Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

chương 82

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“ai mà chẳng có cảm giác với thẩm mỹ cao cấp”

Còn có loại tinh thú này?

Vệ Tam sửng sốt, sau đó tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không để ý đến cảm giác thiêu đốt trên người.

Cô về cơ bản không có thời gian nghỉ ngơi trong một ngày, cũng vì không gây cản trở cho đội chủ lực trong cuộc thi. Kể từ bây giờ ở mỗi trận đấu trở đi, cô phải đối mặt với các đối thủ từ cấp SS trở lên, nếu không tập luyện chăm chỉ thì người mất mặt không chỉ là chính cô, mà còn là trường Damocles phía sau.

Sau khi Vệ Tam đến Sao Cốc Vũ thì cô vẫn chưa từng đi ra ngoài, cũng không biết hoàn cảnh Sao Cốc Vũ có ác liệt như khoang mô phỏng hiện tại hay không.

Cô bước nhẹ nhàng trên mặt đất, linh hoạt né tránh cành lá trong rừng và nhanh chóng tiến lên.

Vừa rồi khi thiết lập xong các thông số và bước vào, nhiệm vụ mà cô cần phải hoàn thành là tìm một thanh kiếm Diệu Nhật.

Đi chưa đầy một cây số, sương đen y như khi nãy một lần nữa đánh lén từ phía sau. Vệ Tam né tránh, chẳng tốn sức đâm nó mà quan sát đám sương đen này là gì.

Nhìn vào nó, làn da của cô nổi lên một trận ngứa khó tả.

Sương mù đen được tạo bởi lít nha lít nhít bọ đen, cơ thể chúng rất nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy mấy cái miệng.

Dù là ai nhìn thấy thành phần của đám sương đen này sẽ không cách nào tỉnh táo lại, nhất là Vệ Tam vừa rồi còn tiếp xúc “gần gũi.”

Chưa đợi Vệ Tam có phản ứng gì, cô đột nhiên ngửi thấy mùi khét: “?” Không thể chứ.

Vệ Tam đột nhiên mở mắt ra, trở về hiện thực từ khoang mô phỏng và đứng dậy nhìn xem.

Quả nhiên là thế, khoang mô phỏng đã bị đốt cháy.

Vệ Tam: “...” Không phải vừa mới kiểm tra lần nữa sao? Chính cô tự kiểm tra đấy.

Khoang mô phỏng bị cháy, Vệ Tam cũng chẳng vào được nữa, chỉ có thể xuống lầu tìm người quản lý giải thích tình huống để đổi một khoang mô phỏng mới.

Cùng lúc đó Ứng Tinh Quyết trong phòng bên cạnh thu hồi bàn tay đặt trên tường, yên tĩnh trở lại chỗ ngồi của mình và tiếp tục huấn luyện cảm giác.

Tầng 1.

“Khoang mô phỏng bị thiêu rụi?” Ông chú quản lý nghi ngờ nhìn Vệ Tam, “Được rồi, cô đã làm gì với nó hả?”

Vệ Tam: “Tôi chỉ nằm bên trong và sau đó ngửi thấy mùi khét, vừa mở mắt ra là thấy khoang cabin mô phỏng bị cháy. Có thể là khoang mô phỏng của các chú cũ quá rồi.”

Các khoang mô phỏng được sử dụng bởi Sao Sa Đô mặc dù không bằng Sao Đế Đô, nhưng cũng có phong cách riêng. Còn đến Sao Cốc Vũ, tất cả các khoang mô phỏng ở đây là kiểu cũ, khung máy thậm chí đã ố vàng.

Ông chú quản lý đi theo Vệ Tam lên lầu kiểm tra một lần và thấy khoang mô phỏng cháy thật.

“Ngày mai sẽ thay cho cô, để tôi chuyển cái này xuống trước.”

Vệ Tam nhìn chú quản lý tìm người tới xử lý khoang mô phỏng cũng không có tâm tình tiếp tục ở trong phòng cá nhân nữa, cô dứt khoát đi tìm Ứng Thành Hà.

Ứng Thành Hà đang nghiên cứu trong phòng riêng của mình với vật liệu có tính chất tương tự như tu di kim, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, anh mở ra và thấy Vệ Tam.

“Huấn luyện cảm giác của cậu đã xong?”

“Xong rồi.” Vệ Tam ngồi xổm trước mặt tu di kim, đưa tay nhẹ nhàng sờ rồi nhathu lại, “Vừa rồi tiến vào khoang mô phỏng chưa đi được hai bước là bên trong thân máy bị cháy luôn, cho nên tôi tới tìm cậu xem vũ khí nè.”

“Làm sao khoang mô phỏng lại cháy được?” Ứng Thành Hà hỏi với sự kinh ngạc: “Tối hôm nay cậu không kiểm tra à.”

