-Oáp, mệt vại, đi học nào...
Vile thức dậy trong tâm trạng vô cùng thoải mái. Hắn vừa mơ được gặp Rosered xong, trong giấc mơ cô giải thích cho hắn việc Phantom làm tất cả chỉ là cô nhờ để thử thách tình yêu của hắn, và hắn đã vượt qua một cách xuất sắc dù hơi xuất sắc quá đà. Nên cô sẽ cho hắn "một đêm" để hắn muốn làm gì thì làm... Nhưng đang mơ đến cảnh hay thì đồng hồ báo thức reo, "Chó chết thật nhưng thôi kệ, đây cũng là điềm báo may mắn..."
Hắn lẳng lặng đánh răng rửa mặt rồi nấu cháo loãng ăn sáng. Nhà chẳng còn gì sất. Hắn nấu một nồi, một bát đầy để lại cho Katrina, còn nửa bát hắn nhá nốt. Thực ra hắn cũng chẳng cần ăn làm gì, dù sao cũng đã nhịn cả tuần rồi mà; nhưng cứ hãy làm bộ như thế cho vui.
Hôm nay Vile trang bị kín mít như ninja lead để đến trường, ngồi học trong một tâm thế rất không vui. Cuối cùng thì ngày dài cũng kết thúc, hắn bỏ về nhanh chóng, rẽ đi mua trứng rồi về.
--------------
-A, cu, về rồi há?
Vừa bước vào, ngửi thấy mùi tiệc nướng sực nức thơm lừng, hắn đã thấy nghi nghi. Đến lúc thấy Katrina đang vui vẻ ngồi pạt-ty với một ông chú chừng bốn mươi tuổi để râu quai nón, hắn nhăn mặt:
-Ông là ai?
-Ê, đấy không phải cách tiếp đãi khách quý đâu nhá, vào mà thay quần áo, rửa tay chân sạch sẽ đàng hoàng đi rồi ăn cơm.
"Nói cứ như ông là bố ta ấy..." Hắn làm theo, nhưng vẫn hỏi vọng ra:
-Thế tóm lại ông là ai?
-Hỏi nhá, có bao nhiêu Quỷ Nhân Thượng Cổ đã thức tỉnh?
-Ba trên bốn!
-Bao nhiêu Thiên Thần Khởi Thủy?
-Hai trên bốn!
Hắn vừa đáp vừa cất trứng vào tủ lạnh.
-Cậu nghĩ bao nhiêu trong số đó đứng về phe cậu?
-Nói nhá, tôi không biết, mà tôi cũng chẳng quan tâm. Giờ sức mạnh của tôi tiêu tán hết đi rồi, ông già nhà tôi chẳng còn cái giống đếch gì để mà lợi dụng tôi, tôi sẽ sống một cuộc sống bình thường của một con người bình thường! Ông còn muốn sao nữa đây? Mà nữa, ông là cái thằng khỉ gió phương nào thế?
-Ta là cha Rosered.
...
Sau giây tĩnh lặng
...
Ruỳnh!
-TIỂU BỐI LÀ LERRAGASS VILE, TUỔI TRẺ CÒN NGU MUỘI, KHÔNG BIẾT ĐÂU LÀ LỖI LẦM, CÓ GÌ XIN VỊ TIỀN BỐI LƯỢNG THỨ!!!
-Đứng lên, đứng lên đi. Không cần phải dập đầu sát đất như thế, ta đến để bàn với cậu vài chuyện.
Katrina che miệng cười, còn Vile chậm rãi đứng lên, không dám ngẩng đầu. "Chuyện gì chứ chuyện cưới xin thì thằng này không cần hỏi cũng gật!"
-Ừm, ông cần bàn gì?
Wither hít một hơi, hỏi:
-Ta có một tin vui và một tin buồn cho cậu, muốn nghe tin nào trước?
-Tin buồn trước đi.
Vile cảnh giác đáp lại.
-Thế thì, Rosered đã có đính ước với con trai của Tạo Vật Chủ vũ trụ thứ hai, Phát Triển.
"CÁI ĐÉO?!!!!" Rất sốc nhưng hắn không để lộ một vẻ gì.
-Ừm, vậy còn tin vui?
-Tin vui là, ta đến đây để đề nghị truyền dạy cho cậu cách thức phục hồi Ám Môn.
-Hả?
-Không hiểu à? Người thường có chín cổng ma lực, cậu biết rồi chứ gì? Nhưng cậu thì có mười cổng, cái thêm vào gọi là Ám Môn, điều khiển bóng tối trong cơ thể cậu. Sử dụng rồng bóng tối đã phá vỡ ba trong số các cổng năng lượng, đáng lẽ cậu sẽ chết nếu bị hủy hai cổng, nhưng nhờ nguồn ma lực khủng khiếp từ Ám Môn nên cậu sống. Tuy nhiên, nó cũng đã bị hư hại nghiêm trọng, không thể đủ để cậu phục hồi trở về thời kì toàn thịnh. Bởi thế ta đề nghị cậu hợp tác với ta để trở nên mạnh hơn. Thấy thế nào?
"Mạnh thế chứ mạnh nữa mà không có Rosered thì cũng để làm cái lone què gì?"
-Cảm ơn ông, chắc tôi xin từ chối. Tôi luôn theo đuổi một cuộc sống yên bình...
-Ê cu, sống với bọn ta là sống với luật rừng, mạnh được yếu thua! Thằng nào khỏe hơn thằng đấy được vợ! À mà nếu chú mày không muốn thì...
-Dẹp! Chiến thì chiến, kinh ai!
"Thằng này khá..."
-Vậy thì, ăn đi, rồi ta sẽ hướng dẫn chi tiết sau.
-Ông cũng cần ăn á?
-Cần chứ. - Wither chớp mắt - Ngon bỏ mẹ ra.
--------------Sau bữa ăn
Ông bắt chuyển không ấn chú, dịch chuyển ba người đến một miền đồng cỏ xanh tươi rộng lớn. Một bên suối chảy róc rách, một bên rừng núi bạt ngàn. Trên trời chim bay, dưới nước cá bơi, quang cảnh phong thủy hữu tình, nhìn không động dung không được.
-Nơi nào đây?
-Những chi tiết thừa hãy bỏ qua. Nào, cho ta thấy, cậu biết gì về miền đất này?
Vile nhìn quanh, quên mất không hỏi nguồn gốc Katrina, nhưng vẫn cứ đáp:
-Một nơi tươi đẹp.
-Thế hả? Cho mày nói lại.
Wither bật tay đánh tách một phát, lập tức tầm nhìn của Vile trở nên mờ mờ ảo ảo, liền sau đó cảnh vật thực hiện ra. Ba người đang đứng trên một tảng đá hẹp giữa dòng một con sống dung nham sôi sùng sục. Hai bên bờ là vách đá cheo leo, thỉnh thoảng có những bông hoa cánh lửa mọc khỏi đá, thè cái lưỡi đỏ dài ngoằng của nó ra phe phẩy loạn xạ trong không khí. Đá lở liên tục, lăn xuống từng tảng to bằng bốn năm người.
Ngước lên trên chừng vài trăm mét, đó là lối ra, và có thể nhìn thấy những con rồng sải cánh ít nhất cả cây số, mồm phè phè những hơi cần chết chóc đỏ khè. Đây thực sự là một địa ngục của lửa và dung nham.
-Đù.
Vile lạnh gáy. Với tình trạng hiện giờ, hắn chỉ sảy chân cái là chết ngay, chết chặt luôn. Nhưng lúc này Katrina lại vỗ vai an ủi hắn:
-Đừng lo, ông chú Wither này đã nói cho ta, ổng có khả năng tạo ra ảo ảnh, nếu không nhầm thì ổng cũng thuộc hàng Ngũ Môn như ngươi thôi, ta có thể xử lí được.
"Nạn nhân xấu số..." Vile bóp cổ cô, dí sát mặt vào, quát:
-Này! Ta nói, cô có ngu cũng chỉ ngu có mức độ thôi nhá, tiểu thư Catherine một-mét-sáu-lăm ạ! Lão già này là quái vật hàng hiệu, đập nát cái Trái Đất như đập ruồi đấy!
Chẳng rõ thực lực của ông thế nào, nhưng cứ Tạo Vật Chủ thì Vile mặc định là mạnh.
-Thế à? Hì hì... Xem ra chúng ta gặp rắc rối rồi.
-Mày lại còn cười! Cần bố mày tát cho phát tỉnh ngủ không?
Wither không nhanh không chậm, tung ra một đấm, hất văng Vile ra khỏi con thuyền đá, lu đầu xuống dung nham. May mà hắn phản xạ thần sầu, bám tay được vào một tảng đá, thoát chết trong gang tấc.
-Lão làm cái ĐÉO gì vậy?!
-Huấn luyện thôi mà.
-Cháy hết cả đít quần rồi!
-Chịu thôi, chốc nữa thay cái khác.
-...Hết còn gì để nói
-Nào! Nhanh lên nhé, cậu có mười phút trước khi một cơn lũ dung nham đổ xuống từ đằng sau này và nhấn chìm cả bọn. Thực ra ta sẽ bảo vệ con bé, vì nó vô tội mà, nhưng cậu mà chết thì thôi kệ đấy. Chạy dọc vách núi này hai trăm mét là lối ra, ở đó có một cánh cộng nặng tấn, nhấc nó lên và chui vào trong sẽ sống. Good luck, kid!
Wither tay bắt ấn chú, cùng Katrina lập tức biến mất.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! QUÂN KHỐN NẠN!
Vile hét ầm lên khi nghe tiếng dung nham đang dội rầm rầm như thác đổ sau lưng. Hắn vội vã nhảy khỏi vách đá đang bám, cực tốc lao đi, vừa né đá lở, vừa tránh hoa lửa, vừa toát mồ hôi hột lo bị đốt hết cả cái quần. Nhiệt độ dưới này không thể thấp hơn độ C, nếu không nhanh thì hắn sẽ chết thiêu khi nguồn sinh học của con người thật sự cạn kiệt.
Vừa nhảy vừa đu, cứ như vượn, phải sử dụng bộ pháp liên tục đến sưng hết cả chân, nhưng mạng sống là cái quan trọng nhất lúc này. Nên biết, nếu không có chút ma lực nào, sử dụng các chiêu thức thể thuật cũng sẽ gây thiệt hại tương đối đến cơ thể.
"Chết cha, đá lở!"
-Quỷ Quyền!
Vile hét lớn, vận hết sức đấm vỡ một tảng đá to đùng lao tới, rồi ôm cánh tay gãy nát vội vã chạy tiếp.
"Còn mười mét nữa...!'
ẦMMMM!
"WTF???"
Vile len lén liếc lại đằng sau, dung nham cuộn trào như một cơn sóng, hung hãn điên cuồng quét tới. Con sóng ít ra phải cao đến năm mươi mét, va đập vào vách đá tưởng như đại địa chấn.
-Sao lão bảo là mười phút! Chó chết! Nãy giờ mới sáu phút cơ mà!
Hắn chạy như điên, vừa nhảy vừa né rất gọn, phải nói là bản năng sinh tồn đã khiến kĩ thuật của hắn trở nên điêu luyện hơn bao giờ hết. Nhưng nói gì thì nói, sóng vẫn cứ là sóng, cổng tấn vẫn cứ là cổng, và dù hắn đã tiếp đất cũng chẳng cách nào nâng được cánh cổng to nặng nhẵn thín này lên.
-Chết mẹ! Chết mẹ! Sao giờ!
Nếu hắn có chỗ này đễ thò tay vào nhấc lên thì còn được, nhưng mà nó nhẵn một cách đáng thất vọng.
"Bình tĩnh nào! Lão già đã nhắc trước, cổng nặng như thế chứng tỏ mình không thể nâng được. Sóng có mười phút nhưng mình chỉ có tối đa tám phút. Vậy thì thế quái nào mà mình sống được! Nghĩ đi nào! Cần phải phục hồi cho Ám Môn, mà chết mẹ, Ám Môn là cái đéo gì!"
Vile đau đầu suy nghĩ, đập đầu vào đá, bất chợt nhìn thấu bên trong.
"Cái gì? Mắt phải của mình đang nhìn thấy cái gì đây? Cái đá sáng sáng này là gì? Nó chứa ma lực sao? Vậy thì..."
Hắn đặt một tay lên mắt phải, một tay áp lên cánh cổng. Hắn cảm nhận một nguồn ma lực dồi dào đang tràn vào người hắn xuyên qua cánh cổng mỏng tang.
"Hiểu rồi! Đây chính là Ám Môn, cổng bóng tối! Nằm trong cái bóng của mình là cánh cổng này, và toàn bộ đống đá này nằm trong bóng tối! Mình phải sử dụng bóng để câu rút ma lực...!"
Sóng đã ập đến sát nút.
-Nào, chơi nào, được ăn cả, ngã về không! Hắc Ám Bao Phủ!
Mắt phải của Vile sáng rực, bắt đầu nứt toác ra. Một luồng sóng tím đen phát ra thành hình vòng cung quanh hắn, tạo thành một kết giới tím ngầu bán kính năm mươi mét. Dung nham nóng chảy bên dưới hóa thành tối đen. Sóng chảy vào, lập tức để lại bóng đổ trên đó.
-Ảnh Chân Tự!
Vẫn một tay trên mắt phải, Vile áp lưng vào tường, tay trái vung lên hướng về phía cơn sóng. Toàn bộ phần sóng có bóng đổ kết nối với bóng của hắn bị khống chế cứng, hoàn toàn nằm trong tầm điều khiển của hắn.
-OK, điều khiển được rồi, giờ sao? Cứ thế này mà khoét cổng chui vào à?
-Không. - Wither thình lình xuất hiện - Câu chuyện kết thúc ở đấy. Huấn luyện hoàn tất.
Ông bật tay một cái, cảnh đồng xanh chim hót lại trải rộng trước mắt, ở đó Katrina đang trải chiếu làm bữa picnic.
-Ủa? Sao mặt anh đen thui vậy? Quần áo lại rách tả tơi nữa?
-...
Hắn lăn mẹ ra đất, ngất.