Lại một lần nữa Trần Gia Dư chở Phương Hạo về tới trước cửa tòa nhà của anh.
Lần này Phương Hạo không dám ở lại lâu, anh cảm thấy tất cả những gì dính dáng tới Trần Gia Dư đều rất nguy hiểm.
Từ việc mở lòng đón nhận Trần Gia Dư, tới nỗi hoang mang vì sự xa lánh đột ngột của anh ấy, rồi lại đến những xúc cảm rung động khi anh ấy hồi tâm chuyển ý và chủ động đối tốt, Phương Hạo cảm thấy mỗi bước đi của mình đều như bị đối phương dắt mũi, không đoán trước được bất cứ điều gì.
Anh còn chưa nắm rõ hết những suy nghĩ của đối phương, cũng chưa rõ giới hạn nguyên tắc của bản thân.
Vậy nên, lần này Phương Hạo không ôm cũng không chần chừ, chỉ chúc ngủ ngon rồi nhanh chóng đi lên tầng, bỏ lại Trần Gia Dư khẽ thở dài trong khoang xe đang dần mất đi hơi ấm.
Trần Gia Dư muốn níu Phương Hạo lại trò chuyện thêm một lúc, để xem thử liệu cậu ấy có thể tiết lộ thêm điều gì không.
Song, trong lòng anh thật sự vẫn còn canh cánh chuyện bàn bạc với mẹ về phương án điều trị, hơn nữa buổi tối còn phải mang xe đi bảo dưỡng, thế nên Trần Gia Dư chỉ đành lên đường.
Sau khi về tới nhà, việc đầu tiên Phương Hạo làm là lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Chu Kỳ Sâm, cảm ơn anh ta đã giúp góp ý chuyện quà tặng cho anh, cũng như để xin lỗi vì sự mai mối bừa bãi trước đó của mình.
Chu Kỳ Sâm nhận được tin nhắn thì cũng thở dài.
Lúc trước Phương Hạo đột nhiên lóe ý tưởng cho Lang Phong danh thiếp của anh rồi sau đó Lang Phong kết bạn với anh thật.
Khi nhận được lời mời kết bạn, Chu Kỳ Sâm hoàn toàn ù ù cạc cạc, nghĩ không biết có phải tối qua mua được vé số vận may đào hoa nào không mà hôm nay lại trúng giải độc đắc như này.
Sau khi kết bạn rồi, Lang Phong phải tự ra mặt giải thích là được Phương Hạo giới thiệu thì anh ta mới đoán được đại khái nguyên do.
Xem ra Phương Hạo đã coi mấy lời vô thưởng vô phạt hôm tiệc chia tay Lư Yên của anh là thật.
Có điều, Lang Phong cũng đẹp trai đấy, lại còn rất đứng đắn.
Nghe nói cậu ta từ bé đã sống và lớn lên tại ba nơi Amsterdam, Frankfurt và Thượng Hải; tốt nghiệp ngành kỹ sư cơ khí hệ chính quy; thông thạo bốn thứ tiếng Trung, Anh, Hà Lan, Đức; hơn nữa còn là cơ trưởng đã come-out, được cha mẹ, đồng nghiệp và bạn bè ủng hộ.
Thật không khác gì nam chính bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình.
Chu Kỳ Sâm cảm thấy dù tìm hiểu yêu đường hay kết bạn thì mình cũng không lỗ.
Kết quả, hai người họ chưa nói với nhau được mấy câu thì Lang Phong đã hỏi Chu Kỳ Sâm xem Phương Hạo thích thứ gì.
Có lẽ vì sợ Chu Kỳ Sâm hiểu nhầm, cậu ta còn giải thích:「 Để cảm ơn anh ấy lần trước tại cơ sở Tiếp cận đã chỉ huy bọn tôi hạ cánh khẩn cấp, tôi tính tặng món quà cảm ơn nhưng lại không biết gì nhiều về anh ấy cả nên chưa nghĩ ra nên tặng gì.
