Sở Di Nhu thấp thỏm chờ ở cửa một lúc lâu thì mới thấy Phương Hạo chạy vào từ trong làn mưa nặng hạt, cả người ướt sũng.
“Phương Hạo…” Cô lên tiếng gọi anh, dường như lúc này mới kéo Phương Hạo vẫn đang thất thần về với thực tại.
“Anh còn quần áo khác để thay không? Đi lau người đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Vừa rồi ở phòng làm việc Phương Hạo và Trần Gia Dư không quá to tiếng nhưng Sở Di Nhu vẫn nghe được loáng thoáng, giờ đây lại thấy bộ dạng ướt đẫm từ trên xuống dưới cũng như tâm trạng của Phương Hạo.
Trong hơn ba năm quen biết, cô chưa từng thấy anh chật vật như vậy.
Sở Di Nhu cũng rất sửng sốt, đến cả lời nói cũng dè dặt hơn.
Phương Hạo chỉ bào: “À, không sao, chờ anh chút.”
Anh nhớ tới vị cơ phó Đoàn bị màn lao ra ngoài của anh với Trần Gia Dư dọa sợ quá đỗi vẫn còn đang ở trong phòng làm việc nên bèn đi vào.
Đoàn Cảnh Sơ thấy Phương Hạo rất trẻ nên vốn cũng không có cảm giác gì.
Thế nhưng, Trần Gia Dư là ai chứ.
Vị chủ nhiệm trực thay nho nhỏ ở phòng kiểm soát không lưu này vậy mà lại dám nói năng như thế với Trần Gia Dư.
Hắn bèn xác định vị này thuộc dạng không dễ chọc vào, giọng điệu cũng đầy sự kính trọng: “Chủ nhiệm Phương, vừa nãy tôi đã mang tới quá nhiều rắc rồi cho anh.
Tôi thật sự xin lỗi…”
Trong lòng Phương Hạo sớm đã rối bời, lời xin lỗi của Đoàn Cảnh Sơ cũng chẳng mấy chân thành nên anh chỉ đáp lấy lệ: “Đừng gọi tôi là chủ nhiệm.
Tôi chỉ trực thay để tiếp nhận tường trình thôi, cũng không có dự định gì khác.”
Đoàn Cảnh Sơ vội vội vàng vàng viết cho xong bản tường trình của mình rồi ký tên và đưa cho Phương Hạo.
Sau khi Đoàn Cảnh Sơ đi rồi, Phương Hạo vẫn hơi ngẩn người.
Rốt cuộc mười phút vừa qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh sờ chiếc áo sơ-mi cùng ống quần vẫn đang ướt sũng, dính lên da rất khó chịu của mình, như thể thứ bằng chứng tội lỗi lạnh lẽo.
Phương Hạo đã thốt ra vào lời nói quá gay gắt khiến Trần Gia Dư không vui.
Lúc sau khi Phương Hạo ý thức được, đuổi theo muốn giải thích thì Trần Gia Dư lại không muốn nói chuyện.
Thêm vào đó, ánh mắt Trần Gia Dư nhìn anh đột nhiên mang cảm giác xa cách, như thể chỉ trong thoáng chốc đã có vật cản được dựng lên, mọi sự thân quen bạn bè hay mở lòng trêu chọc lẫn nhau trước đó đều không còn gì.
Phương Hạo nghĩ thấy bản thân quả thực không nên nặng lời như vậy.
Thế nhưng Trần Gia Dư… sao bỗng chốc lại như biến thành người khác vậy? Thậm chí còn có vẻ khó chịu với việc anh đuổi theo hỏi thăm?
Cũng may trong tủ của Phương Hạo có một bộ đồng phục để thay.
Anh thay áo sơ-mi cùng quần bị ướt ra rồi miễn cưỡng hoàn thành ca trực tối muộn tại phòng Cơ sở tiếp cận.
Phương Hạo đã quá mệt rồi, đầu óc không hoạt động nổi nữa, anh cần ngủ một giấc hẳn hoi.
Trưa hôm sau, Trần Gia Dư nhận được tin nhắn trên Wechat của Phương Hạo, một đoạn tin nhắn rất đơn giản:「 Anh Gia, tôi đã xem bản tường trình và cũng nộp lên trên rồi.
Hẳn là không liên quan gì tới anh.
」
Khi nhận được tin nhắn, tay Trần Gia Dư hơi run lên.
