Đôi lời tác giả: Mới thi xong và không được ok cho lắm (văn viết được có bốn trang T.T) nên chương này chủ yếu ta dùng để cung cấp thông tin và lảm nhảm chuyện thường các thứ, chương sau sẽ quay lại mạch truyện chính, mong các chế thông cảm
----------------------
Vile vừa dứt mồm, hắn sực nhận ra mình đang phát ngôn ngu người một cách kinh khủng.
Cả cô nàng Quỷ Vương, Rosered, và Lily đều chĩa ánh mắt về phía hắn, tiết lộ vô vàn những biểu cảm đặc biệt đặc sắc khác nhau.
-Anh... vừa mới bảo... ai???
-Vile... sao cậu...
Chỉ có mình Lily là lặng im không nói gì. Hắn thở dài, cái thói đời, đa tình tức bạc phận, thà hắn bị cả ba hắt hủi và xua đuổi còn hơn là chứng kiến Rosered vướng vào một cuộc gây lộn không đáng có với một Quỷ Vương. Hắn đã sẵn sàng tinh thần cho việc bị bỏ rơi; hắn cũng quen với chuyện đó rồi.
Hắn lặng lẽ rút tay khỏi cái ôm của hai cô gái, gãi gãi đầu, lẳng lặng đi ra phía cửa. Nhưng vừa lướt qua Lily, lập tức Rosered kêu toáng lên:
-Á à! Nói phét! Chạy đâu!
"Sao cô ấy biết nhanh vậy?" Vile giật mình, không thể ngờ ngay cả biểu cảm "mặt vô thần sắc" của hắn khi bước qua Lily cũng bị cô tóm được. Điều đó chứng tỏ, "Xaolone éo có gì vui, chúng ta không nên xaolone..."
Nhưng kèm theo phản ứng của Rosered, Quỷ Vương cũng bắt đầu di chuyển chậm rãi. Nụ cười tà giáo trên khuôn mặt hai người thực sự làm cho Vile lạnh gáy.
-Hừm, có vẻ cậu muốn đổ hết tội lỗi lên một cô gái khác để trốn tránh trách nhiệm với tớ đúng không?...
-Anh hông có nên lừa em à nha...
"Chết tao rồi! Tẩu nhanh còn kịp!" Vile biết rõ, nếu để Quỷ Vương nắm được chuyển động, cơ hội chạy trốn của hắn sẽ là bằng . Chưa bao giờ hắn phải kích hoạt Ám Tốc một cách vội vã và không thèm tính toán như này.
"Oanh" một tiếng, bụi khói mù mịt, hắn đã biến mất khỏi tầm nhìn của cả ba người. Vladimir lúc này mới rón rén trở lại; nghĩ Vile đang có công sự đột xuất nên mới bỏ đi vội vã như vậy. Ai ngờ, Rosered và Lily vừa nhìn thấy anh đột nhiên sát khí nổi lên đằng đằng.
-Hai vị tiểu thư?! Có gì từ từ nói...!
-Bọn ta cũng đang đi tìm ngươi đây...
------------------
"Chó chết! Biết thế ta nghĩ một chút rồi hẵng sủa có phải đã không chết rồi không! Giờ thì nguy ngập vỡ mồm..."
Vile vừa dừng lại ở một dãy núi cách đó khá xa, quỳ sụp xuống tuyết, thở hắt ra một tiếng. Hắn nhìn lại hai bàn tay đẫm máu của mình, cười nhạt.
Ban nãy, phát hiện ra thân phận thực sự của cô bé máu M là một Quỷ Vương, hắn đã bị cô thách thức hết lần này đến lần khác, nếu làm cô bị thương được thì hắn sẽ được trả "tự do". Mặc dù hắn là một kẻ hành tung bất định, mưu mô tính toán không gì không được, nhưng có một đối thủ xứng tầm thực sự làm máu quỷ trong người hắn trỗi dậy mạnh mẽ. Trong hàng tiếng chiến đấu liên tục, hắn chỉ làm bị thương cô được đúng một lần, nhưng ngay lập tức cô bé lăn lên giường rồi phát ra những âm thanh lạ, chẳng có vẻ gì là còn hứng đánh nhau, hắn mới thôi.
Mà nói thêm, cái bể máu trong phòng ấy chính là của hắn. Vile tự để cho bóng tối tàn phá cơ thể - theo lời Quỷ Vương - để trở nên mạnh hơn.
Tóm lại, vừa đánh vừa tán nhảm, hắn cũng thu được một vài thông tin khá hữu ích như sau:
Thứ nhất, có ba tồn tại dạng "giống người", là con người, quỷ nhân và thiên thần. Phàm Nhân yếu nhất, có thể nói là dễ bị đàn áp nhất, nhưng những cá thể Phàm Nhân thuần chủng vô cùng hiếm, mà chắc tuyệt chủng mẹ nó từ đời éo nào rồi. Quỷ Nhân là những sinh vật ăn thịt các sinh vật dạng người và hấp thu sinh khí để sống. Thiên Thần thì "soang choảnh" hơn, nói chung không cần dinh dưỡng, hít gió uống sương cũng sống đến thiên niên vạn đại. Vile thuộc loài Quỷ Nhân, giống Thượng Cổ, một nhánh thuần huyết cực hiếm, nhìn chung bất tử, tuy nhiên không hề có sinh khí trong người.
Nói cách khác, hắn chỉ cần giết và hấp thụ tử khí hoặc linh khí để sống.
-Sao nghe man rợ thế? - Hắn hỏi, vung vuốt về phía Quỷ Vương.
-Chịu thôi, cuộc sống mà. Everybody makes mistakes.
-Đt mẹ nó cuộc sống!
-Cái đó thì em không biết...
Giờ nghĩ lại, hắn cho rằng: Dễ hiểu vờ lờ. Một mạng hắn lôi đi có thể cho hắn khả năng hồi phục và miễn dịch trong vài tháng, trong khi hắn vẫn sống tốt cho dù không có năng lực ấy.
Thứ hai, hắn, thật tình cờ... đã rất yêu Quỷ Vương... vào kiếp trước. Theo lời cô, cái bóng của hắn là thứ cô luôn nhận ra được trong vũ trụ, và suốt mười lăm năm từ khi hắn tái thế, cô đã phải băng qua rất nhiều thiên hà để tới đây. Mặc dù khi đến gần Trái Đất, cái bóng của hắn đột ngột biến mất, cô phải ghé tạm lại lãnh địa của Kaspakov để nghỉ nhờ. Ba hôm trước, khi đang đi dạo, cô đã tận mắt chứng kiến hắn sử dụng bóng tối quẩy cho tan xác một tên Thiên Thần, và cô khẳng định đó là hắn.
Cô chỉ định về "nhà trọ" trang điểm lại một chút để đi gặp hắn, ai ngờ lúc đi tìm hắn đã bay tuốt sang Moisleist, kết quả cô lại phải đuổi theo, mãi mới bắt kịp. Giận vì hắn bắt cô tìm mình suốt mười lăm năm, cô dùng một bùa phép đơn giản đánh ngất hắn. Thế quái nào thằng cha lăn quay đến tận ba ngày...
Tổng kết lại tất cả sự việc trên, cô chỉ nói thêm cho Vile cách khai mở Tử Nhãn. Rất đơn giản, truyền ma lực bóng tối vào con mắt phải rồi cứ thế từ từ cảm nhận. Dù nói là con mắt ấy có thể "giết chết bất cứ ai", nhưng hình như thằng cha đó đã phỉnh phờ hắn thì phải. Nó liên tục câu rút sinh khí vốn không tồn tại của Vile, biến hắn trở thành một con thú chết chóc, mang đầy tử khí quanh mình. Man rợ và mạnh, nhưng rất tốn sức và trên hết, "Đéo hiệu quả như trong quảng cáo! Lừa đảo bố mày à!"
Quay về hiện tại, một lần nữa, vì cái cách mồm nhanh hơn não của mình, Vile lại phải tự tách biệt mình khỏi các cô gái cho đến khi họ nguôi ngoai. Trong lúc chờ đợi đó, hắn sẽ tìm Yusupoff xem gã muốn bàn luận gì.
Vile lại cất bước, hắn không vội gì cả, hắn chỉ muốn từ từ cảm nhận chân lún trong tuyết, gió lạnh tấp vào người, cùng lúc đầu óc miên man suy nghĩ về những chuyện không đâu...
"Sức hồi phục của ta kinh khủng thật đấy, nhưng duy trì được bao lâu? Đây là một câu hỏi khó, vì nếu không có tử khí tiếp thêm, máu quỷ sẽ yếu đi nhanh chóng. Theo hướng này, ta có thể kích hoạt Tử Nhãn nhưng mà như vậy là rất ngu. Một cái hút đi sinh khí mà ta vốn không có để bao phủ bản thân quanh tử khí, một cái ngược lại hút đi tử khí để duy trì sinh khí cho bản thân. Con mẹ nó phức tạp loạn óc vờ lờ ra...!"
"Nghiêm túc nào. Ta tự hỏi, nếu cứ kích hoạt Tử Nhãn liên tục, tức là làm cho vùng tử khí quanh bản thân ngày càng dày lên, chuyện gì sẽ xảy ra với máu quỷ? Có mạnh lên không?"
Nghĩ vậy, hắn trợn trừng mắt lên, dồn một lượng lớn ma lực bóng tối vào đó. Ngay lập tức, mắt phải của hắn phủ đặc một màu tối đen như khi bị bóng tối xâm chiếm, chỉ có thể nhìn những cái bóng nghiêng ngả trên mặt đất. Đánh cuộc % rằng nếu có kẻ nào đứng gần hắn lúc này, lập tức sẽ bị cơn khát sinh khí của Vile lao vào cào xé cho tan tành.
Rồi không gian quanh hắn cứ tối dần đi... Tử Nhãn là một vũ khí bóng tối, chuyện này là không tránh khỏi, chỉ có điều làm sao phân biệt được không khí bị "Ám" và tử khí đây? Nói chuyện đáng quan ngại này là bởi vì, nếu ở trong một vùng không gian quá dày đặc tử khí như bên cạnh Vile, lập tức cơ thể sẽ bị vắt kiệt linh lực mà chết không kịp trăn trối. Giữa một vùng núi tuyết thế này chắc cũng chẳng có ai qua lại để mà chết oan đâu, Vile nghĩ thế, mà quên phéng mất chuyện Rosered đã tìm hắn được một lần thì có thể tìm hắn một lần nữa.
Mọi sai lầm tệ hại đều sẽ phải trả giá, nhưng Vile chưa nhớ ra cái điều ấy.
-------------------
-Này! Vile! Cậu tính đi đâu vậy h...?!
Vừa nhảy ra khỏi cánh cổng của Vladimir, Rosered lập tức quay trở vào trong ngó đầu ra, khi thấy Vile đứng giữa một vùng tuyết trắng, khắp xung quanh phủ đầy một làn khí tối đen, một mắt hoàn toàn vô tròng và đang biểu diễn những thế võ hết sức quái dị.
Mà nữa, ngay sau tiếng kêu của Rosered, Quỷ Vương lao vọt ra, nhanh hơn cả Vile kịp phản ứng. Cô đè sấp mặt hắn xuống tuyết, không ngừng cười những tràng đắc thắng. Mọi sự cố gắng tập trung khống chế Tử Nhãn của hắn thế là tan tành ra mây khói. Vile vận sức đứng dậy, nhưng xin nhắc lại, thân thể cô bé này có khả năng vần ngửa hắn ra như một con nhợn cũng không vấn đề gì, nên nỗ lực của hắn coi như là bằng thừa.
-Eugenie!
-Hả?
Ngay trong giây phút linh thiêng trọng đại này, có một tiếng quát chói tai làm cả Vile cũng phải chú ý.
Trước mặt xuất hiện một thiếu niên ước chừng tuổi hắn, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh tanh. Mái tóc của "cậu ta" nhuộm một màu đỏ máu, và trên hai cánh tay gân guốc xuất hiện đầy những hình xăm kì lạ. Quỷ Vương lập tức đứng dậy, nhoẻn miệng cười khi thấy người này.
-Kaspakov...- Rosered lẩm nhẩm, từ từ tiến ra chỗ Vile. Để đích thân hắn phải ra tay, điều này thực sự đã trở thành nghiêm trọng. Cô không phải muốn bảo vệ hắn, mà thực chất đang mong hắn bảo vệ mình.
Động thái bất thường của Rosered làm Vile chú ý. Hắn y nguyên vẫn giữ Tử Nhãn ở trạng thái kích hoạt, chẳng qua không điên cuồng tỏa ra tử khí như vừa rồi mà thôi.
-Ai vậy?
Hắn hỏi, không nhìn ai nhưng Quỷ Vương - Eugenie đã đáp, kèm theo một nụ cười sắc lạnh:
-Kaspakov, Quỷ Vương của sự phẫn nộ.
"Ba Quỷ Vương trong cùng một Địa Ngục... Khổ thân ngươi rồi, Yusupoff ạ, nếu đó là tên ngươi. Ta sẽ giao thủ với bọn này đến khi nào chán tay thì thôi." Vile nghĩ thầm trong đầu, khóe miệng nhếch lên thành một vầng trăng khuyết. Bàn tay của hắn bắt đầu tuôn ra một thứ khí đen - là thứ mà hắn chưa hề sử dụng khi đấu với Eugenie ban nãy.