Những điều này phần lớn mọi người đều không hiểu được, chỉ có bản thân là rõ vui khổ, ấm lạnh bên trong mà thôi.
Sau khi đỗ xe vào bãi, Phương Hạo đi lên tầng.
Có lẽ vì trực liên tiếp hai ca đêm rồi lại chuyển sang ca sáng nên đồng hồ sinh học của anh có hơi xáo trộn.
Anh thậm chí còn không thấy đói bụng.
Phương Hạo sống ở một khu dân cư gần sân bay.
Mức lương cơ bản của kiểm soát viên không lưu không thể nói là cao nhưng cũng thuộc biên chế, các loại đãi ngộ ngũ hiểm nhất kim bao gồm nhà ở cũng coi như ổn.
(Ngũ hiểm nhất kim: chế độ đãi ngộ của công ty dành cho nhân viên bảo gồm năm loại bảo hiểm – bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản – cùng trợ cấp nhà ở)
Anh thu dọn đồ đạc một chút rồi tính ra ngoài chạy đêm để giải tỏa đầu óc.
Phương Hạo là thành viên đội Điền kinh từ hồi cấp Ba, Đại học, duy trì tới giờ đã được hơn mười năm, cũng coi như một sở thích.
Ngày nào anh cũng chạy mười nghìn mét, bất kể mưa nắng.
Đương nhiên, nếu muốn tham gia thi đấu để đạt thành tích cá nhân mới thì vẫn cần có kế hoạch tập luyện nghiêm ngặt hơn.
Có điều, một năm trở lại đây, từ sau khi chuyển tới Đại Hưng, do lịch trực quá dày đặc, trực ca đêm xong thật sự khó để có thể nghỉ ngơi hẳn hỏi nên ban ngày anh không còn chạy những quãng dài trên .m nữa.
Sau khi anh đổi giày chạy xong thì điện thoại bỗng “ting” một tiếng, một tin nhắn nhảy ra trên màn hình.
Phương Hạo liếc mắt nhìn qua, tên hiển thị là Cố Thuần, hỏi anh:「Phương Hạo, cuối tuần này có đi làm không? Nếu không qua nhà tôi làm ly.」
Không ngờ viết đúng chữ “Hạo” trong tên anh, không hổ danh thành tích học tập tốt.
Phương Hạo thầm thả like cho y.
Anh và Cố Thuần gặp nhau ở một quán bar LGBTQ vào một tuần trước.
Đối phương hình như làm nghề phân tích thị trường chứng khoán, tóm lại là dạng nhân viên cổ cồn trắng xuất chúng, tuấn tú phóng khoáng.
Anh không quá thích nhưng đối phương nho nhã lịch lãm, trông cũng rất ưng bụng.
Anh nhớ bản thân khi ấy cũng đã ngà ngà say.
Sau khi cùng đối phương trở về căn hộ trên phố Tài chính của y và nhâm nhi thêm chút rượu, hai người họ đã cùng nhau trải qua một đêm.
(Phố Tài chính: con phố nằm ở quận Tây Thành, thành phố Bắc Kinh.
Đây là trung tâm quản lý tài chính cấp quốc gia, được ví như Wall Street của Trung Quốc, nơi tập trung trụ sở của các ngân hàng cấp quốc gia cũng như các tổ chức tín dụng lớn)
Ấn tượng về đêm đó cũng giống ấn tượng ban đầu Cố Thuần mang tới cho anh, không tốt không xấu; nhưng vì đối phương rất nhã nhặn, hơn nữa còn để anh nằm trên, mọi việc diễn ra suôn sẻ nên có thể coi là một trải nghiệm không tệ, thêm lần nữa cũng vẫn được.
Sau đó anh lại nhớ lại lúc làm tình xong, cả người anh nhễ nhại mồ hôi, nằm trên tấm đệm Simmons cỡ lớn của Cố Thuần, hút điếu thuốc sau “yêu”.
Lúc ấy, Cố Thuần hỏi anh: “Cậu là học sinh à?”
(Simmons: một thương hiệu sản xuất nệm nổi tiếng của Mỹ)
Sau đó y như thể bị dọa sợ, ngồi phắt dậy: “Sinh viên đại học?”