Thật lòng mà nói, anh không nghĩ Phương Hạo sẽ cập nhật chuyện tối qua, cũng không nghĩ cậu sẽ bỏ xuống sĩ diện mà tiếp tục nhắn tin cho anh về việc này.
Phương Hạo là người đơn giản, ngay thẳng, không bao giờ vòng vo.
Đằng sau việc làm này của cậu ấy chỉ là hai chữ đầy vô tư: Quan tâm.
Tiếc thay, Phương Hạo vô tư, Trần Gia Dư lại không vô tư.
Trần Gia Dư nhấn mở tin nhắn, nhìn chằm chằm hộp thoại hồi lâu, thấy bên đối phương hiển thị mãi “đang nhập tin nhắn”.
Anh có chút hiếu kỳ nên cứ nhìn hoài, thấy dòng trạng thái này chớp nháy mấy lần, sau tầm một phút lại không có tin nhắn nào được gửi qua.
Xem ra Phương Hạo không có điều gì khác muốn nói.
Trần Gia Dư suy nghĩ xem nên trả lời Phương Hạo như nào.
Nói không sao ư? Đó là nói dối.
Trong cơn mưa, bọn họ đã ầm ĩ đến quá gượng gạo.
Hỏi thẳng câu lúc cuối của Phương Hạo có ý gì sao? Như thế trông anh sẽ có vẻ quá để tâm.
Trần Gia Dư thậm chí còn nghĩ, nếu Phương Hạo xin lỗi anh vì câu mỉa mai lúc cuối kia thì có lẽ Trần Gia Dư cũng sẽ không giận nữa.
Thế nhưng, đứng ở lập trường của Phương Hạo, nếu đây là cảm nhận thực của cậu ấy thì vì sao Phương Hạo lại cần xin lỗi chứ? Ngay từ lúc mới gặp, Phương Hạo đã luôn nói Trần Gia Dư hưởng đặc quyền, không hiểu cho công việc của kiểm soát viên.
Đây hoàn toàn là những cảm xúc chân thật của Phương Hạo.
Chẳng qua lúc trước cậu ấy quá lịch sự, là do anh cứ lôi kéo cậu đi uống cà phê, dùng bữa, nói chuyện gia đình, hiển nhiên đã không cho cậu bộc lộ những cảm xúc chân thật này.
Trần Gia Dư suy trước tính sau, không tìm được từ ngữ phù hợp nên cứ mãi bỏ ngỏ, không trả lời.
Anh tự thấy bản thân đúng là có hơi thích Phương Hạo nhưng cũng chỉ là thích mà thôi.
Những rung động không mục đích, chóng vánh này rồi cũng sẽ qua đi.
Có lẽ vụ việc đèn hạ cánh đã định sẵn sẽ phải xảy ra.
Nếu từ đầu tới cuối Phương Hạo luôn nhìn nhận về anh như vậy thì bọn họ không thể mãi giả bộ như bạn bè thân thiết, được dịp thì vui.
Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi thì cũng thuận theo tự nhiên thôi.
Bọn họ có lẽ sẽ cứ vậy mà dần dần trở nên xa cách.
Hi vọng, luôn là thứ đáng sợ nhất.
Về phía Phương Hạo, sau khi nhắn tin xong anh cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Phương Hạo cảm thấy tối qua mình bị áp lực đè nặng, tâm trạng không tốt.
Trần Gia Dư xem ra cũng đã phải vất vả khi đụng phải cơ phó không chút chuyên tâm kiểu kia.
Hai người họ đều cáu kỉnh vì những chuyện khác nhau, suy cho cùng chỉ là hiểu nhầm, nói rõ thì sẽ ổn thôi.
Tuy trong cơn mưa lớn, Trần Gia Dư tỏ ra xa cách như vậy nhưng có lẽ là vì khi đó anh ấy vẫn đang tức giận, chờ nguôi bớt là sẽ ổn.
Phương Hạo đã hy vọng như vậy, vậy nên tin nhắc kia cũng là tín hiệu hòa giải của anh.
Song, tin nhắn gửi đi cả tiếng rồi vẫn chẳng thấy hồi âm.
Phương Hạo cho rằng Trần Gia Dư đang bay.
Lại thêm nửa ngày, vẫn không có động tĩnh gì, Phương Hạo có chút bất an.
Chuyện lần này dường như nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng.
Qua một ngày, rồi tới hai ngày, tận tới khi Phương Hạo gặp Trần Gia Dư trên tần số Tiếp cận Bắc Kinh, Trần Gia Dư vẫn không hề trả lời đoạn tin nhắn kia.
