ta đã được hỏa táng rồi.”

“Chuyện lúc nào?” Ứng Tinh Quyết hỏi.

“Nam Phi Trúc mấy lần muốn dụ dỗ người canh gác, cuối cùng chỉ có thể nhốt một mình nó trong ngục giam đóng cửa, mỗi ngày cố định đưa dịch dinh dưỡng qua cửa sổ. Một tuần sau khi các cháu rời đi, nó này liền tự sát.” Cơ Nguyên Đức lắc đầu, “Chẳng hỏi ra được nửa câu tin tức hữu dụng, không thể giúp được các cháu. Nhưng mà, vì sao Tinh Quyết bỗng nhiên muốn gặp tên đó?”

“Đầu nguồn của sương mù bọ đen bị diệt, hiện tại chỉ có một mình Nam Phi Trúc. Ban đầu định hỏi cậu ta có cách nào để loại bỏ sương bọ đen trên người người bình thường hay không.” Ứng Tinh Quyết nói với vẻ bình tĩnh, “Nếu cậu ta đã chết, hiện tại chỉ có loại bỏ tất cả người bị nhiễm bệnh. Nếu mấy người bình thường đó không bị kích hoạt thì sẽ không xảy ra chuyện.”

“Nhanh thôi.” Cơ Nguyên Đức nói với Ứng Tinh Quyết, “Tinh Quyết, bác có chút chuyện muốn nói với Cơ Sơ Vũ.”

Ứng Tinh Quyết gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Đi tới cửa, anh đứng nghiêng mặt dừng lại một lát, cuối cùng cất bước rời đi.

“Đại tướng?” Cơ Sơ Vũ đứng ở trước bàn làm việc nhìn Cơ Nguyên Đức, không rõ ông ấy để lại một mình mình là có chuyện gì.

“Không có người ngoài ở đây, không cần phải gọi đại tướng.” Cơ Nguyên Đức chỉ vào cái ghế bên cạnh, ra hiệu cậu ta ngồi xuống.

Cơ Sơ Vũ ngồi xuống: “Bác, bác kêu con lại làm gì?”

“Cơ giáp cấp 3S do Vệ Tam làm trước đó đã được vận chuyển đến Quân khu 5, hơn nữa sau khi Ứng Tinh Quyết tốt nghiệp sẽ đi tới Sao Huyễn Dạ. Nó lại là chỉ huy cấp siêu 3S, sau này tuyến phòng hộ tinh thú ít nhất có thể vững chắc trăm năm.” Trên mặt Cơ Nguyên Đức lộ vẻ dịu dàng, “Bác cũng dần già đi, sau này con cứ ở lại Quân khu 1, làm việc thay bác.”

“Bác hai.” Cơ Sơ Vũ nghiêng người nhìn Cơ Nguyên Đức, cậu ta nắm lấy nhẫn cơ giáp của mình và nói chân thành, “Con muốn tới chiến trường, con là một người chiến sĩ độc lập.”

“Bảo vệ dân chúng không chỉ có mỗi con đường chém giết tinh thú, bác cũng ở lại Quân khu 1 nhiều năm như vậy.” Cơ Nguyên Đức nghe Cơ Sơ Vũ nói thế thì không tức giận, đúng là hiếm thấy, “Bác biết con là một đứa trẻ ngoan, nhưng tâm tư của mấy chỉ huy quân khu này quá lanh lẹ, bác lo… Quân khu 1 cần một nhà lãnh đạo kiên cường và giàu lòng hy sinh.”

“Con chỉ là chiến sĩ độc lập cấp 3S, Sơn Cung Ba Nhận thêm Sơn Cung Dũng Nam toàn là chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S, chưa kể bọn họ còn có cơ giáp cấp siêu 3 do Vệ Tam xây dựng. Quân khu 1 cần chiến sĩ độc lập thực lực cao, hẳn là nên chọn từ trong hai người bọn họ mới đúng.” Cơ Sơ Vũ cúi đầu cho hay.

