Trần Gia Dư bị bố mình lôi kéo tham gia cuộc tụ tập cùng mấy chiến hữu cũ của ông. Tết nhất ai nấy của có kế hoạch của riêng mình nên mọi người hẹn gặp nhau coi như ăn Tất niên sớm. Cuối cùng anh tới muộn mất mười phút, đúng lúc Trần Chính cũng tới muộn mười phút. Lúc đi vào, ông chỉ liếc mắt qua anh, không nói năng gì. Anh trước giờ không thích mấy cuộc gặp mặt uống rượu chém gió như này, đặc biệt là khi người tham gia toàn bậc cha chú, còn là bạn bè của Trần Chính, anh chẳng thể thật sự thả lỏng. Thế nhưng số liệu buổi thử nghiệm buồng lái giả lập còn đó, anh cảm thấy nên tham dự bữa ăn này, cũng cần cải thiện một chút mối quan hệ với lãnh đạo.
Quả nhiên, mới được nửa bữa, Trần Gia Dư đã bị ép uống rất nhiều. Anh tuổi nhỏ, còn phải cản rượu giúp Trần Chính, mời qua kính lại một lúc đã được ba, bốn ly vào bụng, hơn nữa còn uống trộn lẫn cả bia lẫn rượu trắng, chẳng ăn được mấy miếng đồ ăn. Bình thường lịch làm việc của anh được xếp kín mít nên anh cũng hiếm khi uống rượu. Mãi tới tầm mười rưỡi, bữa nhậu này cuối cùng cũng có xu hướng giải tán, ruột gan anh cồn cào đến khó chịu.
Chiếc điện thoại anh đặt trên bàn bỗng rung lên, Trần Gia Dư liếc qua, thấy hiện tên Phương Hạo thì ấn nhận cuộc gọi. Anh ra hiệu với Trần Chính và người ngồi bên cạnh, sau đó đứng dậy rời khỏi bàn cơm.
Trần Gia Dư nghe máy, hỏi: “Sao thế em?” Vì trước đấy mới tới nhà Phương Hạo, Trần Gia Dư biết lúc ban đầu cậu ấy khá buồn bực, tuy sau đó Phương Hạo bảo cho qua nhưng anh vậy mơ hồ cảm thấy bản thân chưa thể thỏa mãn được cậu ấy. Lúc rời đi anh phải vội vã để kịp thời gian nên giờ nhận được điện thoại của Phương Hạo, anh cũng chẳng quan tâm đang ngồi ăn cùng các chú các bác, lập tức nhấc máy.
Phương Hạo ngừng lại một chút, sau đó hỏi: “Tối nay anh về nhà anh hay…”
Trần Gia Dư không chỉ đau bụng mà đầu cũng bắt đầu nhức rồi. Anh muốn về nhà Phương Hạo nhưng Trần Chính vẫn còn muốn ngồi đây tiếp, nếu giờ anh gọi Tiểu Triệu tới đón mình ông, bản thân thì rõ ràng không về Lệ Cảnh mà lại đi nơi khác qua đêm thì thật sự chẳng khác nào dán bốn chữ “kim ốc tàng Kiều” trên trán.
“Hôm nay… có lẽ vẫn phải về Lệ Cảnh. Anh đang đi uống với bố anh ở bên ngoài, hai người bọn anh phải về chung.” Anh giải thích với Phương Hạo. Anh cũng không phải không nghe ra ẩn ý trong lời cậu ấy, bèn nói thêm: “Mai anh tới nhà em ăn Tết cùng em. Em muốn làm gì?”
Trần Gia Dư hỏi câu này xong, phía bên Phương Hạo trở nên im ắng, có lẽ đang nhớ tới lần trước anh hỏi câu này là đợt năm mới. Khi ấy anh đã lỡ hẹn, xem ra biểu hiện của anh ở phương diện cùng Phương Hạo trải qua ngày lễ thật sự chẳng ra làm sao cả.
“… Vậy khi nào gần tới thì anh báo em một tiếng. Em trực ca sáng, ba giờ tan ca.” Sau cùng Phương Hạo nói.
Trần Gia Dư đáp: “Ừm, anh biết rồi. Vậy anh sẽ qua nhà em sớm rồi nấu vài món, chờ em về.”
Phương Hạo đồng ý. Anh thấy cũng đã muộn rồi, bên phía Trần Gia Dư tiếng người ầm ĩ nên cũng không nói chuyện gì khác, lúc sau chỉ bổ sung một câu: “Ngủ ngon nhé, anh Gia. Đừng uống quá nhiều.” Bình thường Phương Hạo không hay dùng cách xưng hô này, hôm nay nghĩ tới nên gọi, để lại một Trần Gia Dư uống mấy ly rượu đã rất say rồi, nghe anh gọi vậy tai lập tức nóng rực.
Cửa phòng VIP đông người qua lại, Trần Gia Dư bèn bước hẳn ra ngoài, lấy tay che phần mic của điện thoại: “Đừng xa lạ thế.” Anh nói, “Ngủ ngon nhé, em yêu.” Sau đó, không để Phương Hạo có cơ hội phản ứng hay đáp lại, anh đã cúp máy trước.
Chờ tới lúc quay lại bàn, Trần Gia Dư nghe thấy có ai đó hỏi: “Tối vậy còn có ai gọi thế?” Là một vị lãnh đạo cấp phòng ban của Cục hàng không đang ngồi đây.
“À, là đồng nghiệp ạ.” Trần Gia Dư nói dối không ngượng miệng, nói vậy cũng không sai mà.
Người kia nói tiếp: “Nghe mọi người bảo Tiểu Trần độc thân nhiều năm rồi. Cô cháu gái tôi du học Pháp vừa về nước đấy. Con bé rất thích phi công, cháu có muốn gặp mặt không.”
Trần Gia Dư chỉ đành cười xòa: “Sếp Lâm, chuyện này vẫn nên quên đi, cháu gái chú người ta là sinh viên xuất sắc đấy.”
Cục phó Lưu, Lưu Thụy ngồi bên cạnh trêu: “Ông Lâm à, tôi nói này. Con gái rượu của lão Đỗ người ta còn không để mắt đến, ông đừng vẽ chuyện nữa.”
Vị họ Lâm kia có chút ngượng, bèn lôi kéo Trần Gia Dư uống rượu, chuyện này mới coi như cho qua.
Trần Gia Dư lấy điện thoại ra coi. Lần này là tin nhắn Wechat, do “🟥” được ghim trên đầu gửi tới, cũng chỉ có mấy chữ:「Anh cũng ngủ ngon nhé, anh yêu.」
Trần Gia Dư suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
Tối đó, mười hai rưỡi đêm, Tiểu Triệu tới đón anh và Trần Chính. Chờ đưa Trần Chính tới Lệ Cảnh, Trần Gia Dư nói với Tiểu Triệu: “Cậu ở xe chờ tôi một chút.” Anh cũng rất cố gắng, trước tiên đỡ Trần Chính lên tầng rồi vòng trở lại.
“Cậu thấy thế nào?” Trần Gia Dư hỏi cậu ta trước.
Tiểu Triệu bị câu hỏi của anh làm cho đơ người: “Tôi rất ổn. Có chuyện gì sao, anh Gia?”
Trần Gia Dư hiểu vì sao cậu ta lại bối rối, bèn nói rõ ràng: “Đã muộn lắm rồi, cậu có buồn ngủ không? Còn lái tiếp được không?”
Tiểu Triệu đã ở nhà bọn họ chăm sóc cho Trần Chính và Tào Tuệ được hơn một năm, cũng có tiếp xúc với Trần Gia Dư nhưng chưa từng thấy anh muộn vậy còn ra ngoài. Thế nhưng thấy anh có thể hỏi thăm mình như vậy, Tiểu Triệu cũng rất cảm động, vội bảo: “Tôi không buồn ngủ, anh báo địa điểm đi.”
Trần Gia Dư thở ra một hơi rồi ngồi vào ghế phụ lái, dùng hết chỗ sức lực còn lại để cài dây an toàn: “Đại Hưng, khu Kiến Hội.”
Anh thật sự đã khá say, cả đường đi luôn tựa vào cửa kính nửa tỉnh nửa mê. Đầu đau nên không ngủ được, nhưng cảnh đêm cứ lướt qua làm anh muốn nhắm mắt lại.
Lúc gần tới nơi, Tiểu Triệu nhỏ giọng hỏi anh: “Sáng mai nếu ông cụ hỏi anh ở đâu thì nên trả lời sao nhỉ?”
Trần Gia Dư khẽ đáp: “Bảo sáng ra tôi đã ra ngoài rồi.”
Tiểu Triệu cũng không tính hỏi nhiều, bèn gật đầu nói: “Được.”
Trần Gia Dư có thẻ vào cổng, Tiểu Triệu nhìn anh quẹt thẻ rồi lái xe tới cửa tòa nhà. Cậu ta cũng biết Trần Gia Dư say không nhẹ nên hỏi: “Có cần tôi đỡ anh lên không?”
Trần Gia Dư xua tay: “Muộn quá rồi, cậu về trước đi. Sáng mai tôi về, có lẽ sẽ khá muộn đấy.”
Trần Gia Dư tới nhà Phương Hạo, dùng chìa khóa của mình mở cửa thật khẽ rồi bật chức năng đèn pin trên điện thoại trong bóng tối, bám lấy tường mò mẫm tìm tới nhà vệ sinh. Anh cởi quần áo, chỉ mặc chiếc áo ba lỗ bên trong, sau đó đánh răng rồi lại mò mẫm về phòng ngủ.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa mở, tay vẫn đang cầm điện thoại chiếu sáng. Quả nhiên Phương Hạo đúng như cậu ấy nói, đang chìm sâu trong giấc ngủ, đến giờ vẫn chưa phát hiện ra điều gì. Lúc ngủ trông cậu ấy trẻ hơn bình thường, chỉ để lộ nửa bên mặt, nửa còn lại vùi trong gối. Trần Gia Dư theo bản năng chuyển ánh đèn điện thoại sang chỗ khác. Anh không muốn đánh thức Phương Hạo. Anh tháo đồng hồ đặt lên trên chiếc tủ đầu giường, sau đó chú ý quan sát thì thấy chiếc đồng hồ ở tủ đầu giường của Phương Hạo vẫn là chiếc đồng hồ thể thao màu đen cũ.
Anh nằm xuống bên cạnh Phương Hạo tầm chục phút thì dạ dày bắt đầu ọc ạch khó chịu. Trần Gia Dư cũng không biết đêm hôm mình mò tới Đại Hưng để làm gì, biết rõ Phương Hạo ngày mai có ca sáng, chắc chắn giờ này cậu ấy đã phải đi ngủ sớm rồi. Hơn nữa anh thật sự đã uống quá chén, cố gắng kìm nén mãi vẫn phải chống tay vào bên giường để đứng dậy. Cả ăn lẫn uống đều không thoải mái, anh sớm có linh cảm tối này có lẽ sẽ không thể ngủ ngon giấc.
Phương Hạo sau cùng vẫn bị tiếng động ở phòng tắm đánh thức. Anh mò tay bật đèn giường rồi đi chân trần tới nhà tắm thì thấy Trần Gia Dư đang ôm bồn cầu nôn ói, không nhận ra anh tới.
Phương Hạo gần như tỉnh ngủ hẳn. Anh vội vàng bước lại, kêu Trần Gia Dư: “Sao anh vẫn tới vậy? Khó chịu sao?”
Trần Gia Dư muốn trả lời Phương Hạo nhưng phản xạ có điều kiện của cơ thể anh vẫn là muốn nôn. Mà cũng đến là kỳ lạ, hai năm nay anh chưa uống tới mức nôn lần nào, mấy cuộc tụ tập với bạn bè đều không sao, có lẽ cũng vì không ai dám ép anh uống. Hôm nay, có lẽ vì anh ăn quá ít xong lại uống quá nhanh, trong bụng chẳng có gì cả, cũng có lẽ vì mới trở về từ Tokyo nên cả thể chất lẫn tinh thần đều mệt mỏi, thật sự là bị hành hạ quá mức.
Phương Hạo không nói gì, đi tới phía sau vỗ nhẹ lưng anh ấy, tay còn lại thì túm lấy mấy sợi tóc hơi dài ở bên cạnh của Trần Gia Dư để tránh bị ướt.
Tới cuối, Trần Gia Dư nôn khan mấy lần đến mức thật sự chẳng còn gì nữa. Anh lấy nước súc miệng rồi mới quay người lại, ngồi tựa lưng vào tường.
“Anh uống vội quá, cảm thấy không khỏe.” Trần Gia Dư nói với giọng khản đặc, “Làm ồn đánh thức em rồi.”
Phương Hạo nghe vậy thì hơi cau mày: “Không đâu. Anh ngồi đây đừng di chuyển, để em rót ít nước ấm cho anh.” Nói xong anh bèn đứng dậy.
Trần Gia Dư cảm thấy đất trời chao đảo, chỉ đành ngồi tựa lưng vào tường trong phòng tắm, nhắm mắt chờ Phương Hạo.
Những chuyện xảy ra tiếp sau đó đều rất mơ hồ trong ký ức của anh. Mà nhắc tới cũng lạ, từ đầu tới cuối bữa cơm trước đó, kể cả tới khi tận tay đưa Trần Chính lên nhà, anh vẫn luôn cảm thấy mình chỉ say tầm 50%. Lúc đó nếu bắt anh đi theo đường thẳng thì hẳn là anh cũng làm được. Thế nhưng vừa chạm vào tay nắm cửa nhà Phương Hạo thì cơn say của anh bèn thong dong tới trễ. Sợi dây căng cứng đã đứt phựt, chẳng còn chút sức lực nào nữa. Anh vừa xỉn vừa mệt, có thói xấu gì là bày ra hết, mệt tới mức không muốn cử động dù chỉ là một ngón tay.
Lúc sau, Phương Hạo cho anh uống ít nước ấm rồi lấy thuốc dạ dày từ bồn rửa tay bên cạnh đút cho anh. Anh nói nôn xong muốn đi tắm, Phương Hạo bèn giúp anh vào buồng tắm tắm rửa. Cụ thể đã tắm rửa những gì thì Trần Gia Dư không nhớ nổi. Anh chỉ nhớ ngón tay Phương Hạo vuốt ve mắt anh, không để sữa tắm và dầu gội lọt vào mắt anh. Tắm rửa xong, Phương Hạo giúp anh mặc áo phông rồi thả anh ngồi trên giường, còn lau tóc giúp anh.
Đánh vật xong hết, kim đồng hồ cũng đã chỉ tới hai rưỡi. Trông bộ dạng này của Trần Gia Dư, mọi giận dữ trong lòng Phương Hạo trước đó đều nguội mất, mọi chông chênh đều biến đi, tựa như quả bóng bị chọc thủng từ từ xẹp xuống. Phương Hạo nằm lên giường, ôm vai anh ấy từ phía sau, tựa vào lưng anh ấy, gọi một tiếng thật khẽ: “Trần Gia Dư, anh ngủ chưa?”
Trần Gia Dư đáp lại trong vô thức: “… Hừm.” Sau đó anh mới ngớ ra đây là một câu hỏi, “… Hửm?” Lần này kéo cao âm cuối.
Phương Hạo nhỏ giọng nói: “Thật ra… em không muốn gì nhiều, anh ở bên em là được rồi.”
Trần Gia Dư vốn đã rất buồn ngủ, nghe thấy lời này, anh lập tức quay người lại, mặt đối mặt cùng Phương Hạo. Sau đó anh siết chặt vòng tay, ôm cậu ấy thật chặt.