」
Chu Kỳ Sâm cuối cùng bèn dẫn đường chỉ lối, bảo:「 Phương Hạo mà tôi biết có bốn thứ yêu thích: chạy bộ, nhiếp ảnh, em trai cậu ấy và mô hình máy bay.
Khá khó kiếm món gì liên quan tới ba thứ đầu, hay cậu thử tìm mô hình máy bay nào của hãng KLM tặng cậu ấy xem.
」
Lang Phong suy nghĩ một lúc.
Đội tàu bay chủ lực của KLM hiện tại khá tương tự các hãng nội địa, mấy loại mô hình tàu bay thông dụng như Boeing hay Airbus thì hẳn là Phương Hạo không thiếu.
Mẫu mô hình thuộc dạng đặc biệt, đáng sưu tầm mà Lang Phong có thể nghĩ ra chỉ có máy bay Concorde của Air France và British Airways năm đó.
Với sự giúp đỡ của Chu Kỳ Sâm, cậu ta chỉ mất một phút đã nghĩ xong quà.
Đáng thương cho Chu Kỳ Sâm.
Dù anh ta nghĩ tới nghĩ lui kiểu gì thì vẫn là Lang Phong muốn mua một món quà đặc biệt để theo đuổi Phương Hạo, coi anh ta là lốp dự phòng.
Đương nhiên anh ta nào biết rằng chính vì đã từ bỏ ý định theo đuổi Phương Hạo nên Lang Phong mới đề cập tới chuyện giới thiệu đối tượng cho nhau cũng như mới kết bạn với Chu Kỳ Sâm.
Vậy nên, sau khi chốt tặng mô hình Concorde, Lang Phong quay sang cảm ơn Chu Kỳ Sâm và ngỏ lời muốn hẹn anh ta đi uống cà phê tại sân bay, Chu Kỳ Sâm đã rất tự tin và bình thản mà trả lời rằng:「 Thôi khỏi, không hẹn 」
Vài tuần sau, giây phút nhận được tin nhắn của Phương Hạo, tâm trạng Chu Kỳ Sâm cực kỳ rối rắm.
Anh ta hỏi Phương Hạo:「 Lang Phong theo đuổi cậu thì cứ theo đuổi đi, tự nhiên giới thiệu cho tôi làm gì 」, kèm theo đó lại icon mặt khóc đầy bất lực.
Phương Hạo sực nhớ ra mình chưa nhắn nhủ với Chu Kỳ Sâm sự tình cũng rất đỗi quan trọng trước đó.
Lúc này anh mới bảo:「 Ban đầu là vậy nhưng về sau tôi đã bảo với cậu ta là hai người bọn tôi không có khả năng rồi.
Bọn tôi sau đó đều rõ ràng và quyết định giới thiệu đối tượng cho nhau.
Tôi cảm thấy anh với cậu ta có khả năng hợp nhau nên mới cho cậu ta cách thức liên lạc với anh.
」
Sau đó Phương Hạo cũng nhận ra đã có sự hiểu lầm, bèn bổ sung:「 Là do tôi không giải thích rõ ràng, xin lỗi anh Sâm.
Hai người chóng hẹn gặp nhé.
」
Chu Kỳ Sâm nghĩ thầm: Mợ, nếu sớm biết chuyện này thì anh ta đã không「 Thôi khỏi, không hẹn 」.
Sau câu đó của anh ta, Lang Phong quả nhiên im lìm.
Người ta là cơ trưởng bốn vạch của hãng KLM, châu Âu đâu thiếu trai đẹp, hơn nữa còn không cần giấu giếm, quả thật chẳng có lý gì lại phải lãng phí thời gian với sợi tơ hồng chẳng qua là lịch sự chấp nhận để đồng nghiệp móc nối.