“Có thể mô hình quá cũ, chú quản lý nói ngày mai sẽ đổi cho tôi cái khác.” Vệ Tam nhìn chằm chằm tu di kim, “Thành Hà, cậu cảm thấy tôi nên thiết kế vũ khí gì.”

“Cậu giỏi cái gì thì làm cái đó.” Ứng Thành Hà nhìn bản đồ so sánh thông số trên màn hình ánh sáng, “Vũ khí cậu thích.”

“Vậy tôi biết nhiều thứ lắm.” Vệ Tam chả chút khiêm tốn.

Ứng Thành Hà cười: “Tôi thấy cậu dùng đao laser không tệ.”

“Tôi quăng roi còn được nữa là.” Vệ Tam lần nữa vươn ngón tay chọc vào tu di kim, “Thật ra tôi cảm thấy trước kia mình dùng loan đao song xích không tệ.”

“Cặp vũ khí dùng ở Xưởng Đen?” Ứng Thành Hà đã nhìn thấy hình ảnh chiếc cơ giáp cấp A được Vệ Tam dùng ở Xưởng Đen ngay giờ nghỉ trưa, xấu đến mức làm tinh thần anh hoảng hốt, hên là vũ khí còn tạm được.

“Cũng có thể, bỏ 50kg tu di kim vào thì dư luôn là chắc.” Ứng Thành Hà tính toán thể tích.

Vệ Tam ngồi xổm trên mặt đất, một tay nâng má: “Tôi dùng loan đao song xích thì người của Xưởng Đen Sao Sa Đô có thể nhận ra đó.”

“Như vậy...” Ứng Thành Hà đi tới, “Vậy trước hết không thiết kế thành hai loan đao song xích. Hay là làm một thanh đao thôi, chờ cuộc thi này kết thúc thì cậu đổi tiếp.”

“Có thể đổi nữa?” Vệ Tam nhất thời có hứng thú.

Ứng Thành Hà gật đầu: “Có lẽ cậu vẫn chưa học được phần đó.”

Nhớ lại điều này làm Vệ Tam thở dài: “Nếu cậu mượn được chip não kết nối...” Dù mỗi ngày cô có thức khuya cũng phải gặp Ngư Thanh Phi.

“Cũng chả mang được con chip do bậc thầy làm ra khỏi trường quân sự đâu.” Ứng Thành Hà, “Đây là quy định, nhưng tôi đã xin hiệu trưởng rồi, chờ hiệu trưởng làm xong việc và nhìn thấy thư thì sẽ có phản hồi. Đến lúc đó xem có thể có ngoại lệ hay chăng.”

Vệ Tam đứng dậy, tinh thần tăng lên: “Vậy tôi ngẫm lại mình muốn làm cây đao dạng gì.”

Ứng Thành Hà muốn nói lại thôi.

“Cậu còn có chuyện muốn nói?” Vệ Tam hỏi anh.

“... Bằng không cậu cứ nói thẳng cho tôi biết cậu cần cây đao có tính năng gì luôn đi.” Ứng Thành Hà do dự.

Anh lo lắng Vệ Tam lại thiết kế ra những thứ xấu xí tận chân trời, mặc dù hiệu quả hữu dụng thì có đó, nhưng đúng là làm cho người ta thấy như phung phí của trời.

Vệ Tam nhìn thấy thần sắc không được tự nhiên của anh thì đã hiểu.

“Không được.” Vệ Tam từ chối ngay, “Trước kia là do cuộc sống bức bách, do khó khăn kinh tế. Tôi, Vệ Tam, là một nhà thiết kế cơ giáp cấp cao về nhận thức thẩm mỹ.”

Có lẽ bị phân biệt đối xử bởi đồng nghiệp của mình, Vệ Tam trở về rồi cũng chả ngủ cả đêm, thay vào đó lại ngồi yên vị ở bàn để thiết kế vũ khí.

Ngày hôm sau, Vệ Tam đi ra ngoài với hai quầng thâm to lớn.

“Cậu...” Miệng Kim Kha còn chưa hỏi kịp đêm qua cô làm gì là đã thấy Vệ Tam đi thẳng về phía Ứng Thành Hà.

“Nhìn xem.” Vệ Tam kín đáo đưa cho Ứng Thành Hà một bản vẽ, “Sở thích thẩm mỹ cấp cao của tôi.”

“Sở thích cái gì?!” Liêu Như Ninh nghe vậy lập tức bu lại, thúc giục Ứng Thành Hà mở ra xem.

Ứng Thành Hà mở bản vẽ. Một cây đao lớn xuất hiện trước mắt anh, quả thật sắc bén đẹp mắt nhưng cán đao có vẻ hơi dài, chiếm một phần ba thân dao.

