Tiệc sinh nhật của Phương Hạo đã được lên lịch vào tối thứ Sáu tại một nhà hàng Kitchen and bar theo phong cách Tây Ban Nha tại Nam Thành.
Khách khứa được mời tới khá đông đúc.
Đây hẳn là dịp linh đình nhất kể từ khi Phương Hạo có thể nhớ, cũng có lẽ vì ý nghĩ đặc biệt của sinh nhật lần thứ ba mươi.
Ngoại trừ Lư Yên ở Thượng Hải xa xôi không tới được thì Phương Hạo mời Phương Thịnh Kiệt, Sở Di Nhu, Phó Tử Tường, Chu Kỳ Sâm, Trần Gia Dư; Sở Di Nhu rủ Chu Hiểu Húc và đương nhiên anh cũng gọi vài người bạn ngoài ngành có quan hệ tốt với mình tới.
Sau bữa tối tại nhà hàng Thái Sơn, Trần Gia Dư đột ngột ra quyết định cùng mẹ tới Hàng Châu nghỉ phép nên đã gần hai tuần rồi anh chưa gặp Phương Hạo.
Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, Trần Gia Dư lấy một bộ sơ-mi thoải mái của mình ra là ủi.
Đến chiều, sau khi xuống khỏi máy bay ở sân bay Đại Hưng, anh cất công tới phòng nghỉ thay đồ.
Cởi bỏ áo đồng phục bốn vạch rồi treo nó lên; thay quần đồng phục bằng một chiếc quần Âu vừa vặn hơn; chiếc áo được chọn là áo sơ-mi cổ Tàu[] màu lam sẫm với những họa tiết chìm màu xanh nhạt và vàng kim vô cùng tinh xảo.
Anh không có quá nhiều áo sơ mi dáng casual vì trong tuần có đến bốn, năm ngày là anh mặc đồng phục, những lúc không mặc đồng phục thì cơ bản là mặc đồ thể thao thoải mái.
Thế nhưng chiếc áo này có thể coi là được nhất.
Phương Hạo không nói buổi tiệc có yêu cầu như thế nào về trang phục nên anh nghiêng theo hướng trang trọng hơn một chút, để tránh xảy ra sai sót.
Chu Kỳ Sâm mặc áo phông đen và quần bò, dáng vẻ thong dong, thoải mái.
Từ cái nhìn đầu tiên trông thấy Trần Gia Dư ở lối vào nhà hàng, anh ta đã không khỏi cảm thán: “Hôm nay trông ông đẹp trai quá.”
Trần Gia Dư bình thường luôn mặc đồng phục.
Anh không ăn diện thì thôi, một khi ăn diện là khiến người ta thảng thốt.
Chủ yếu là vì anh có lợi thế chiều cao cùng một bờ vai rộng nên loại áo sơ-mi vừa khít người như này càng làm tôn lên dáng người của anh.
Trần Gia Dư vẫn bình thản như cũ.
Anh xắn cổ tay áo, nói: “Vậy sao.” Sau đó, anh ngước mắt lướt nhìn qua bộ đồ thoải mái của Chu Kỳ Sâm, cũng lịch sự nói với anh ta: “Ông cũng thế.”
Nhà hàng vào thẳng, sau khi đến cửa thì không có nhân viên phục vụ dẫn đường.
Hai vị phi công với thị lực . từ xa đã nhìn thấy mấy người Phương Hạo ở khu bàn VIP nửa mở trong góc.
(Thị lực .: tương đương với thị lực / bên mình;
Khu bàn VIP nửa mở: khu vực nhà hàng có ngăn vách chắn tạo không gian riêng tư cho thực khách, tuy nhiên không phải phòng kín có cửa đóng)
Có lẽ vì ba người Phương Thịnh Kiệt, Sở Di Nhu và Chu Kỳ Sâm đều biết chuyện nên lúc sắp xếp chỗ ngồi, vị trí bên phải Phương Hạo tựa như củ khoai nóng bỏng tay.
Mấy người họ nhường qua nhường lại, cuối cùng tất nhiên là nhường cho Trần Gia Dư ngồi.
Mười hai người chen chúc tại bàn dành cho mười người nên hiển nhiên là tay kề tay, chân sát chân.
Trần Gia Dư có thể cảm thấy đầu gối của anh và Phương Hạo nhiều lần chạm vào nhau rồi lại tách ra.
Mỗi khi chạm phải nhau, Phương Hạo sẽ nghiêng đầu và nói “sorry” với anh một cách rất tự nhiên.
Trần Gia Dư chỉ đành di chuyển đầu gối mình, vắt cặp chân dài chồng lên nhau.
Thế nhưng, cũng có người không ngại vấn đề khoảng cách.
Ở phía đối diện, Trịnh Hiểu Húc và Sở Di Nhu dựa gần sát nhau.
Trịnh Hiểu Húc có một lần con vươn tay chạm vào những sợi tóc con lỉa chỉa của cô.
Hai người họ đã có một ít hành động khoe khoang tình cảm như có như không, bị Chu Kỳ Sâm trêu ghẹo mãi.
Sau khi gọi món xong, Trần Gia Dư vươn qua người Phương Hạo, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Tay trái anh đặt mãi ở lưng ghế phía sau Phương Hạo, kể cả khi nhân viên phục vụ đã nhận lại thực đơn thì cũng không rút về.
Nếu lúc này Phương Hạo mà ngả người ra sau là sẽ thành một cái ôm hợp lý.
Trang phục hôm nay của Phương Hạo không quá trang trọng nhưng quả thật không giống ngày thường.
Bình thường cậu ấy hay mặc những bộ đồ phong cách tối giản với chất vải phổ thông cùng đường cắt may thông thường.
Nếu làm ca sáng thì phần lớn thời gian cậu ấy sẽ mặc áo sơ mi vải lanh trông rất thoải mái.
Thế nhưng hôm nay, Phương Hạo mặc một chiếc áo len cashmere màu trắng kiểu dáng thiết kế cùng đường viền cổ áo có điểm chút hoa văn.
Phần cổ áo lớn hơn và rộng hơn dáng cổ tròn bình thường một chút, để lộ đường gáy đẹp đẽ.
Lúc gần nhau nhất, cánh tay của Trần Gia Dư chỉ cách cổ cậu ấy có một nắm tay.
Chiếc áo len của Phương Hạo cũng rất vừa vặn, như thể được may theo số đo vậy.
Nó ôm sát da, làm tôn lên hai bên cơ ngực đầy đặn của cậu ấy.
Có lẽ nhận ra ánh mặt mình quá trắng trợn, Trần Gia Dư khẽ ho khan rồi ép mình quay mặt đi.
Chu Kỳ Sâm vượt qua cả bàn ăn, nói đùa với Phương Hạo: “Chuyện hôm thứ Tư thế nào rồi? May mà hôm nay cậu ra được, chứ không bọn tôi lại phải ăn mừng mà không có cậu rồi.”
Phương Hạo cũng bật cười, hiểu được ẩn ý trong lời anh ta: “Hai ngày hôm nay bọn tôi họp hành suốt.”
Chu Kỳ Sâm cười nói với hai phi công Boeing là Trần Gia Dư và Trịnh Hiểu Húc: “Lần này SOP của lại phải thay đổi rồi.
Tôi vốn chưa bao giờ nghe tới chuyện cánh lái độ cao gặp trục trặc đấy.”
SOP chỉ quy trình thao tác chuẩn.
Làm phi công, thường xuyên gặp tình huống vài tuần lại thay đổi SOP rồi phải ghi nhớ quy trình mới, đây là chuyện thường ở huyện rồi.
Chu Kỳ Sâm lái Airbus nên có thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến anh ta, đương nhiên là cũng kệ đó.
Trịnh Hiểu Húc gật gù, nói: “Thay đổi SOP là chuyện nhỏ, ngừng bay mời phiền.”
Trần Gia Dư: “- có thành tích bay an toàn rất tốt, hẳn là không đến mức dừng bay đâu.” Anh quay sang hỏi Phương Hạo và Sở Di Nhu bên cạnh: “Bên Đài kiểm soát có tin gì không?”