Mọi sự vồn vã làm thân trước đó đều không còn nữa.
Dường như chỉ qua một đêm, Trần Gia Dư đã quên luôn người tên Phương Hạo này.
Phương Hạo bận rộn quay cuồng như con quay với công việc tại Cơ sở tiếp cận, khiến anh gần như không còn hơi sức để suy nghĩ về chuyện này.
Song, mỗi lần nhớ tới, trong lòng lại rất khó chịu.
Một tuần trôi qua, Trần Gia Dư bay từ Hàng Châu tới Bắc Kinh.
Tàu bay đến khá đông.
Trần Gia Dư báo mức nhiên liệu chỉ còn bốn mươi phút, Phương Hạo bèn trực tiếp cấp huấn lệnh để Trần Gia Dư bỏ qua các bước thủ tục mà bay thẳng vào sân bay cũng như hạ cánh hệ thống ILS đường cất hạ cách L.
Đây là đãi ngộ ở mức tốt nhất nhất, trên kênh radio lúc đấy hâm mộ không thôi.
Thế nhưng, nửa tiếng sau, Phương Hạo ở Koza nhìn thấy Trần Gia Dư và cơ phó Nhạc Đạt Siêu nói cười rôm rả từ trên máy bay đi xuống, chẳng hề liếc về phía Koza lấy một lần.
Khi ấy, Sở Di Nhu và Phương Hạo đang uống cà phê tại Koza.
Sở Di Nhu cũng nhìn thấy Trần Gia Dư lướt qua như một cơn gió, lại thấy tâm trạng Phương Hạo kém như vậy, bèn hỏi anh: “Tối đó… rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Anh Gia mà cũng quên bật đèn hạ cánh ạ?”
Phương Hạo đáp: “Không phải anh ấy lái chính, là do cơ phó cầm lái.”
Cứ nghĩ tới tên đó là Phương Hạo lại tức.
Nếu không phải Đoàn Cảnh Sơ tự đâm đầu vào chỗ chết, đọc lên trình tự theo checklist rồi nhưng lại không thực hiện thì sẽ chẳng có chuyện ở tháp chỉ huy.
Phương Hạo vốn còn tính sẽ hỏi thăm Trần Gia Dư xem bay Hồng Kông như thế nào, quan tâm một chút với tư cách bạn bè.
Bọn họ cũng chẳng ầm ĩ tới như ngày hôm nay.
Sở Di Nhu cũng nhìn ra vấn đề, hỏi: “Có phải anh với anh Gia cãi nhau không?”
Phương Hạo thở dài, đáp: “Hôm đấy anh mắng cơ phó của anh ấy mấy câu, kêu đến checklist cũng không biết làm sao? Sau đó hai người bọn anh lời qua tiếng lại.
Có lẽ anh đã nặng lời, khiến anh ấy giận.”
Sở Di Nhu cảm thấy có chút áy náy: “Hầy, thật có lỗi với anh quá, không ngờ lại phiền phức tới vậy.”
Phương Hạo an ủi ngược lại cô: “Em không hề làm gì sai cả, không thể trách em, thật đấy.” Anh ngừng lại một chốc rồi nói: “Nếu chuyện kiểu này không báo cáo, không trách phạt thì lần sau cậu ta cũng sẽ mắc lỗi tương tự.
Khi ấy có khi ảnh hưởng không chỉ một chiếc đèn hạ cánh.”
Sở Di Nhu hỏi dò: “Thế anh nhắn tin hỏi anh ấy đi.”
Phương Hạo thở dài, đáp: “Ngay hôm sau anh đã nhắn rồi nhưng anh ấy không trả lời.” Anh day day huyệt thái dương, rồi nhỏ giọng bổ sung: “Có lẽ anh ấy cũng bận.”
Song, bản thân Phương Hạo cũng biết, trả lời một tin nhắn Wechat chỉ tốn một, hai giây.
Cho dù chỉ một chữ “Ừ” thôi cũng là đã xác nhận bản thân nhận được tin nhắn.
Việc này vốn chẳng khó khăn gì.
Chỉ có một nguyên nhân để không trả lời tin nhắn, đó là không muốn trả lời.
Có điều Phương Hạo nghĩ thấy Trần Gia Dư không trả lời cũng rất bình thường.
Việc trước đây Trần Gia Dư chủ động lấy lòng anh mới là không bình thường..