Anh trao cho người khác quá nhiều, trao cho bản thân lại quá ít.
✈️✈️✈️
Rạng sáng một tuần sau đó, Tào Tuệ qua đời vì suy đa tạng. Bà ra đi sớm hơn thời gian dự kiến của bác sĩ gần ba, bốn tháng nhưng Trần Gia Dư cũng có thể coi như đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng. Anh ở trong phòng bệnh cho tới giây phút cuối cùng, cúi đầu nắm lấy tay bà, nhìn huyết áp của bà ngày một thấp, hơi thở dần chậm lại, sắc mặt tái nhợt, các dấu hiệu sinh tồn gần như bằng không.
(dấu hiệu sinh tồn: các dấu hiệu quan trọng cho biết trạng thái sống còn của cơ thể. Thông thường, các dấu hiệu sinh tồn chủ yếu là nhiệt độ, mạch, huyết áp, nhịp thở)
Giống như có sách từng viết, nếu cái chết là màn đêm mát rượi, thì cuộc sống là ban ngày khổ đau[1]. Kể từ ngày Tào Tuệ được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối với khả năng chữa trị gần như bằng không, Trần Gia Dư cảm thấy bản thân dần thích ứng. Anh sớm đã vào quỹ đạo, ngày lại ngày, để rồi khi cái chết kề cận, anh không còn cảm thấy nỗi đau đớn như trời đất chao đảo nữa. Nỗi đau trong anh là ổ bệnh ẩn giấu đã lâu, thiêu đốt anh qua bao đêm ngày trước đó, anh cũng đã quen với nỗi thống khổ và giày vò này rồi.
Trước đó hai đêm, Tào Duệ dường như có một thoáng “hồi quang phản chiếu”, đột nhiên tinh thần dồi dào, lôi kéo Trần Gia Dư tâm sự chuyện từ tấm bé tới bây giờ. Trong lòng Trần Gia Dư đột nhiên dao động, quyết định tiết lộ với mẹ: “Mẹ ơi, con tìm thấy người con yêu rồi. Sau này con sẽ dẫn em ấy tới thăm mẹ, trò chuyện cùng mẹ.”
(hồi quang phản chiếu: chỉ hiện tượng người đang bệnh nặng, cơ thể suy yếu đột nhiên trở nên tỉnh táo, minh mẫn trước khi thật sự ra đi)
Trái tim Tào Duệ giây phút đó dường như nối liền với Trần Gia Dư. Bà không hỏi người đó là ai, cũng không cần xem ảnh, bà chỉ bảo: “Người con ưng chắc chắn là tốt nhất. Mẹ yên lòng rồi.”
Trần Gia Dư thà tin rằng mẹ mình đã ra đi trong yên lòng như vậy. Anh cũng thà tin rằng, Tào Duệ đã trông thấy anh, trông thấy người yêu hiện tại của anh, thậm chí còn biết, hơn nữa còn cho phép mối quan hệ thời đại học của anh và Lương Diệc Nam. Bà chấp nhận mọi mặt của anh. Anh biết đây có lẽ là anh đang tự lừa dối chính mình, thế nhưng anh chỉ có thể kiên trì hoàn thành nốt vở kịch độc diễn do anh vừa là đạo diễn, vừa là diễn viên này, vì ngoài như vậy, anh chẳng còn con đường nào khác có thể đi.
Thợ trang điểm bước vào, tiến hành trang điểm cho Tào Duệ để chuẩn bị nhập liệm. Đến tận lúc này, Trần Gia Dư và Trần Chính cuối cùng mới rời xa Tào Duệ, đứng chờ trước cửa nhà xác.
Trần Chính nhìn Trần Gia Dư rồi bỗng lên tiếng: “Kể con nghe chuyện này.”
Sau đó, ông chậm rãi kể: “Năm 1984, khi ấy bố mới chuyển ngành được ba năm, hẵng còn là cơ phó. Bố chấp hành nhiệm vụ bay từ Bắc Kinh tới Quảng Châu, vì nhân viên điều phối báo sai giờ nên đã tới muộn hơn mươi phút so với thời gian phải có mặt. Cơ trưởng chuyến đó là chú La của con. Ông ấy ngồi trong phòng họp mắng bố không có khái niệm về thời gian. Bố lái máy bay dân dụng được ba năm rồi, chưa từng bao giờ bị mắng như thế, hơn nữa còn là vì chuyện cỏn con như vậy nên đương nhiên không nuốt nổi cơn giận này. Sau đó, tổ tiếp viên bước vào phòng họp để họp cùng bọn bố. Mẹ con là người bước vào đầu tiên. Giây phút ấy, bố đã quên sạch chuyện bị mắng.”