“Đây là đao do Vệ Tam thiết kế? Còn ra dáng gì và này nọ lắm.” Lần đầu tiên Liêu Như Ninh tận mắt nhìn thấy Vệ Tam phát huy tài năng của cơ giáp sư.

Ứng Thành Hà nhìn chằm chằm một hồi, phát hiện manh mối: “Song đao?”

Vệ Tam nhướng mày: “Đúng.”

Cô sử dụng cả hai tay trái và phải.

Vì vậy, lúc kết hợp lại là một cây đao lớn nhưng đao lớn cũng có thể được chia thành hai, biến thành cặp song đao.

Ứng Thành Hà nhìn bản vẽ, điều khiến anh chấn động nhất không phải là cây đao do Vệ Tam thiết kế mà là bản vẽ cô làm ra, hoàn mỹ giống như dùng quang não để sáng chế.

Là cơ giáp sư Liên bang, về cơ bản ai cũng quen dùng quang não để thiết kế vì có thể tiết kiệm rất nhiều việc và cũng chẳng cần vẽ tới lui. Cho nên hiện giờ đại thể sẽ không ai chỉ dùng bút và giấy là có thể vẽ ra ngay được một bộ vũ khí cơ giáp hoàn chỉnh.

Trong mắt cơ giáp sư, đây là sự lãng phí thời gian.

“Nếu đã thiết kế ra được thì làm xong sớm, Vệ Tam cũng có thể luyện tập nhiều hơn.” Kim Kha ở bên cạnh nói.

Năm người đi bộ đến sân tập, bắt đầu một ngày huấn luyện mới.

Vệ Tam lại nhận được tin tức của chuyển phát nhanh Liên bang, lần này là đồ ăn vặt thật.

Cô vẫn như cũ chạy đến lối vào sân tập lấy chuyển phát nhanh, ôm một thùng đồ ăn vặt lớn. Lúc này Vệ Tam đi về phía căng tin, mở thùng đồ ra trước mặt mọi người để chia đồ ăn vặt.

“Cậu nỡ mua đồ ăn vặt cho tụi này ăn?” Liêu Như Ninh vừa nói vừa ôm đồ ăn vặt vào lòng mình.

Vệ Tam chia phần xong thì mang phần còn lại đưa cho Lê Trạch ở đối diện.

“Của chúng tôi đây á?” Giải Ngữ Mạn nhẹ nhàng hỏi.

Vừa nghe giọng nói của cô, mông Vệ Tam theo phản xạ đã đau đớn. Cô lập tức lấy ra một nửa từ trong thùng của Lê Trạch, hiếu kính cho Giải Ngữ Mạn: “Cô à, mời cô nè!”

Lê Trạch: “???” Người khác vẫn còn ở đây đấy.

Tuy nhiên lần này Vệ Tam ôm thùng đồ lại chả gây xôn xao.

Bởi vì Liên bang bây giờ không biết có tin tức bàn tán ở đâu ra nói mấy người trong viện Bình Thông đều là dạng nửa nam nửa nữ, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển giới.

Loại chuyện tẩy não không thể tưởng tượng nổi này làm cho sinh viên viện Bình Thông nghe xong thì dở khóc dở cười đầu tiên. Sau đó họ lại được người ta thông báo rằng có người nhìn thấy thiên tài Tông Chính Việt Nhân của viện Bình Thông chính là người chuyển giới, dùng bí pháp biến mình thành con gái, còn tham gia đấu trường dưới lòng đất và dùng chính thương pháp.

Chiến sĩ độc lập cấp 3S mà lại dùng thương thì ngoại trừ Tông Chính Việt Nhân ra, nào có ai khác.

Còn có tin tức nói ngầm thật ra nữ chiến sĩ độc lập bị người ta nhìn thấy kia là em gái của Tông Chính Việt Nhân, vì rèn luyện chính mình nên cô ấy dành thời gian đi đánh đấu trường đen.

Vệ Tam lấy lòng một nhóm thầy cô xong vừa lúc trở về đã nghe được tin bà tám này, cô hỏi Kim Kha làm thế nào được như vậy.

“Người khác nhìn không ra nhưng người viện Bình Thông vừa nhìn video trận đấu sẽ hiểu được tớ là người giả mạo.” Vệ Tam nhìn về phía bên Tông Chính Việt Nhân, sắc mặt anh tựa hồ có hơi âm u.

Kim Kha ngước mắt lên: “Không phải tớ làm thế nào, mà là video về trận đấu của các cậu đã biến mất, không thể tìm thấy bằng bất cứ cách nào.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Ai đã làm vậy? Tôi cảm ơn he/she nho.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio