Cũng phải, mọi chuyện có lẽ cũng chỉ đơn giản vậy thôi.
Vốn Phương Hạo nghĩ chuyện CZ rẽ sai hướng sẽ cứ thế mà trôi qua.
Kết quả, hôm sau, khi tới phòng Cơ sở tiếp cận, anh phát hiện mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Phó chủ nhiệm cơ quan kiểm soát không lưu sân bay Đại Hưng Bắc Kinh – Diêm Hùng gọi anh tới phòng, vừa lên đến nơi đã hỏi anh rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì.
Phó chủ nhiệm Diêm Hùng khá không vừa lòng với anh.
Chuyện này không chỉ bản thân Phương Hạo từ lâu đã nhận ra mà ngay cả Vương Triển Bác mới vào kiến tập mấy tháng cũng nhìn ra được.
Nguyên nhân có lẽ vì trong một cuộc họp bàn liên quan tới quy chế, quy định, Phương Hạo đã chỉ ra quy định hiện hành có nhiều điểm bất cập, không phù hợp với thực tiễn.
Phần lớn lãnh đạo đều chưa từng làm kiểm soát viên tuyến đầu, lúc bị hỏi tới thì phản ứng đầu tiên là bảo vệ hai chữ “quy định” này.
Thế nhưng Phương Hạo khi ấy lại kiên quyết không đồng tình, hơn nữa còn đề nghị thay đổi quy định.
Chuyện này đã khiến các sếp bị mất mặt.
Diêm Hùng là cầu nối giảng hòa không chút chính kiến giữa các sếp lớn của Cục kiểm soát không lưu và kiểm soát viên.
Theo lý mà nói, ông ta phải đại biểu cho suy nghĩ của các kiểm soát viên tuyến đầu, giúp bọn họ trao đổi với lãnh đạo.
Thế nhưng, suy cho cùng thì tiền lương, tiền thưởng của ông ta là do lãnh đạo phát, vậy nên đương nhiên với ông ta thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Diêm Hùng đã bất mãn với Phương Hạo từ rất lâu rồi.
Nếu không phải Phương Hạo có năng lực nghiệp vụ tốt, có thể chỉ huy được các tình huống nguy hiểm đặc biệt, là người lập nên và vẫn đang giữ vững kỷ lục chỉ huy nhiều chuyến bay nhất trong một giờ tại sân bay Đại Hưng, thì có lẽ anh đã sớm bị mấy người Diêm Hùng thuyên chuyển sang nơi khác rồi.
Sau chuyện lần đó, Lư Yên từng hỏi anh: “Vì sao khi ấy em lại kiên quyết tới vậy? Trước mặt hai mươi mấy con người trong phòng, các sếp có thể nói gì đây? Đồng ý, sửa đổi quy định ngay tại đó? Hay là không đồng ý rồi sa thải em? Dù làm thế nào thì cũng sẽ khiến mọi chuyện trở nên khó xử.”
Thế nhưng Phương Hạo chỉ đáp: “Cuộc họp về quy định không phải được tổ chức để sửa đổi quy định sao? Lúc ấy không để cập tới thì bình thường nhắc đến chắc chắn cũng sẽ không có ai hưởng ứng.
Quy định của ngành hàng không dân dụng vốn nên thay đổi từ lâu rồi.
Bây giờ không đổi, đợi sau khi xảy ra sự cố mới sửa đổi sao?”
Tính cách anh trước giờ là vậy, Lư Yên cũng đến bó tay.
Lần này Diêm Hùng lại nhắc nhở anh mấy câu: “Ngày thường cậu cũng là một người rất cẩn thận mà.
Lần này Tiếp cận xảy ra sự vụ như thế, nếu bận rộn hơn chút thì không phải sẽ thành chuyện lớn sao? Cậu tự kiểm điểm lại đi.”
Phương Hạo cúi đầu lắng nghe.
Thật ra những gì Diêm Hùng vừa nói, anh đã sớm tự nói với bản thân rồi.
Thế nhưng lần này, đúng ra đến % trách nhiệm thuộc về phía tổ lái không biết xem bản đồ hàng không.
Có điều, anh cũng biết Phó chủ nhiệm Diêm chỉ muốn nói để trút cơn bực tức nên anh nhịn, không lên tiếng.
Diêm Hùng đổi giọng, bảo: “Cậu không phải không biết, sau khi Lư Yên rời đi, Cơ sở tiếp cận sẽ thiếu đi một nhân sự chủ lực.
Chị Quách cũng sắp nghỉ thai sản rồi.
Khoảng thời gian này, cậu phải đứng ra gánh vác trách nhiệm.
Đã tới thời khắc thử thách dành cho cậu rồi.”
Quách Tri Phương năm nay tuổi, là kiểm soát viên cấp II thuộc Cơ sở tiếp cận Bắc Kinh, cũng là kiểm soát viên Tiếp cận dày dặn kinh nghiệm nhất.
Cô làm việc rất cẩn thận và chắc chắn.
Bình thường khi cô có mặt, Phương Hạo cũng yên tâm được một nửa.
Thế nhưng bọn họ dù sao cũng làm việc theo ca, Phương Hạo thật ra rất hiếm khi trực cùng ca với cô.
Mấy năm gần đây, có vài kiểm soát viên không lưu còn dày dặn kinh nghiệm hơn đều đã chuyển ngành.
Trong mắt rất nhiều người, công việc này áp lực cao, lương thấp lại còn đơn điệu, rất hiếm người có thể trụ được quá năm năm.
Vì chuyện Diêm Hùng tìm anh mà tâm trạng Phương Hạo có chút chán chường.
Sau khi tan ca, anh bèn gọi điện cho mọi người trong gia đình.
Nói là mọi người trong gia đình nhưng thật ra cũng chỉ có hai người là mẹ và em trai anh.
Bố Phương Hạo đã qua đời từ năm năm trước vì căn bệnh tim.
Khi ấy ông mới chỉ tuổi, mọi chuyện xảy ra thật sự quá đỗi đột ngột.
Mẹ anh hai năm gần đây mới bước ra khỏi nỗi đau mất đi người bạn đời, mấy tháng nay đang thử hẹn hò trở lại.
Còn em trai anh nhỏ hơn anh tròn mười tuổi, đang học đại học tại Anh.
Kỳ nghỉ hè thằng bé đi thực tập tại một ngân hàng ở Thâm Quyến, hiện tại đang trong giai đoạn nước rút chuẩn bị kết thúc kỳ thực tập.
Anh hỏi han mẹ vài câu về những gì bà đang làm dạo gần đây – Nhà bọn họ ở Triều Dương.
Những khi nào được nghỉ hai ngày liên tiếp hoặc nghỉ trùng cuối tuần thì anh mới về nhà, thời gian còn lại anh đều sống tại căn hộ bên Đại Hưng của mình – Kết quả chưa nói được mấy câu, mẹ anh đã hỏi ngược lại: “Con dạo này thế nào? Có hẹn hò với ai không? Nhanh nhanh chia sẻ tình hình tiến triển cho mọi người nghe coi nào.” Em trai anh cũng nhiệt tình hưởng ứng.
Phương Hạo chỉ đành đáp: “Có gì hay để chia sẻ chứ…”.
Anh nghĩ một lúc, vẫn trả lời đúng sự thật: “Có một người, có thể tạm tính.”
Mẹ Phương Hạo nghe vậy, thấy có hi vọng: “Tên gì, trông như nào, nhanh cho bọn mẹ coi thử.”
Phương Hạo đến bó tay: “Còn chưa đâu vào đâu mà.
Nếu phù hợp thì con sẽ nói cho mọi người sau.”
Tuy anh và Cố Thuần không có mấy hy vọng nhưng anh cũng không muốn để mẹ và em trai cảm thấy ngoài công việc ra, anh không có chút đời sống xã hội nào.
Đến lúc đó, Phiền Nhã Lan lại muốn giới thiệu đối tượng cho anh.
Hai năm nay Phương Hạo cũng gặp hai, ba người rồi, mỗi lần đều rất gượng gạo.
Nếu bảo ưng thì sẽ bị ép mai mối, mà nếu bảo không ưng thì lại làm tổn thương tình cảm.
Phiền Nhã Lan coi như bỏ qua cho anh, chuyển chủ đề, hỏi: “Sao dạo này con không cho mẹ qua nhà con? Có phải tăng ca không có thời gian dọn dẹp, trong nhà đang rất bày bừa không hả?”
Phương Hạo giơ điện thoại lên cho cho mẹ anh xem một vòng: “Đâu có.
Mẹ xem con dọn dẹp sạch sẽ cực kỳ đây này.
Hôm nào được nghỉ là con chỉ có ở nhà làm việc nhà thôi.
Mà không phải Thịch Kiệt sắp về Bắc Kinh rồi sao, để thằng bé qua chỗ con ở hai ngày.”
Mẹ Phương Hạo, Phiền Nhã Lan bảo: “Hai anh em có kế hoạch gì rồi? Đừng có ngày nào cũng dẫn Thịnh Kiệt đi loanh quanh ở sân bay đấy.”
Phương Hạo cười, bảo: “Thịnh Kiệt muốn làm gì thì làm, chờ con nghỉ thì sẽ dẫn em ấy đi xem phim rồi ăn uống linh đình.
Lần này sẽ không tới sân bay nữa.”
Phương Thịnh Kiệt còn chưa đầy , nhưng đã rất hiểu chuyện, vội vàng nói: “Dạo này anh đi làm bận vậy mà, cứ để mặc một mình em là được rồi, anh không cần cùng em đâu.”
Phiền Nhã Lan có chút xót Phương Hạo: “Đơn vị con cũng thật là… Hầy, bận rộn như thế, sao không tìm thêm người về làm?”
Phương Hạo bất đắc dĩ nói: “Hết cách rồi, chỉ biết vui vì chị ấy không chuyển đi đúng đợt cao điểm nghỉ hè thôi.”
Phiền Nhã Lan an ủi anh: “Mệt thì nghỉ ngơi một thời gian.
Mẹ biết con muốn làm đến mức tốt nhất, nhưng có những chuyện không phải con có thể kiểm soát được.”
Phương Hạo khẽ đáp “Dạ”, sau đó thấy bên cạnh có người gọi Phiền Nhã Lan.
Anh mím môi cười – Xem ra đời sống tình cảm của mẹ anh gần đây rất phong phú, anh cũng thấy vui mừng cho bà.
Phiền Nhã Lan thoát ra trước, trên điện thoại chỉ còn lại hai người Phương Hạo và Phương Thịnh Kiệt.
Phương Hạo nhớ ra, hỏi cậu: “Thịnh Kiệt, em bay về chuyến nào, hạ cánh ở sân bay nào? Đã mua vé chưa?”
Phương Kiệt Thụy trả lời: “Mua xong xuôi từ sớm rồi, hạ cánh sân bay bên anh đó, hì hì.”
Phương Hạo đi sang bên cạnh lấy bút: “Cho anh số hiệu chuyến bay với thời gian.”
Phương Kiệt Thụy du học nước ngoài từ khi còn nhỏ, thường xuyên bay các chuyến quốc tế đường dài.
Mỗi lần như thế, Phương Hạo đều sẽ hỏi thông tin chuyến bay, sau đó âm thầm theo dõi trên điện thoại, cập nhật liên tục cho tới khi máy bay chạm đất.
Bao nhiêu năm vậy cũng đã thành thói quen rồi.
Phương Kiệt Hạo lục tìm trong điện thoại một lúc rồi đáp: “CA, ngày tháng ạ.
h tối là tới Đại Hưng.”
Phương Hạo viết thông tin lên giấy, sau đấy có chút ngạc nhiên, hỏi: “Em mua vé đúng hôm sinh nhật em à? Sao không ở lại Thâm Quyến ăn sinh nhật với mấy người bạn cùng đợt thực tập?”
Em trai anh ở đầu bên kia mỉm cười: “Ngày mấy đứa bạn cấp Ba ở Bắc Kinh của em có tổ chức tụ tập, thế nên em mới về trước một ngày.
Bạn bên Thâm Quyến em đã tổ chức ăn mừng trước đấy rồi.” Nói xong, cậu không quên bổ sung một cau: “Anh, anh đừng mua bánh ga-tô cho em đấy nhé.
Dạo này em đang giảm béo.”
“Thế…” Phương Hạo khựng lại một lúc, “Em muốn gì?”
“Em chẳng cần gì cả.
Mọi thứ đều rất tốt.” Phương Thịnh Kiệt trả lời rất chu đáo.
Phương Hạo thở dài: “Hầy, được rồi, thế để anh xem thế nào.”
Hai anh em tán gẫu thêm vài câu rồi dập máy, vì cũng chưa tới tuần nữa là được gặp nhau rồi.
Hai năm qua, Phương Hạo cảm nhận được rõ rệt sự trưởng thành vô cùng nhanh chóng của Phương Thịnh Kiệt.
Không chỉ chiều cao sắp bắt kịp anh mà cách cậu đối nhân xử thế cũng chững chạc hơn rất nhiều.
Phương Thịnh Kiệt du học ở Anh, chuyên ngành Toán Kinh tế, đã sớm có những mối quan hệ bạn bè của riêng mình, còn tự mình tìm được công việc thực tập ở Thâm Quyến nữa.
Phương Hạo cũng biết cậu tới độ tuổi này, tầm nhìn và tâm trí đều được mở rộng, rộng bao la như đường chân trời nhìn từ máy bay đang bay trên không trung vậy.
So với cuộc sống của Phương Thịnh Kiệt, cuộc sống của anh như một bộ phim đời sống tiết tấu chậm cứ lặp đi lặp lại.
Anh cũng biết, khi anh được sinh ra, hoàn cảnh kinh tế gia đình chỉ có thể xếp vào tầng lớp trung lưu phổ thông.
Bố anh là kế toán, mẹ anh – Phiền Nhã Lan – là giáo viên tiếng anh của một trường cấp Ba.
Cũng phải mười năm, cả bố và mẹ anh đều thay đổi công việc, đặc biệt là Phiền Nhã Lan nhận chức quản lý cho một trường quốc tế mới mở thì gia đình trở nên dư dả hơn rất nhiều.
Cũng vì vậy mà khi Phương Thịnh Kiệt năm tuổi nói muốn đi du học nước ngoài, gia đình bọn họ có nền tảng tài chính để hỗ trợ thằng bé.
Phiền Nhã Lan từng hỏi Phương Hạo trong một lần tâm sự tới nửa đêm: “Con có để bụng không? Thịnh Kiệt là đứa may mắn.”
Phương Hạo nghĩ một lúc rồi đáp: “Thành tích con năm ấy chẳng tốt đến thế, muốn đi du học cũng khó.” Rồi anh nói tiếp: “Sao con lại phải để bụng chứ? Con cũng là đứa may mắn mà.
Con có bố hơn em mười năm.”
Thật ra, anh còn rất nhiều lý do để cảm thấy may mắn khác mà anh không nói với Phiền Nhã Lan.
Ví dụ như, dù cha mẹ có nuôi thả tới đâu thì cũng có một sự kỳ vọng nhất định với con cái.
Có Phương Thịnh Kiệt rồi, không còn bất kỳ áp lực nào đè nặng lên vai anh nữa.
Anh có thể làm những gì mình muốn làm, yêu người mình muốn yêu.
Lại ví dụ như, Phương Thịnh Kiệt là một mặt trời nhỏ, ở bên cạnh ai cũng khiến người đó cảm thấy ấm áp.
Thi thoảng nhưng lúc áp lực công việc nặng nề hoặc tâm trạng quá tệ, nghe cậu bông đùa mấy câu là sẽ vui trở lại.
Phương Hạo không dám cho Phiền Nhã Lan biết lý do thực sự khiến anh chia tay với bạn trai cũ, Lộ Gia Vĩ.
Anh cảm thấy mất mặt.
Thế nhưng, anh có kể với Phương Thịnh Kiệt.
Từ sau lần đó, Phương Thịnh Kiệt từ chối gọi cả họ cả tên Lộ Gia Vĩ mà chỉ gọi gã là “tên khốn”.
Phương Hạo nhớ bản thân khi đó đã phì cười rồi bảo: “Thịnh Kiệt à, mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu.”
Phương Thịnh Kiệt khi ấy mới tốt nghiệp cấp hai, có được một mối tình vắt vai, kết thúc trong vô vọng.
Thế nhưng, cậu nhìn vào mắt Phương Hạo và hỏi anh: “Cơ mà, tên đó là bạn trai anh.
Hắn khiến anh khổ sở mà còn không cho được một lời giải thích hợp lý, như vậy không phải hắn sai sao?”
Phương Hạo nhớ bản thân lúc đó đã sững sỡ.
Cũng phải, mọi chuyện có lẽ cũng chỉ đơn giản vậy thôi..