“Mấy tuần gần đây, cứ mỗi khi nhắm mắt, bố lại trông thấy khoảnh khắc mẹ con đẩy cửa bước vào. Suy nghĩ của bố vào thời điểm đó rất đơn giản. Bố muốn cưới người con gái này, muốn kết hôn cùng cô ấy.”
Nói tới đây, Trần Chính trở nên nghẹn ngào. Sự ngang ngạnh cùng lòng tự tôn khiến ông chuyển tầm mắt, không muốn để Trần Gia Dư trông thấy mắt mình. Lời kể của ông thì vẫn chưa dừng: “Bố bây giờ… cứ nghĩ đi nghĩ lại về thời điểm ấy. Có phải đời này bố đã khiến bà ấy lỡ dở không?”
Từ bé tới lớn Trần Gia Dư chưa từng thấy Trần Chính đau buồn tới mức nghẹn ngào vì bất kỳ chuyện gì. Anh bỗng nhận ra, Trần Chính không phải kẻ ngốc, cũng chẳng phải kẻ khờ. Mấy năm cuối, hẳn ông cũng đã nhận ra giữa Tào Duệ và ông đã chẳng còn tình yêu. Đây là sự thật, nhưng là một sự thật quá đỗi xấu xí, khiến Trần Gia Dư không dám vạch trần trước mặt ông.
Sau cùng, anh lựa chọn lời nói dối thiện chí: “Không có gì lỡ dở đâu bố. Trong lòng mẹ… vẫn luôn có bố mà.” Anh nhấc tay lên, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đặt lên vai Trần Chính.
Chuyến bay từ Bắc Kinh tới Quảng Châu rất ngắn, loại máy bay cũ thời điểm đó bay hết 3 tiếng 40 phút. Thế nhưng một đời chung sống của bọn họ lại rất dài, được 34 năm, hôm nay đã tới cuối con đường.
Sau khi thu xếp xong chuyện hậu sự cho mẹ, trên đường tới nhà hoả táng, Trần Gia Dư cuối cùng cũng nhắn tin cho Phương Hạo qua Wechat:「Mẹ anh đi rồi.」
Phương Hạo lập tức gọi cho Trần Gia Dư, gọi liền hai cuộc nhưng Trần Gia Dư đang lái xe, hơn nữa còn có Trần Chính ở đây nên anh không nghe máy.
Phương Hạo chuyển sang nhắn tin:「Anh vẫn ổn chứ?」
Ngay sau đó là:「Em qua nhà anh chờ anh nhé?」
Trần Gia Dư lúc này mới trả lời:「Ừm.」
Phương Hạo hoàn toàn là người thuộc phái hành động, chẳng cần phải đợi nhận được tin nhắn này thì anh đã đứng dậy, xuất phát tới Lệ Cảnh rồi.
Trần Gia Dư cả đêm không ngủ. Sau khi rời khỏi nhà hoả táng, anh chở Trần Chính và chú anh – Trần Kỳ về trước, trên đường có gọi vài cuộc điện thoại để bàn bạc chuyện lựa chọn nghĩa trang. Tào Duệ lúc sinh thời muốn được chôn cất tại cùng một khu nghĩa trang với ca sĩ mà bà yêu thích. Đưa Trần Chính và Trần Kỳ lên tầng rồi vào nhà xong, vì đã có Trần Kỳ bầu bạn cùng Trần Chính nên anh cũng yên tâm lái về toà nhà của mình.
Trần Gia Dư đỗ xe vào bãi. Vừa đi xuyên qua bãi đậu xe thì anh đã trông thấy chiếc Accord của Phương Hạo đang nằm trước cửa vào toà chung cư của anh. Cậu ấy mặc một chiếc áo khoác lông vũ, ngồi bên trong xe.
Từ lần cuối mẹ anh hôn mê, cho đến lần thứ ba bị tuyên bố tình trạng nguy kịch, cho tới khi rút máy thở, nhịp tim bà trở về 0, làn da lạnh dần, đến cả khi được nghe lời bộc bạch hiếm hoi của bố, theo xe tang chứng kiến cảnh mặt trời đỏ ló dạng trên đường cao tốc, cả quá trình ấy, Trần Gia Dư từ đầu tới cuối không hề rơi dù chỉ là một giọt nước mắt.
Thế nhưng khoảnh khắc trông thấy chiếc Accord của Phương Hạo, Trần Gia Dư cuối cùng không nén nổi nữa. Anh lùi lại một bước, đứng ở góc rẽ của toà nhà, vị trí điểm mù trong phạm vi tầm nhìn của Phương Hạo, bật khóc nức nở.