Có điều, Chu Kỳ Sâm suy nghĩ cũng khá thoáng, không bao giờ bận tâm mấy vấn đề vụn vặt.
Anh ta không thiếu người thích bất kể trong ngành hay ngoài ngành, đi dạo một vòng club là có hai mươi cậu trai sán tới rồi.
Chu Kỳ Sâm tự cảm bản thân rất tốt, không hề bị ảnh hưởng vì chuyện này.
Hơn nữa trước mắt, anh ta đang bận tâm một vấn đề khác cũng quan trọng không kém:「 Thế… tình hình cậu với anh Gia như nào rồi? 」
Phương Hạo thấy tin nhắn này thì lắc đầu.
Sao từ Phương Thịnh Kiệt tới Sở Di Nhu rồi tới cả Chu Kỳ Sâm, ai nấy cũng “thính” tin quá vậy.
Không đợi Phương Hạo trả lời, Chu Kỳ Sâm đã nhắn tiếp:「 Hôm qua hai người đi ăn tối với nhau nhỉ.
」
Phương Hạo thừa nhận:「 Ừm, đúng rồi, tới nhà hàng Thái Sơn.
」
Rồi anh nghĩ thấy còn chưa qua , bèn gửi bài thông báo giảm giá trên tài khoản chính thức của Dianping cho Chu Kỳ Sâm, sau đó nhắn trả lời:「 Không hẳn là có gì… 」.
Cũng không hẳn là không có.
Chu Kỳ Sâm cẩn thận nhớ lại hai người này hôm bữa tiệc của Lư Yên trước đó còn khá xa lạ, như vậy tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong hai tháng vừa qua.
Anh ta bèn bảo:「 Tiến triển nhanh ghê.
」
Phương Hạo gửi qua một chuỗi dấu chấm than, sau đó bảo:「 Lúc trước tôi cứ nghĩ anh ấy thẳng tắp.
」
Chu Kỳ Sâm quen Phương Hạo đã rất lâu.
Anh ta tự cảm thấy gaydar của mình chuẩn xác hơn Phương Hạo, thêm vào đó anh ta cũng biết rõ về Trần Gia Dư hơn, bèn tiết lộ với Phương Hạo:「 Anh ta không phải thẳng % đâu.
Cậu biết bạn trai cũ thời đại học của anh ta là ai không? 」
「 Không biết.
」
Phương Hạo đương nhiên không biết.
Anh chưa từng cố công tìm hiểu, những gì nghe nói đều chỉ là tin đồn bắt gió bắt bóng, không có thông tin chính xác như về Nghiêm Vũ – người bạn gái cũ đã chia tay ba năm trước của Trần Gia Dư.
Chu Kỳ Sâm tiết lộ rất chi là hiểu biết:「 Lương Diệc Nam.
Nghe nói năm ấy là hot boy Đại học Hàng không.
」
Anh ta vừa nhắc tới, Phương Hạo cũng có chút ấn tượng.
Tuy lúc Lương Diệc Nam tốt nghiệp thì khóa bọn họ mới nhập học nhưng khắp nơi đều lưu truyền truyền thuyết về anh ta, là hot boy trường được người người công nhận.
Thế nhưng Phương Hạo không hề biết chuyện Trần Gia Dư và Lương Diệc Nam từng có thời gian bên nhau, mà có lẽ hầu hết mọi người cũng không biết.
Bỏ qua những mối tình trò chơi gia đình thời cấp II, cấp III thì có thể coi Lương Diệc Nam là tình đầu đúng nghĩa của Trần Gia Dư.
Chẳng biết là ai bẻ cong ai, mà cũng có lẽ ngay từ đầu đã chẳng cần bẻ, ngay từ đầu đã là thuận theo lẽ tự nhiên.
Hai người họ đều còn trẻ, ngày ấy yêu nhau mãnh liệt, sau khi tốt nghiệp lại hai ngả đường chia đôi.