“Sơ Vũ, chuyện gì đã xảy ra?” Cơ Nguyên Đức nhíu mày, “Một giải đấu còn chưa so tài xong mà đã mài hết nhuệ khí của con. Lúc trước bác hai của con cũng chả phải là người mạnh nhất trong đám người, ai mà nghĩ được nhà họ Cơ chúng ta sẽ đi tới địa vị hiện tại? Chỉ cần Sơ Vũ con muốn thì hiển nhiên bác sẽ đẩy được con lên. Huống chi tinh thú đang tiến hóa, cảm giác của con người chúng ta nhất định sẽ phát sinh tiến hóa nữa.”

“Bác!” Cơ Sơ Vũ đột nhiên đứng lên, “Chúng ta không phải là người bị nhiễm bệnh, hơn nữa Jill Gil Wood tiến hóa vì Quân Độc Lập đã làm thí nghiệm với cậu ấy bằng sương bọ đen. Bây giờ cảm giác của cậu ấy là cấp 3S, nhưng hậu quả trong tương lai thì vẫn chưa biết.”

“Con không cần kích động như vậy.” Cơ Nguyên Đức nhìn Cơ Sơ Vũ, “Quy luật tự nhiên, một bên tiến hóa, một bên khác không thể bị diệt sạch, nhất định cũng sẽ sinh ra tiến hóa tương ứng. Bác chỉ nói sự thật rằng con người không thể tuyệt chủng như vậy.”

“Đó cũng là chuyện của thế hệ tiếp theo, đời tiếp theo nữa.” Cơ Sơ Vũ cúi đầu, “Không tới phiên con.”

“Quên đi, con về trước.” Cơ Nguyên Đức ấn huyệt thái dương, tức giận, “Chuyện này sau này lại nói.”

...

Cơ Sơ Vũ đi ra, chuẩn bị vào máy bay rời khỏi Quân khu 1 thì phát hiện Ứng Tinh Quyết đứng bên cạnh. Cậu ta đi tới: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”

“Trong lúc mấy cậu ở trường, có chuyện gì xảy ra không?” Ứng Tinh Quyết hỏi.

“Không có, chỉ xảy ra vài cuộc bạo loạn trong quá trình phát hiện người bị nhiễm bệnh.” Cơ Sơ Vũ nhìn Ứng Tinh Quyết, “Mấy người trong trường Damocles lúc ấy cũng có mặt?”

Ứng Tinh Quyết gật gật đầu: “Tôi có một chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ. Nơi giam giữ Nam Phi Trúc có máy giám sát, tôi muốn lấy được video vào một tuần trước khi cậu ta chết.”

“Được.” Cơ Sơ Vũ không hỏi vì sao, chỉ là trước khi rời đi còn hỏi một câu, “Sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ tới Quân khu 5?”

“... Không rõ, chuyện sau tốt nghiệp thì chờ tốt nghiệp rồi nói sau.”

Nhìn bóng lưng Ứng Tinh Quyết rời đi, Cơ Sơ Vũ bỗng nhiên thấp giọng bật cười, thì ra cậu ta cũng sẽ nói không rõ lắm; Ứng Tinh Quyết từ trước tới nay luôn biết rõ mọi chuyện, đi một nước đã nhìn được trăm bước, mà mới qua chưa đến một năm, người và mọi chuyện đã thay đổi lớn như vậy.

...

Nhà họ Ứng.

“Xét nghiệm máu, thay đổi cảm giác...” Tỉnh Thê đang so sánh với số liệu ghi chép mấy ngày qua. Từ sau khi Truyền thông Lam Phạt tiết lộ tin tức đó, bác ấy đã nhận được tin tức của Ứng Tinh Quyết, cháu ấy muốn bác âm thầm đến Sao Đế Đô. Về phần Ứng Tinh Quyết liên lạc với bác như thế nào, đến bây giờ Tỉnh Thê vẫn chưa hiểu được, dù sao nhà họ Ứng có nhiều thủ đoạn.