Mấy người bên kiểm soát không lưu ngày nào cũng ở Đại Hưng, hiển nhiên biết nhân viên điều tra đến lúc nào.
“Tối qua bọn họ còn đo đạc số liệu ở đường băng, chiều nay đã kéo máy bay đi rồi.
Em đoán chắc cũng phải mất một thời gian để điều tra.” Sở Di Nhu đáp.
Phương Hạo nghĩ đến điều gì đó, bỗng quay sang nói đùa bằng âm lượng chỉ mình Trần Gia Dư có thể nghe thấy: “Đường cất hạ cánh bị nứt vỡ là L đấy.
Anh đau lòng không?”
Khuôn mặt Phương Hạo gần sát, khóe miệng cười cong cong.
Trần Gia Dư bị lời thì thầm này đốt bỏng tai.
Anh sửng sốt, mất một lúc mới thở dài và đáp lại: “Hóa ra là L.” Trần Gia Dư định nói xem ra anh không thể đi cửa sau được nữa rồi, mấy người kia có cả một dãy bảy đường cất hạ cách xếp sẵn đó để chọn mà cuối cùng lại chọn đường cất hạ cánh được các cơ trưởng ưa thích nhất để đập.
Thế nhưng, lời thốt ra khỏi miệng anh lại là, “Ngay sát nhà ga hành khách.
Đúng là nguy hiểm, may mà không sao.”
Phương Hạo gật đầu, nói: “Mong sẽ sớm có kết quả điều tra.”
Trần Gia Dư tiếp lời, hỏi: “Cargo King… cậu biết chở hàng gì không?”
Phương Hạo đáp: “Lúc đó tôi không nhìn.
Nếu muốn kiểm tra thì hắn là bọn tôi xem được nhưng không thể cho anh biết.” Đây là nội dung phải bảo mật.
Phương Hạo phỏng đoán theo dòng suy nghĩ của Trần Gia Dư: “Ý anh là máy móc thiết bị lớn không được cột cẩn thận?”
“Phải.
Tàu bay chở hàng cộng thêm trục trặc tại cánh lái độ cao, tôi đoán có khả năng trong quá trình cất cánh hướng lên, hàng hóa đã bị xê dịch trong quá trình cất cánh và văng ra khỏi khoang hàng hóa, có thể đã va đập làm bị hỏng phần đuôi thăng bằng, có thể… cả hộp đen cũng không chịu nổi.”
Trần Gia Dư quen thuộc với kết cấu máy bay .
Phía cuối kho hàng hóa là thiết bị lưu trữ thông tin chuyến bay, thường được gọi là hộp đen, gần đó là đường ống thủy lực cùng đuôi thăng bằng ngang[], vậy nên dẫn tới vấn đề trong việc điều khiển việc tăng, giảm độ cao.
Anh thấy mọi người ở đây đều nghiêm túc suy nghĩ thì vội bổ sung: “Tôi chỉ đoán bừa vậy thôi.”
Tất cả phi công có mặt đều nghe hiểu.
Không ai nói năng gì vì mọi người đều cảm thấy phân tích của Trần Gia Dư quá hợp lý.
“Thôi, ra khỏi sân bay rồi thì đừng nói chuyện công việc nữa.” Chu Kỳ Sâm thấy mấy người bạn làm ngoài ngành của Phương Hạo cũng có mặt ở đây nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
Chẳng qua, mấy người bạn đó, bao gồm cả Phương Thịnh Kiệt, đều lắng nghe rất thích thú.
Nhóm bọn họ vui chơi tưng bừng ở nhà hàng hơn hai tiếng rưỡi mới kết thúc.
Mấy người trẻ tuổi về cơ bản đều kêu chuyển sang chỗ khác.
Phương Hạo thật ra cũng đã sớm có kế hoạch cho chuyện này.
Ở nhà anh đã có mua ít đồ uống cũng như dọn dẹp sạch sẽ nên nửa sau buổi tiệc được chuyển địa điểm tới nhà anh.
Lúc ở nhà hàng Trần Gia Dư không uống rượu nên anh chở Chu Kỳ Sâm đã uống hai chén.
Phương Hạo thì chở em trai và hai người bạn của mình.
Những người còn lại đi xe của Sở Di Nhu.
Chu Kỳ Sâm ngồi ở ghế phụ lái bỗng chợt cảm thán kêu hai người bọn họ lâu lắm rồi không nói chuyện như này, sau đó hỏi thăm về bệnh tình của mẹ Trần Gia Dư.
Trần Gia Dư thở dài, trả lời rằng tình hình không được lạc quan rồi anh kể qua cho Chu Kỳ Sâm nghe về tất cả những chuyện xảy ra gần đây, về chuyến đi đột ngột tới Hàng Châu cũng như việc mẹ anh lựa chọn điều trị bảo tồn.
Chu Kỳ Sâm chỉ có thể an ủi anh: “Tôi có thể tương tưởng được tâm trạng của ông.
Tuy không hẳn là giống với trường hợp của tôi nhưng đều rất khó khăn.”
Chuyện của Chu Kỳ Sâm quả thực Trần Gia Dư cũng biết đôi chút.
Năm ấy, Chu Kỳ Sâm từ bỏ công việc phi công Hải quân tại tàu sân bay tốt đẹp, chuyển sang hàng không dân dụng, thật ra cũng là vì xu hướng tính dục của anh ta ở trong quân đội quá khó khăn, lúc nào cũng phải che giấu, trốn tránh, chẳng bao giờ được tự do.
Quyết định chuyển ngành của Chu Kỳ Sâm quá đột ngột khiến người nhà vô cùng ngỡ ngàng.
Ban đầu anh ta còn bịa lý do như không qua được đợt khám sức khỏe do vết thương cũ hay là bên hàng không dân dụng lương cao và đãi ngộ tốt hơn để qua mặt bố mẹ, thế nhưng vẫn không thuyết phục được bọn họ.
Chu Kỳ Sâm là người có tính cách mạnh mẽ, khi bị ép quá mức đã come-out với người nhà.
Sau đó thì trời long đất lở, ba năm rồi anh ta hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia đình.
Trần Gia Dư không muốn nhắc tới chuyện buồn lòng của Chu Kỳ Sâm, chỉ đành bảo: “Mọi người đều vất vả.
Có những chuyện… nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.
Tuy khó chấp nhận nhưng rồi vẫn phải chấp nhận, chẳng còn cách nào khác cả.”
“Ừm.” Chu Kỳ Sâm bỗng chuyển chủ đề: “Nói gì đó vui vẻ đi.
Có chuyện này tôi tò mò, muốn hỏi thăm một chút, ông đừng để bụng nhé.
Trong lòng ông có ai rồi đúng không?”
Trần Gia Dư đang lái xe, mắt nhìn về phía trước, môi nở nụ cười khổ, nói với anh ta: “Tự ông cũng nhìn ra được, còn hỏi tôi làm gì.”
Chu Kỳ Sâm cũng rất thẳng thừng, nói thẳng luôn: “Đúng thật.
Phương Hạo… cậu ấy quả là rất phù hợp với gu trước giờ của ông.”
“Sao mấy người các ông ai nấy cũng hiểu rõ về gu của tôi vậy.” Trần Gia Dư nhớ tới câu nói “Tôi sớm đoán được rồi” của Lư Yên lúc anh kể chuyện cho cô, khiến anh rất hiếu kỳ: “Nói tôi nghe xem nào, gu tôi như nào.”
Chu Kỳ Sâm cũng không miêu tả được, thậm chí còn phải khua tay thể hiện: “Thì là kiểu đó đó… kiểu tràn đầy năng lượng.” Anh ta nói.
Lương Diệc Nam năm ấy là vậy, Nghiêm Vũ cũng thế mà Phương Hạo thì càng như vậy.
Chẳng qua anh ta cũng biết điều mà không nhắc tới tên mấy người yêu cũ kia.
Trần Gia Dư thử ngẫm kỹ lại, cuối cùng buộc phải thừa nhận Chu Kỳ Sâm nói không sai.
Nhưng tất nhiên, một câu này chưa đủ để khái quát toàn bộ tính cách của Phương Hạo cùng như trải nghiệm khi ở bên cạnh cậu ấy.
Anh nghĩ đến dáng vẻ của Phương Hạo trong những tình huống khác nhau: lúc làm việc dù không tức giận nhưng vẫn có uy, nói một thì không thể là hai, thế nhưng ngày thường lại rất dễ tính; trong một số chuyện thì rất rộng lượng, vừa ngốc nghếch lại không nhạy bén, thế nhưng có một số chuyện thì lại kiên trì một cách lạ thường, không cho người khác can dự vào.
Trần Gia Dư cảm thấy bản thân rất muốn tìm hiểu sâu về Phương Hạo, hai bữa cơm là không đủ.
Với anh, Phương Hạo tựa như một cuốn sách vĩnh viễn không có bìa cuối, anh lật mở một trang rồi lại muốn xem tiếp trang nữa.
Anh muốn mọi bữa ăn đều ăn cùng cậu ấy, muốn bóc cho cậu ấy mọi món hải sản trên đời này…
Sau cùng, chính Chu Kỳ Sâm đã phá vỡ trí tưởng tượng đang ngày càng bay xa của Trần Gia Dư: “Thế hai người tiến triển tới đâu rồi?”
Trần Gia Dư đáp: “Vẫn đang trong quá trình thực hiện.”
“Vẫn chưa theo đuổi được.” Chu Kỳ Sâm đưa ra nhận định.
Trần Gia Dư sửa lại lời anh ta: “Là chưa tới lúc.”
Chu Kỳ Sâm tặc lưỡi, nói: “Trước giờ chưa từng thấy Phương Hạo quen ai trong ngành… Có điều, tôi có niềm tin vào ông.”
Trên đường đi Chu Kỳ Sâm cũng có quan sát, thấy Trần Gia Dư lái xe tới nhà Phương Hạo mà không cần hệ thống định vị dẫn đường.
Anh ta nghĩ thầm như này chắc chắn là do lái xe đến đó nhiều lần tới mức quen đường thuộc lối rồi, xem ra con người tuân thủ nguyên tắc như Phương Hạo cũng có lúc phá vỡ nguyên tắc.
Hai người này chưa thành thì cũng sắp thôi.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Trần Gia Dư nhân cơ hội này cũng hỏi thăm một chút.
Nhẽ nào trước đây cậu ấy có quen ai trong ngành nhưng thất bại? Trong mấy tuần nay chẳng hề có ai nhắc tới người yêu cũ của Phương Hạo với anh.
Anh thật sự rất tò mò muốn biết Phương Hạo quen người như nào.
Chu Kỳ Sâm lắc đầu: “Chưa từng nghe nói tới chuyện này.
Cậu ấy có nguyên tắc vậy thôi.”
Trần Gia Dư “À” một tiếng.
Chuyện này anh cũng từng nghe Lư Yên nhắc tới rồi.
Sau đó anh hỏi ngược lại Chu Kỳ Sâm: “Thế ông thì sao? Dạo này vẫn độc thân à?”
Chu Kỳ Sâm không ngại nói chuyện bản thân: “Tôi trước giờ vẫn dân độc thân mà.
Thật ra lúc trước cũng gặp được một người mà tôi khá thích, ở Thâm Quyến.
Về sau, tôi thường trú tại Bắc Kinh nên chia tay rồi.”
Trần Gia Dư nghĩ một thoáng, chỉ đành bảo: “Đáng tiếc.
Như vậy chứng tỏ là còn chưa đủ thích.”
Chu Kỳ Sâm nhìn anh: “Ờ, đúng.
Là đạo lý ấy đấy.”
Khi Chu Kỳ Sâm và Trần Gia Dư lái xe vào khu nhà của Phương Hạo thì thấy chiếc Honda Accord[] màu xám sẫm của Phương Hạo đã đến nơi từ trước đó, đang dừng ở trước cổng khu nhà.
Trần Gia Dư còn đang không hiểu vì sao cậu ấy lại không lái xe vào bãi đỗ, đến khi nhìn kỹ lại thì đã rõ – Có một chiếc Tesla màu lam sẫm đang dừng đỗ xiên xiên vẹo vẹo trước cổng cùng một dáng người cao lớn đang đứng dựa bên xe.
Người đó mặc cả bộ đồng phục phi công, mũ đội ngay ngắn, thắt cà vạt đầy đủ, trên vai là bốn vạch màu bạc.
Chính xác là Lang Phong.
Thật ra, theo thường lệ, với mối quan hệ gặp nhau được có ba lần, tặng quà một lần giữa Phương Hạo và Lang Phong thì Phương Hạo sẽ không mời cậu ta tới tiệc sinh nhật tại nhà.
Tuy nhiên, sau khi biết vụ mai mối qua Wechat của mình không được suôn sẻ, còn suýt gây hiểu lầm thì Phương Hạo đã nảy ra ý tưởng, thử mời Lang Phong tới tham dự tiệc sinh nhật mình để trực tiếp làm mai lại một lần.
Nào ngờ, khoảng thời gian đó Lang Phong có mặt ở Bắc Kinh thật nên đã đồng ý một cách nhanh gọn lẹ.
Chu Kỳ Sâm thấy Lang Phong đứng đó thì cũng bối rối.
Suy nghĩ đầu tiên của anh ta là Lang Phong vẫn đang theo đuổi Phương Hạo, thậm chí còn bay cả chặng đường dài từ Hà Lan để đến dự sinh nhất.
Sau đó, anh lại nhớ tới lời giải thích của Phương Hạo với mình, ý thức được thật ra là Phương Hạo âm thầm bỏ công sức mời Lang Phương tới tham dự buổi tiệc này, trong lòng lập tức hiểu ra.
Phương Hạo quả thật đối xử với bạn bè rất chân thành, rất chí cốt.
Chu Kỳ Sâm cảm thấy xấu hổ vì sự hiểu lầm từ một phía của mình trước kia.
Về phần Trần Gia Dư khi nhìn thấy Lang Phong thì lại nghĩ tới hai lần gần đây bắt gặp cậu ta và Phương Hạo cũng như nhớ tới câu “Cũng không hẳn” của Phương Hạo.
Cộng thêm cả việc Lang Phong xách quà tới tiệc sinh nhật tại nhà của Phương Hạo, anh không thể không nghĩ nhiều.
Có điều, nghĩ nhiều thì cũng chỉ để trong lòng, Trần Gia Dư ngoài mặt vẫn rất quang minh chính đại.
Anh hạ cửa xe chào hỏi Lang Phong, Phương Hạo cũng đi lên chào cậu ta: “Cậu tới rồi à, không chờ lâu chứ.”
Trần Gia Dư ở bên cạnh quan sát nét mặt của Phương Hạo lúc nói chuyện, thấy không thân thiết cũng không xa cách, rất bình thường.
Lang Phong đáp: “Tôi mới tới thôi, không lâu đâu.
Hôm nay bị delay.
Lúc tôi tới sân bay thì đã tám giờ hơn rồi, không kịp đi ăn nên đến thẳng nhà anh luôn.” Cậu ta giải thích.
Phương Hạo trước đó đã nhận được tin nhắn của cậu ta nên gật đầu, bảo: “Cậu đỗ xe ở bên ngoài rồi chúng ta cùng lên nhé? Tôi đỗ trong khu, chỉ có một tấm thẻ gửi xe tạm thời thì đã đưa anh Gia rồi.
Xin lỗi nhé.” Nói rồi anh chỉ về phía xe Trần Gia Dư.
Mặc dù biết tấm thẻ gửi xe tạm thời đó là do lúc ăn Phương Hạo ngồi bên cạnh nên thuận tay đưa cho anh, thế nhưng trong mắt Trần Gia Dư, đây giống như phân biệt người quen thân và người dưng.
Điều này có ý nghĩa rất lớn với anh.
Lang Phong vội nói không vấn đề gì, thế nhưng chân lại không xê dịch.
Một lúc sau, cậu ta khó xử nhìn Phương Hạo: “Có thể nhờ một người lại giúp tôi được không…”
Phương Hạo lập tức hiểu ngay.
Vị trí đỗ xe bên ngoài khu nhà anh rất chật chội.
Ngoài trừ một vài vị trí đỗ có thể đâm thẳng vào đã bị chiếm mất từ sớm thì hiện tại chỉ còn vị trí đỗ song song là còn trống, hơn nữa không gian còn rất sít.
“Để tôi.” Phương Hạo rất thấu hiểu, bảo.
Lang Phong nói: “Ầy, làm phiền rồi.” Sau đó cậu ta đi tới chỗ mấy người Trần Gia Dư, ngoan ngoãn chờ đợi.
Trần Gia Dư ngồi trong xe cũng phì cười.
Anh trêu chọc Lang Phong: “Đường đường là phi công máy bay Airbus mà lại không biết đỗ xe song song[] sao.”
Anh nhìn Phương Hạo ngồi lên xe Tesla.
Cậu ấy trước tiên tiến lên một nháy, chỉnh cho chiếc xe xiên xiên vẹo vẹo thẳng lại, sau đó nháy thứ hai nhét chiếc xe theo hướng chéo vào vị trí đỗ chật hẹp, không lãng phí một tẹo không gian nào.
Chu Kỳ Sâm ngồi ở vị trí lại phụ, nói đỡ giúp Lang Phong: “Học viện hàng không có kiểm tra cái này đâu.
Hơn nữa lái Airbus giống như chơi trò chơi điện tử vậy.
Ông có phải lâu ngày không lái Airbus nên ngượng tay không thế.”
Câu cuối là để nói Trần Gia Dư.
Chu Kỳ Sâm cũng giống như Lang Phong, đều là phi công chỉ lái Airbus, nhưng Trần Gia Dư sau khi chuyển loại thì hai năm nay chỉ lái Boeing.
Thiết kế của Airbus là máy tính điện tử cao hơn não bộ con người, phi công giống người quản lý chương trình bay hơn.
Hệ thống điều khiển của Airbus cũng toàn bộ là điều khiển điện tử chứ không phải thủy lực.
Vậy nên so với các dòng máy bay cũ hơn như thì mẫu tàu bay Airbus mới chẳng khác gì cần điều khiển trong trò chơi điện tử.
(Điều khiển điện tử: tiếng Anh là “Fly-by-Wire”, là hệ thống điều khiển bay hoàn toàn sử dụng tín hiệu điện và máy tính.
Nó có một hệ thống máy tính làm trung gian giữa phi công và các thiết bị chấp hành, tác động đến các bề mặt điều khiển bay; biến đổi các động tác điều khiển từ tay phi công thành các thông số điều khiển tương ứng với hiệu quả và độ an toàn cao.)
Lang Phong cúi đầu.
Cậu ta dường như đưa mắt nhìn về phía Chu Kỳ Sâm ở vị trí lái phụ, nhìn vào mắt anh ta và giải thích: “Ở châu Âu không có vị trí đậu xe nhỏ như vậy nên tôi không quen.”
Chu Kỳ Sâm cảm thấy dường như trong ánh mắt cậu ta có điều gì đó nhưng cũng như không có gì cả.
Phương Hạo nghe thấy mấy lời nói đùa của bọn họ, lúc xuống xe cũng tham gia thảo luận: “Theo tôi thi phi công Airbus như cậu rất phù hợp để lái Tesla, đều do máy tính điều khiển cả.”
Chu Kỳ Sâm ngạc nhiên hỏi riêng Lang Phong: “Không phải Tesla có thể tự động đưa xe vào bãi sao?”
Lang Phong cũng cúi người, mỉm cười với anh ta rồi lịch sự trả lời: “Xe thuê, tôi không dám thử.”.