Lương Diệc Nam sớm đã biết mình không thích nữ giới, cũng đã come-out với người nhà, hơn nữa còn quyết tâm sau này sẽ ra nước ngoài.
Ở nước ngoài dù là xã hội hay môi trường làm việc đều bao dung hơn.
Thế nhưng, Trần Gia Dư của khi đó sẽ không come-out, cũng không nghĩ tới việc ra nước ngoài.
Nếu bảo một Trần Gia Dư năm tuổi vứt bỏ hết tất cả để theo Lương Diệc Nam ra nước ngoài thì thật sự không thực tế cho lắm.
Người nhà anh cũng không đời nào đồng ý.
Hơn nữa, Trần Gia Dư là bi, anh từng thích con gái.
Hai người họ trước đây dù chưa từng nói thẳng nhưng cả hai đều biết, Trần Gia Dư vẫn còn có cơ hội đi theo con đường truyền thông, hợp với thế tục.
Về sau, anh quả thật đã đi theo con đường đó.
Anh đã theo đuổi Nghiêm Vũ thời điểm ấy còn là tiếp viên hàng không cùng hãng, hơn nữa còn ở bên cô hơn hai năm.
Chẳng qua đó đều là những chuyện của sau nay.
Sau khi tốt nghiệp, Lương Diệc Nam ra nước ngoài.
Ba năm sau đó, y đã thi đậu các loại giấy phép lái máy bay thương mại của Mỹ, cũng đã hoàn tất thủ tục giấy tờ visa.
Thời gian đầu y làm việc cho hãng Alaska Airlines, hiện tại đã chuyển sang làm phi công cho hãng United Airlines, thường trực tại sân bay JFK, New York[].
Trần Gia Dư thường xuyên từ sân bay Thủ Đô bay qua, những lúc ấy hai người họ thỉnh thoảng cũng sẽ gặp nhau.
Kể cả sau vụ việc hạ cánh khẩn cấp tại Hồng Kông, Lương Diệc Nam cũng từng hỏi thăm Trần Gia Dư.
Hai người họ xem ra đã “chỉ một nụ cười, ân oán tiêu tan”.
(“chỉ một nụ cười, ân oán tiêu tan”: bản gốc tiếng Trung “一笑泯恩仇”, được trích từ câu thơ “度尽劫波兄弟在相逢一笑泯恩仇”.
Dịch nghĩa “Không thảm họa nào đủ mạnh để phân cách anh em, gặp lại nhau chỉ một nụ cười là ân oán tiêu tan”)
Lái xe về tới nhà, Trần Gia Dư thấy Tào Tuệ đang ngồi ngoài phòng khách đợi mình.
Anh nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Trần Chính nhưng cửa phòng ngủ đóng chặt nên anh đoán chắc là hai người họ lại cãi cọ rồi.
Có lẽ vì buổi gặp mặt với bác sĩ hôm thứ Sáu.
Xem ra mẹ anh đã đưa ra quyết định về việc có tiếp tục hóa trị hay không.
Quả nhiên, Tào Tuệ kêu Trần Gia Dư ngồi xuống, rót cho anh ly trà Thiết Quan Âm rồi hỏi: “Gia Dư này, mẹ hỏi con chuyện này, con đừng không vui nhé.”
Trần Gia Dư đã chuẩn bị sẵn tâm lý được phần nào, bèn nói: “Không đâu ạ, mẹ nói đi.”
Thế nhưng Tào Tuệ lại hỏi Trần Gia Dư một câu nằm ngoài dự liệu của anh: “Chuyện kết hôn của con… có phải không thực hiện được không?”
Giọng bà nhẹ nhàng, chỉ hỏi han đơn thuần, không hề có ý gay gắt.
“Con cũng không muốn gạt mẹ, trong khoảng thời gian ngắn tới đây hẳn là sẽ không.
Con hiện vẫn đang độc thân, phải tìm đối tượng trước đã, sau đó người ta cũng phải bằng lòng.
Những chuyện này… đều khó có thể thành hiện thực.”
Trần Gia Dư bình tĩnh trả lời.
Những gì anh nói không có chỗ nào là giả, tuy nhiên cũng không hẳn là % sự thật, ví dụ như chuyện người anh hiện tại đang thích là một người không thể cùng kết hôn, sinh con được.
Thật ra, mẹ anh có tình cờ gặp anh cùng Lương Diệc Nam một lần hồi anh còn học đại học.
Khi đó hai người họ cũng chỉ ở nhà vừa học bài vừa đùa giỡn, không hôn môi hay nắm tay, chỉ là nét mặt và cách hành xử rất thân mật.
Thêm vào đó, mùa hè năm ấy bọn họ ngày nào cũng dính nhau như sam, khiến người khác không muốn liên tưởng cũng khó.
Trần Chính ngày nào cũng bay lượn bên ngoài, về tới nhà thì đặt đầu xuống là ngủ nên hoàn toàn không nhận ra, thế nhưng Trần Gia Dư không dám chắc liệu Tào Tuệ có đoán ra được chút nào không.
Song, chuyện kiểu này, trước giờ đều là muốn tin thì sẽ tin mà đã không tin thì có thể dùng mọi biện pháp để thuyết phục bản thân không tin.
Bất kể là như nào thì việc kết hôn cũng quá xa vời.
Thay vì tạo cho mẹ một niềm hy vọng hão huyền, anh vẫn nên nói cho bà biết phần sự thật trong phạm vi bà có thể chấp nhận được.
Đúng như dự đoán của Trần Gia Dư, Tào Tuệ không có phản ứng quá dữ dội mà bà ngược lại nói: “Con đừng để bị áp lực.
Nếu là trước đây thì mẹ chắc sẽ giục con, thế nhưng căn bệnh này khiến mẹ nhận thực rõ ràng được rất nhiều điều, mẹ cũng không thúc giục nữa.
Con tạm thời không muốn kết hôn, không muốn sinh con, vậy thì mẹ sẽ vứt bỏ suy nghĩ này, sống được ngày nào hay ngày đó.” Tiếng bà rất khẽ, có lẽ vì lo ngại Trần Chính trong phòng ngủ, thế nhưng giọng điệu lại đầy kiên định.
Trần Gia Dư hiểu ý của mẹ.
Con người khi sống tới năm , tuổi thì dù ít dù nhiều cũng sẽ nghĩ tới chuyện đời sau, huống chi anh còn là con trai độc đinh của nhà họ Trần.
Khoảng thời gian Trần Gia Dư và Nghiêm Vũ còn ở bên nhau, Tào Tuệ quả thực đã giục bọn họ mấy lần.
Thế nhưng khi ấy bà còn khỏe mạnh, có lúc chỉ giục đùa vui ngoài mặt chứ không thật sự nôn nóng.
Con người có những lúc như vậy đấy.
Tào Tuệ càng tỏ ra thấu hiểu thì trong lòng Trần Gia Dư lại càng khó chịu.
Mấy tháng nay, bà đã thông suốt rất nhiều chuyện, ví dụ như vấn đề hôn nhân và tình yêu, những lựa chọn đã bỏ lỡ, cũng như mối quan hệ cùng Trần Gia Dư.
Sự thay đổi của bà thậm chí còn khiến Trần Gia Dư có chút không kịp trở tay.
Anh chỉ đành an ủi mẹ: “Mẹ yên tâm, sau này nếu có con, con sẽ kể cho chúng nghe câu chuyện năm xưa về mẹ, cho chúng nó xem ảnh của mẹ và ghi nhớ về mẹ.”
Khi nói ra lời này, trong tim anh đau đớn khôn nguôi.
Nói với mẹ về những chuyện sau này, dù là những lời tràn đầy hy vọng, là những lời an ủi vỗ về thì cũng đều vô ích.
Tào Tuệ nhắc lại: “Con đừng để bị áp lực.
Sức khỏe và hạnh phúc là quan trọng nhất.”
Bà nói rất chân thành nhưng Trần Gia Dư nghe lại thấy nhói lóng.
“Sức khỏe và hạnh phúc của con là quan trọng nhất”, câu nói này trước đây anh đã mong được nghe thấy biết bao, nhưng Trần Chính chưa từng nói với anh, mà có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói.
Những năm trước đây Tào Tuệ trầm lặng và yếu đuối, nhiều lần khuất phục trước phương thức kỷ luật quản giáo anh của Trần Chính nên anh cũng chưa từng được nghe thấy lời này từ miệng bà.
Bây giờ bà cuối cùng đã nói được ra nhưng lại là trong hoàn cảnh như này.
Trần Gia Dư hít sâu một hơi rồi ngẩng lên, nhìn vào mắt Tào Tuệ: “Thế, không hóa trị nữa ạ?”
Tào Tuệ gật đầu, nói: “Mẹ muốn điều trị bảo tồn.
Kỳ nghỉ cuối năm chúng ta làm chuyến đi Hàng Châu, năm sau đi tiếp Nhật Bản nhé.”
Trần Gia Dư đáp: “Dạ, được.”
Khi ra khỏi nhà bố mẹ, Trần Gia Dư có chút đờ đẫn.
Anh không gặp mặt Trần Chính, có lẽ như vậy là hay nhất.
Dù sao anh cũng đang cầm cự, nếu bố anh thật sự bước ra và nói gì đó thì khả năng cao cảm xúc của anh sẽ bị đẩy tới điểm cực hạn.
Hôm nay tâm trạng Tào Tuệ khá ổn, có lẽ vì đã đưa ra quyết định nên bà cũng thấy thoải mái.
Mẹ anh kiên quyết muốn đi thang máy, tiễn anh xuống dưới tầng.
Trần Gia Dư lên xe rồi vẫn thấy qua khung cửa kính bóng dáng gầy gò của mẹ, thấy mái tóc lưa thưa bạc trắng cùng sống lưng gù có phần không được tự nhiên của bà.
Mẹ anh từng là nữ tiếp viên hàng không, dáng trước đây đứng thẳng tắp, bước chân phăm phăm trên đôi giày cao gót phân.
Bây giờ, chịu sự giày vò của bệnh tật, bà đã thay đổi rất nhiều, tưởng chừng như đã biến thành người khác.
Sau khi ra khỏi cửa, Trần Gia Dư lại lái xe về phía Bắc.
Dọc hai bên đường cao tốc vành đai ba phía Bắc, các tòa nhà thương mại cao sừng sững, nối tiếp nhau san sát.
Dòng xe cộ trên đường như mắc cửi.
Anh bỗng thấy tim đau đớn, đến nỗi không thể đi tiếp.
Trần Gia Dư gọi điện về nhà.
Ngay giây đầu tiên Tào Tuệ nhấc máy, anh đã nói: “Chúng ta đi Hàng Châu đi, không cần chờ kỳ nghỉ cuối năm, sang tuần đi luôn.”
Dưới màn đêm, trong bóng tối, Trần Gia Dư siết chặt vô lăng trước mặt, tựa như đang nắm chặt cần điều khiển máy bay.
Đấy là thứ duy nhất anh có thể kiểm soát trong cuộc đời mình, là Định hải thần châm của anh.Chú thích:[] Sân bay JFK: tên đầy đủ là sân bay John F.
Kennedy (được đặt theo tên của vị tổng thống thứ của Mỹ).
Đây là sân bay chính của thành phố New York, được coi là sân bay bận rộn nhất nước Mỹ với nhà ga, đường cất hạ cánh và có hơn hãng hàng không hiện hoạt động..