Phương Hảo trả lời y: “Tôi năm nay rồi”.
Trông anh trẻ, lại thêm mái tóc cắt bằng ngắn cũn cỡn nên rất nhiều người không tin anh đã .
Cố Thuần: “Thế, nhà cậu ở đâu?”
Phương Hạo đáp: “Bên phía Đại Hưng.”
Anh cũng không rõ có phải đối phương đang muốn dựa vào câu hỏi này để xếp nhóm cho anh không, mà anh cũng không hơi sức đâu quan tâm nhiều vậy.
Dù sao chỉ là thấy ưng mắt nên qua lại một chút, cũng chẳng phải phát triển mạng lưới quan hệ công việc.
Cố Thuần lại hỏi: “Cậu làm nghề gì?”
Phương Hạo vẫn thành thật trả lời như cũ: “Tôi là kiểm soát viên không lưu, là điều hành giao thông trên bầu trời ấy.
Vậy nên sống gần sân bay Đại Hưng.”
Đây là một ngành nghề hiếm được chú ý tới, Cố Thuần hiển nhiên cũng chưa từng nghe qua: “Vậy, là giống cảnh sát giao thông ấy hả?”
Phương Hạo bật cười, đáp: “Tựa tựa vậy.”
So sánh kiểm soát không lưu với cảnh sát giao thông, dù thế nào cũng thấy không tương đương cho lắm.
Công việc điều hành bay là trong không gian ba chiều, không chỉ có vị trí, hướng bay của máy bay, mà còn thông tin về hai khía cạnh vận tốc và độ cao, thêm vào đó là đặc điểm cùng kích thước cùng từng loại tàu bay.
Đầu óc của mỗi kiểm soát viên không lưu đều như một máy dò tìm tốc độ cao, tích luỹ thật nhiều kinh nghiệm sẽ giúp chiếc máy này vận hành chính xác và hiệu quả.
Có điều, Phương Hạo cũng không có ý định mô tả công việc này huy hoàng như thế.
Dù sao thì áp lực lớn, lương lậu thấp đã là thực trạng trong ngành rồi.
Cảm giác thành tựu khi hoàn thành chỉ huy một lượng lớn tàu bay lưu chuyển cùng niềm hân hoan sau mỗi lần xoay chuyển được tình thế, những điều này phần lớn mọi người đều không hiểu được, chỉ có bản thân là rõ vui khổ, ấm lạnh bên trong mà thôi.
Anh không cho rằng Cố Thuần sẽ vì chuyện nghề nghiệp của anh mà từ bỏ ý định hẹn hò với anh.
Quả nhiên, một tuần sau, anh đã nhận được tin nhắn của y.
Phương Hạo nhắm mắt lại, ngẫm xem có nên đi hay không.
Từ nhà anh tới nhà Cố Thuần phải lái xe mất tầm một tiếng.
Đây thực ra là một mức tham chiếu rất hay.
Phương Hạo vẫn luôn tự nhủ rằng, nếu sẵn sàng lái xe một tiếng đồng hồ để tới chỗ hẹn thì mới là thật sự bằng lòng tham gia cuộc hẹn.
Thế nhưng, có lẽ nhận ra sự do dự của anh, Cố Thuần đã nhanh chóng nhắn thêm một tin nữa tới:「Nếu không lần này để tôi qua nhà cậu.」
Qua một lúc, lại một tin nhắn nữa:「Tiện cùng ăn một bữa?」
Lúc này, Phương Hạo chẳng còn lý do nào để từ chối nữa.
Cố Thuần có điểm giống với Lộ Gia Vĩ, bạn trai cũ của anh.
Đều là nhân viên văn phòng, có cuộc sống ổn định, mức thu nhập ổn định, thậm chí ngay cả bóng lưng cũng hơi giống.
Anh đã chia tay với Lộ Gia Vĩ được hai năm rồi, chia tay rất dứt khoát, vì Lộ Gia Vĩ ngoại tình.
Thế nhưng cuộc nói chuyện lúc chia tay vẫn luôn ám ảnh anh.
Lộ Gia Vĩ thà đói ăn vụng, túng làm quàng, liên tục ngoại tình, hơn nữa còn dẫn người về nhà dù biết anh có chìa khóa nhà gã, chứ không hề có ý thẳng thắn đề nghị chia tay với anh.
Phương Hạo luôn không sao chấp nhận được chuyện này.
Xét cả về tình lẫn về lý, anh đều không tài nào hiểu nổi.
Tuy ban đầu là Lộ Gia Vĩ theo đuổi anh, anh cũng không phải trúng tiếng sét ái tình với gã, nhưng lâu dần Phương Hạo cũng thích có gã bên cạnh, cũng bỏ ra rất nhiều cho mối tình này.
Mãi cho tới một ngày kia, khi anh dù đã trực hai ca đêm cũng vẫn muốn lái xe hơn một tiếng đồng hồ tới nhà Lộ Gia Vĩ để cho gã một niềm vui bất ngờ, nhưng lại bắt gặp cảnh hắn đang quấn lấy một cậu trai trẻ trung, xinh đẹp trong phòng khách.
Lộ Gia Vĩ là luật sư của một công ty luật quốc tế lớn, rất giỏi mồm mép, ngay cả giây phút bị bắt quả tang cũng không thấy gã hoảng hốt chút nào.
Về sau, hai người có tìm cơ hội ngồi xuống nói chuyện.
Lần ấy, Lộ Gia Vĩ hiển nhiên đã có chuẩn bị trước khi tới.
Gã thẳng thắn với Phương Hạo: “Cuộc sống của chúng ta quá tẻ nhạt.
Anh đã sớm muốn kết thúc nhưng lại không biết ngỏ lời với em thế nào, vì mỗi lần tâm trạng em đều rất tiêu cực.
Cứ có chuyện gì vượt quá tầm kiểm soát của em là em sẽ suy sụp.
Anh không biết liệu em sẽ có phản ứng thế nào nên mới trì hoãn mãi không nói.
Thế nhưng, anh càng ngày càng chán ngán với bộ dạng này của bản thân, cũng chán ngán khi nhìn thấy em.
Anh không biết nên làm như nào nữa.
Vậy nên mấy tháng nay anh mới ít gặp em…”
Phương Hạo lạnh lùng nghĩ: Lộ Gia Vĩ như này là muốn thao túng cảm xúc của anh sao? Rõ ràng chuyện gã sai hai trăm phần trăm lại lật ngược thành anh không tốt.
Vốn Phương Hạo hẹn gã ra nói chuyện là vì muốn đặt dấu chấm hết cho mối tình này, cũng để bản thân có thể dễ dàng chấp nhận hơn một chút.
Ai ngờ gã lại lấy lý do khiên cưỡng và qua quýt như thế, khiến anh cảm thấy khó chịu, cũng có chút tủi thân khó tả.
Từ đầu tới cuối, Phương Hạo đều không rõ rốt cuộc bản thân đã làm gì sai hay nói gì sai mà Lộ Gia Vĩ lại cảm thấy phiền phức khi trông thấy anh.
Thế nhưng, anh trước giờ đều nói không lại đối phương nên chỉ đành vội vã rời đi.
Kể từ đó, anh giữ tình trạng độc thân, cũng đã được hai năm rồi.
Trong hai năm ấy, anh cũng không có ý định quen ai.
Những lúc tới bar tụ tập thư giãn cùng bạn bè, gặp được ai vừa mắt thì qua lại một chút, ví dụ như Cố Thuần mà anh gặp một tuần trước.
Phần lớn thời gian anh sẽ ở trong căn hộ bên Đại Hưng, nhấm nháp chút rượu, đọc vài cuốn sách, lập kế hoạch chạy marathon, thi thoảng lại kết nối từ xa để xem phim cùng cậu em trai Phương Thịnh Kiệt.
Sau đó, anh lại lặng lẽ quay về với cuộc sống một cung đường hai điểm đến sân bay và nhà.
Có lẽ Lộ Gia Vĩ nói đúng, anh thật sự là một con người quá đỗi nhạt nhẽo..