Trong hai tuần ngắn ngủi, anh đã mất đi người thân mà anh yêu thương nhất, tương lai công việc mà anh yêu quý chưa biết sẽ ra sao, thế nhưng đây không phải lý do khiến cảm xúc anh bùng nổ. Anh bùng nổ là vì Phương Hạo đang đợi anh. Đã có người nhìn thấy, thấu hiểu và cảm nhận được nỗi thống khổ của anh. Cái bỏng âm ỉ đã kết thúc rồi. Một đám lửa lớn thiêu đốt từ trước ngực tới sau lưng anh. Thế giới của anh chìm trong biển lửa, những tín ngưỡng và quy chuẩn trước đây đã bị phá vỡ. Một thế giới mới được xây dựng lại.
Anh tựa lưng vào bức tường lạnh ngắt, một tay ôm mặt, phải cố gắng hết sức mới không tạo ra tiếng động.
Khi Trần Gia Dư mở cửa bước lên xe, Phương Hạo không nói năng gì, chỉ vươn tay ôm anh ấy vào lòng. Họ vai kề vai, ngực tựa ngực, Phương Hạo có thể cảm nhận được trái tim anh ấy đang đập liên hồi. Cái ôm này kéo dài hơn năm phút, tới khi cánh tay Phương Hạo tê mỏi, đến lúc này anh mới buông Trần Gia Dư. Anh có thể nhìn ra vành mắt anh ấy đỏ ửng, tròng mắt toàn là tơ máu. Phương Hạo chỉ bảo: “Sao… lại nhanh như vậy?”
Lúc này, Trần Gia Dư ngược lại đã có thể bình tĩnh trả lời: “Đã tuyên bố tình trạng nguy kịch ba lần, tuy đúng là nhanh hơn dự kiến nhưng… anh cũng đã chuẩn bị rồi.”
Phương Hạo chậm rãi xoa lưng Trần Gia Dư, giống như trước đây anh ấy từng an ủi anh, truyền hơi ấm và sức mạnh cho anh ấy.
“Em xin lỗi.” Phương Hạo nói, “Dạo gần đây anh quả thật…” Công việc xuất hiện tình huống đặc thù, người thân trong gia đình ra đi mãi mãi, thực sự liên tục chịu các cú sốc.
Thế nhưng, Trần Gia Dư lại bảo: “Mẹ anh ra đi rất thanh thản. Bà ấy bảo mình mãn nguyện rồi. Đây có lẽ là niềm an ủi dành cho anh.”
Phương Hạo cúi đầu, cảm thấy áy náy: “Đáng nhẽ ra em không nên nhắc tới chuyện Đoàn Cảnh Sơ buổi sáng hôm đó. Em… lại khiến anh buồn rồi sao?”
Trần Gia Dư phủ nhận: “Không đâu. Anh biết có em ở đây mà.”
Phương Hạo khẽ gật đầu. Hai tay của anh nắm lấy một tay của Trần Gia Dư, vuốt ve đốt ngón tay cùng đường chỉ tay của anh ấy.
Bỗng, Trần Gia Dư ngẩng lên, nói với Phương Hạo: “Chúng ta nói về chuyện đó cũng được. Anh cảm thấy… trải qua mấy ngày này, anh đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Không đợi Phương Hạo lên tiếng, Trần Gia Dư đã nói tiếp: “Trước đây anh nói có nguyên tắc, vì lái máy bay là việc duy nhất anh làm trong cuộc đời mình, cũng là việc duy nhất anh làm tốt. Giây phút tới với thế giới này và mở mắt ra, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một dãy cán bộ Không quân. Từ khi bắt đầu mặc quần hở đáy[2], anh đã được nghe rất nhiều phi công kể chuyện trong khu nhà của dân Không quân. Trò chơi đầu tiên anh chơi là cờ máy bay[3], món quà đầu tiên anh được nhận là cần điều khiển tàu 727…”
“Nó xuyên suốt cuộc đời anh, mang lại thành công và ý nghĩ cho anh. Nó đã định nghĩa anh. Vậy nên anh vốn nghĩ rằng anh không thể nhượng bộ. Thế nhưng khoảng thời gian này bị đình chỉ bay, bị điều tra, anh phát hiện điều anh sợ hãi đã đến, nhưng anh không cảm thấy chới với như mình hằng tưởng tượng, cũng không cảm thấy chán nản như ba năm trước. Sau đó anh nghĩ ra, sự khác biệt ở đây không phải là do hiện tại anh biết có em bên cạnh đó sao.”
“Tối hôm kia khi nằm trên giường, anh đặt ra cho bản thân một phép lựa chọn một trong hai, nếu chỉ có thể chọn em hay việc lái máy bay, anh sẽ chọn gì. Khi đó quả thực anh không nghĩ được đáp án. Thế nhưng hôm nay, sau khi tiễn đưa mẹ, trên đường lái xe về, anh cảm thấy đáp án đã hiện ra trước mặt anh.”
Phương Hạo ngước lên nhìn Trần Gia Dư, dường như sợ hãi trước những gì anh ấy chuẩn bị nói nên cắt ngang lời anh ấy trước: “Anh đừng nói.”
Trần Gia Dư lần này rất kiên quyết. Anh nói tiếp: “Anh sẽ chọn em. Vậy nên, sáng hôm đó, anh không nên không nghe theo em. Nếu em đã cảm thấy việc đó không đáng tin thì anh có thể vì cảm nhận của em mà đổi ca trực. Anh chấp nhận, anh có thể thừa nhận mình sai.”
Phương Hạo ôm chặt lấy Trần Gia Dư. Trong lòng anh cũng rất bức bối, bức bối tới mức nghẹt thở. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào: “Thật ra em cũng đã suy nghĩ về chuyện này suốt mười mấy ngày nay. Vốn em cũng không muốn anh phải lựa chọn. Nếu tới cuối anh không thừa nhận khi đó mình sai thì em phải làm sao đây.”
Trần Gia Dư: “Hửm?”
“Em cảm thấy, em cũng có thể chấp nhận.”
Sự nhượng bộ của cậu ấy thực sự nằm ngoài dự liệu của Trần Gia Dư. Anh cho rằng Phương Hạo đang thương hại cho tình cảnh của mình, bèn nói: “Em không cần vì anh mà như vậy, chỉ…”
Lúc này, Phương Hạo không chút do dự ngắt lời anh ấy: “Anh nghe em nói đã.”
Phương Hạo nhìn Trần Gia Dư, ánh mắt quen thuộc đã quay trở lại. Chính là ánh mắt sẵn sàng xắn tay áo, đánh nhau với người khác vì anh. Mắt Trần Gia Dư chợt thấy cay cay.
Phương Hạo lên tiếng, giọng nói trong treo vang khắp khoang xe Accord không quá rộng: “Chuyên ngành nào, chuyên môn nấy. Anh là phi công, em là kiểm soát viên không lưu. Chuyện anh cảm thấy được thì anh hãy cứ làm. Trần Gia Dư, người khác em quản không nổi, nhưng chỉ cần em còn ở Cơ sở tiếp cận thì anh rơi một lần, em đón anh một lần; anh rơi trăm lần, em con mẹ nó đón anh trăm lần. Có em ở đây, anh không chết nổi đâu.”
Vành mắt Trần Gia Dư vẫn còn ươn ướt. Nghe cậu ấy nói vậy, anh không nén nổi nước mắt. Phải rất lâu sau đó, tưởng chừng như cả thế kỷ, Trần Gia Dư mới tìm lại được giọng nói của mình, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Xin lỗi, vốn anh không muốn khóc trước mặt em.”
“Trần Gia Dư…” Phương Hạo siết chặt vòng tay, thở ra một hơi thật dài, sau đó nói lời cuối: “Anh trao cho người khác quá nhiều, trao cho bản thân lại quá ít.”
Ngày đó, trước khi rời đi, Trần Gia Dư hỏi: “Em còn giận anh không?”
Phương Hạo đáp: “Hai người chúng ta có vấn đề. Chúng ta cũng cần thời gian để tự mình bình tĩnh điều chỉnh. Có những cảm xúc và thái độ, nguyên nhân cốt lõi không phải ở anh hay em. Thế nhưng em tin… đều sẽ giải quyết được.”
Phương Hạo cảm thấy, anh cần suy nghĩ rõ ràng rằng Trần Gia Dư quan tâm anh, thích anh, yêu anh. Còn Trần Gia Dư cần suy nghĩ rõ ràng rằng các chuyến bay không phải toàn bộ ý nghĩa của cuộc đời anh ấy, dù xuất sắc tới đâu cũng không phải tiêu chuẩn để nhận được tình yêu. Anh ấy cần nói ra những đau khổ và yếu đuối của mình, có gì nói nấy, nói ra rồi trong lòng mới nhẹ nhõm.
Trần Gia Dư gật đầu: “Có câu này của em là đủ rồi.”
Nước mắt vương trên mặt anh còn chưa khô nhưng nét mặt đã điềm tĩnh hơn, tựa như mặt biển êm đềm sau sóng tráo cuộn dâng. Dường như dù sau này có xảy ra chuyện gì thì anh cũng không còn sợ hãi nữa. Anh cuối cùng đã hiểu, rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, ví dụ như cuộc điều tra vụ tai nạn chuyến bay số hiệu 1713. Anh cảm thấy bản thân không thể buông tay, nhưng thực tế buông được và cũng đã buông rồi.