“Thế nào?” Ứng Tinh Quyết đẩy cửa tiến vào, hỏi.

“Chờ một chút, để bác làm tỷ lệ trùng hợp.” Tỉnh Thê đang điều khiển bộ quang não lớn, màn hình ánh sáng lớn hiển thị một số đường cong, thoạt nhìn tương tự nhau, “Chồng lên?”

Những biểu đồ đường cong này trùng khớp hoàn hảo với nhau.

Ứng Tinh Quyết nhíu mày tiến lên, không ngừng phóng đại đường cong cho đến khi màn sáng không thể phóng to nữa: “Xem chỗ này.”

Tỉnh Thê nheo mắt nhìn hồi lâu: “Bóng chồng... Không đúng, là biến thóa. Trong cơ thể cháu ấy đang thay đổi chỉ là quá nhỏ mà thôi.”

Tỉnh Thê so sánh một số đường cong dữ liệu khác, cuối cùng phấn khích: “Cảm giác trong cơ thể Vệ Tam đang tăng chậm chạp, mặc dù hiện tại đang ở thế dưới cơ nhưng theo thời gian, nhất định có thể áp chế trở lại! Cảm giác của cháu ấy quá mạnh mẽ, ở dạng này mà còn gồng chống được.”

Ứng Tinh Quyết nhìn đường cong trên màn ánh sáng, ngón tay buông xuống bên chân cũng nới lỏng.

“Tuy nhiên, thuốc gây mê trên cổ Vệ Tam không thể dùng được mấy lần nữa đâu.” Tỉnh Thê nói, “Tố chất thân thể của cháu ấy quá tốt, tôi đoán sau này dùng thuốc gây mê nhiều hơn thì còn có thể sinh ra chuyện miễn dịch. Ban đầu loại thuốc gây mê cháu dùng chính là loại mạnh nhất, cũng chẳng thể tăng thêm liều lượng nữa.”

“Cháu biết.”

Tỉnh Thê nhìn Vệ Tam nằm ở đằng kia: “Ở giai đoạn này chắc là còn dùng thuốc gây mê được, trước đó tôi cố gắng tìm thuốc khác thay thế.”

“Trong khoảng thời gian này làm phiền bác sĩ Tỉnh.”

“Điều tôi nên làm.” Tỉnh Thê chào xong thì đi về chỗ ở của riêng mình, chuẩn bị để kiểm tra tài liệu và làm lại thuốc gây mê.

Cửa vừa đóng, Ứng Tinh Quyết đi đến bên giường nhìn Vệ Tam đang mê man. Hồi lâu, đầu ngón tay anh đáp xuống một bên khuôn mặt cô, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đưa xếch lên, vén sợi tóc bên mặt.

...

Một ngày trước khi người ở Quân khu 13 đến Sao Đế Đô, Ứng Tinh Quyết nhận được máy giám sát quay cảnh giam giữ Nam Phi Trúc. Anh không đi tới Quân khu 1, mà ở lại nhà họ Ứng để xem mấy đoạn quay giám sát nó.

Máy quay cảnh rất đơn giản, chỉ có giao đồ ăn theo định kỳ mỗi ngày, thỉnh thoảng có mấy lãnh đạo đi sang để thẩm vấn, lãnh đạo Quân khu 1 toàn làm chuyện theo tập thể trong thời kỳ đặc biệt để tránh hiềm nghi.

Ứng Tinh Quyết xem cảnh Nam Phi Trúc tự sát một phút đó lặp đi lặp lại trong máy quay, tường trong phòng giam được bọc mềm nên dù cậu ta có muốn đập đầu vào tường cũng không thể làm tổn thương chính mình, cuối cùng Nam Phi Trúc nằm trên giường, lựa chọn cắn lưỡi để tự sát.

Nguyên nhân cái chết là do bị sặc một nửa lưỡi khiến cậu ta nghẹt thở.

Ứng Tinh Quyết luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, anh đưa cái máy giám sát cho nhân viên kỹ thuật nhà họ Ứng, bảo bọn họ điều tra xem máy này có bị ai làm thêm trò gì trong đó không. Đến hôm sau, anh nhận được phản hồi là thật sự bên trong có hai video giám sát thiếu mất hơn 10 giây.

Một video là lúc sau khi lãnh đạo Quân khu 1 đi vào, nó thiếu 5 giây; 6 giây còn lại nằm ở cảnh khi Nam Phi Trúc tự sát.

Mặt Ứng Tinh Quyết chẳng biểu hiện gì nhìn báo cáo, đúng thật là người lãnh đạo Quân khu 1 có vấn đề.

“Tinh Quyết, chú tư con tỉnh rồi, mau tới đây.” Ứng Thanh Đạo gọi tới kêu Ứng Tinh Quyết tới phòng ở khu nhà phía trước.

Ứng Tinh Quyết đóng quang não, đứng dậy đi về phía phòng ở khu trước, gian phòng đó từ đầu đã thuộc về Ứng Du Tân. Đến khi ông rời đi rồi thì nhà họ Ứng cũng chẳng niêm phong, nhưng mà quân khu từng nhiều lần tới lục soát khiến đồ đạc bên trong bị phá hư chẳng ít.

Khi anh chạy tới, Ứng Du Tân đang dựa vào giường, trước mặt là mấy cái màn ánh sáng, cả thảy toàn là tin tức của các phương tiện truyền thông; Ứng Thanh Đạo bên cạnh cũng đang nói với ông những chuyện gần đây.

“Tới đây.” Ứng Thanh Đạo là người đầu tiên phát hiện Ứng Tinh Quyết đến nên vẫy tay với anh, “Sau khi chú tư con tỉnh lại cứ nói muốn gặp con.”

“Chú tư.” Ứng Tinh Quyết đi tới trước và gọi một tiếng.

Ứng Du Tân cười, không còn là nụ cười hiền hòa ngàn năm chẳng đổi thay, thậm chí bởi vì sắc mặt tái nhợt mà cưới lên quá nhanh quá gấp gáp đã làm cụ cười trông như cơ rút.

“Đã lâu chú không về nhà, muốn ăn gì?” Ứng Thanh Đạo hỏi.

Ứng Du Tân gọi một vài thứ: “Anh, em muốn ăn mấy thứ này.”

“Được, để anh kêu phòng bếp làm cho chú. Tinh Quyết, con ở lại đây chơi với chú tư đi.” Ứng Thanh Đạo xoay người đi ra ngoài.

Ứng Du Tân dựa vào giường, mặc cho mấy cái màn ánh sáng chiếu ở đó: “Nghe nói thuốc nổ lúc trước là do Vệ Tam không tháo ra mà đặt ở trên cổ?”

“Dạ.”

Ứng Du Tân ngẩng đầu nhìn cháu trai mình: “Thuốc nổ nén với thông số kỹ thuật đó là do chú sai người làm, không có khả năng sinh ra một vụ nổ lớn như vậy. Vệ Tam còn sống?”

Ứng Ứng Tinh Quyết không nói.

Trên mặt Ứng Du Tân hiện lên một ít mệt mỏi, ông đưa tay đóng toàn bộ màn ánh sáng, muốn nằm xuống lại một lần nữa, Ứng Tinh Quyết thấy thế bèn tiến lên để đỡ ông nằm xuống.

“Chú mệt rồi, đợi lát nữa ăn cơm thì gọi chú.” Ứng Du Tân nghiêng người nói.

“Dạ.”

Một lát sau, bỗng Ứng Du Tân mở miệng: “Còn có một người thuộc Quân Độc Lập không có trong danh sách.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio